Nhật Ký Thăng Cấp Ở Hậu Cung Của Nữ Phụ

Chương 39-1




mai mình úp nhé bạn, tại mình đi học rùi nên không có nhìu time, hi. mình sẽ post vào chủ nhật hàng tuần nha bạn

Editor: S.Boo

Trong lòng Bích Thủy cũng đang run lên, tính tình chủ tử ngày càng nóng nảy, tiểu thư ôn nhu uyển chuyển hàm xúc ngày trước đã càng ngày càng ít gặp.

“Tại sao lại phát hiện ra? Đã mấy tháng rồi?” Liễu Tương Nhã hít một hơi thật sâu, cố gắng tỉnh táo lại, đôi bàn tay trắng như phấn ở trong tay áo hơi hơi nắm lại, thanh âm rét lạnh hỏi.

Tại sao Liễu Vi Dung mang thai? Hàn độc trong cơ thể nàng đã sớm tích lại không ít, sợ là Bích Thủy đã nghĩ sai rồi?

Nàng kinh nghi bất định (ngạc nhiên cùng nghi hoặc) trừng mắt nhìn Bích Thủy.

Bích Thủy lại một lần nữa dâng lên cho chủ tử một ly trà nóng, sau đó nhỏ giọng êm tai nói đến: “Là tai mắt ngầm ở Ngự Thiện phòng của chúng ta đoán ra, từ sau khi Hoàng thượng đến Nhu Phúc cung dùng bữa, đều trực tiếp đem nguyên liệu nấu ăn đưa qua, mà bên trong nguyên liệu nấu ăn đều tăng thêm một hay hai loại nguyên liệu nấu ăn vô cùng bổ dưỡng, nhất là dùng cho phụ nữ mang thai ăn mà nói thì chính là đại bổ! ”

Thấy chủ tử cẩn thận lắng nghe, Bích Thủy tiếp tục nói: “Cái này cùng đồ ăn trước đây của Hoàng thượng không giống nhau, đồ ăn mỗi ngày đều là do Tiểu Lý Tử công công qua đưa đi, nếu không cẩn thận, căn bản là không phát hiện được.”

Liễu Tương Nhã đang thổi bọt trong ly trà, thân thể nhất thời dừng lại, hai tròng mắt nheo lại: “Cho nên các ngươi liền phỏng đoán nàng mang thai rồi? Mà không phải là các ngươi tận mắt nhìn thấy?”

“Vâng! ” Bích Thủy kiên trì gật đầu.

Liễu Tương Nhã nhẹ nhàng thở ra, thì ra chỉ là suy đoán, nhịn không được trừng mắt liếc Bích Thủy một cái, tức giận nói: “Nói không chừng là Tiểu Lý Tử công công muốn tẩm bổ cho Hoàng thượng! ”

Chuyện không xác định như vậy cũng đến nói với ta, xem ra tai mắt ngầm của chúng ta cũng có thời điểm không thông minh.”

“Không phải, chủ tử! ” Bích Thủy vội vàng muốn giải thích rõ: “Chủ tử, người nghe nô tì nói, nô tì là trải qua việc suy nghĩ tường tận rồi mới nói cho chủ tử biết.”

“A…?” Liễu Tương Nhã nghe được Bích Thủy chỉ là suy đoán, đơn giản chính là không có hứng thú, chỉ là tùy ý nói: “Vậy ngươi nói một chút xem?”

“Chủ tử, ngài ngẫm lại đi, vì sao Tiểu Lý Tử công công không có sai người tăng thêm những nguyên liệu nấu ăn này trong bữa trưa của Hoàng thượng, lại cứ cố ý tăng thêm vào bữa tối của Hoàng thượng, hơn nữa còn trực tiếp đưa nguyên liệu qua Nhu Phúc cung, nội tình chắc chắc có chuyện khó nói.”

“Uhm, tiếp tục! ” Liễu Tương Nhã không chút để ý nghe, nàng rất tin tưởng đối với việc mẹ đã hạ hàn độc cho Liễu Vi Dung, chỉ cần không phải là nhìn thấy nàng đang mang thai xuất hiện ở trước mặt mình, nàng cũng sẽ không tin tưởng nàng mang thai rồi.

Trước còn tưởng rằng tai mắt ngầm nhìn thấy Tam muội mang bụng lớn rồi, thì ra là suy đoán, hại nàng bị hoảng sợ vô ích một hồi.

Bích Thủy không biết Liễu Vi Dung bị hạ hàn độc, cho nên mới cảm thấy suy đoán của mình cực kỳ đáng tin.

“Hơn nữa cứ vài ngày lại thay đổi một hai loại, tai mắt ngầm phụ trách kiểm kê nguyên liệu nấu ăn, mỗi lần đều ghi chép lại nguyên liệu nấu ăn, về sau trong lúc vô ý hắn phát hiện ra, mỗi lần nguyên liệu nấu ăn tăng thêm đều trùng hợp là nguyên liệu nấu ăn vô cùng bổ dưỡng dùng cho phụ nữ mang thai.” Bích Thủy tiếp tục nói suy đoán của nàng.

“Bích Thủy, ngươi nói những thứ này quả thật rất đáng hoài nghi, có điều có chuyện, ngươi cũng không biết, trong cơ thể Tam muội có hàn độc, mà còn từ từ tích lũy gần chín năm, hàn độc nặng như vậy, cho dù có điều dưỡng tỉ mỉ, không có khả năng chỉ qua tám năm mười năm có thể bỏ, quả thực không có khả năng mang thai! ”

Liễu Tương Nhã nhấp một ngụm trà, nhìn chằm chằm mảnh nhỏ trên mặt đất, cười lạnh nói.

“Á?” Bích Thủy kinh ngạc.

Vậy mà còn có việc này.

Xem thần sắc chủ tử, chẳng lẽ hàn độc này là do Liễu phu nhân hạ? Này… Này cũng thật là đáng sợ, chín năm, chuyện này không phải là bắt đầu từ khi Tam tiểu thư năm tuổi đã bị hạ hàn độc?

“Bích Thủy, ngươi là tâm phúc của ta, ta mới nói với ngươi việc này, cho nên không có tận mắt nhìn thấy Tam muội có bụng lớn, thì không nên suy đoán lung tung nữa.” Thần sắc Liễu Tương Nhã nhàn nhạt nhắc nhở.

Bích Thủy rùng mình, vội vàng gật đầu nói vâng.

Sau đó bắt đầu thu dọn mảnh nhỏ trên mặt đất, đem vết nước đọng lau đi.

Liễu Tương Nhã nhẹ nhàng xoa xoa bụng dưới của chính mình, cảm giác được năm đầu ngón tay cũng đều lạnh, miệng kêu khổ, Hoàng thượng không có sủng hạnh nàng, làm sao nàng có thể mang thai hài tử?

Không có hoàng tử bên người, nữ nhân phân vị thấp ở hậu cung thật là đáng buồn.

Mỗi ngày đều để cho Huệ phi làm loạn, chịu đựng hành động kỳ quái của nàng, nàng cũng đã chịu đủ!

Trước kia nàng không tin số mệnh, còn coi thường việc mẹ mê tín lời nói của cao tăng, hiện giờ nàng tin.

Bởi vì Liễu Vi Dung tồn tại, từ khi tiến cung đến nay, nàng liền bị ngăn trở mọi nơi.

Bình thường vẫn làm xuôi gió xuôi nước làm nàng hết sức không thoải mái.

Sâu xa nhìn những chiếc lá cây đảo quanh theo gió bên ngoài cửa sổ, Liễu Tương Nhã hung hăng cắn môi dưới, âm thầm nắm chặt tay thề, cho dù như vậy, nàng cũng tuyệt đối không chịu thua, Liễu Vi Dung làm sao có thể tốt hơn so với nàng, đời này không có khả năng sinh con, trong hoàng cung, một phi tử nếu như không có hài tử bên người, sớm hay muộn cũng bị người bỏ quên.

Cho nên chỉ cần Hoàng thượng sủng hạnh nàng, nàng có biện pháp mang thai.

Cho dù Hoàng thượng không để lại, để cho Tiểu Lý Tử công công dùng phương pháp ấn huyệt đạo ngăn việc mang thai, nàng cũng có biện pháp ứng phó.

Thời điểm lần đầu tiên, là bởi vì trong lòng nàng không có chuẩn bị, đã bị mưu hại, không thể kịp thời chuẩn bị trước, bằng không thì hiện tại có thể nàng đã mang thai, làm sao đến phiên Phương Quý phi chiếm vị trí đầu tiên.

Trong khi Liễu Tương Nhã đang nghiến răng nghiến lợi, ở đầu kia Hoàng hậu cũng gắt gao nhìn chằm chằm nguyên liệu nấu ăn mấy tháng nay mà Hoàng thượng sai người từ Ngự Thiện phòng đem đến Nhu Phúc cung dùng, trên khuôn mặt xinh đẹp thanh tú tràn đầy u ám cùng kiêng kị.

Không phải chỉ có người của Liễu Tương Nhã có thể nhìn ra nguyên liệu nấu ăn có vấn đề, người của Hoàng hậu cũng không kém.

“Bản cung nói tại sao buổi tối Hoàng thượng nhất định đi đến Nhu Phúc cung, hóa ra là có nội tình! Thực ra là muốn dấu giếm tin tức Đức quý nhân mang thai…” Hoàng hậu gắt gao nhìn chằm chằm nguyên liệu nấu ăn, vừa phẫn nộ lại ghen tị, trong mắt bắn ra tia sáng làm cho người ta sợ hãi.

“So với Quý phi thì sớm hơn năm tháng, giấu giếm cũng thật kỹ, xem ra khẳng định bên người của nàng có người biết y thuật, khả năng rất lớn có thể là mama giáo dưỡng mà Hoàng thượng đưa đến Trần mama.

“Thời điểm phát hiện nàng mang thai phỏng chừng có liên quan đến việc Hoàng thượng đột nhiên đến Nhu Phúc cung bốn tháng trước, khi đó bản cung tưởng rằng do Đức quý nhân dùng thủ đoạn quyến rũ Hoàng thượng, không nghĩ đến là mang Long Tự, tốt, thật sự rất tốt! ”

Sắc mặt Hoàng hậu ngày càng hung dữ, sau cùng hung hăng vỗ mặt bàn “Bốp” một tiếng, hai cung nữ tâm phúc đứng xung quanh run lên bần bật, thân thể rụt lại.

Hoàng hậu không phải Liễu Tương Nhã, nàng chỉ cần phỏng đoán mà có một tia khả năng thì liền tin tưởng không buông tha.

Thà rằng giết lầm một ngàn, cũng không buông tha một cái.

Vấn đề hoàng tử đã thành một khối tâm bệnh của Hoàng hậu rồi.

Lúc này Tôn mama vừa lúc bưng dược thiện Hoàng hậu muốn ăn hôm nay đi vào, nghe được tiếng vang bên trong liền hoảng sợ.

“Nương nương, người nào chêu trọc khiến người tức giận?” Tôn mama đem dược thiện đi qua, liếc mắt liếc hai cung nữ một cái, hai cung nữ tâm phúc kia thức thời thối lui ra ngoài canh chừng.

Thấy hai người rời đi, nàng mới quan tâm hỏi một câu.

“Mama, tại sao mệnh bản cung lại khổ như vậy, ngươi xem, đã có hai người mang thai rồi…” Hoàng hậu gặp được Tôn mama, bắt lấy cánh tay đang bưng thuốc của bà, kích động khóc lên.

“Nương nương, người nào lại mang thai rồi hả?” Tôn mama thấy nương nương lại chịu kích thích, nghe giọng điệu giống như lại có phi tần khác mang thai, làm sao có thể? Dược thiện cũng không phải là dùng để trưng bày.

“Là Đức quý nhân, Đức quý nhân nàng mang thai, mama, không phải ngươi nói nàng đã uống thuốc sau bữa ăn sao? Làm sao có thể mang thai? Tới cùng là lỗi ở đâu hả? Chẳng lẽ thuốc kia vô dụng?”

Hoàng hậu kích động khiến cho cả khuốn mặt cũng trở nên hung dữ, đôi mắt đỏ bừng.

“Này,… Này nô tài cũng không biết, nô tài tận mắt nhìn thấy Đức quý nhân uống hết, nô tài cũng không biết sao đột nhiên thuốc kia lại trở nên không có tác dụng rồi…” Tôn mama cũng chấn kinh, mang chén thuốc trong tay đặt trên bàn, Đức quý nhân vậy mà mang thai, tính tính thời gian, rất nhanh đã qua sáu tháng, giấu diếm cũng thật lâu.

Trách không được nương nương lại phẫn nộ cùng thương tâm như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.