Nhật Ký Quan Sát Chủ Nhà

Chương 3: Ngày cuối tuần đầu tiên




Chủ nhật một người bạn của Chung Thanh Văn muốn đến nhà chơi.

Từ sáng sớm Chung Thanh Văn đã nói với Vương Vượng Vượng: “Nấu nhiều cơm một chút.”

“Tuân lệnh!”

Chung Thanh Văn không nói tại sao mà Vương Vượng Vượng cũng chẳng hỏi gì.

Thế nhưng, sau khi vị khách kia vào nhà, Vương Vượng Vượng choáng váng đầu óc ngay tại chỗ.

“Dọn thức ăn lên đi.”

“Nhưng mà... Nhưng mà….”

“Hử?”

“Không có đủ thức ăn...”

“Không đủ?” Giọng nói của Chung Thanh Văn rõ ràng đang rất không hài lòng, “Không phải tôi nói trước với cô rồi à?”

“Đúng vậy.” Vương Vượng Vượng hận không thể trốn vào một góc, “Nhưng... Nhưng... Anh chỉ bảo là nấu nhiều cơm một chút chứ không bảo làm thêm cả thức ăn nữa... Tôi tưởng ý anh là hai ngày trước không đủ cơm ăn…cho nên…”

“...”

“...”

“Tôi hỏi này,” Chung Thanh Văn nhíu nhíu mày, “Cô ngốc thật hay là giả vờ thế?”

“...”

Vương Vượng Vượng không thể phản bác, cô đành cam chịu.

Chung Thanh Văn nói rất đúng. Sao cô lại có thể chỉ nấu thêm cơm mà không làm thêm thức ăn.

Có năm người, mà lại chỉ dọn ra đồ ăn đủ cho bốn người... Thoạt nhìn thật sự là quá keo kiệt, chẳng đủ chút nào, mà trong tủ lạnh cũng không còn đồ ăn dư thừa. Chung Thanh Văn khẳng định sẽ không chấp nhận để cho khách đến chê cười mình, Vương Vượng Vượng cũng không muốn ứng phó như thế.

“Vậy thì...” Vương Vượng Vượng cố gắng nghĩ ra cách xoay sở, “Như vậy đi, tôi không ăn.”

“Hở?”

“Ông, bà, vị khách kia cùng với anh, chắc là đủ, còn tôi thì quên đi.”

Chung Thanh Văn vừa suy nghĩ vừa nhìn Vương Vượng Vượng.

“Thì nói với ông bà và vị khách kia là tôi đang ăn kiêng, nên ăn cái khác.”

“Hử?”

“Một lát nữa tôi tùy tiện tìm cái gì đó lấp đầy bụng là được rồi, không có gì đáng lo cả.”

Mãi cho đến lúc này Chung Thanh Văn mới gật đầu nói: “Được.”

“...”

“Thực sự mà nói nếu như trong năm người phải có một người chịu đói, thì người đó chỉ có thể là cô mà thôi.”

“...”

Hai người cứ như vậy mà giải quyết vấn đề, đi đến thống nhất, đó chính là —— Vương Vượng Vượng chịu đói.

Thực ra Vương Vượng Vượng hơi chán nản, bởi vì cô nghĩ mình đúng là người không chuyên nghiệp, có phần nào giống hệt như…một con mọt sách. Tuy rằng công việc này là vì luận văn, có làm thành thạo bao nhiêu đi nữa thì sau này cũng chưa chắc dùng đến, thế nhưng, Vương Vượng Vượng không có cách nào ngăn được cảm giác kia.

Tối thứ năm, ăn cơm sớm hơn ba mươi phút, lúc chiên hành thì không cho nước vào. Sáng sớm thứ sáu lại chạy ào vào phòng ngủ của Chung Thanh Văn định dìu anh ta đi tiểu. Chủ nhật, không chuẩn bị thức ăn cho khách.

Vương Vượng Vượng không biết khi bắt đầu công việc mới có phải mọi người đều như vậy hay không, luôn luôn phạm những sai lầm đơn giản, hay là nói cô không đáng tin cậy. Nhưng có một điểm rất rõ ràng, cái cảm giác này thực sự là không vui vẻ.

Vương Vượng Vượng tự cảm thấy chỉ số thông minh của mình không hề thấp, mặc dù nhiều lúc có chút sơ ý cẩu thả, thế nhưng, bất luận là học ở trường hay đi thực tập, giáo sư và ông chủ đều cho rằng Vương Vượng Vượng có khả năng vượt trội, một sinh viên ưu tú, cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ rằng, khi đối mặt với những công việc không quen thuộc mình lại nảy sinh ra nhiều vấn đề đến như thế.

Nếu như, chưa nghiên cứu được cái gì đã bị chủ nhà đuổi đi thì cô phải làm thế nào bây giờ.

……

—— Sau đó Vương Vượng Vượng lại tất bật dọn đồ ăn lên bàn.

Vị khách thấy Vương Vượng Vượng bận trước bận sau liền nói: “Thật là nhanh nhẹn.”

Vương Vượng Vượng cười: “Hì hì...”

“Chung Thanh Văn trả cô một tháng bao nhiêu?”

“Hả?” Vương Vượng Vượng nhìn Chung Thanh Văn một chút, ăn ngay nói thật, “Một nghìn năm trăm tệ, bao ăn bao ở.”

“Một nghìn năm trăm tệ đủ gì chứ, hiện tại thông thường đều trả hai nghìn đến ba nghìn.” Vị khách kia nhìn qua hình như rất thân với Chung Thanh Văn, nói toạc móng heo ra, “Một nghìn năm trăm tệ, đi dạo quanh cửa hàng một vòng, căn bản chẳng mua được thứ gì. Chung Thanh Văn, cậu cũng keo kiệt quá đi.”

“Không phải đâu.” Vương Vượng Vượng ngốc nghếch phản bác, “Tôi thấy một nghìn năm trăm tệ là nhiều lắm nha.”

“...” Đối phương cảm thấy không còn gì để nói.

“Một ngày được năm mươi tệ, tôi tiêu như thế nào cũng không hết nhé. Năm mươi tệ của hôm trước và hôm qua còn chưa dùng đến thì lại sắp có năm mươi tệ nữa!”

“...”

Vị khách nói: “Nghe tôi nói này, mau bảo cậu ta tăng lương cho cô. Nếu như không tăng, cô hãy lập tức bye ngay.”

“...”

“Đừng để gương mặt cậu ta lừa gạt, trai đẹp đâu thể làm cơm ăn được.”

“...”

“Chung Thanh Văn,” vị khách còn nói, “Sao cậu lại đi lừa lọc thiếu nữ ngây thơ thế này...”

“Làm thêm giờ cũng được.” Rốt cuộc lúc này Chung Thanh Văn đã mở miệng.

“Ơ?” Người nọ cười nói, “Đại gian thương vắt cổ chày ra nước rút được bao nhiêu?”

Chung Thanh Văn nói: “Hai ngày trước quả thật tôi không hài lòng.”

Vương Vượng Vượng mở to hai mắt: “...Ơ?”

“Nhưng mà hiện giờ...” Chung Thanh Văn nheo mắt, “Tôi cảm thấy cũng được.”

“... Ồ!” Vương Vượng Vượng cảm thấy thụ sủng nhược kinh.

“Ngốc nghếch cũng có chỗ tốt của ngốc.”

“...”

—— Sau đó, Vương Vượng Vượng quay trở về phòng của mình, để phòng ăn lại cho bốn người kia.

Cô cũng không hề đóng cửa, mà chỉ khép hờ, như vậy, nếu như Chung Thanh Văn có nói chuyện gì thì sẽ không đến mức không nghe thấy.

Vương Vượng Vượng suy nghĩ, bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện, chắc trong một lúc cũng chưa thể ăn cơm xong, vì thế cô liền lấy ra tác phẩm kinh điển về xã hội học của Habermas “Sự biến đổi cấu trúc của môi trường công cộng” từ trong túi đồ.

Quyển sách này chủ yếu là nói về môi trường cộng đồng, nghiên cứu về công dân có thể tự do thảo luận những vấn đề công cộng mà không bị can thiệp bởi cộng đồng.

Tuy rằng hiện giờ đang viết luận văn, nhưng không thể không đọc gì cả. Huống hồ, bản thân Vương Vượng Vượng cũng rất thích xã hội học.

Không ngờ cô lại đọc say sưa như thế…

Tuy rằng trên lớp đã được nghe giảng, thế nhưng xem bản gốc sẽ thu hoạch được không ít thứ.

Đang đọc chăm chú, Vương Vượng Vượng đột nhiên thấy một đôi chân dài xuất hiện ở cửa.

“... Á!”

Vương Vượng Vượng khép quyển sách trong tay “bộp”, nhanh chóng nhét dưới mông, ngồi yên tại chỗ.

“...”

Vương Vượng Vượng nhìn Chung Thanh Văn, hỏi: “... Vị khách kia đâu rồi?”

“Đã đi rồi.”

“A...” Vương Vượng Vượng lại chẳng hay biết...

“Có chuyện gì không?” Vương Vượng Vượng lại hỏi.

Chung Thanh Văn đặt một ít bánh ngọt lên bàn: “Tôi đoán là cô còn chưa ăn gì, nên đưa cái này qua.”

“Ồ...” Vương Vượng Vượng rất kinh ngạc. Chung Thanh Văn, không phải người như vậy ——

“Ông cụ thích ngọt.” Chung Thanh Văn nói tiếp, “Kết quả cắn một miếng liền bỏ ngay, bảo là không khác gì thức ăn chó.”

“...”

“Còn nữa, “ Chung Thanh Văn nhìn chằm chằm vào Vương Vượng Vượng, ánh mắt quét xuống phía dưới một chút, “Đừng mang những thứ sách không đứng đắn đến nhà tôi.”

“Ơ?” Sách không đứng đắn… Nếu ông Habermas nghe được câu này, không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào...

Vương Vượng Vượng liền khổ sở minh oan cho bậc thầy vĩ đại này: “Không phải...không phải là sách không đứng đắn...”

“Không phải là sách không đứng đắn thì sao cô lại giấu đi?”

Thực sự... Thực sự thì không nên giấu đi... Thế nhưng, nếu như không phải là sinh viên hay học giả của lĩnh vực này thì sẽ không bao giờ xem đến những tài liệu như vậy.

“Ặc...” Vương Vượng Vượng không biết nên nói cái gì mới tốt.

Nhưng Chung Thanh Văn chẳng quan tâm, anh quay người đi ra cửa.

Vương Vượng Vượng cất sách xong thì mở cái hộp Chung Thanh Văn vừa mang vào, cắn một miếng nhỏ, hương vị thật là ngon. Là bánh dứa.

“Ăn ngon thật ...” Đâu giống như thức ăn chó? Vương Vượng Vượng đã từng ăn thức ăn chó, bởi vì muốn biết vì sao bọn chúng lại thích như vậy, cô còn thử qua một vài nhãn hiệu nổi tiếng, kết quả ăn chẳng ngon lành gì. Thế nhưng cái bánh trong tay độ ngọt vừa phải, lại mềm và thơm, chẳng giống thức ăn chó chút nào.

Cái này gọi là gì? Vương Vượng Vượng nâng hộp lên nhìn.

Vừa trông thấy cô liền hoảng sợ.

Trên đó in dòng chữ to: Thời hạn sử dụng: 12 tháng. Ngày sản xuất: Năm 99.

Cái gì... Năm nay là năm 2010... Vậy mà...quá thời hạn những mười năm rồi... Lấy đồ quá hạn mười năm cho mình ăn ——

“Chung Thanh Văn!” Vương Vượng Vượng cảm thấy uất ức, đi ra ngoài tìm bằng được Chung Thanh Văn: “Tại sao anh lấy đồ đã quá hạn mười năm cho tôi ăn?”

“... Hả?”

“Trên đó viết, ngày sản xuất, năm 99.”

Chung Thanh Văn trưng ra vẻ mặt bó tay: “Đấy là mua ở Đài Loan.”

“Hở?”

“Là năm 99 của lịch Đài Loan*.”

đọc thêm tại đây http://en.wikipedia.org/wiki/Minguo_calendar

“Á!”

Vậy, thì chính là 2010 công nguyên... Nói cách khác... Năm nay...

Chung Thanh Văn lại dùng giọng điệu rất khó chịu với người khác mà nói: “Cô đã xem ngày thì thuận tiện xem luôn nơi sản xuất được không.”

“Tôi, tôi xin lỗi.” Hiểu lầm ý tốt của đối phương, thực sự rất xấu hổ. Vương Vượng Vượng hổ thẹn cúi đầu, thất bại thảm hại mà trở về.

Chung Thanh Văn ở phía sau cười cười.

Chỉ có điều Vương Vượng Vượng không thấy được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.