Nhật Ký Sinh Tồn Ở Tận Thế Của Tô Tiểu Tiểu

Chương 7: Bắt đầu




Những ngày tiếp theo, Tô Tiểu Tiểu đều học tập cách khống chế điện năng trong người mình, theo thời gian, sức khống chế của cô ngày càng mạnh, cơ bản đã đạt được mức thu phóng tự nhiên.

Tiếng chuông điện thoại du dương vang lên, Tô Tiểu Tiểu nhấc máy nghe.

"Xin chào, em có phải Tô Tiểu Tiểu không? Dưới tầng có bưu kiện gửi cho em này, phiền em xuống kí nhận giúp chị với."

"Vâng ạ, chị đợi em một lát nhé."

Tô Tiểu Tiểu nhanh chóng thay quần áo rồi xuống tầng.

Sau khi xuất viện, cô bắt đầu chăm chút đất đen trong không gian của mình, muốn cho thêm mấy thứ vào đó. Nhưng vì không có kinh nghiệm gieo trồng, cây cỏ trong nhà toàn do bố "chăm sóc" cả, mà cũng không hẳn, "chăm sóc" ở đây chỉ là bỏ ít thời gian tưới nước cho cây thôi. May mà đám cây cỏ ở nhà đều có sức sống mạnh mẽ, tuy nhìn dáng vẻ không quá đẹp vì chưa có người cắt sửa chuyên nghiệp, nhưng cành lá vẫn sum suê.

Tô Tiểu Tiểu lấy cấy gốc hoa lan ba mua về mà chưa sử dụng vào đất trong không gian, rồi đi tới nhà gỗ nhỏ, tạm thời cô vẫn chưa phát hiện có gì mới lạ, cũng không biết ngoài nhân dân tệ, thức ăn trong quán còn có thể đổi bằng thứ khác không.

Tô Tiểu Tiểu nhớ ra trong nhà còn một túi táo, ôm tâm trạng trông mong đổi hai quả với nhà gỗ. Vừa đặt xuống bàn, chúng đã biến mất ngay tức khắc, trong menu có đồ ăn sáng lên, chẹp, đổi được hẳn hai cốc nước táo kìa~~

Xem ra, lấy đồ vật đổi hời hơn nhân dân tệ.

Không đứng trong nhà ăn quá lâu, Tô Tiểu Tiểu ra ngoài. Sau đó, cô chợt nhận ra gốc lan cô mới cấy xuống đất không lâu đã đơm hoa rồi, lớn phổng phao trông thấy!

Tô Tiểu Tiểu khiếp sợ, thì ra thửa ruộng này là một báu vật, có thể giúp cây sinh trưởng và phát triển chỉ trong một thời gian ngắn.

Tô Tiểu Tiểu vừa về nhà đã xắn tay lục lọi khắp nơi, cô định mua hạt giống về trồng thử trong không gian. Ra chợ đầu mối, Tô Tiểu Tiểu ngay tức thì bị đủ loại hạt giống cuốn hút, cô chọn hàng loạt những hạt mình muốn ăn hoặc cảm thấy ăn sẽ rất ngon, hoặc là các loại hạt chưa gặp bao giờ, ví dụ như dưa hấu, bí đỏ, dâu tây, nho, táo...

Chủ cửa hàng vừa thấy một đống đơn đặt hàng đã có xu hướng khuếch trương thì đổ cả mô hôi hột... Cô gái này bị cuồng mua à! Song, tuân thủ nguyên tắc hời, hời nữa, hời mãi, chủ cửa hàng vẫn tính hóa đơn như bình thường, với chút lương tâm còn sót lại, còn tặng kèm giấy thuyết minh về điều kiện gieo trồng các hạt giống và cách chăm sóc sao cho cây nhanh sinh trưởng...

Tô Tiểu Tiểu vui vẻ phấn chấn vác cái túi to về nhà, may mà hôm nay bố không có nhà, nếu để bố thấy cô mua toàn hạt giống vô dụng về, không biết có phải cảm thấy thần kinh con gái mình có vấn đề hay không.

Sau khi mang túi hạt giống vào không gian, cô cũng chẳng thèm liếc mấy tờ thuyết minh ở trên, cứ thế cầm cái xẻng đào đất lên, cho hạt giống xuống rôi lấp.

Ngày thứ hai, vừa bước vào không gian, đập vào mắt Tô Tiểu Tiểu là cánh đồng xanh mướt, các loại rau dưa hoa quả đều đã trổ cành, nảy mầm, thậm chí mấy loài thực vật có thời kì sinh trưởng ngắn đã ra quả.

Tô Tiểu Tiểu tự hào ngắm mảnh ruộng tươi tốt, vênh váo ngẩng mặt nhìn trời cười to, ha ha, xem ra lần này mình sắp phát tài rồi. Đã thế việc kinh doanh này còn chẳng cần cô bỏ ra tiền gốc.

****** Bệnh viện ****** 

"A!!"

"Nhả ra, mau nhả ra! Tiểu Ngô, nhanh lên, thuốc an thần đâu rồi, nhanh!" Một bệnh nhân mất kiểm soát cắn tay bác sĩ không buông, khiến người chữa trị cho anh ta đau chảy cả nước mắt, nhưng vì quy định không thể đánh nhau với bệnh nhân, anh ta nhịn đau gọi Tiểu Ngô - một y tá khẩn cấp tiêm thuốc an thần cho bệnh nhân.

Y tá ở quanh đó cùng nhau ra sức giữ chặt tay chân của người bệnh mất kiểm soát, để y tá Tiểu Ngô tiêm thuốc. Sau khi bệnh nhân ngất đi, tay phải của vị bác sĩ nọ mới được giải thoát, vừa vén tay áo lên đã thấy gần như bị cắn đứt một miếng thịt.

Y tá nhanh tay xử lí miệng vết thương cho bác sĩ, cũng tiêm luôn một mũi vắc - xin phòng bệnh chó dại.

"Bác sĩ Tạ, bác sĩ có sao không?"

"Ừm... Không sao, nhưng chắc mấy ngày nay tôi không thể vào phòng phẫu thuật được nữa!"

"Bác sĩ Tạ, bác sĩ nói xem, rốt cuộc người này mắc bệnh gì thế? Ở bệnh viện quanh đây cũng có năm người có triệu chứng tương tự rồi, có phải là bệnh chó dại không ạ?"

"Khó nói lắm, biểu hiện thì khá giống bệnh chó dại, nhưng vẫn có điểm khác nhau, ví dụ như sợ ánh sáng mà không sợ nước. Bệnh nhân không kiểm soát được mình, tấn công ngay trước mặt mọi người." Bác sĩ Tạ giải thích.

"Ôi, mất kiếm soát như vậy ạ? Vậy còn có hi vọng khỏi bệnh không bác sĩ?"

"Tôi cũng không rõ, nghe nói bệnh viện đã cách ly tất cả những bệnh nhân có triệu chứng này, cũng đăng báo rồi, mấy ngày sắp tới sẽ có chuyên gia đến đây tham vấn, tin rằng rất nhanh sẽ có cách giải quyết thôi." Bác sĩ Tạ nói.

"Ủa, mà họ mắc bệnh độc qua đường nào nhỉ?" Tiểu Ngô rất quan tâm đến con đường lây nhiễm bệnh, phải nắm chắc nguyên nhân mới được, về cô sẽ nhắc bạn tốt phòng ngừa cẩn thận.

"Cái này tạm thời chưa xác định được, kết quả vẫn chưa được công bố, nhưng rất có khả năng là bị động vật cắn hoặc cào." Bác sĩ Tạ không chắc lắm, nhưng chắc chắn cũng do một phần liên quan đến mặt này.

"Vậy giờ đã có vắc - xin phòng bệnh rồi chứ ạ? Vắc - xin phòng chó dại có hiệu quả không ạ?" Y tá Tiểu Ngô trẻ tuổi tò mò hỏi.

"Chắc la... có tác dụng đấy." Bác sĩ Tạ nhìn vết thương ở tay phải, lo lắng đáp. Thật ra, trong lòng vị bác sĩ ấy cũng vô cùng sợ hãi, sợ hãi vắc - xin phòng bệnh không có tác dụng. Haiz, sao hôm nay xui thế nhỉ, đúng phiên trực của anh ta chứ.

****** Khu cách ly của bệnh viện ******

"Bác sĩ, bệnh nhân lên cơn nguy kịch rồi!" Y tá thấy chỉ số trên màn hình ECG (*) giảm liên tục, sốt sắng nói.

(*) Điện tâm đồ: ghi lại hoạt động điện của tim.

"Điều trị khẩn cấp ngay!" Bác sĩ nhanh chóng lấy máy sốc điện ở cạnh đó, bôi gen dẫn điện lên, lập tức tiến hành sốc điện cho bệnh nhân.

"Tít..." Sau vài lần, vẫn không cứu được bệnh nhân. Màn hình EGC đã không dao động nữa, chỉ còn đường ngang - đại biểu cho cái chết.

Bác sĩ liếc đồng hồ trên tay: "Cấp cứu vô tác dụng, bệnh nhân chết vào 15:25 chiều."

Một y tá ở bên cạnh ghi chép thời gian tử vong. Rồi phủ vải trắng lên thân người chết, rồi chuyển cái xác đó vào nhà xác bệnh viện.

***************

"Tiểu Mỹ, cậu nghe tin gi chưa, hôm nay lại thêm một người mắc chó dại, lúc mới đưa tới, bệnh nhân đó còn cắn bác sĩ chảy cả máu đấy!" Y tá Tiểu Bính thấy xung quanh không có ai, tính bà tám nổi lên, bèn kể cho bạn tốt Tiểu Mỹ nghe tin mình vừa nắm được.

"Thật thế á? Lại có người bị cắn rồi à?" Tiểu Mỹ thở dài, rồi ngó quanh, xác định không ai chú ý tới hai người, cũng tám lại với Tiểu Bính: "Cậu biết chưa? Tớ còn nghe nói hôm nay có bệnh nhân ở khu cách ly chết rồi cơ!"

"Hả? Chết người rồi á, nghiêm trọng đến thế sao?"

Ừm, xem ra cái nghề này của chúng ta rất nguy hiểm đấy, đặc biệt là vào lúc này, liên tục có bệnh nhân mất kiểm soát nhập viện, tuy rằng đã cách ly, nhưng ở khu vực cách ly cũng có rất nhiều người bị bệnh nhân cào đấy, may mà không nghiêm trọng lắm."

"Ờ, nơi đó vốn có phải chỗ tốt đẹp gì đâu, tuy giờ bệnh viện có tăng gấp đôi tiền lương cho nhân viên trong đó thật, nhưng chẳng ai đồng ý vào cả."

"Nếu là tớ ấy, cho tiền tớ cũng chẳng đi đâu! Ai lại đi chịu tội chỉ vì ít tiền đấy chứ, thương thay cho mấy thực tập sinh mới đến, công việc bẩn nhất mệt nhất đều giao hết cho họ, đã thế còn chẳng có tiền lương nốt, qua kì thực tập còn chưa chắc đã được bệnh viện giữ lại, may mà mẹ tớ sinh tớ sớm mấy năm." Tiểu Bính cảm thán.

"Ừm, giờ nhóm đàn em càng ngày càng khó khăn." Tiểu Mỹ đồng ý với ý kiến của Tiểu Bính.

"Ơ, bác sĩ Tạ? Anh không sao chứ, trông mặt anh tái quá." Tiểu Bính thấy sắc mặt bác sĩ Tạ tái nhợt, quan tâm hỏi.

"Ừm, tôi hơi đau đầu, vừa uống mấy viên thuốc xong. Tôi xin phép về nghỉ ngơi trước nhé." Vẻ mặt bác sĩ Tạ bợt bạt, đầu cũng hơi choáng, nhưng vẫn nhã nhặn trả lời câu hỏi của cô y tá nhỏ.

"Vậy không quấy rầy anh nữa, bác sĩ Tạ mau về nghỉ ngơi đi ạ." Tiểu Bính lo lắng nhìn bóng lưng bác sĩ Tạ ngày một xa.

***** Ở một chỗ nào đó ****

Một người cô gái cầm túi đồ ăn chuẩn bị lên tầng nhà mình. Vừa đến cầu thang, không biết có con chuột ở đâu vọt ra, hung hãn cắn lên cẳng chân cô gái đó một cái, cô ấy giãy chân, giẫm chết con chuột chẳng biết chui ra ở đâu.

Cô gái nọ đi khập khiễng lên tầng, mở cửa nhà.

"Ơ kìa, em làm sao thế, sao cẳng chân chảy máu thế kia?" Anh chồng ân cần hỏi han.

"Lúc nãy ở cầu thang bị chuột cắn ấy mà." Nhìn vẻ mặt quan tâm cửa chồng, trong lòng cô gái ấm áp hẳn, miệng vết thương cũng không đau như trước nữa.

"Đến trạm y tá trước đã." Anh chồng trực tiếp cầm lấy chìa khóa xe và ví tiền, tùy tiện bỏ túi thức ăn trong tay vợ để ở góc nhà, cũng không nấu cơm nữa, nhanh tay tắt bếp rồi ra cửa.

****** Dưới cầu vượt ******

Một kẻ lang thang nào đó dưới câu vượt đột nhiên tấn công người qua đường, hết cào rồi cắn những người xung quanh.

"Cứu tôi với!!" Một người vừa kêu cứu vừa ra sức chống đỡ, nhưng sức lực của gã người hán tấn công kia quá lớn, anh ta luôn bị vây ở trạng thái bị động.

Người đi trên đường ào ào tới giúp đỡ tách kẻ lang thang nọ và người qua đường kia ra, trong đám đông lại thêm mấy người bị kẻ lang thang cào, cắn.

Người qua đường nọ vất vả lắm mới tránh được kẻ lang thang, ngồi xuống một góc, lúc này, mặt mũi toàn máu me.

Không lâu sau, xe cảnh sát, xe cứu thương gào thét đến.

Sau khi băng bó kịp thời, quần chúng bị thương đang chuẩn bị đi theo xe cứu thương tới bệnh viện kiểm tra thêm một bước nữa. Đột nhiên, kẻ lang thang run rẩy, sau đó ngã xuống đất, nằm không nhúc nhích. Nhân viên cứu hộ nhanh chân lên cấp cứu, lại phát hiện kẻ lang thang đã không còn hơi thở.

Xe cứu thương mang cả xác chết và người bị thương đi, tất cả dường như đã khôi phục sự tĩnh lặng vốn có.

****** Đêm tối, trong một ngõ nhỏ ******

Một con mèo tam thể nhìn chằm chằm một con chuột trên đường như hổ rỉnh mồi, nằm sấp xuống rồi tiến lên.

Giữ đúng lúc, bổ nhào về phía trước...

Mắt con chuột đỏ lừ, y như thợ săn lão luyện, không chạy trốn, trại lại còn phản đòn, đọ sức với chú mèo hoa to lớn.

Con chuột nọ hung mãnh (*) khác thường, đôi mắt đỏ lừ dưới ánh trăng cực kì quỷ dị.

(*) Hung dữ và mạnh mẽ.

Không lâu sau, mèo hoa lớn chạy tan tác, trên người đầy vết thương, nếu không được chữa trị, chắc mạng cũng chẳng giữ được lâu nữa. Nó cũng không biết tại sao, chỉ là một vết cào của con chuột thôi, sao lại thảm thiết đến mức đó...

Từng góc trong thành thị đều xảy ra chuyện lạ, câu chuyện của chúng ta, bắt đầu mở màn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.