Nhật Ký Thần Linh

Chương 6: Yêu cầu




Quả nhiên người xưa nói chắng có sai bao giờ. Có làm có hưởng, nhờ cẩn thận tỉ mỉ cậu chàng lại dò la được thêm chút ít chuyện bí ẩn.

- Ừm. Ngươi cũng có chút thông minh đấy. Vậy ta lại nói thêm chút nữa cho ngươi hiểu rõ cũng được.

- Vốn dĩ thần linh chúng ta là sống ở thế giới thần thoại. Nói theo ngôn ngữ của người phàm các ngươi hẳn là sống ở trong những câu chuyện thần thoại kia đi.

- Có điều dù cho thế nào thì thần cũng là sinh ra từ tư tưởng niềm tin của con người. Có lẽ trước đó không phải thần nhưng sau khi được nguyện lực tẩm bổ qua năm rộng tháng dài thì đã là như vậy.

- Cũng chính vì xuất phát từ loài người, vĩnh hằng nhờ truyền thuyết truyền lưu trên thế gian cho nên tất nhiên những sự tích của thần cũng có nguồn gốc trong thực tế để truy tìm.

- Trong thế giới của ta tất nhiên là theo lời kể của con người, Lê Lợi được thần ban cho gươm báu đánh giặc. Giặc đánh tan sau khi trở thành vua một nước trong một lần đi thuyền gặp phải Rùa thần tới đòi lấy gươm báu mang về.

- Này Rùa thần trong câu chuyện chính là ta, miếng sắt rỉ này ở thế giới thần thoại chính là gươm thần còn Lê Lợi ở nơi đó tất nhiên là đã qua đời từ lâu. Một vị vua như vậy không đủ để thành thần linh, hơn nữa ông ta cũng không được miêu tả có gì thần kì cả. Muốn ông ta thành thần linh sợ là khó.

- Tất nhiên chuyện đó là ở thế giới thần thoại của ta mới là như vậy, còn ở trên thực tế thế giới này vốn dĩ thanh sắt han rỉ này tất nhiên ban đầu chỉ là thanh gươm bình thường được Lê Lợi thần thánh hóa để đề cao địa vị của mình và nghĩa quân thôi. Này cũng không có gì đáng chê trách với một vị vua khai quốc từng anh dũng chống giặc ngoại xâm cả.

- Có điều ngày xưa người dân tin tưởng thần linh, truyền thuyết. Vua thành công thần thánh hóa mình có điều lại để lại chút tì vết.

- Tỳ vết đó chính là thanh gươm thần này. Vua quan và những người thông minh tất nhiên là biết gươm báu là thứ hàng dởm không đáng đồng tiền nhưng dù sao cũng trót lấy nó làm tượng trưng rồi.

- Lúc này nhìn lại nó ngoại hình không chỉ không có đủ đạt thẩm mĩ yêu cầu khi xứng bên người vua. Thậm chí nhỡ đâu sau này vua chết, kẻ khác lấy trộm gươm báu mang ra lấy nó làm danh nghĩa thần linh sai khiến rồi dùng nó để làm việc bất chính thì lại càng không hay ho.

- Này tất nhiên là cần một cái kết hợp lý cho câu chuyện.

Lăng chêm vào nhận xét của mình.

Rùa thần gật gù nói tiếp.

- Bởi thế cho nên mới có chuyện thanh sắt rỉ này ở dưới hồ. Khi xưa vùng này hồ nước rộng lớn hơn nhiều, sức lực con người có hạn chắc chắn là ném xong là một đi không trở lại, đừng hòng tìm được nó trở về. Hơn nữa ngâm nước lâu ngày biến dạng, mang về cũng không còn ai chấp nhận nó nên tất nhiên sau đó chẳng có ai với lên làm lấy cớ cả. Chuyện cứ như vậy là xong.

- Tất nhiên lý do vứt gươm chính là việc ta xuất hiện rồi.

- Này cũng tốt. Vì chuyện đó mà ta mới được sinh ra đời trong thế giới thần thoại. Thật muốn cảm tạ một chút người nghĩ ra biện pháp kia.

- Nhưng ngài lúc này tìm nó về làm gì vậy ?

Lăng có chút tò mò hỏi.

- Dù sao ta cũng không muốn tiếp tục sống ở đây. Hoàn cảnh nơi này thật tệ. Nhất là nước sống quá bẩn rồi. Khi nãy ta phải gắng nhẫn nhịn mãi mới chịu được đến khi tìm thấy nó đấy. Thật là chỉ muốn ngay lập tức rời khỏi nơi đây. Không hiểu các ngươi bao năm qua là sống như thế nào. Vì sao còn chịu đựng được???

Không chịu cũng phải chịu chứ biết làm sao. Đấy là ngài còn chưa ăn phải hoa quả có thuốc sâu, nước mắm có phân đạm, rau phun nhớt, gạo giả, thịt lợn, tôm cá nuôi tăng trọng….

Mới lội nước bẩn bẩn một lần mà đã kêu.

Thần đâu mà còn kém hơn cả con người !

Nghĩ vậy nhưng Lăng cũng không nói ra, vẻ ngoài coi như là chấp nhận.

- Nói nhiều như vậy với ngươi cũng là có việc muốn nhờ. Dù sao cũng là ngươi lôi ta đến đây. Hiện tại tốt hơn hết là ngươi đưa ta trở về. Sự xuất hiện của ta vẫn là càng ít người biết càng tốt.

- Thế giới này có vẻ như cũng không yên ổn như bề ngoài của nó. Ngươi nếu đã bị vô tình kéo vào thì sau này cũng nên tự mình cẩn thận. Ta cũng không muốn vì ta mà ngươi bị hại bỏ mình.

Rùa vàng có chút ngập ngừng nói chuyện.

- Cảm ơn ngài. Tôi sẽ chú ý. Hơn nữa chắc cũng không có người gây khó dễ cho một kẻ nhỏ nhoi như tôi đâu.

- Ngài nói xem tôi phải giúp ngài như thế nào ?

Lăng khiêm tốn hỏi.

- Ừm ?

- Vốn dĩ là ngươi không thể giúp được ta có điều có thanh sắt này thì được rồi.

Thấy Lăng chăng chú lắng nghe, ra vẻ muốn hiểu rõ ràng mọi chuyện, Rùa thần tiếp tục nói.

- Ta muốn trở về chỉ có hai cách có thể thực hiện. Một là giống như trong truyền thuyết lấy lại gươm thần từ một vị vua khai quốc. Có điều theo như ngươi nói xã hội bây giờ đã không tồn tại người như vậy rồi. Hơn nữa vậy cũng quá vất vả, lộ liễu và tốn thời gian.

- Cách thứ hai ngược lại đơn giản hơn nhiều.

Nói tới đây Rùa thần hơi chần chừ dừng lại một chút mới nói tiếp.

- Chính là muốn để ngươi đánh chết ta.

- Cái gì ?... Tôi… tôi đánh chết ngài ???

Lăng nghe xong hãi nhiên. Có điều chuyện kì quái diễn ra nhiều ngược lại kinh ngạc xong cũng không có sợ hãi.

- Thần cũng có thể giết được sao không ?

- À… ý tôi là người phàm như tôi cũng có thể giết chết ngài ?

Cậu chàng nói chuyện có chút hoang mang. Này nếu người phàm như cậu cũng giết được thần thì thần linh không khỏi cũng quá yếu kém điểm.

- Thần linh bình thường là sẽ không bị người phàm như ngươi hại chết được. Chưa nói tới phép thuật, vũ khí của loài người không có tác dụng được với thần linh. Thậm chí dù dùng sức mạnh tự nhiên như xé rách không gian mạnh mẽ đánh nát thân thể thì thần cũng vẫn có năng lực tiếp tục tồn tại ở thế giới này, chỉ là cần dành thời gian hồi phục thôi. Tất cả là nhờ tác dụng của thần tính. Mà này tất nhiên không phải là điều ta muốn.

- Bởi thế, muốn trở về…

- Cũng chỉ có thể dùng sức mạnh của thần để đánh giết thần. Có như vậy ta ở thế giới này mới chính thức chết, mới có thể quay lại thế giới của ta.

- Tuy nhiên ta cũng không muốn tìm gặp những vị thần lưu lạc ở thế giới này để nhờ bọn họ đánh chết. Ai biết bọn chúng muốn gì chứ. Hơn nữa…

- Với thanh gươm sắt này ngươi liền có thể sử dụng sức mạnh của thần linh trong chốc lát để đánh chết ta. Như vậy là được rồi !

Lăng nghe vậy có chút hiểu ra. Đoán chừng thần là tồn tại ở mức độ sự sống cao hơn. Này có lẽ là do họ tồn tại là nhờ nguyện lực, tín ngưỡng. Dù dùng sức mạnh tự nhiên mạnh như cả xé rách không gian cũng không làm sao mà đánh nát được tưởng tượng của con người, đánh nát được nguyện lực, tín ngưỡng vốn là thứ rất trừu tượng kia. Nếu nguồn cội thần linh vẫn còn thì hiển nhiên họ sẽ vẫn sống sót tồn tại ở đây.

Nghĩ nghĩ Lăng vẫn là nói ý nghĩ của mình cho Rùa thần để hỏi thăm. Cậu cũng đã nhìn ra Rùa thần kiến thức cực kì uyên bác, hơn nữa khá hiền hòa. Trong lòng cậu vẫn có chút mong muốn thành tiên thành thần, hiện tại có vị thần sống sờ sờ trước mắt tất nhiên phải cố học hỏi cho thật nhiều. Có điều nên từ từ một chút, dò tin tức từ thấp đến cao, đừng đùng một cái hỏi quá cao cấp để người ta phản cảm không mở miệng nữa thì khổ.

- Ngươi nói vậy cũng không sai. Chỉ có dùng sức mạnh có cùng cấp độ mới có thể gây tổn thương cho thần linh.

- Được rồi. Hiện tại ta sẽ làm phép cho thanh gươm này biến thành giống như thanh gươm thần trong thế giới thần thoại hơn nữa còn chứa năng lực mạnh mẽ của thần linh. Ngươi dùng nó giết chết ta là được.

- Vậy sau khi ngài chết,… à không, ý tôi là sau khi ngài trở về… thanh gươm này sẽ ra sao ?

Lăng có chút ấp úng, ngượng ngùng đồng thời mang chút cấp thiết lên tiếng hỏi.

- ….

Không gian im lặng lại. Đây là lần đầu tiên Lăng cảm thấy có cảm giác ngột ngạt từ khi hai bên gặp nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.