Nhật Ký Tình Yêu Của Tô Tiểu Thư

Chương 2: Đêm thứ hai




Edit & Beta: Thích Cháo Trắng

Hạ Diễn vừa mới trở về nước, cực ít giao tiếp với người khác, trước giờ chưa từng nhận được tiền lì xì qua Wechat, bốn chữ “phục vụ không tệ”, khiến cho anh do dự một chút, mở ra nhìn, 200.

Ʈᖇᕰ૪ệᘉ độᙅ Ⴓᕰ૪ềᘉ Ʈạᓮ đᙓ ᒪê Ⴓᕰý Đôᘉ

Từ trong kính chiếu hậu, lái xe tiểu Trần nhìn thấy trên mặt Hạ tổng đầy mây đen lạnh lẽo, mắt nhìn thẳng phía trước, không dám nói lời nào, Hạ tổng mới vừa trở về nước lập tức được tổng bộ điều từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, nhìn rất lịch sự, rất có giáo dưỡng, nhưng ai mà biết đến tột cùng thì tính khí như thế nào.

Vào lúc đang đợi đèn đỏ, tiểu Trần đột nhiên nghe thấy Hạ tổng hỏi mình: "Bao tiền lì xì Wechat cao nhất là bao nhiêu?"

Anh nhất thời không kịp phản ứng, lắp bắp một cái mới đáp lại: "Hai trăm, cao nhất hai trăm đồng."

Giá trị cao nhất, câu trả lời này khiến vẻ mặt Hạ Diễn càng thêm âm u, hai ngón tay của anh nắm điện thoại di động, chuyển động mấy cái, mở ra mục tin nhắn, tìm được Lục Dự Chương, hỏi anh “Tiền bao một đêm bao nhiêu tiền”, suy nghĩ một chút lại thêm một câu “Đàn ông”.

Điện thoại di động lập tức rung lên mấy chục cái, ánh mắt của Hạ Diễn xẹt qua bảy tám thán từ vô ý nghĩa phía trên, tìm được tin tức mấu chốt, thoát khỏi tin nhắn đến, tiếp tục gõ chữ gửi đi: “Phục vụ tất cả, bao đêm 8000.”

Thông báo gửi tin đi thất bại.

Hạ Diễn a cười khẽ một tiếng, trêu chọc xong rồi bỏ chạy, nào có dễ dàng như thế.

Lục Dự Chương lập tức gọi điện thoại tới, mở miệng chính là bắn liên hồi: "Tôi chửi con mẹ nó chứ, không phải… tôi không phải nói – cậu… tôi nói, cậu mẹ nó chứ… Khó trách vì sao cậu không tới gặp bạn học cũ, cậu đặc biệt... đi nước Mĩ một chuyến để thay đổi giới tính đúng không? Chủ nghĩa đế quốc đại gian ác... Không phải... tôi nói này, lão Hạ... tôi thật sự là không kỳ thị cậu, nếu không, hai ta gặp một lần?"

Hạ Diễn trầm mặc nghe xong, lời ít mà ý nhiều: "Không phải."

Lục Dự Chương thở phào một cái: "Thật không phải hả? Không phải là tốt rồi, không phải là tốt rồi."

Anh không hỏi tiếp xem Hạ Diễn hỏi cái này để làm gì, nhưng dù sao cũng vẫn còn có chút lo lắng, cười khan ha ha hai tiếng: "Cái kia...... Tô Nam vẫn luôn ở Thượng Hải đấy, cậu có muốn gặp mặt một lần hay không? Có muốn tôi giúp cậu một tay hẹn gặp người ta hay không? Vừa đúng lúc muốn đi Thượng Hải công tác ký hợp đồng, nói không chừng hai người tro tàn lại cháy thì sao?"

Ʈᖇᕰ૪ệᘉ độᙅ Ⴓᕰ૪ềᘉ Ʈạᓮ đᙓ ᒪê Ⴓᕰý Đôᘉ 

Hạ Diễn khẽ cười một chút, không muốn nói cho Lục Dự Chương biết bọn họ đã gặp nhau rồi, cũng đã bắt đầu lại rồi, vì vậy anh nói: "Không cần đâu." Nói xong thì cúp điện thoại.

Thừa dịp trước khi Lục Dự Chương lại gọi tới tiếp, bèn gọi cho Tô Nam, điện thoại một mực đổ chuông, nhưng cô vẫn không chịu nhận, lúc gọi lại lần thứ hai, chuông đổ một tiếng thì đã bị ngắt máy.

Lần thứ ba vẫn là như vậy, anh bị cho vào danh sách đen rồi.

......

Hạ Diễn và Tô Nam gặp lại cũng không phải là chuyện vô tình, trên cõi đời này, tất cả những người lâu ngày mới gặp, đều là có dụng ý khác.

Anh sẽ đến quán rượu kia, sẽ đưa Tô Nam đi, cũng không phải là ý định nhất thời.

Vốn là không muốn tiến đến một bước kia, bọn họ nên dành cho nhau thêm một chút thời gian để quen thuộc lại lần nữa, anh chỉ muốn cho cô ngủ một giấc thật ngon, còn giúp cô đặt trước bữa ăn sáng và SPA tại khách sạn ngày hôm sau rồi.

Không ngờ Tô Nam uống đến say không còn biết gì, còn có thể dễ dàng dụ dỗ được anh.

Tất cả kích động cùng thổ lộ thời thanh xuân của Hạ Diễn đều chỉ dành cho một đối tượng, mà đêm qua, định lực của anh kém xa tít tắp so với khi mười bảy tuổi, căn bản là anh không chịu nổi sự hấp dẫn mang tên "Tô Nam".

Ʈᖇᕰ૪ệᘉ độᙅ Ⴓᕰ૪ềᘉ Ʈạᓮ đᙓ ᒪê Ⴓᕰý Đôᘉ

Đốm lửa này cháy trong cơ thể của anh lâu như thế, một đốm lửa cũng đủ để thiêu đốt toàn bộ lý trí, cuối cùng chính là anh chủ động, anh khiêu khích cô, trêu chọc cô, nhìn cô đón nhận anh, vì anh mà nở rộ, vì sung sướng mà cong thắt lưng, cuộn ngón chân.

Loại phóng túng đến tận cùng này, từ trước đến giờ Hạ Diễn chưa từng trải nghiệm, không phải là bọn họ chưa từng làm, nhưng lại chưa từng kịch liệt như thế này bao giờ.

Wechat không gửi đi được, điện thoại không gọi được, ngay sau đó Hạ Diễn bấm số điện thoại của Lục Dự Chương: "Chừng nào thì cậu đến Thượng Hải?"

Lục Dự Chương cảm thấy hết sức vô vị, âm thầm phỉ nhổ Hạ Diễn, người này vẫn kiểu miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo như thế, nguỵ quân tử giả vờ đứng đắn, anh ta nhớ Tô Nam bao nhiêu năm, thật sự cho rằng người khác không biết sao.

Anh lại không giống như Hạ Diễn, dài dòng dây dưa như vậy, thích thì ngủ, không thích thì chia tay, cũng một bó tuổi rồi còn giả bộ ngây thơ cái gì, đang định bảo thư ký cùng dự định một buổi tiệc tối vui vẻ, thì nhận được điện thoại của Hạ Diễn.

Lục Dự Chương nhếch miệng cười một tiếng, búng ngón tay: "Mình ở đây hai ngày, tụ hội với bạn bè một chút."

Anh bảo đảm có thể hẹn được Tô Nam, thật ra tình của Tô Nam rất đơn giản, thiếu nợ ai nhân tình thì nhất định sẽ trả lại, anh không có nợ nhân tình có thể đòi, nhưng anh có thể tìm người đến đòi khoản nợ nhân tình này.

- - - - - - Ʈᖇᕰ૪ệᘉ độᙅ Ⴓᕰ૪ềᘉ Ʈạᓮ đᙓ ᒪê Ⴓᕰý Đôᘉ - - - - - -

Nét mặt Tô Nam lúc này rạng rỡ tỏa sáng, mắt thấy trên màn ảnh không ngừng lóe lên tên của Hạ Diễn, cô không nghe máy, nhưng cũng không nhấn nút từ chối.

Tưởng tượng Hạ Diễn đang chờ đợi điện thoại của cô, mỗi một tiếng chuông vang lên, cô lại đắc ý hừ một tiếng, cho đến khi điện thoại hết thời gian chờ tự động ngắt, mới chậm chạp mở khóa, chọn dãy số này rồi thêm luôn vào danh sách chặn của mình.

Tâm tình của Tô Nam tốt như vậy, cho tới khi đến công ty, lúc lái xe riêng hỏi cô có thể kết bạn Wechat hay không, cô cũng không mặt lạnh từ chối, mà cô mỉm cười từ chối.

Miêu Miêu đã chờ ở công ty từ lâu, Thẩm Tinh mắng đi mắng lại, cũng vẫn lo lắng Tô Nam gặp phải chuyện gì, bộ dạng nổi điên này rất quen thuộc, cô gửi cho Miêu Miêu một tin nhắn nói, bốn chữ “Tô Nam nổi điên rồi.”

Tô Nam đã có kinh nghiệp thất bại trong chuyện tình cảm, trước đây không lâu lại trải qua một lần nữa, tính cách của cô chính là như vậy, cậy mạnh hiếu thắng, trong lòng có đau đớn hơn nữa, cũng tuyệt đối không chịu nói ra với người khác.

Miêu Miêu xuống lầu đợi cô tới, nhìn thấy cô bước đi một mạch, thướt tha duyên dáng, sắc mặt còn tốt hơn bình thường, cả người phấn chấn, đột phá 200%.

Tô Nam uyển chuyển đi đến bên cạnh Miêu Miêu, đặt tay lên cổ Miêu Miêu, hôn gió cô một cái: "Tình yêu của chúng ta đặc biệt xuống lầu đón tôi nha."

Miêu Miêu nhìn kỹ sắc mặt của cô, ngoại trừ vẻ ngoài càng xinh đẹp hơn bình thường, cũng không nhìn ra có điều gì bất thường cả.

(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.