Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ

Chương 52




Thời gian từng giờ trôi qua, đến gần tối, Nguyệt Ly lại xin vì hai người lớn trong nhà làm bữa tối.

Liễu Dật và dì Trương làm trợ thủ giúp đỡ Nguyệt Ly.

Bữa tối, như cũ là trải qua không khí ấm áp.

Hôm sau, ba mẹ đã sớm ra cửa, Nguyệt Ly và Liễu Dật dậy thật sớm đưa Ba đi.

Hôm nay thời tiết có chút âm u, còn có gió lạnh rét buốt, Liễu Dật cảm thấy thật vất vả có một lần như vậy, muốn mang Nguyệt Ly đi trượt băng lần nữa .

Nguyệt Ly suy nghĩ một chút, gật đầu: "Đi thôi."

Sau khi ăn sáng xong, Liễu Dật tâm tình rất tốt nắm tay Nguyệt Ly cùng nhau đi đến sân trượt băng.

Bởi vì vẫn đang là ngày lễ, có rất nhiều người tới, hai người đợi một lúc lâu, mới đến lượt bọn họ trả tiền, lấy giày, đổi đồ.

Đợi đến lúc chuẩn bị xong mọi thứ, Liễu Dật nắm tay cô, cùng đi vào.

Cách thời gian lần trước đi trượt băng, đã mấy tuần rồi, lúc này tâm tình của Nguyệt Ly vẫn như cũ, rất khẩn trương, nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng lạnh nhạt.

Liễu Dật dẫn Nguyệt Ly đi mấy vòng, liền hỏi: "Có thể tự mình thử một chút sao?"

Nguyệt Ly nghĩ lại những gì cậu ấy dạy cho cô, hít sâu một hơi, gật đầu một cái: "Em sẽ cố gắng hết sức."

Nguyệt Ly chậm rãi trượt, mắt nhìn chằm chằm phía trước, vẻ mặt khẩn trương căng thẳng.

Trong lòng Liễu Dật có chút lo lắng, đề cao tinh thần, nhìn chăm chằm vào từng cử động của Nguyệt Ly. Một khi có chuyện gì xảy ra, sẽ nhanh chóng đỡ được cô ấy.

Dần dần, Nguyệt Ly đã có chút cảm giác, cứ làm như vừa rồi, trượt nhanh hơn một chút. Mặc dù tốc độ không tính là nhanh, nhưng cô lại cảm nhận được cảm giác tự do tự tại bay lượn vui vẻ.

Tâm tình vốn rất khẩn trương giờ đã bình tĩnh lại, trên mặt Nguyệt Ly hiện ra một nụ cười nhàn nhạt, Liễu Dật ở ngay bên cạnh, nụ cười xinh đẹp của cô hoàn toàn chiếu vào đôi mắt sáng trong đen nháy của cậu.

Tất cả đều rất thuận lợi, đang muốn rẽ, không biết tại sao, chân Nguyệt Ly mềm nhũn, mắt thấy sẽ ngã xuống, cô quá sợ hãi, trong đầu lập tức hiện lên gương mặt của Liễu Dật.

Liễu Dật nhìn thấy, cũng rất kinh hãi, tim nhảy vọt tới cổ họng, ánh mắt của cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô ấy, mới có thể lấy tốc độ nhanh nhất đỡ được cô ấy.

Rơi vào lồng ngực ấm áp quen thuộc, Nguyệt Ly nhẹ nhàng thở ra, ngắm nhìn gương mặt mừng rỡ của cậu ấy, cô khẽ mỉm cười với cậu ấy: "Em không sao, thả em xuống đi."

"Không thả." Liễu Dật nói, giọng nói có chút run.

"Được rồi, yên tâm, em không sao ." Nguyệt Ly đứng lên, dịu dàng nói, "Em chỉ là không cẩn thận."

"Thôi." Liễu Dật không giống bị dọa, nói, "Hay là anh dắt em trượt đi."

". . . . . . Được rồi." Giọng nói cậu ấy kiên quyết, Nguyệt Ly cũng không tiện nói cái gì nữa.

Liễu Dật bảo trì tốc độ đều đặn, mang theo Nguyệt Ly vui chơi thỏa thích.

Tiếng cười vui vẻ của hai người, vang vọng ở sân trượt tuyết.

Thời gian tốt đẹp trôi qua rất nhanh, lúc này, đã là bốn giờ chiều. Nguyệt Ly đã dần dần thích môn trượt băng này rồi, có chút không bỏ được.

Liễu Dật nhìn ra cảm xúc của cô ấy, cười nói: "Lần sau còn có cơ hội, sau này chúng ta sẽ lại đến."

Về đến nhà, trời đã tối rồi.

Dì Trương đã nấu canh xong, thấy bọn họ về, lập tức múc một bát canh cho bọn họ.

Uống canh gà nóng hổi thơm ngon, thân thể lập tức ấm áp không ít.

Sau khi ăn xong, Liễu Dật lập tức đi mở nước nóng, vận động suốt một ngày, thân thể cũng ra một ít mồ hôi, con gái lại có vẻ mảnh mai, tắm rửa sớm, thân thể cũng sẽ thoải mái hơn.

Tắm nước nóng xong, chốn ở trong chăn ấm, tất cả đều tốt đẹp như vậy, tất cả việc phiền lòng cũng theo gió bay đi.

Nhưng, yên tĩnh lại, lại không thể không suy nghĩ làm cách nào lật đổ Hạ Thần. Đây là một việc lớn, hiện tại nhiều lắm cũng chỉ có thể làm cho anh ta phiền lòng phiền não. Về chuyện của công ty, đều phải chờ tới khi cô tốt nghiệp.

Bỏ ra khỏi đầu, hôm nay rất vui vẻ, hai người đều vui vẻ như vậy.

Không khỏi cười một tiếng, đúng lúc, Liễu Dật đi vào, nhìn thấy nụ cười vủa cô ấy, cậu cũng sẽ vui vẻ theo.

"Nghĩ gì thế?" Giọng nói Liễu Dật dịu dàng trầm thấp từ đỉnh đầu truyền đến.

Nguyệt Ly cứ như vậy nhìn thẳng vào cậu ấy, một đôi mắt phượng hẹp dài thâm thúy đen bóng, hơi nhếch lên, lông mi thon dài ở gò mà hiện ra nhàn nhạt ánh sáng, cái mũi cao thẳng, đôi môi lạnh bạc lại hoàn mỹ, xem ra không phải âm nhu như vậy, mà là tràn đầy nam tính kiên cường.

Liễu Dật bị Nguyệt Ly nhìn chằm chằm, trên mặt nóng lên, khẽ nghiêng mặt sang bên, lặp lại, "Nguyệt Ly, đang suy nghĩ gì đấy?"

Nguyệt Ly mỉm cười nói: "Không có gì." Nhìn thấy cậu ấy mặc đồ ngủ đơn bạc, nhíu nhíu mày, vội nói, "Mau lên đây đi."

Sắc mặt Liễu Dật đỏ hơn, lại sắp nhỏ ra máu: "Không cần đâu, anh lập tức trở về mặc quần áo."

"Mau lên đây." Nguyệt Ly thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói.

Liễu Dật dừng chốc lát, từ từ lên giường, đắp chăn kín, lập tức đưa lưng về phía Nguyệt Ly.

"Về sau, phải chú ý thân thể của mình." Nguyệt Ly lãnh nghiêm mặt dặn dò, lời nói lại lộ ra sự quan tâm đối với cậu ấy.

Liễu Dật nhỏ giọng trả lời: "Anh biết rồi."

"Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải đi học."

"Ừ."

Đem nay, đối với Liễu Dật mà nói, là một ngọt ngào hành hạ.

Sau khi tắt đèn, Liễu Dật vẫn như cũ có chút lo lắng khẩn trương, đợi nghe được tiếng hít thở đều đều, cậu cũng bình tĩnh lại, xoay người, mượn ánh trăng mông lung, nhìn gương mặt đang ngủ của Nguyệt Ly .

Gương mặt thanh lệ xinh xắn, tóc đen, môi anh đào khẽ nhếch, làm cho người ta rất muốn hôn một cái.

Rốt cuộc, không kềm chế được rung động trong lòng, cậu cẩn thận hôn lên môi cô ấy, hơi thở trong veo mê người của con gái tràn ngập trong miệng cậu, làm người ta mê mẩn.

Dần dần, tay của cậu bắt đầu không an phận, ở trên người cô ấy dao động, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt trắng mịn màng của cô ấy, cho dù cách lớp áo.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Nguyệt Ly có chút nhột, nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng. Âm thanh này, đối với Liễu Dật mà nói, quả thực là chất xúc tác, nụ hôn đơn giản đã sớm không thỏa mãn được cậu, cậu nghĩ càng tiến một bước.

Cậu hôn lên thân thể mềm mại của cô ấy, bắt đầu từ trán, một đường dịu dàng hôn xuống Nguyệt Ly còn đang ngủ say.

Nụ hôn ẩm ướt tê dại, đi tới cái cổ tuyết trắng, bờ vai mượt mà, đang muốn tiếp tục, Nguyệt Ly chợt mở mắt ra, nhất thời dọa Liễu Dật nhảy dựng, giống như con mèo trộm thịt, Liễu Dật lập tức dời đi chỗ khác.

Nhưng, Liễu Dật không nghe thấy âm thanh gì, lại nhìn, Nguyệt Ly hai mắt nhắm nghiền, giờ phút này, vừa bị giật mình, nhiệt huyết sôi trào trong cơ thể nháy mắt trở nên lạnh nhạt, nghĩ tới ngày mai còn phải đi học, liền ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ.

Ngày hôm sau, sáng sớm Nguyệt Ly liền tỉnh, thời gian còn sớm, sợ quấy rầy đến Liễu Dật nghỉ ngơi, cô rón rén xuống giường, thay xong quần áo, rửa mặt xong, Liễu Dật vẫn còn ngủ say, Nguyệt Ly nhìn thời gian, đối với học sinh cấp 3 mà nói, tầm bảy giờ, đã coi là muộn rồi, cô lập tức vén chăn lên, hô: "Liễu Dật, rời giường ——"

Liễu Dật mơ mơ màng màng, tối hôm qua ngủ rất trễ, bây giờ vẫn còn cảm thấy mệt mỏi, không muốn dậy. "Để cho anh ngủ tiếp đi."

"Sắp muộn rồi."

Nguyệt Ly ghé vào lỗ tai cậu ấy hô một câu.

Liễu Dật lập tức mở mắt ra, Nguyệt Ly cười cười: "Đừng lề mề nữa, mau rời giường."

Liễu Dật ngẩn người một chút, rất nhanh tỉnh táo lại, nhanh chóng rời giường trở về phòng mình, 10 phút sau, Liễu Dật đã làm xong, bởi vì sắp muộn, nên hôm nay không ăn bữa sáng do Nguyệt Ly làm.

Hôm nay, cô cũng phải về trường, thu dọn đồ đạc.

Cho nên, gọi tài xế Trương Bá giúp một tay.

Minh Minh thấy Nguyệt Ly, nhất thời kích động đến rơi nước mắt, ôm Nguyệt Ly, không muốn buông tay, oán trách: "Không có lương tâm, trở về lâu như vậy, cũng không gọi điện thoại cho mình."

"Được rồi, không phải đã tới rồi sao?" Nguyệt Ly nhẹ giọng an ủi, "Buổi trưa mời cậu đi ăn."

"Vậy còn được." Minh Minh từ trong ngực cô ra ngoài, "Hôm nay sao cậu lại tới trường vậy?"

"Đương nhiên là nhớ cậu." Nguyệt Ly cười nói, "Với lại lấy ít đồ mang về."

"Được rồi, mình dọn dẹp giúp cậu."

Sau một tiếng, Nguyệt Ly dưới sự giúp đỡ của Minh Minh, dọn hết đồ muốn mang về, Nguyệt Ly kéo va li đi ra ngoài.

Minh Minh đi theo, đến cầu thang, hai người cùng nhau xách, từ từ đi xuống.

Cuối cùng đã tới dưới lầu, Trương Bá cũng đi tới giúp một tay, đem hành lý bỏ vào đuôi xe, Minh Minh cũng chuẩn bị xong, lên xe của Nguyệt Ly, cùng nhau đi ra ngoài.

Minh Minh vừa lên xe liền hỏi lung tung, Nguyệt Ly sắp chống đỡ không nổi nữa.

Mặc dù có lúc rất phiền, nhưng có người quan tâm đến mình, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.

Về đến nhà, Nguyệt Ly đem đồ đạc sắp xếp xong, liền mang theo Minh Minh đi siêu thị, mua không ít thứ.

Buổi trưa, Nguyệt Ly tự mình xuống bếp, Minh Minh ở phòng khách xem ti vi.

Liễu Dật về nhà đã ngửi thấy mùi đồ ăn, khẩu vị mở ra, xác định 100% là Nguyệt Ly đang làm đồ ăn cho cậu.

Nhìn thấy một cô gái xa lạ trong phòng khách, Liễu Dật đi đến lên tiếng chào hỏi.

Minh Minh nhìn thấy Liễu Dật, ánh mắt sáng lên, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bạn trai nhỏ của Nguyệt Ly, cao cao gầy gầy, gương mặt, đơn thuần đẹp trai, dịu dàng như ngọc.

"Xin chào, cậu là Liễu Dật phải không?" Minh Minh cười hỏi.

Liễu Dật gật đầu một cái: "Cậu chính là Minh Minh mà Nguyệt Ly thường nhắc tới đúng không?"

"Đúng vậy." Minh Minh càng xem càng hài lòng, người này không tệ."Ngồi xuống, nói chuyện với mình một chút đi."

Liễu Dật ngồi xuống, tự rót nước cho mình: "Được."

Bên này Minh Minh đang cũng Liễu Dật tán gẫu chuyện của Nguyệt Ly, Nguyệt Ly nếu biết hai người đang nói xấu mình, khẳng định sẽ hối hận.

Minh Minh từ trước đến giờ tuỳ tiện, nói chuyện mấy câu liền biết, Liễu Dật có vẻ là người hiền lành, càng hỏi càng rõ ràng, làm cho cậu rất lúng túng, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn bóng hình xinh đẹp trong bếp.

Minh Minh cũng nhìn ra Liễu Dật không bình tĩnh, vẫn như cũ duy trì mỉm cười, cũng không hỏi nữa. Liễu Dật rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, lập tức đứng dậy đi vào bếp.

"Có muốn anh giúp một tay không?" Liễu Dật nhếch miệng cười nói.

Nguyệt Ly cười một tiếng với cậu: "Không, anh đi ra ngoài đợi một chút, xong ngay đây."

"Được rồi."

Khi Nguyệt Ly bưng đĩa hành tây xào thịt nạc cuối cùng ra, Minh Minh muốn ăn, các món ăn đều bốc lên hương thơm, nghĩ tới cậu ấy giấu tài lâu như vậy, không khỏi lườm cậu ấy một cái: "Ly Ly, cậu thật đúng là giấu tài đó."

Nguyệt Ly khiêm tốn cười một tiếng: "Một chút tay nghề của mình, không đáng nhắc tới."

Minh Minh không nhịn được thức ăn ngon hấp dẫn, bắt đầu động đũa, mỗi món đều nếm thử một lần, không thể không thừa nhận, "Ly Ly, tài nấu nướng của cậu rất tốt, sớm biết liền kêu cậu thường mua đồ ăn đến ký túc xá nấu."

"Về sau có rất nhiều cơ hội."

Liễu Dật thấy hai người trò chuyện rất vui vẻ, chỉ có một người yên lặng ăn cơm.

Một bữa cơm, Minh Minh ăn rất no.

Chuông cửa chợt vang lên, Nguyệt Ly làm cho dì Trịnh đi mở cửa, một người không tưởng tưởng được lại đến.

"Hạ thiếu, sao anh ta lại có thời gian đến đây thế?" Minh Minh nhếch miệng, trong mắt thoáng qua một tia giễu cợt.

"Đúng vậy, mình cũng buồn bực." Nguyệt Ly phụ họa một câu.

"Tôi tìm Phương Phương."

Hạ thần mặc kệ họ, nói xong, trực tiếp đi lên lầu.

"Thật không hiểu lễ phép." Minh Minh cười nhạo.

"Cậu nên biết, thiếu gia nhà giàu, luôn luôn là độc lai độc vãng, muốn làm cái gì thì làm cái đó, sao cần những người khác đồng ý?" Nguyệt Ly nhẹ nhàng cười một tiếng.

Tiếng nói của các cô, không lớn không nhỏ, Hạ Thần lại m nghe rất rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.