Nhật Ký Ma Cà Rồng

Quyển 2 - Chương 11




“Tên tại hạ là Salvatore. Nghĩa là vị cứu tinh”, hắn nói, thoáng khoe hàm răng trắng tinh trong bóng tối.

Elena nhìn xuống phía dưới. Phần nhô ra của mái nhà đã che khuất ban công, nhưng cô vẫn có thể nghe tiếng loạt soạt bên dưới. Nhưng đó không phải tiếng người đuổi theo, cũng chẳng có dấu hiệu gì cho thấy nhưng lời của người bạn đồng hành với Elena thốt ra đã bị nghe thấy. Một phút sau, cô nghe tiếng cửa hông đóng lại.

“Vậy mà tôi cứ tưởng anh tên Smith?” Elena nói, vẫn nhìn xuống bóng tối phía dưới.

Damon bật cười. Một giọng cười vô cùng hấp dẫn, không hề đượm mùi cay đắng như của Stefan. Nó khiến cô nghĩ đến bảy sắc cầu vồng trên bộ long con quạ.

Tuy vậy, Elena vẫn không bị phỉnh phờ. Dù cho cô quyến rũ cách mấy, Damon vẫn nguy hiểm ngoài sức tưởng tượng. Cái than hình duyên dáng, uể oải kia có sức mạnh gấp chục lần con người. Đôi mắt đen lững lờ kia được điều chỉnh để nhìn rõ mồn một trong đêm tối. Bàn tay với những ngón dài đã kéo cô lên mái nhà lại có khả năng di chuyển nahnh không tưởng. Và, đáng sợ hơn cả, đầu óc của hắn ta là đầu óc của một sát thủ. Một kẻ săn mồi.

Elena có thể cảm nhận điều đó ngay dưới cái lốt bên ngoài của Damon. Hắn ta khác con người, Damon sống bằng săn bắt và giết choc lâu đến nỗi hắn đã quên mất những thứ khác. Và hắn ta thích thế. Hắn ta không hề chống chọi lại bản năng của mình như Stefan, hắn ta tự hào về nó. Damon không hề có lương tâm hay đạo đức, cô lại đang mắc kẹt ở đây với hắn ngay giữa đêm hôm khuya khoắt thế này.

Elena nhổm một gót lên, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào. Lẽ ra giờ cô phải nổi giận với Damon mới phải, sau những gì hắn làm với cô trong giấc mơ. Elena có giận, nhưng bộc lộ ra cũng chẳng ích gì. Damon thừa biết cô điên tiết đến mức nào, và nói ra cũng chỉ tổ khiến cho hắn ta cười vào mặt cô thôi.

Elena lặng im, chăm chú quan sát Damon, chờ đợi hành động tiếp theo của hắn ta.

Nhưng Damon chẳng hề động cựa. Đôi bàn tay có thể phóng nhanh hơn rắn mổ đặt bất động trên đầu gối. Phong thái của hắn gới cho cô nhớ đến cái cách hắn ta đã tuawng nhìn mình trước đây. Lần đầu tiên gặp nhau, Elena đã trông thấy cũng cái vẻ cảnh giác và kiêng nể miễn cưỡng như vậy trong mắt Damon ... ngoại trừ là lúc đó có cả sự ngạc nhiên. GIờ thì không hề.

“Cô em không hét vào mặt ta, hay ngất xỉu gì sao?” Damon hỏi, như thể đang đưa ra cho cô một số điều kiện lựa chọn.

Elena vẫn đang quan sát Damon. Hắn ta khỏe hơn cô nhiều, nhanh hơn nữa, nhưng nếu cần thì cô nghĩ mình vẫn có thể ra đến rìa mái nhà trước khi hắn ta kịp chạm đến người cô. Nếu Elena hụt mất ban công, cô sẽ rơi xuống từ độ cao mười mét, nhưng cô vẫn có thể quyết định thử liều mạng. Cái đó tùy thuộc Damon.

“Tôi không bao giờ ngất xỉu,” Elena nói gọn. “Và tại sao tôi lại phải hét vào mặt anh? Chúng ta đang tham gia một trò chơi. Đêm đó vì tôi ngu ngốc nên tôi thua. Trong nghĩa địa anh đã cảnh báo tôi về hậu quả rồi mà”.

Đôi môi Damon hé ra vì một hơi thở gấp và hắn ta quay đi nhìn chỗ khác. “Chắc ta phải biến cô thành Hoàng hậu Bóng đêm của ta thôi,” Hắn ta nói và tiếc tục lảm nhảm chủ yếu với chính mình, “Ta từng có rất nhiều bạn đường, từ những thiếu nữ trẻ trung như cô em cho đến những mỳ nhân của châu Âu. Nhưng chính cổ em mới là người mà ta muốn cùng sánh bước. Cùng nhau thống trị, chiếm đoạt bất cứ thứ gì chúng ta muốn khi nào chúng ta cần. Được kính sợ và tôn thờ bởi tất cả những linh hồn yếu đuối. Như thế cũng đâu quá tệ?”

“Tôi chính là một trong số những linh hồn yếu đuối,” Elena đáp. “Và tôi với anh là kẻ thù, Damon ạ. Chúng ta không thể là bất cứ gì khác được đâu.”

“Cô em dám chắc không?” Damon nhìn Elena, và cô cảm nhận được khi sức mạnh tâm trí của hắn ta chạm vào mình, như thoáng vuốt ve những ngón tay dài kia. Nhưng không hề có cảm giác chóng mặt, yếu ớt hay quy phục. Chiều hôm đó Elena đã ngâm mình rõ lâu trong bồn nước nóng rải những nhánh cỏ roi ngựa khô, như cô vẫn hay làm vào những ngày gần đây.

Mắt Damon lóe lên hiểu ra, nhưng chấp nhận thấp bại một cách khá điềm tĩnh. “ Cô em đang làm gì ở đây thế ?” Hắn ta hỏi nhẹ tênh.

Thật kỳ lạ, nhưng cô thấy mình chẳng cần phải nói dối Damon. “Caroline lấy mất một thứ của tôi. Quyển nhật ký. Tôi đến lấy lại nó.”

Một ánh nhìn khác lấp lánh trong đôi mắt đen. “Chắc chắn là để bảo vệ thằng em vô tích sự của ta theo cách nào đó chứ gì.” Hắn ta khó chịu.

“Stefan chẳng liên quan gì!”

“Thế à?” Elena thấy sợ rằng Damon hiểu nhiều hơn mức cô muốn hắn ta hiểu. “Lạ thật, có vẻ như cứ ở đâu có rắc rối là y rằng có thằng nhóc đó dính vào. Chính cô đã tạo ra rắc rối. Nếu như bây giờ nó bị loại khỏi vòng chiến …”

Elena dằn từng tiếng. “Nếu anh làm hại Stefan nữa, tôi sẽ khiến anh phải hối tiếc đấy. Tôi sẽ tìm ra một cách khiến cho anh phải ước chi mình đã không làm thế Damon ạ. Tôi nói nghiêm túc đấy.”

“Ta hiểu. Vậy thì, ta chỉ cần làm việc với cô em thôi, đúng không nhỉ?”

Elena không đáp. Cô đã khiến cho mình bị dồn vào thế phải chơi trò nguy hiểm này với Damon một lần nữa. Cô ngoảnh mặt đi chỗ khác.

“Sớm muộn gì cuối cùng ta cũng sẽ có được cô thôi, biết không,” hắn ta khẽ nói. Đó chính là giọng nói mà Damon đã dung ở bữa tiệc khi hắn ta bảo cô “Bình tĩnh, bình tĩnh.” Chẳng chút châm biếm hay hiểm độc trong đó, hay chỉ đơn giản là Damon nêu ra một sự thật. “Không bằng cây gậy thì bằng củ cà rốt, như các người hay nói - câu đó rất hay - cô sẽ thuộc về ta trước khi những bong tuyết tiếp theo rơi xuống”.

Elena cố gắng che giấu cảm giác ớn lạnh chạy dọc lưng mình, nhưng cô biết đằng nào hắn ta cũng đã nhìn thấy điều đó rồi.

“Tốt”. Damon bảo. “Cô em còn biết khôn đấy. Sợ ta là phải ta chính là thứ nguy hiểm nhất mà cô có khả năng gặp được trong đời. Nhưng ngay bây giờ ta có một lời đề nghị làm ăn với cô em đây.”

“Một lời đề nghị làm ăn ư?”

“Chính xác. Cô đến đây để lấy một quyển nhật kỳ, nhưng đã không lấy được.” Hắn ta chỉ đôibàn tay trống không của Elena. “CÔ đã thất bại, đúng không nào?” Elena không trả lời, Damon nói tiếp, “và bởi vì cô em không muốn thằng em của ta dính líu vào nên nó không giúp cô được. Nhưng ta thì có thể. Và ta sẽ làm thế.”

“Thật sao?”

“Dĩ nhiên. Với một điều kiện”

Elena trừng trừng nhìn hắn ta, máu nóng dồn lên mặt. Khi cô xoay sở thốt lên được vài từ, chúng chả lớn hơn tiếng thì thầm là bao.

“Điều kiện … như thế nào?”

Một nụ cười lấp lánh trong đêm tối.

“Chút ít thời gian của cô, Elena. Vài giọt máu của cô. Khoảng một giờ ở bên ta, một mình.”

“Anh…” Elena không thể tìm được từ ngữ để diễn tả. Mọi tính từ cô biết đều quá nhẹ nhàng.

“Cuối cùng kiểu gì thì ta cũng đạt được thôi mà.” Damon nói năng khá điềm đạm. “nếu cô thành thật với bản than thì cô cũng sẽ thừa nhận điều đó thôi. Vừa rồi không phải là lần cuối cùng đâu. Sao cô không chịu chapasn hận sự thật này chứ?” Hắn ta hạ giộng ấm áp thủ thỉ, “Hãy nhớ …”

“Tôi thà tự cắt cổ mình còn hơn.” Elena nói.

“Một ý tưởng thật hấp dẫn. Nhưng ta có thể làm điều đó một cách thích thú hơn nhiều.”

Hắn ta đang cười nhạo cô. Chẳng hiểu sao, ngay cả với tất cả những chuyện đã xảy ra hôm nay, điều này đã vượt quá sức chịu đựng của cô. “ Anh thật gớm ghiếc, anh biết khong.” Cô nói. “Anh khiến người khác phát kinh tởm.” Elena run rẩy, tưởng chừng không thở nổi. “Tôi thà chết còn hơn khuất phục anh. Tôi thà …”

Elena chẳng hiểu điều gì xui khiến mình làm thế. Lúc nào ở cạnh Damon, Elena cũng bị một thứ bản năng xâm chiếm, Và vào giây phút đó, cô thật sự cảm thấy sẵn sàng đánh liều mọi thứ chứ không thể cho phepsp hắn chiến thắng lần này. Một phần trong óc cô để ý thấy Damon đang ngồi ngả người ra sau, thả lỏng, tận hưởng lượt chơi của mình. PHần khác trong đầu Elena đang tính toán xem mái nhà lố ra khỏi ban công bao xa.

“Tôi thà làm như thế này” cô nói, nhào người sang bên.

Elena đã đúng: hắn ta đang mất cảnh giác và không đủ nhanh để ngăn cô lại. Cô cảm thấy khoảng không dưới chân và điếng người nhận ra ban công nằm thụt vào xa hơn mình đã nghĩ. Cô sẽ hụt mất.

Nhưng Elena đã không tính đến Damon. Tay hắn ta phóng ra, tuy không đủ nhanh đễ giữ cô lại trên mái nhà, nhưng cũng đủ để ngăn cô rơi xuống tiếp. cứ như trọn lượng của Elena chẳng là gì đối với hắn ta. Theo phản xạ, cô bấu lấy mép vần mái nhà và cố trèo đầu gối lên.

Damon nổi cơn thịnh nộ. “Cô là đồ ngốc! nếu cô nóng long muốn gặp tử thần đến vậy, ta có thể giới thiệu cô với chính ta đây này.”

“Buông tôi ra!” Elena rít qua kẽ răng. Ai đó sẽ bước ra ban công ngay bây giờ, cô chắc chắn điều đó. “Buông tôi ra”.

Ngay ở đây và ngay lúc này sao?” Nhìn vào đôi mắt đen thăm thẳm kia, Elena biết hắn ta nói nghiêm túc. Nếu cô ừ, hắn sẽ lập tức buông tay.

“Kết thúc mọi chuyện kiểu đó thì hơi nhanh quá, đúng không?” Elena nói. Tim đập cuống cuồng vì sợ, nhưng Elena không cịu để Damon nhìn thấy điều đó.

“Thật uổng phí,” Bằng một động tác, hắn lôi cô vào chỗ an toàn. Vào long hắn. Đôi tay Damon siết chặt quanh Elena, ép cô vào thân hình rắn chắc của hắn ta, và đột nhiên Elena chẳng thấy gì nữa. Cô đã được bao bọc. Cô chợt cảm thấy những bắp cơ đó co lại như một con mèo lớn, và cả hai phóng vào không trung.

Elena đang rơi. Cô không thể làm gì ngoài cách bám chặt vào Damon như thứ duy nhất vững chắc giữa thế giới đang quay cuồng chung quanh. Rồi hắn tiếp đất nhẹ như mèo, tiếp nhận sự va chạm một cahcs rất dễ dàng.

Stefan cũng từng làm một điều tương tự, nhưng sau đó thì Stefan không ôm cô sát rạt, với đôi môi gần như chạm vào môi Elena.

“Hãy nghĩ về lời đề nghị của ta,” Damon nói.

Cô không thể di chuyển hay nhìn đi chỗ khác. Và lần này thì Elena biết chắc không phải do Damon đang dung quyền năng với cô, chỉ đơn giản là do hấp lực cháy bỏng giữa hai người. chối bỏ điều đó cũng chẳng ích gì, cơ thể Elena đang hồi đáp lại cơ thể của hắn ta. Cô có thể cảm nhận hơi thở của Damon trên môi mình.

“Tôi chẳng cần dùng anh vào việc gì cả,” cô bảo hắn ta.

Elena nghĩ Damon sẽ hôn mình ngay lúc đó, nhưng không. Phía trên họi, có tiếng cửa hông mở ra và một giọng giận dữ vang lên chỗ ban công. “Ê! Chuyện gì xảy ra vậy? ai ở ngoài đó thế?”

“Lần này ta cho cô một ân huệ”, Damon nói rất khẽ, vẫn ôm cô trong lòng. “Lần sau ta sẽ đòi nợ đấy.”

Elena không thể ngoảnh đầu đi chỗ khác. Nếu bây giờ hắn hôn cô, chắc cô cũng chẳng buồn chống cự. nhưng đột nhiên đôi tay vững chãi của Damon chung quanh người Elena tan biến và khuôn mặt hắn như nhòe đi. Như thể bóng tối đã nuốt chửng hắn vào lòng. Rồi đôi cánh đen vỗ vào không khí và một con quạ to lớn bay vụt đi.

Có cái gì đó ném về phía nó từ chỗ ban công, một quyển sách hay một chiếc giày, vụt qua cách cả thước.

“Lũ chim chóc chết tiệt!” Giọng ông Forbes trên cao vọng xuống. “Chắc chúng làm tổ trên mái nhà quá!”

Rùng mình, Elena vòng tay ôm người mình, nép vào bóng tối cho đến khi ông ta trở vào nhà.

********

Cô tìm thấy Bonnie và Meredith thập thò ngoài cỏng. “Cậu làm gì lâu vậy?” Bonnie thì thào. “Bọn mình tưởng cậu bị tó rồi chứ!”

“Suyt. Mình phải ở lại cho dến khi rút an toàn” Elena nói dói về chuyện Damon quen miệng đến nỗi không cần phải chú tâm cố gắng. “Về nhà thôi,” cô thì thầm. “

Bọn mình chẳng làm gì được hơn đâu.”

Khi chia tay nhau trước cổng nhà Elena, Meredith bảo, “Từ giờ cho đến lễ Những Người sáng Lập chỉ còn 2 tuần thôi đấy.”

“Mình biết.” Trong khoảnh khắc, lời đề nghị của Damon lảng vàng trong óc Elena, nhưng cô lắc đầu xua nó đi, :Mình sẽ tìm ra cách gì đó,” cô bảo.

Cho đến tận hôm sau đi học, Elena vẫn chưa nghĩ ra cách gì. Có một việc đáng mừng, dường như Caroline không hề phát hiện ra đồ đạc trong phòng có gì xáo trộn, nhưng đó là tất cả mọi thứ mà Elena có thể lấy làm vui. Sáng hôm đó có một cuộc họp, trong buổi họp, người ta thông báo rằng Hội đồng quản trị nhà trường đã lựa chọn Elena làm học sinh đại diện cho “Lình Hồn của Fell’s Church”. Xuyên suốt bài phát biểu của thầy hiệu trưởng, nụ cười đắc thắng và hiểm độc cứ bừng sáng trên khuôn mặt Caroline.

Elena cố tảng lờ như không thấy. Cố gắng hết sức bỏ ngoài tai những lời nhạo báng hắt hủi theo sau buổi họp, nhưng chẳng dễ dàng chút nào. Chuyện đó chưa bao giờ dễ dàng cả, có những ngày Elena nghĩ mình chắc chắn sẽ đánh ai đó hay bật lên tiếng thét gào, nhưng cho đến giờ cô vẫn còn kiềm chế được.

Chiều hôm đó, trong lúc chờ kết thúc tiết thứ sáu là môn Lịch sử, Elena ngấm ngầm quan sát Tyler Smallwood. Kể từ lúc quay trở lại trường, không một lần nào hắn nói chuyện trực diện với cô. Tyler cũng mang nụ cười độc địa chẳng kém gì Caroline trong khi thầy hiệu trường đọc thông báo. Giờ đây khi bắt gặp Elena đứng một mình, hắn huých Dick Carter.

“Cái gì thế kia hả mày?” Tyler nói. “Trúc xinh trúc đứng một mình* à?” (*nguyên bản:wallflower:người không có bạn nhảy trong một buổi khiêu vũ và phải ngồi hoặc đứng ngoài rìa trong khi người khác nhảy , hay dùng với ý mỉa mai phụ nữ).

Stefan, anh đâu rồi? Elena nghĩ thầm. Nhưng cô biết câu trả lời. Anh đang ở tuốt đầu bên kia bờ tường, trong lớp học Thiên văn.

Dick há miệng tính nói gì đó, nhưng rồi vẻ mặt chợt biến đổi. Cậu ta nhìn qua vai Elena về phía cuối hành lang. Cô bèn quay lại và thấy Vickie.

Vickie và Dick từng cặp với nhau trước khi Vũ hội Hồi hương được tổ chức. Elena cứ tưởng họ vẫn bên nhau. Nhưng trông Dick vẫn có vẻ do dự, như thể không biết chắc cô gái đang bước về phía mình định làm gì.

Khuôn mặt và tướng đi của Vickie có cái gì đó là lạ. Cô gái bước đi mà chân dường như không chạm đất. ĐÔi mắt mở to mơ màng.

“Chào em,” Dick rụt rè nói và bước đến trước mặt Vickie. Cô đi ngang qua mà không thèm liếc nửa con mắt, tiến thẳng đến chỗ Tyler. Elena quan sát diễn tiến của sự việc với sự bất an càng lúc càng tăng. Chuyện này lẽ ra phải đáng buồn cười mới phải, nhưng Elena lại chẳng thấy có gì hài hướng.

Đầu tiên Tyler trông có vẻ bất ngờ, sau đó Vickie đặt tay lên ngực hắn, Tyler bèn nở nụ cười khá khiên cường. Vickie luồn tay xuống dưới áo khoác Tyler, nụ cười của hắn héo đi một chút. Vickie đặt nốt bàn tay còn lại lên ngực Tyler. Hắn quay sang ngó Dick.

“Này, Vickie, thoải mái chút đi nào!” Dick vội nói, nhưng cậu ta chẳng dám tới gần hơn.

Vickie đẩy hai tay lên trên, tụt áo khoác qua khỏi vai Tyler. Hắn làm bộ mặt tính, cố gắng rùn người, kéo áo lại mà không phải buông mấy cuốn sách trên tay, nhưng không thành công. Những ngón tay của Vickie luồn xuống bên dưới lớp áo sơ mi của Tyler.

“Thôi đi. Mày có chịu ngăn cô ta lại không thì bảo?” Tyler kêu lên với Dick. Hắn đã lùi sát tường.

“Ê Vickie, buông ra đi! Đừng làm thế!” Nhưng Dick vẫn giữ một khoảng cách an toàn. Tyler ném về phía cậu ta một cái nhìn nảy lửa và tìm cách xô Vickie ra.

Một âm thanh vang lên, đầu tiên có vẻ như ở một tần số thấp hơn ngưỡng nghe của con người, nhưng càng lúc càng lớn dần. Một tiếng gầm gữ dọa nạt đáng sợ đến mức khiến cho Elena lạnh của xương sống. Tyler trợn trừng mắt sửng sốt, và cô nhận ra lí do. Âm thanh đó phát ra từ Vickie.

Rồi tất cả mọi thứ diên ra cùng lúc, Tyler ngã lăn ra đất với hàm răng của Vickie cắn phập cách cổ họng vài phâ. Elena, lúc này quên bẳng mọi hiềm khích, đang cùng Dick cố gắng lôi Vickie ra. Tyler rú lên. Cửa phòng học lịch sử mở tung và thầy Alaric hét lớn.

“Đừng làm cô bé bị thương! Cẩn thận đấy! Đó là chứng động kinh, chúng ta chỉ cần đặt cô bé ấy nằm xuống đất thôi!”

Vickie lại tấp một phát khi thầy thò tay ra định can thiệp cuộc loạn đả. Cô gái mảnh mai đó còn khỏe hơn tất cả bọn họ gộp lại, và họ càng lúc càng không sao kiểm soát được cô. Cả bọn không thể kiềm Vickie lại lâu hơn. Elena bỗng như trút gành nặng khi nghe thấy một giọng thân thương sau vai mình.

“Vickie, bình tĩnh đi. Không sao đâu, hãy thư giãn đi nào.”

Có stefan nắm chặt tay Vickie dỗ dành, Elena mới dám nới lỏng tay. Ban đầu, có vẻ như chiến thuật của Stefan mang lại hiệu quả. Trong lúc Stefan tiếp tục thử thì, Vickie rù người ra và nhắm mặt lại.

“Đúng thế. Cậu dang cảm thấy mệt mỏi. Ngủ một chút cũng chẳng sao đâu.”

Nhưng rồi bất chợt, chiêu đó mất tác dụng, vả bất cứ quyền năng gì Stefan đang dùng để tác động lên nguwofi Vickie đều bị phá vỡ. Vickie mở bừng mắt, và trong đó chẳng còn chút gì giống với đôi mắt nai ngơ ngác mà Elena đã nhìn thấy ở nhà ăn. Chúng đang rực lên một màu đỏ hung tợn. Vickie gầm gừ với Stefan, vùng dậy chống trả với một nguồn sức mạnh mới.

Phải mất năm, Sáu người mới đè được cô gái xuống, trong khi ai đó gọi cảnh gát. Elena ngồi nguyên tại chỗ nói chuyện với Vickie, thi thoảng hét lên với cô bạn, cho tới khi cảnh sát tới. Chẳng tác dụng gì.

Khi Elena lùi lại, cô mới chợt nhìn thấy đám đông đang đứng xem. Bonnie đứng ngay hàng đầu, há hốc mồm, trợn mắt ngó. Caroline cũng vậy.

“Chuyện gì thế?” Bonnie hỏi khi những viên cảnh sát mang Vickie đi.

Elena khẽ thở gấp, gạt một lọn tóc khỏi mắt mình. “Vickie nổi cơn điên và tìm cách lột đồ Tyler.”

Bonnie bĩu môi, “Thì chẳng phải có điên mới muốn làm chuyện đó hay sao?” Rồi sau đó Bonnie ngoái đầu ra sau ném cho Caroline một nụ cười đểu.

Đầu gối Elena như muốn nhũn ra, còn tay thì run lẩy bẩy. Có người choàng tay qua vai cô. Elena cảm kích dưa vào người Stefan rồi ngẩng lên nhìn anh.

“Động kinh ư?” Cô nhăn mặt tỏ ý không tin.

Stefan đang nhìn theo Vickie về cuối thành lang. Thầy Alaric Saltzman có vẻ như sẽ đi theo cô gái, miệng vẫn không ngừng là hét chỉ dẫn. Cả đám người rẽ qua một khúc quanh.

“Anh nghĩ hôm nay lớp sẽ được nghỉ,” Stefan nói. “Mình về thôi”.

Hai người cùng nhau đi bộ về nhà trọ mà chẳng ai nói câu nào, mỗi người đều đang chìm trng suy tư. Elena nhíu mày, nhăn trán, thỉnh thoảng lại nhìn sang Stefan, nhưng mãi đến khi đã ở trong phòng anh cô mới lên tiếng.

“Stefan, mấy chuyện này là sao? Chuyện gì đang xảy ra với Vikie thế?”

“Đó là điều anh đang băn khoăn. Anh chỉ nghĩ ra được một cách giải thích thôi, rằng cô gái ấy vẫn còn chịu ảnh hưởng của cuộc tấn công.”

“Ý anh là Damon vẫn đang .... Ôi chúa ơi! Stefan ơn, lẽ ra em nên cho Vickie một ít cỏ roi ngựa. Lẽ ra em phải nhận thấy điều đó chứ ...”

Cái đó cũng chẳng ích cho cô ấy đâu. Tin anh đi.” Ngay lúc ấy, Elena đã quay ra cửa như định chạy theo Vickie, nhưng Stefan nhẹ nhàng kéo cô lại. “Một số nguwofi dễ bị tác động hơn người khác Elena ạ. Ý chí của Vickie chưa bao giờ mạnh mẽ cả. GIờ thì nó đã thuộc về anh ta.”

Elena chầm chậm ngồi xuống. “Vậy chẳng ai có thể làm gì sao? Nhưng mà. Stefan này, liệu Vickie có trở thành như anh và Damon không?”

“Cũng còn tùy,” giọng anh lạnh lẽo. “Không chỉ là chuyện Vickie đã mất bao nhiêu máu. Cô ấy cũng cần có máu anh ta trong huyết quản để hoàn tất sự chuyển đổi. nếu không cô ấy có kết cục như thầy Tanner thôi. Cạn kiệt, khô héo, không còn sức sống.”

Elena hít một hơi dài. Cô muốn hỏi Stefan thêm một chuyện nữa, một chuyện cô đã muốn hỏi từ lâu rồi. “Stefan, lúc anh nói chuyện với Vickie, em tưởng có tác dụng rồi chứ. Anh đã dùng quyền năng với cậu ấy, đúng không?”

“Ừ”

“Nhưng rồi cậu ấy nổi điên trở lại. Ý em là ... Stefan, anh không sao cả, đúng không anh? Quyền năng cuẩ anh đã quay trở lại rồi phải không?”

Stefan không nói gì. Nhưng như vậy đối với Elena đã là câu trả lời. “Stefan, sao anh không nói gì với em? Có chuyện gì không ổn vậy?” Cô bước vòng qua và quỳ xuống bên cạnh để buộc anh phải nhìn mình.

“Chỉ là phải mất chút ít thời gian để anh hồi phục lại, thế thôi. Em đừng lo chuyện đó.”

“Em rất lo. Chẳng lẽ chúng ta không thể làm gì được sao?”

“Không.” Stefan đáp. Tuy thế vẫn cụp mắt xuống.

Elena chợt hiểu ra “Ôi” cô thì thào, ngồi thụp xuống. Rồi cô lại đưa tay ra chạm vào anh, cố nắm lấy tay anh. “Stefan, nghe em này ...”

“Elena, không được. em không hiểu sao? Chuyện đó rất nguy hiểm, nguy hiểm cho cả hai ta, nhưng đặc biệt là cho em. Nó có thể giết em hoặc tệ hơn nữa.”

“Chỉ khi nào anh mất kiểm soát thôi,” Elena bảo “Và điều đó sẽ không xảy ra. Hôn em đi.”

“Không được,” Stefan đáp lại. Anh nói thêm. Giọng bớt gay gắt. “Đêm nay anh sẽ đi săn ngay khi trời tối.”

“Có giống nhau không ?” Cô hỏi, biết rằng hai chuyện không hề giống nhau. Chỉ có máu người mới đem lại quyền năng. “Ôi, Stefan, làm ơn đi mà, anh không thấy là em muốn thế sao? Chẳng lẽ anh lại không muốn sao?”

“Thật không công bằng.” Stefan kêu lên, ánh mắt đầy khổ sở. “Em biết là không phải thế mà, Elena. Em biết anh muốn đến mức nào ...” Anh lại ngoảnh mặt đi, không nhìn cô, bàn tay thu lại thành nắm đấm.

“Vậy thì tại sao không? Stefan, em cần ...” Elena không thể nói hết câu. Cô không thể giải thích với Stefan mình cần gì, đó là nhu cầu muốn được kết nối với anh, được gần gũi anh. Cô cần nhớ ra cảm giác bên anh là như thế nào, để xua đi kí ức về điệu nhảy trong giấc mơ và đôi tay Damon siết chặt quanh mình. “Em cần chúng ta lại được ở bên nhau” Elena thì thầm.

Stefan vẫn ngoảnh mặt đi, lắc đầu.

“Thôi được”. Elena lầm bầm, nhưng chợt cảm thấy một đợt sóng đau buồn và sợ hãi quét qua người khi cảm giác thua cuộc ngấm vào xương tủy. Phần lớn nỗi lo sợ là dành cho Stefa, rằng anh đang yếu ớt vì không có Quyền năng. Thậm chí yếu đến nỗi ngay cả người dân bình thường của thị trấn Fell’s Church cũng có khả năng làm hại anh. Nhưng một phần nỗi lo sợ đó dành cho chính Elena.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.