Nhật Ký Tình Yêu Của Nữ Thạc Sĩ

Chương 9




9,

Tiếc thay Trần Nam đột nhiên biến thành Phật.

Đêm hôm đó ông nội Trần giữ chúng tôi ở lại một đêm, tôi nghĩ: Thời cơ đến rồi!

Tôi định chờ cơ hội đi tắm quên mang theo quần áo, tạo cơ hội tiếp xúc thân mật thì anh ta quay đầu, lập tức nhường cho tôi phòng ngủ cho khách duy nhất có phòng tắm riêng.

Tôi… Không nản lòng.

Sau khi tắm xong, tôi cố ý mặc một chiếc váy ngủ để lộ khe núi mờ ảo trước ngực, kết quả là khi vừa bước đến ban công, tôi đã thấy Trần Nam đang dựa vào ban công nhẹ nhàng liếc tôi một cái.

“Buổi tối ông nội có thói quen thức dậy uống nước, em…”

Tôi lao về phòng với tốc độ cực nhanh, quấn lấy áo khoác dày dặn.

Tôi… Vẫn không nản lòng.

May mắn thay, khi tôi bước ra lần nữa, Trần Nam vẫn còn ở ngoài ban công.

Ngay cả khi tùy ý dựa lưng vào ban công, sống lưng của anh ta vẫn thẳng.

Một nửa khuôn mặt anh chìm trong bóng tối, khiến nửa khuôn mặt còn lại trông có vẻ hờ hững.

Khoảnh khắc đó tôi cảm giác như anh ta… Cô đơn.

Tôi bước lên phía trước, phá vỡ bầu không khí khó chịu này.

“Hôm nay trời lạnh nhỉ?”

Trần Nam nhướng mắt, có lẽ bởi vì đêm khuya sương quá dày nên đuôi lông mi anh ta còn vương chút nước, khẽ “ừm” một tiếng.

Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, nhưng khoảnh khắc anh ta ngước mắt lên nhìn tôi, ánh đèn của hàng nghìn ngôi nhà phía sau tụ lại, gương mặt lạnh lùng của anh càng có thêm hơi thở của pháo hoa nhân gian.

Tôi cố ý đưa đôi bàn tay đỏ bừng của mình ra trước mặt anh ta (tôi vừa cố ý ngâm nước lạnh đấy!), vừa xoa tay vừa hà hơi, còn thỉnh thoảng liếc anh ta một cái, chỉ còn thiếu nước nói “Mau nắm tay tôi bỏ vào trong túi của anh đi”.

Trần Nam cau mày, giật mình.

Tôi nghĩ thầm: Có hi vọng rồi!

Tôi vội nhích người lại gần anh ta, sợ anh ta duỗi tay không thể nắm được tay tôi.

Vì thế tôi nhìn thấy Trần Nam đứng thẳng dậy, bóng dáng cao lớn của người đàn ông bao phủ tôi trong bóng tối, khiến cho người ta ảo giác như nước sữa hòa vào nhau.

Tôi có chút kích động: Tới rồi! Nắm tay tôi như lần trước đi!

Một giây sau Trần Nam đút hai tay vào trong túi, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông xuyên qua bóng đêm chen vào tai tôi:

“Lạnh thì tự đút tay vào túi đi.”

Anh sợ tôi không biết nên cố ý làm mẫu hướng dẫn cách đút tay vào túi cho tôi xem sao?!

Tôi cảm thấy mình bị xúc phạm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.