Nhật Ký Sinh Tồn Ở Tận Thế Của Tô Tiểu Tiểu

Chương 34: Dọn dẹp thi thể zombie




Sở nghiên cứu thành phố B

Nhân viên mặc quần áo phòng hộ màu trắng đi qua đi lại.

“Grào!”

“A!”

“Giáo sư Vương, ngài xem, có phải thí nghiệm sắp thành công không, nhìn con mắt màu đỏ của anh ta dần trở nên tối đi, nhanh….Chịu đựng! Nhất định phải chịu đựng!”

Giáo sư Lý nhìn một người đàn ông nửa người nửa zombie đang bị trói chặt hai tay, hai chân bên trong phòng thủy tinh, ông ta kích động vô cùng.

“A~” Người thanh niên sắp biến thành zombie đó đang khổ sở đau đớn, giãy dụa. 

2 phút sau, ánh mắt của người đó chuyển sang đỏ, anh ta rống to một tiếng! Hoàn toàn biến thành zombie, thí nghiệm thất bại!

“Aizz! Lại thất bại! Giết vật thí nghiệm đi!” Giáo sư Lý uể oải phát ra mệnh lệnh.

“Lão Lý,  nếu cứ tiếp tục như thế thì không được rồi! Từ khi virus T bộc phát đến nay, chúng ta đã nghiên cứu hơn 2 tháng rồi vẫn không có chút tiến triển nào! Chẳng lẽ loài người sẽ phải diệt vong hay sao?” 

Giáo sư Vương tận mắt chứng kiến từng cái, từng cái thí nghiệm thất bại, trong thanh âm tràn đầy cảm giác vô lực.

“Không đâu, sẽ không như vậy đâu, không phải còn rất nhiều dị năng giả sao? Nghe nói có một số người bị virus T cảm nhiễm sau khi cố gắng chống cự mới có được dị năng! Ngài nên suy nghĩ thử đi, tại sao bọn họ không biến thành zombie? Nhất định bọn họ có một loại kháng thể miễn dịch nào đó mà chúng ta đã bỏ qua! Chỉ cần chúng ta không ngừng thí nghiệm, chúng ta sẽ thành công, không phải sao?” Vẻ mặt giáo sư Lý có chút điên cuồng.

“Dị năng giả sao? Giống như Triệu Bình mới đưa đến ngày hôm qua vậy, dựa vào sức chống cự của bản thân, dung hợp virus T, đạt được dị năng?”

“Đúng! Tại sao anh ta lây nhiễm virus T mà không bị biến dị, anh ta còn dung hợp nó khiến cho virus trong cơ thể của anh ta không hề lây nhiễm nữa, ngược lại khai phá ra một ít khu vực của đại não, kích phát dị năng!”

“Hả? Chẳng lẽ ông quên? Chúng ta lấy máu Triệu Binh nghiên cứu ra thuốc ngừa, mới vừa cho vật thí nghiệm dùng cũng đã thất bại, vật thí nghiệm số 1130 mới vừa kiên trì được 2 phút, lại biến dị, điều này cũng đủ chứng minh virus T ương ngạnh, rất khó nghiên cứu ra thuốc ngừa!”

“Chúng ta mới chỉ lấy máu của Triệu Binh! Có thể kháng thể không ở đây? Có lẽ ở trong tủy sống, có thể ở tủy não, tóm lại khẳng định nó giấu ở một chỗ nào đó trong thân thể của dị năng giả mag chúng ta không biết……”

“Ông điên rồi! Bọn họ đều là người, còn là người có dị năng, ông có biết sự quan trọng của người có được dị năng không?”

Giáo sư Vương khiếp sợ nhìn người điên bên cạnh.

“Người thì sao chứ? Đây là hiến thân cho khoa học, trên con đường nghiên cứu này, một chút hi sinh thì không thể tránh được. Nếu thuốc ngừa có thể nghiên cứu ra được thì sẽ có ích đối với rất nhiều ngươì. Tôi nghĩ chúng ta nên bí mật bắt một số người mới để bắt đầu thí nghiệm!”

“Không, tôi không đồng ý! Cho dù thí nghiệm, chúng ta cũng phải dựa trên điều kiện tiên quyết là hai bên tự nguyện…..”

Xét thấy rất nhiều người đều nói thực lực của Mạc Ngôn rất mạnh, Tô Tiểu Tiểu nhìn gương mặt vô cùng tuấn tú kia, cô cảm giác không có lực thuyết phục một chút nào, vì thế Tô Tiểu Tiểu nói bóng nói gió một phen.

“Mạc Ngôn, anh cảm thấy zombie thế nào? Mạnh không?”

“Rất yếu! Nhưng….Rất ghê tởm, luôn nôn mửa một cách bừa bãi, ghê tởm chết đi được…..” Mạc Ngôn nhớ đến những con zombie mà anh đã gặp được, vẻ mặt ghét bỏ.

“Như vậy, zombie tiến hóa có mười ngón tay thật dài thì sao?”

“Yếu……Nhưng càng buồn nôn hơn.” Mạc Ngôn vẫn vẻ mặt ghét bỏ như cũ.

Được rồi, cuối cùng Tô Tiểu Tiểu cũng đã xác định được Mạc Ngôn không phải là một con cọp giấy.

Ngày thứ hai, Tô Tiểu Tiểu đến tiểu đội tuần tra báo danh, đây là công việc đầu tiên của Tô Tiểu Tiểu từ tận thế đến nay, nên cô cần phải nghiêm túc làm việc.

Tô Tiểu Tiểu vốn tưởng rằng tiểu đội tuần tra chính là ra ngoài tiêu diệt zombie cùng với thu thập vật tư, thật không ngờ, công việc đầu tiên của cô sẽ lại là lao công.

Vì an toàn của mọi người nên phải quét dọn vệ sinh, việc cô phải làm đó chính là cùng các đồng đội dọn dẹp thi thể zombie quanh đây, sau đó mang đến khu thiêu đốt để tiêu hủy.

Đừng tưởng rằng đây là một phần công việc nhẹ nhàng, thoải mái. Tô Tiểu Tiểu nghe đội trưởng Diêu Hồng Viễn nói qua, có một số zombie sau khi biến dị bị đè phía dưới thi thể không thể phát hiện, hoặc là một số zombie không ăn được người, hành động chậm lại, cùng thi thể zombie bình thường không khác nhau là mấy. Nếu có người đến gần,  chúng sẽ theo bản năng bắt đầu vồ, cho nên cho dù một hành động rất đơn giản là đem thi thể zombie tiêu hủy cũng sẽ có một số người bởi vì zombie công kích mà bị lây nhiễm.

Bởi vì phần lớn những thi thể này đều đã được đội viên tuần tra tiêu diệt rồi nên độ nguy hiểm của công việc không cao lắm, chỉ cần người làm cẩn thận một chút, chú ý nhiều hơn, sẽ không nguy hiểm bằng đội viên tuần tra bên ngoài.

Cho nên, muốn lấy được thức ăn mà căn cứ cung cấp, rất nhiều người bình thường đều làm công việc này. Công việc của Tô Tiểu Tiểu là trợ lý giám đốc, chỉ huy cùng phân công, nếu gặp phải tình huống nguy hiểm còn có thể giúp mọi người, vừa có thể khiến cho công việc nhẹ nhõm hơn lại vừa có thể giúp cho tỉ lệ sống sót của các đội viên được cao hơn, cớ sao mà không làm.

Nguyên bản ý nguyện của đội trưởng vốn là muốn cho Tô Tiểu Tiểu làm một chút công việc nhẹ nhàng giúp cô cảm thụ không khí quản lý ngăn nắp của căn cứ để từ đó sẽ khiến Tô Tiểu Tiểu sinh ra lòng trung thành với căn cứ, từ đó có thể làm việc hết mình vì căn cứ.

Dĩ nhiên, anh ta cũng không trông cậy vào một cô gái gầy yếu có thể giúp cho mọi người đẩy lùi được zombie.

Anh ta không biết rằng, quyết định này của anh ta đã giúp cho anh ta tìm được một bảo bối.

Tô Tiểu Tiểu nhìn tiền vàng đầy đất, không đúng, là zombie, cô sung sướng muốn điên rồi, vui vẻ báo cáo với đội trưởng rằng bản thân có một kỹ năng rất đặc biệt, đó là cô có thể -- tiêu hủy thi thể zombie!

Nhìn từng cỗ, từng cỗ thi thể biến mất trong tay Tô Tiểu Tiểu, Diêu Viễn Hồng hô lên, không thể tưởng tượng nổi.

Ban đầu, anh ta còn tưởng Tô Tiểu Tiểu có dị năng không gian, suy nghĩ một chút lại cảm thấy không thể, có ai mà lại đem thi thể zombie bỏ vào không gian, đơn giản là làm điều thừa.

Anh ta nhìn thấy tay của Tô Tiểu Tiểu chạm vào một chân của zombie, zombie cũng không biến mất tại chỗ lại bỗng nhiên công kích, cuối cùng bị Tô Tiểu Tiểu hạ gục rồi mới biến mất. 

Lúc này, Diêu Hồng Viễn mới thật sự tin tưởng – tiêu hủy zombie chỉ có thể nhắm vào thi thể, chỉ có thể khiến cho thi thể của zombie biến mất mà thôi, còn zombie còn sống lại không thể sử dụng được.

Anh ta cảm thán dị năng của Tô Tiểu Tiểu thật yếu! Nếu zombie còn sống cũng có thể trực tiếp tiêu hủy thì tốt rồi, như vậy thì quá mức nghịch thiên đi!

“Anh suy nghĩ nhiều, nếu có thể tiêu diệt zombie dễ dàng như thế thì tôi cũng không phải một đường chạy tới nơi này?” Tô Tiểu Tiểu cho Diêu Hồng Viễn một cái liếc mắt.

“Cũng đúng, cô có dị năng hệ lôi đã rất giỏi rồi. Nhưng mà Tiểu Tiểu à, có thể cô không phải là dị năng giả lợi hại nhất nhưng nhất định cô sẽ là một người dọn thi thể zombie lợi hại nhất!” Diêu Hồng Viễn trêu, nói.

“Anh đi luôn đi!” Tô Tiểu Tiểu cười mắng!

Hôm nay là ngày nhẹ nhàng nhất của tiểu đội Thanh Khiết, cũng là một ngày bận rộn nhất của Tô Tiểu Tiểu, nhưng Tô Tiểu Tiểu như cũ vẫn làm không biết mệt đi theo phía sau đội ngũ của tiểu đội Thanh Khiết, cẩn thận dọn dẹp từng nơi, từng nơi, tiêu hủy hơn 2000 thi thể zombie, điều này khiến cho tiểu đội của họ có thể đưa khu vực đã được dọn dẹp vào phạm vi quản lý của căn cứ.

Sau đó mới kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi.

Vừa về đến nhà, Tô Tiểu Tiểu vừa định chia sẻ thu hoạch hôm nay cùng Mạc Ngôn, lại thấy Mạc Ngôn đang ngồi trên ghế salon, ánh mắt sáng quắc nhìn chuông trên tường.

Lộ Lộ đứng dậy, lắc lắc đầu, vẫy đuôi với Tô Tiểu Tiểu, bày tỏ sự vui mừng của nó đối với cô.

“Mạc Ngôn, sao thế? Chẳng lẽ hôm nay tôi về nhà rất khuya?” Tô Tiểu Tiểu nhìn đồng hồ, mới hơn 4h30 nha, còn sớm mà! Còn về nhà sớm hơn so với mấy ngày trước nữa!

“Làm sao vậy? Anh đang xem cái gì thế?” Tô Tiểu Tiểu thấy Mạc Ngôn nhìn chằm chằm đồng hồ, vẻ mặt cô khó hiểu.

“Có cái gì đó!” Ngón tay Mạc Ngôn chỉ vào đồng hồ.

“Hả? Cái gì?” Tô Tiểu Tiểu lại gần nhìn, vẫn không phát hiện được gì, cô cầm cái ghế, lấy đồng hồ treo tường xuống.

“Nơi này!” Mạc Ngôn vặn vặn ở giữa một chút, lại vặn hai, ba lần bên phải, sau đó anh đã tháo ra được đồng hồ, lấy một vật từ bên trong ra.

Camera siêu nhỏ! Mặc dù Tô Tiểu Tiểu chưa từng nhìn thấy nó, nhưng lúc này cũng đoán ra được. Bọn họ bị theo dõi!

“Mạc Ngôn, làm sao anh phát hiện ra được nó?”

“Mới nãy, anh cảm giác có người đang ‘nhìn’ anh!” Nói xong, anh còn rất xin lỗi, mặt đỏ rần.

“…..” Khóe miệng Tô Tiểu Tiểu giật giật-_-|||

“Mạc Ngôn, anh hãy cảm giác thử trong nhà còn những vật như thế này không, mau tìm ra!” Tô Tiểu Tiểu cũng không thích đời tư của mình bại lộ ở trong mắt người khác. 

Chỉ thấy Mạc Ngôn bắt đầu ‘sột soạt’ tìm kiếm, lại tìm thấy trong đèn bàn ở phòng khách! Trong phòng ngủ cũng tìm được 2 cái…..được rồi, hiện tại, Tô Tiểu Tiểu nên cảm thấy may mắn, may mắn bên trong bồn cầu không có, dù sao cũng đảm bảo cho cô có không gian riêng tư! Haizzz! Thật là đi đâu cũng không sống yên ổn mà.

Cô cho là đến căn cứ, hội hợp cùng quân đội, đến lúc đó có thể nhờ họ giúp liên lạc với cha mẹ và có thể ở cùng họ, bình an vượt qua cả đời. Không nghĩ tới, đến nơi này lại bị bọn họ giám thị, bọn họ muốn làm gì đây, cô có dị năng nhưng miễn cưỡng cũng chỉ có thể tự vệ mà thôi, cho dù cô có lợi hại hơn nữa nhưng lại chân ướt, chân ráo mới đến làm sao có thể so với bọn họ có vũ khí nóng trong tay, vậy mà bọn họ còn phòng bị cái gì đây? Ngay cả camera cũng lấy ra.

“Mạc Ngôn, anh có xác định rằng không còn máy theo dõi nào không?” Tô Tiểu Tiểu vẫn còn không yên tâm, hỏi.

“Không có!” Mạc Ngôn lắc đầu, rất khẳng định, nói.

Được, vậy anh giúp tôi canh cửa nha, tôi vào không gian mốt chuyến.

Tô Tiểu Tiểu ‘hưu’ một tiếng, chợt tiếng vào không gian.

Bên trong không gian tràn đầy thi thể zombie đầy đất, mùi hôi thối cả ngày. Thật may là diện tích không gian lớn, có thể chứa nhiều thi thể được.

Tô Tiểu Tiểu cố nén cảm giác buồn nôn, dùng áo che lỗ mũi, ý niệm vừa động, biến những thi thể này thành tiền vàng.

Trong nháy mắt, không gian lại khôi phục không khí sạch sẽ, thoải mái lúc trước.

Tô Tiểu Tiểu vội vàng đến nhà ăn, nhìn tiền vàng mới được tăng trên thực đơn. Wow,  nhoáng cái mà tiền vàng đã tăng lên hơn 2 vạn, khiến Tô Tiểu Tiểu sung sướng. Xem ra, là công nhân dọn dẹp thi thể zombie rất tốt! Về sau nên cố gắng hơn nữa.

Đã lâu rồi cô chưa được ăn thịt, còn món điểm tâm ngọt nữa!

Cô chọn một phần cơm khổng lồ, một phần cháo thịt bò trứng muối, một phần thịt dê nướng, một phần canh hột gà, một đĩa cua xay nhuyễn, các loại sứa biển, tốn hơn mười tiền vàng. Hôm nay phải cùng Mạc Ngôn và Lộ Lộ ăn một buổi cho đã, không thể khổ chính mình.

Sau khi ăn uống no đủ, Tô Tiểu Tiểu quyết định cùng Mạc Ngôn đi dạo một chút, thuận tiện tiêu cơm, cũng có thể quen thuộc với bố cục của căn cứ. 

Bọn họ đang ở tại khu Bắc của căn cứ, cách cửa vào cùng trung tâm nghiên cứu tương đối gần, chắc hẳn cũng để dễ dàng kêu gọi mọi người tập hợp thành đoàn đội đi ra ngoài mà thôi.

Ăn xong cơm tối, sắc trời đã tối dần, khắp nơi đều là một mảng mờ mờ, trong trụ sở cũng chỉ có bên trong trung tâm nghiên cứu là phát ra ánh sáng, cũng không biết bọn họ rốt  cuộc đang nghiên cứu cái gì, có kết quả gì hay không lại khiến căn cứ cung cấp điện 24/24.

Tô Tiểu Tiểu cùng Mạc Ngôn đeo mắt kính thông minh, tầm mắt rất rõ ràng, cũng không cần đèn đường.

Cửa vào căn cứ đều có quân đội canh gác 24 giờ, phòng ngừa zombie nhân cơ hội thừa cơ mà vào.

Những người đã có tên trong hồ sơ, mỗi ngày đều phải nhận kiểm tra, bởi sợ bên trong căn cứ xuất hiện zombie.

Mỗi khu vực, cũng đều bố trí cửa phong tỏa! Chỉ sợ vạn nhất có gì ngoài ý muốn, có thể phong tỏa đúng lúc, dọn dẹp, ngăn cản tình huống phát triển.

Tất cả đều có vẻ ngay ngắn, rõ ràng. Tô Tiểu Tiểu không khỏi thầm khen không dứt.

Nếu là ở nơi này thì có thể có một cuộc sống ổn định đi! Chờ đến khi mọi người từng bước dọn dẹp, lấy lại những khu vực đã mất, dần dần cũng sẽ trở lại một cuộc sống như trước…

Trong lúc không để ý, Tô Tiểu Tiểu cùng Mạc Ngôn đã đi đến một nơi tương đối ít người ở góc Tây Bắc, thì ra nơi này là nhà tù.

“Đứng lại!” Một âm thanh trầm thấp truyền đến, sau đó, đại khái 7,8 người ngăn lại Tô Tiểu Tiểu và Mạc Ngôn bên trong ngõ hẻm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.