Nhật Kí Nữ Pháp Y: Mật Mã Kỳ Án

Chương 45: 45: Kỳ Án Vứt Xác Trên Xe Lửa 11





Chiều hoàng hôn ngày 22 tháng 6 năm 2002.

Trời quang.
Văn phòng thám tử Đại Bạch thành phố Sở Nguyên.
Văn phòng thám tử này nằm trên một nhà ngang ở trong một con ngõ nhỏ, chỉ có một phòng làm việc, hai nhân viên.

Căn phòng chật hẹp, tối tăm, ẩm thấp, đồ dùng trong phòng làm việc đều có tuổi đời gần 20 năm.

Xem chừng việc kinh doanh có vẻ không được tốt.
Trưởng phòng Vương Chí, bộ dạng ngoài 30 tuổi, thấp béo, để râu cá trê, đã vào mùa hè mà anh ta vẫn đội mũ dạ đen, mặc bộ áo quần lụa tơ sống màu đen, chân đi đôi giày vải gấm đế mềm màu đen, ngậm một cái tẩu thuốc màu đen nhưng lại không hút, chỉ để đó làm đồ trang sức.

Chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài, anh ta càng giống một thám tử có những toan tính sẵn trong lòng hơn là Thẩm Thư.

Hàn huyên mấy câu.

Thì ra Vương Chí từng làm cảnh sát tàu hỏa, cũng chạy tuyến Bắc Kinh – Quảng Đông, là một đồng nghiệp có quan hệ khá tốt với Hoàng Dũng, người đã phát hiện ra bao tải xá.c đầu tiên.

Vương Chí từ nhỏ đã thích đọc tiểu thuyết trinh thám, thần tượng của anh ta là Sherlock Holmes, khó khăn lắm mới gia nhập đội ngũ cảnh sát, nhưng chỉ được làm cảnh sát tàu hỏa, không thể phát huy tài năng, rất không cam lòng, xin được luân chuyển mấy lần nhưng đều không như ý nguyện liền tức mình từ chức, mở văn phòng thám tử tư.

Không biết là do sự bó buộc tay chân của những chính sách có liên quan, hay do có lòng nhưng không đủ sức, kinh doanh được hơn 2 năm, những vụ anh ta nhận được toàn là đi bắt kẻ ngoại tình, khiến anh ta rất buồn bực.
Thẩm Thư vừa mới nói tình hình khái quát của vụ án phân xá.c, Vương Chí như mở cờ trong bụng, như một con đập xả nước, không thể ngăn lại được.

Anh ta lấy dẫn chứng phong phú, phân tích một hơi 3 – 4 vụ án phân xá.c điển hình trong và ngoài nước, từ tâm lý của hung thủ, động cơ, công cụ, thủ đoạn, hiện trường gây án, tiêu hủy chứng cứ, đến những khó khăn, gian khổ, hy vọng, đột phá của phía cảnh sát cùng sự hình thành của chuỗi bằng chứng hoàn chỉnh, đến cả việc bắt hung thủ về chịu tội.

Trí nhớ tốt và lý luận hoàn thiện của anh ta khiến người khác phải ngỡ ngàng.

Thẩm Thư nghe đầy thú vị, mãi không ngắt lời, đợi cho anh ta nói hết mới hỏi anh ta về tình trạng đời sống cá nhân của Miêu Diểu.

Vương Chí vẫn đang đắm chìm trong thứ cảm xúc hưng phấn, đáp: “Miêu Diểu là người mà tôi và trợ lý Vương Bằng cùng nhau theo dõi, lúc đó tôi từng nói, một phụ nữ đã có chồng mà sống thác loạn như vậy thì kết cục thường sẽ rất thảm hại, quả nhiên, nói chơi mà trúng thật, hầy.” Vương Chí lắc cái đầu to tướng, tỏ ra tiếc thương cho Miêu Diểu, cũng là để ngất ngây cho cái sự tiên đoán như thần của mình, một lúc sau mới nói tiếp: “Miêu Diểu không có người tình qua lại lâu dài, chồng cô ta cũng đã quen với cuộc sống dâm loạn của vợ, nên không có cớ gì lại rơi vào hoàn cảnh bi đát vì phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác, khả năng giế.t người vì tình cũng rất nhỏ.” --- Điểm này hoàn toàn phù hợp với những phân tích của chúng tôi, đầu óc của tay thám tử này cũng coi là tinh tường --- “Miêu Diểu ra vào khu ăn chơi, bán sắc bán thân, tiếp xúc với đủ loại người, thành phần phức tạp trong xã hội.

Nhưng nói thật, diện mạo của Miêu Diểu không tầm thường, còn là phóng viên đài truyền hình, những người chơi thân với cô ta đều có địa vị kinh tế và địa vị xã hội nhất định, đa số là doanh nhân và quan chức chính phủ, khả năng những người này vì ham muốn da thịt của Miêu Diểu mà chó cùng dứt giậu là không cao.”
Vương Chí tuy suy luận khá ổn, nhưng lại không có chỗ nào để tham khảo được, có nghe tiếp cũng chẳng ý nghĩa, Thẩm Thư không nhịn nổi bèn ngắt lời anh ta: “Trong quá trình các anh theo dõi Miêu Diểu, có thấy cô ta ngồi lên chiếc ta-xi có đuôi biển số là 347 nào không?” Mạch suy nghĩ của Vương Chí đột nhiên bị ngắt đoạn, đơ ra một lúc mới đáp: “Lần nào cô ta ra ngoài cũng ngồi ta-xi, tôi không để ý đến biển số xe.” Trước khi đặt câu hỏi, Thẩm Thư đã dự liệu được câu trả lời này, lại hỏi: “Những tư liệu ảnh mà anh chụp được, trừ những tấm giao nộp cho thân chủ, còn có tấm nào được lưu lại ở hồ sơ không?” Nói đoạn, cậu ta rút ra những tấm ảnh lấy được ở chỗ Lý Đại Khôn rồi đưa cho Vương Chí.
Vương Chí vừa lật xem ảnh, vừa đáp: “Không có, đây đều là những tấm ảnh có giá trị nhất rồi.” Thẩm Thư nhắc nhở anh ta, nói: “Chỉ cần là những tư liệu ảnh có liên quan đến Miêu Diểu, đều có thể làm chứng cứ gián tiếp.” Vương Chí vẫn lắc đầu: “Theo dõi Miêu Diểu là một mối làm ăn nhỏ, chủ thuê trả tiền cũng chả mấy, giao xong là thanh toán chứ giữ lại làm gì.” Câu trả lời ấy đã dập tắt hoàn toàn tia hia vọng còn sót lại trong chúng tôi.
Trợ lý Vương Bằng ngồi im nãy giờ của Vương Chí bỗng nhiên lên tiếng: “Sư phụ, trong điện thoại của em hình như còn có mấy đoạn ghi hình liên quan đến Miêu Diểu, em vẫn để đấy chưa xóa.” Vương Chí xua tay phản đối: “Không nội dung thực tế, chất lượng hình ảnh lại thấp, bỏ đi.” Thẩm Thư nói: “Dù sao cũng nói đến đây rồi, cứ để chúng tôi xem xem, cũng chẳng mất thời gian.” Vương Chí không tiếp tục ngăn cản nữa, chỉ trợn mắt nhìn Vương Bằng, như thể trách cậu ta lắm điều.
Điện thoại của Vương Bằng đã rất cũ kĩ, màn hình đầy vết xước.

Cái này không trách được cậu ta, chỉ trách Vương Chí bắt ngựa chạy mà không cho ngựa ăn.


Lấy ra vài đoạn ghi hình, chất lượng ảnh không quá tệ, vẫn nhận ra ngũ quan và cách ăn mặc của người bên trong.

Có tổng cộng 5 đoạn ghi hình, mỗi đoạn lại xoay quanh một nữ chính trang điểm lộng lẫy, trông bộ dạng thì chính là Miêu Diểu.

Có cảnh cô ta đang ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào một hộp đêm, có cảnh cô ta say khướt rồi cười điên đảo, có cảnh cô ta loạng chà loạng choạng bước lên xe ta-xi.

Vương Chí nói: “Những đoạn ghi hình này đều là kịch một vai của Miêu Diểu, không có cảnh cô ta và khách làng chơi ngủ với nhau nên giá trị gần như bằng không.

Tôi đã nói trước với các anh rồi mà.” Ngữ khí rõ ràng lộ ra vẻ bất mãn.

Nghe chừng người này có tính kiểm soát mạnh, ai mà làm trái lời là anh ta sẽ không vui.

Cá tính nông cạn này e sẽ không thể trở thành một thám tử giỏi.
Thẩm Thư thì có vẻ trì trệ không nghe ra sự bất mãn của anh ta, chỉ tay vào đoạn ghi hình cuối cùng nói: “Không hoàn toàn là kịch một vai, chỗ này chẳng phải còn có một người khác sao?” Vương Chí rướn cổ sáp lại xem, đáp: “Đó là tài xế ta-xi, quăng tám sào cũng chả tới cô ta đâu.” Đoạn ghi hình này rất ngắn, chỉ có hơn một phút, chiếc ta-xi đó đỗ dưới gốc gây đại thụ ở trước cửa hộp đêm, nửa thân xe bị cây che khuất, Miêu Diểu trông có vẻ uống rất say, bước liêu xiêu về phía chiếc xe, mở cửa xe xong là ngã vật xuống hàng ghế sau.


Tài xế ta-xi đội một chiếc mũ lưỡi trai, vành mũ kéo sụp xuống, trong đoạn ghi hình chỉ nhìn thấy mũi, miệng và cằm.

Sau khi Miêu Diểu lên xe, môi người đó mấp máy như đang nói điều gì với Miêu Diểu, rồi quay đầu lại, môi há ra rồi khép vào, nói rất nhiều, liên tục trong khoảng 1 phút, sau đó chiếc xe khởi động một cách không chậm mà cũng không gấp, đoạn ghi hình kết thúc.
ở giây cuối cùng của đoạn ghi hình, tôi đã nhìn thấy rõ biển số được gắn ở đuôi xe, FA06347, tuy chất lượng hình ảnh không quá rõ nét, nhưng khoảnh khắc chiếc ta-xi khởi động, những ánh đèn mập mờ ở trước hộp đêm vừa hay lại chiếu lên biển số xe, 2 chữ cái, 5 con số xuất hiện một cách đoan trang ở chính giữa khung hình.

Tôi kích động đến mức tim đập thình thịch không ngừng, nhìn vào thời gian hiển thị trên màn hình, ngày 12 tháng 6 năm 2002, là ba ngày trước khi phát hiện ra nhóm mảnh thi thể thứ hai, thời gian vừa trùng khớp.
Thẩm Thư tuy không tỏ thái độ, nhưng hai mắt cũng rạng rỡ, cậu ta chỉ vào chiếc ta-xi trên đoạn ghi hình rồi hỏi Vương Bằng: “Cậu có nhìn rõ bộ dạng của tài xế ta-xi này không?” Vương Bằng lắc đầu đáp: “Người đó cứ ngồi dí trong xe không ló đầu ra ngoài, tôi lại nấp ở trong góc chếch về phía sau xe anh ta, từ đầu đến cuối không nhìn thấy mặt mũi anh ta.

Công việc của tôi là quay lén Miêu Diểu và những người đàn ông có quan hệ mờ ám với cô ta, còn tay tài xế ta-xi này không có ý nghĩa đối với tôi, nên tôi hoàn toàn không để ý tới anh ta.” Vương Bằng vừa nói vừa thăm dò biểu cảm của Thẩm Thư, dường như cậu ta nhận thức được cái người tài xế chỉ lộ có nửa khuôn mặt ấy có vai trò hết sức quan trọng.

Thực ra không nhìn rõ mặt của tài xế cũng không cần phải lo lắng, chỉ cần có biển số xe là có thể tra ra danh tính của hắn.
Thẩm Thư nắm chiếc điện thoại của Vương Bằng trong tay, nói: “Chiếc điện thoại này có thể là vật chứng quan trọng, tạm thời tôi sẽ bảo quản nó, chốc nữa cậu đến đội cảnh sát hình sự để nhận một chiếc điện thoại mà dùng tạm.” Vương Bằng lắp ba lắp bắp đáp lại một tiếng, trông bộ dạng có vẻ căng thẳng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.