Nhật Ký Dưỡng Thành Mẹ Kế

Quyển 1 - Chương 7




Về nhà, Lý Á Kiệt hạnh phúc muốn chết, đem chỗ khoai tây chiên vừa thơm vừa giòn tiêu diệt sạch sẽ, Cậu chưa từng ăn món khoai tây nào ngon như vậy. Cậu muốn ăn thêm, hai mắt nhìn Liễu Xuân Oánh đầy khát vọng.

Liễu Xuân Oánh vất vả lắm mới thu hồi được ánh mắt, dỗ dành cậu, kiên quyết cự tuyệt. Ăn quá nhiều đồ chiên không chỉ dễ bị béo phì, mà còn không tốt cho tiêu hóa. Lý Á Kiệt còn nhỏ như vậy, không nên chà đạp thân thể mình, huống chi cô còn mong chờ vào tiền đồ sau này của cậu.

Lý Á Kiệt có chút tiếc nuối, nhưng cậu là đứa bé biết nghe lời, mẹ kế nói không được ăn cậu sẽ không ăn.

Thấy vẻ mặt mất mát của cậu, Liễu Xuân Oánh không kìm được, mạnh miệng nói, "Sau này mỗi ngày mẹ đều nấu món ngon cho con ăn!" Tại sao cô lại quên cơ chứ? Hiện tại cô không ở thế giới thực, cô không có tiền! Tiền đâu mà ăn ngon chứ.

Lý Á Kiệt cao hứng lâng lâng, chủ động hỗ trợ thu dọn bàn ăn, quét tước sạch sẽ, tránh cho phòng bị ám mùi, mẹ kế lại không thích. Có mẹ kế tốt như vậy, cậu đương nhiên muốn mẹ kế càng thích mình.

"Đinh, chúc mừng, ký chủ chủ động đối tốt với Lý Á Kiệt, đạt được 2 điểm. Xin không ngừng cố gắng." Hệ thống vừa nói xong, Liễu Xuân Oánh liền lên tinh thần. Má ơi, cô không nghĩ là còn có chỗ tốt như vậy! Thấy cô cười với mình, Lý Á Kiệt không rõ nguyên nhân thấy ngượng ngùng, má lộ ra hai lúm đồng tiền.

Đưa nhỏ thật đáng yêu, lại ngứa tay rồi! Đứa nhỏ ngày thường không thích cười, người khác còn không biết cậu có má lúm đồng tiền đâu.

Phấn đấu trong phòng bếp một hồi, cả người ám mùi khói dầu, thói sạch sẽ của Liễu Xuân Oánh nổi lên. Cô ghét bỏ mình bẩn, đồng thời cũng chê con trai hời, thu dọn xong liền kéo tay nhỏ tới phòng tắm. lưu loát cởi quần áo cậu, xả qua nước ấm, bôi lên một lượng xà phòng tương đối tiết kiệm, nhẹ nhàng xoa bóp.

Cô không chú ý thời gian, đang gội đầu cho đứa nhỏ thì choáng váng, mở mắt ra thấy xung quanh đều là gương, giai điệu quen thuộc vang lên. 5 giờ luyện tập bắt đầu.

Lần này cô có chút không yên, bản thân biến mất như vậy hẳn là đã bị con trai hời nhìn thấy rồi. Đến lúc đó phải giải thích thế nào đây? Đây là một là vấn đề vô cùng lớn, Lý Á Kiệt tuy còn nhỏ, nhưng thực sự không dễ lừa gạt cho qua.

"Đinh, cảnh cáo, ký chủ không tập trung, hệ số nguy hiểm 10%, dễ dẫn tới sai trọng tâm, thân thể không cân đối là vấn đề nghiêm trọng, thậm chí có thể dẫn đến trật khớp. Hiện tại trừng phạt 10 giây, xin hãy nghiêm túc!"

Liễu Xuân Oánh cũng không dám nghĩ ngợi lung tung nữa.

Tập luyện xong, cả người vẫn giống như lần đầu tiên, ướt đẫm mồ hôi, cơ bắp đau nhức. Nháy mắt liền quay trở lại phòng tắm, cô không muốn cử động một chút nào.

"Mẹ, con lạnh." Thân thể trần truồng, cậu đợi một giờ, rốt cuộc cũng chờ được mẹ kế quay lại. Mặc kệ hiện tại cô có bao nhiêu chật vật, cậu theo bản năng tiến đến ôm lấy cô, ủy khuất mở miệng.

Liễu Xuân Oánh cúi đầu, thân thể còn chưa kịp phản ứng, không chịu nổi sức lực ở cổ, lập tức liền ngã ngửa về sau, quá yếu.

Ra mồ hôi, toàn thân dinh dính, cô không thích người khác dựa vào mình, rất khó chịu. Cô tùy tiện đẩy Lý Á Kiệt ra,ngẩng đầu liền thấy đoi mắt nhỏ bi thương.

Chẳng lẽ mẹ kế thật sự không cần mình sao? Càng nghĩ cậu càng cảm thấy khủng hoảng, cả người đều bắt đầu run rẩy, cậu không cần. Mặc dù không lên tiếng, cậu kiên trì dựa gần mẹ kế, cậu muốn ở cùng mẹ kế.

Cực kỳ xấu hổ, Liễu Xuân Oánh lúc này mới nhớ ra mình đang làm nhiệm vụ, còn chưa thích ứng hoàn toàn với thân phận mẹ kế. Cô không thể tùy hứng như trong hiện thực, vì những điều nhỏ nhặt mà tùy tâm sở dục*.

* tùy tâm sở dục: làm theo ý mình muốn

Chờ cô tiêu hóa xong Lý Á Kiệt đang nói gì, trong lòng một chút băn khoăn cũng không có, chỉ còn lại lo lắng, sờ người cậu thấy toàn thân lạnh băng. Hiện tại thời tiết lạnh như vậy, để người trần truồng không lạnh mới lạ. Cô năm tay cậu dẫn đi xả nước nóng cho ấm cơ thể.

Chỉ là khi tay đụng vào chậu nước đã lạnh, lúc này cô mới nhớ hình như mình đã dùng một giờ để thay đổi thời gian luyện tập. Nói cách khác, con trai hờ của mình đã chờ như vậy một giờ. Không phải đứa nhỏ rất thông minh hay sao? Chẳng lẽ lúc trước cô nhìn nhầm rồi?

"Lúc mẹ không có ở đây, con phải mặc quần áo vào, nhỡ bị cảm thì sao?" Cô rất đau lòng, giọng điệu tự nhiên có chút nặng. Lý Á Kiệt đầu cúi càng thấp, bàn tay nắm lấy ống tay áo Liễu Xuân Oánh càng gấp.

Cậu rất sợ lạnh, nhưng càng sợ mẹ kế đột nhiên biến mất, không bao giờ xuất hiện nữa.

Thấy cậu như vậy, Liễu Xuân Oánh không thể nói nặng lời, chỉ có thể im lặng, một lần nữa hòa thêm một chậu nước ấm, xả cho Lý Á Kiệt ấm lên, lại nhanh chóng giúp cậu mặc quần áo thật dày, bảo cậu lên giường nằm trước.

Nước của mình đã được dung, Liễu Xuân Oánh đành phải nấu thêm nước. Như vậy trì hoãn khoảng một giờ, so với bình thường muộn hơn một chút, cô cho rằng Lý Á Kiệt đã ngủ rồi, không nghĩ tới mình vừa ngời xuống mép giường liền nhìn thấy cậu vẫn còn mở to mắt.

Lại thở dài, cô ôm cậu vào ngực, giãy giụa hồi lâu mới nói, "Con bị cảm, mẹ đau lòng! Sau này không cần như vậy, lúc mẹ không ở bên cạnh, con phải tự chăm sóc tốt bản thân. Con là con trai mà." Lời nói rất buồn nôn, nhưng lại là lời thật lòng. Lúc ấy cô hoàn toàn không nghĩ đến việc bảo vệ bí mật mình đột nhiên biến mất một giờ.

Tâm tình Lý Á Kiệt nháy mắt tốt lên không ít, gặt đầu lia lịa, tỏ vẻ con đã biết, còn rất hiểu ý, khẽ nói: "Mẹ, con sẽ không nói cho người khác."

Liễu Xuân Oánh lần nữa xác nhận đứa nhỏ này thật sự là một nhân tài, quá thông minh. Cô yên lòng, nhưng vẫn không quên dặn dò cậu nếu không thoải mái thì nhất định phải chăm sóc bản thân trước, ngàn vạn không cần ủy khuất chính mình.

Lý Á Kiệt tâm tình sung sướng gật đầu, đây là mẹ kế đang quan tâm đến cậu.

Hôm sau đưa Lý Á Kiệt đến trường học, Liễu Xuân Oánh liền đi mua bơ. Bởi vì không biết nơi nào có, cô đi khắp nơi tìm. May là học sinh buổi chiều mới tan học nên cũng không quá chậm trễ.

Cuối cùng tìm được nơi bán bơ, Liễu Xuân Oánh mới phát hiện ra cửa hàng này buôn bán lớn, đắt rẻ đều có, tùy ý chọn lựa. Cùng là bơ, để lâu một chút mùi vị đã khác biệt lớn, tiền nào của ấy, đắt tiền mới tốt.

Theo lý thuyết, lấy tình huống kinh tế của Liễu Xuân Oánh, chắc chắn là sẽ mua loại nào rẻ, có điều, Liễu Xuân Oánh vẫn quyết định mua một ít loại đắt tiền, bởi vì cô cảm thấy loại rẻ tiền mùi vị rất lạ. Cô làm đồ ăn cho học sinh, đồ ăn không sạch sẽ sao có thể ăn.

Nếu có nhiều thời gian, chờ cô dư dả, cô sẽ suy xét đến việc mua loại bơ tươi mới để chiên khoai tây, hiện tại chỉ có thể tạm chấp nhận.

Cô tính toán đến sớm một tiếng rưỡi, đem khoai tây, gia vị cùng chảo bếp đặt ở trước cổng trường, nhưng khi đến thì phát hiện ra mình đã muộn, cơ bản là chẳng còn vị trí nào, vị trí tốt đã bị các tiểu thương khác chiếm giữ, đến khe nhỏ cũng không có.

Suy tình thấy chỉ thấy còn một vị trí không xa không gần, cô không nghĩ tới là chỉ vì một vị trí còn phải cãi nhau với một tiểu thương khác. Vận khí thật "tốt".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.