Nhật Ký Sủng Ái Của Nữ Phụ Xinh Đẹp

Chương 14: Vẻ đẹp của cô trở nên tươi sáng




Edit: Tiểu Phiến

Nhà họ Giang.

Trác Man Nhân ngồi trong phòng, đột nhiên có người đến làm bà chú ý.

Người nọ đặt vài bức ảnh lên bàn, nói, "Mấy ngày trước, Giang Kiều có gặp Phong Dịch một lần." Người này là người mà Trác Man Nhân sai đi theo dõi Giang Kiều.

Trác Man Nhân nhìn sang, tấm hình được chụp rõ nét, Giang Kiều đến nhà hàng trước, sau đó Phong Dịch cũng đến.

Người nọ tiếp tục nói, "Giang Kiều ăn cơm với Phong Dịch, sau đó anh ta rời đi trước, một lát sau Giang Kiều cũng rời đi."

Một tia sáng xẹt qua trong mắt Trác Man Nhân, nếu như Giang Kiều thật sự có quan hệ với tập đoàn Phong thị thì đây không phải điều bà muốn thấy.

Sắc mặt bà lập tức trở nên lạnh băng, xem ra bà phải nhắc nhở Giang Kiều một chút rồi.

Lúc này, Giang Kiều đang ở trong đoàn làm phim ở thành phố điện ảnh An Chu thì điện thoại vang lên, cô liếc nhìn một cái, là số của Trác Man Nhân.

Giang Kiều vừa nhận điện thoại, bên kia liền truyền đến giọng của bà, "Giang Kiều, tôi đến chỗ giáp với thành phố điện ảnh rồi, chúng ta gặp mặt đi!"

Khóe miệng Giang Kiều nhếch lên, "Gần đây có một quán cà phê, hẹn nhau ở chỗ này đi."

Sau khi về nước, cô vẫn chưa về Giang gia, hôm nay vừa đúng lúc đi gặp Trác Man Nhân thôi.

Đến quán cà phê, Giang Kiều nhìn quanh một lần liền thấy thân ảnh Trác Man Nhân. Cô lập tức đi thẳng đến đối diện bà, chậm rãi ngồi xuống.

Trác Man Nhân nhẹ nhàng nói, "Giang Kiều, mẹ vẫn còn nhớ, con thích nhất là uống cà phê Lam Sơn."

Giang Kiều liếc nhìn một cái, trên bàn có bày một ly cà phê Lam Sơn, hương vị lan tỏa ra khắp nơi, đây là cà phê nguyên chủ thích uống nhất. Cô cười lạnh một tiếng, đáng tiếc, cô không phải "Giang Kiều".

Giang Kiều thôi không nhìn cốc cà phê nữa, cô quay sang nhìn Trác Man Nhân, nói một cách miễn cưỡng, "Tôi ở nước ngoài lâu như vậy, khẩu vị cũng có chút thay đổi."

Giọng điệu của cô tràn đầy ý vị sâu xa, lại mơ hồ mang theo khiêu khích, "Trước kia đây là thứ tôi thích nhất, ngược lại, bây giờ nó lại là thứ khiến tôi chán ghét."

Nghe vậy, Trác Man Nhân ngẩn người.

Sau đó, Giang Kiều gọi người phục vụ qua, nói, "Cho tôi một ly cà phê đen."

Ánh mắt Trác Man Nhân tối lại, nhưng khóe miệng bà vẫn luôn nở nụ cười nhàn nhạt.

Một lúc sau, người phục vụ đã bưng cà phê đen tới đặt lên bàn. Giang Kiều cầm lấy ly cà phê uống một ngụm, cô không thèm liếc mắt nhìn cốc cà phê Lam Sơn kia.

Thật sự là cực kỳ châm chọc.

Trác Man Nhân nói, "Con tham gia sản xuất phim cũng được một thời gian rồi, có gặp phải chỗ nào không vừa ý không?"

"Mẹ và bố con đều rất quan tâm con, nếu có khó khăn gì thì nhất định phải nói với bố mẹ."

Trong lòng Giang Kiều xẹt qua một tia lạnh lẽo.

Giang Kiều nhàn nhạt nói, "Chuyện khó khăn tạm không nhắc tới, ngược lại, chỉ cần mấy người bọn họ an phận một chút, đừng làm những gì không nên làm là được."

Cô đã biết, lúc trước bên đầu tư của hạng mục điện ảnh này xảy ra chuyện cũng là do Trác Man Nhân làm. Mà trong buổi họp hôm đó, đạo diễn Triệu đã xúi giục những người khác ép cô kéo đầu tư, tất nhiên chuyện này cũng là do một tay Trác Man Nhân làm ra.

Nụ cười bên khóe miệng của Trác Man Nhân cứng lại, bầu không khí có chút nặng nề chèn ép.

Lập tức, bà chuyển chủ đề, "Nghe nói gần đây con rất thân thiết với Phong Dịch? Mấy ngày trước con còn hẹn anh ta cùng ăn cơm rồi."

Giọng của Giang Kiều nhất thời trầm xuống, "Bà phái người theo dõi tôi?"

Trong lòng cô nhất thời bùng lên cơn tức giận. Sau khi cô đã xác định mục tiêu của mình là Phong Dịch, lúc làm việc cô có hơi buông lỏng cảnh giác, nếu có người theo dõi cô, cô cũng hoàn toàn không phát hiện ra.

Trác Man Nhân nở nụ cười, "Chỉ là mẹ trùng hợp thấy được thôi."

Giây tiếp theo, Giang Kiều đã sớm bình tĩnh lại, giọng nói cô lạnh nhạt, "Tôi làm chuyện gì, bắt đầu từ bao giờ tôi đã phải báo cáo với bà?"

Tính tình Giang Kiều trước giờ đều tùy hứng, sắc mặt Trác Man Nhân cũng không thay đổi gì, "Mẹ chỉ nhắc nhở con một câu, phải giữ khoảng cách với đàn ông, đừng phá hủy danh tiếng của bản thân, dù sao thì lời đồn đãi bên ngoài của mọi người về con cũng không hay gì đâu."

Giang Kiều lạnh lùng liếc nhìn Trác Man Nhân, mẹ của nguyên chủ đã sớm rời khỏi nhà họ Giang, nguyên chủ chỉ được nuôi dưỡng ở đây thôi.

Bởi vậy nên bà ta mới tận lực nuôi ra một phế vật, lúc nguyên chủ bị những lời đồn đại công kích, bà lại làm ra tư thế dối trá, làm bộ như quan tâm nguyên chủ. Giang Kiều cười nhạt, cô lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt chậm rãi xẹt qua Trác Man Nhân.

Cô nhìn chằm chằm vào đôi con ngươi của Trác Man Nhân, nói ra từng chữ, "Bà quên rồi sao, tôi không hề quan tâm tới mấy thứ hư danh đó."

"Những người đó thích nói gì thì nói, tôi cần gì phải vì những người đó mà phiền não?"

Ánh mắt Trác Man Nhân lại tối đi vài phần. "Con ở nước ngoài lâu như vậy nhưng tính tình vẫn không thay đổi."

Bà tận lực nuôi Giang Kiều thành tính tình như vậy bởi vì bà biết, loại tính cách này dễ dàng đắc tội người khác nhất. Hiện tại xem ra, Giang Kiều cũng không có thay đổi.

Sau đó, thân thể Giang Kiều nghiêng đến phía trước, khuỷu tay tựa vào trên bàn.

Cô cười như không cười, nói, "Người nào đối xử với tôi thật lòng, người nào muốn lợi dụng tôi, làm sao tôi có thể bị che mắt?"

Trác Man Nhân có lòng dạ bất lương, nhất định sẽ là trở ngại trong hành động của cô, đã như vậy, cô cũng không cần dối trá cùng Trác Man Nhân nữa. Huống hồ, nếu bà ta có nghi ngờ cô thì bà ta cũng không thể tra ra được điều gì.

Giọng của Giang Kiều càng trở nên châm chọc, "Có một số người mưu hại người khác, ai biết được một ngày kia, liệu có báo ứng rơi xuống đầu mình hay không?"

Ánh mắt Trác Man Nhân trở nên căng thẳng, tức giận trong lòng rất nhanh đã bị bà ép xuống, tâm tình nhìn không thấu.

Giang Kiều lại nhàn nhạt nói, "Tôi còn có việc, đi trước."

Sau khi cô rời đi, sắc mặt Trác Man Nhân nhất thời trở nên âm trầm.

Trước đây nuông chiều tính tình của Giang Kiều, bà còn có thể khống chế, biết được nhất cử nhất động của cô. Bây giờ cô ngoài mặt vẫn bốc đồng như vậy, nhưng tính cách lại trở nên hung hăng hơn. Trác Man Nhân mơ hồ có một ý nghĩ, Giang Kiều sẽ thoát khỏi bàn tay bà.

Bà lập tức gọi điện cho một người, lạnh lùng ra lệnh, "Anh đi điều tra cho tôi, Giang Kiều mấy năm nay ở nước ngoài đã tiếp xúc cùng những ai? Cô ta đã trải qua chuyện gì? Sau khi tra được thì lập tức nói cho tôi biết."

....

Hôm qua, Phong Dịch đã hẹn xong thời gian gặp mặt Ngô Đại Sơn.

Lúc này, Phong Dịch đang ngồi đối diện Ngô Đại Sơn, anh đè mi tâm lại, lãnh đạm nói, "Tô Dịch xuất hiện rồi."

Sắc mặt Ngô Đại Sơn hiện lên sự khẩn trương, hai người họ đều biết, nhân cách đó của Phong Dịch đã lâu không xuất hiện rồi.

Ngô Đại Sơn nhíu mày, "Tô Dịch xuất hiện là có quan hệ với những vết thương trong lòng trước kia của cậu, gần đây tâm tình cậu có phải lại không ổn định rồi không?"

Là bác sĩ tâm lý của Phong Dịch, Ngô Đại Sơn biết rất rõ bệnh tình của anh.

Qua nhiều năm như vậy, trạng thái của Phong Dịch vẫn rất ổn định. Nếu như không phải xuất hiện nhiều thứ ngoài ý muốn thì Tô Dịch cũng sẽ không dễ dàng xuất hiện như vậy.

Đối mặt với vấn đề của bác sĩ Ngô, Phong Dịch lại nghĩ đến khuôn mặt của Giang Kiều, tối hôm qua bọn họ vừa mới gặp mặt.

Làn váy bay lên trong gió cùng với khóe miệng tươi cười của cô. Tuy chỉ là một khoảng khắc ngắn ngủi nhưng cũng đủ khiến Phong Dịch nhíu mày. Mà Ngô Đại Sơn vừa nhìn liền biết Phong Dịch có lẽ đã nghĩ đến một việc gì đó.

Vì vậy, Ngô Đại Sơn liền hỏi, "Cậu có nghĩ đến chuyện gì không?"

Nghe thấy giọng nói của Ngô Đại Sơn, Phong Dịch thu hồi tâm tư, anh nhìn vào mắt ông, ngữ khí giống như thường ngày, bình tĩnh không gợn sóng, "Không có."

"...."

Bọn họ lại tiếp tục hàn huyên một hồi, nhưng cũng không kéo dài mất bao lâu liền kết thúc, Phong Dịch đứng lên, chuẩn bị rời đi.

....

Từ tối hôm qua gặp mặt Phong Dịch, trong lòng Giang Kiều đã nổi lên nghi ngờ.

Cô nhớ lại cô đã gọi cuộc điện thoại đó, giọng nói Phong Dịch vẫn rất rõ ràng bên tai. Lập tức, cô quyết định lái xe ra ngoài.

Nếu như cô muốn biết bí mật của Phong Dịch, thì cô nhất định phải tới Khánh thành một chuyến.

Cửa sổ trong xe mở ra một khe hở nhỏ, gió mùa hè khe khẽ thổi vào, lại vẫn oi bức không chịu nổi, cô hơi nhíu mày.

Con đường này Giang Kiều đã tới hai lần, lần đầu tiên là cô cố tình làm ra một cuộc gặp gỡ vô tình, lần thứ hai là đến gặp bác sĩ tâm lý, ngoài ý muốn biết được số điện thoại của Phong Dịch. Mà lần thứ ba này lại có liên quan với Phong Dịch. Ngày hôm nay cũng không phải là thời gian đến khám bệnh của cô, cô cũng không gọi cho bác sĩ Ngô Đại Sơn để thông báo.

Xe chậm rãi dừng lại trước cửa nhà Ngô Đại Sơn, Giang Kiều xuống xe, tiến lại gần cửa. Đầu ngón tay của cô vừa vặn chạm vào chuông cửa, nhưng cô còn chưa kịp nhấn, cửa đã mở ra từ bên trong.

Người mở cửa cùng người nhấn chuông đồng thời ngẩn ra, làn gió nóng ran của mùa hè thổi qua làm làn váy khẽ bay.

Giang Kiều mặc một thân váy trắng, không giống với trước đây.

Đây là lần đầu tiên Phong Dịch thấy Giang Kiều mặc một bộ váy màu trắng thuần khiết, bộ váy khiến cô càng thêm mấy phần trầm tĩnh, tóc dài của cô xõa ra ở sau lưng.

Ngày hôm nay cũng không phải thời gian cố định Phong Dịch tới Khánh thành, lúc này cô lại đụng phải anh, trong lòng cô cũng không có bất kỳ sự chuẩn bị nào.

Nhưng rất nhanh, sắc mặt cô đã bình tĩnh trở lại. Giang Kiều cười cười với Phong Dịch, "Tôi là bệnh nhân của bác sĩ Ngô." Để Phong Dịch không nghi ngờ, Giang Kiều tận lực giải thích chuyện này.

Cô lại nói, "Phong Dịch, anh là bạn của bác sĩ Ngô sao?"

Phong Dịch không trả lời, Ngô Đại Sơn vừa nghe thấy động tĩnh ngoài cửa liền đi ra từ trong phòng, đến khi ông chứng kiến cảnh tượng trước mắt, cũng nhất thời ngẩn ra.

Giang Kiều thấy Ngô Đại Sơn đi ra thì nói một cách áy náy, "Bác sĩ Ngô, tôi không theo thời gian đã hẹn mà đến, có quấy rầy đến ông không?"

Ngô Đại Sơn nghe Giang Kiều nói, ông tiếp lời cô, "Không sao."

Ông lại nhìn về phía Phong Dịch, "Giang tiểu thư là bệnh nhân của tôi, sau khi tôi đi tới đại học Khai Tâm ở Mặc thành để nghiên cứu thảo luận mới quen biết anh."

Ngô Đại Sơn một mực khẳng định lời nói của Giang Kiều, một mặt khác lại một mực che giấu thân phận của Phong Dịch. Chuyện Phong Dịch tới đây, Ngô Đại Sơn phải giữ bí mật hoàn toàn, hôm nay là chuyện ngoài ý muốn, Giang Kiều chính là người đầu tiên gặp được Phong Dịch ở đây.

Sắc mặt Phong Dịch không thay đổi, anh gật đầu.

Ngô Đại Sơn lại nhìn Giang Kiều, "Giang tiểu thư, cô có thể vào được rồi." Ông cười cười với Giang Kiều.

Giang Kiều lập tức nhấc chân đi vào trong, Phong Dịch liền hơi nghiêng người, Giang Kiều chú ý tới động tác của anh, cô chỉ hơi nhíu mày rồi đi vào trong phòng.

Nhưng cô vừa đi được một bước, lại dừng lại.

Cô quay đầu nhìn Phong Dịch, nhẹ nhàng nói, thế nhưng Phong Dịch lại nghe được rất rõ ràng, "Tôi không muốn trêu đùa anh."

Giọng của cô không nặng nề, lại dẫn theo một tia uyển chuyển, chỉ có cô và Phong Dịch nghe được.

Lúc đầu, ánh mắt anh vẫn chưa đặt trên người Giang Kiều, nhưng sau khi nghe được cô nói, ánh mắt của anh hạ xuống, nhìn cô.

Mặc dù cô nói như vậy, thế nhưng biểu cảm lại ngược lại. Giọng nói của cô rất bình tĩnh, mà ánh mắt cũng không thay đổi.

Ánh mắt cô tuy nhàn nhạt, nhưng lại rất biết quyến rũ người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.