Nhật Kí Mua Nhà Của Cô Nàng Nam Tính

Chương 39: Nhận tội






Cố Hữu Tài ngồi trong xe vận chuyển, xe này bình thường phía sau đều chất đầy hàng hóa, phía trước người ngồi, trái lại rất vững vàng, bất quá hôm nay Cố Hữu Tài đột nhiên gọi xe đi thành phố, đương nhiên không có hàng hóa, xe trống, xóc nảy vô cùng.



Lúc này trong lòng ông rất hoảng hốt, mặc dù trước mặt vợ biểu hiện rất trấn tĩnh, nhưng ngồi xe lâu như vậy, càng ngày càng sốt ruột, trong nhà ông chỉ có một đứa con gái, tuy lớn lên ở nông thôn, nhưng cũng chưa để con gái nếm khổ bao giờ, ngay cả nhổ cỏ cũng không đành lòng để cho cô làm, sợ cô bị thương ở tay, được nâng niu như em bé.



Tất nhiên con gái thích bò sữa con, trước đây mỗi ngày ôm bò sữa qua cầu đến bờ sông đối diện ăn cỏ, việc này không tính, xem như con gái nuôi vật cưng, bất quá sau này con bò lớn lên, Cố Hữu Tài vào một buổi sáng tỉnh lại, nhìn thấy con gái ôm con bò còn lớn cả cô qua cầu gỗ quá nguy hiểm, dọa ông đầy mồ hôi.



Chiều ngày hôm đó, Cố Hữu Tài gọi một người trong thôn bỏ cây cầu gỗ kia đi, xây cầu đá.



Sáng hôm sau thấy con gái dắt bò qua cầu đá mà không phải ôm bò đi qua, mồ hôi trên trán lão Cố rốt cuộc rơi xuống, thở dài nhẹ nhõm, nguy hiểm thật, suýt chút nữa thay quốc gia bồi dưỡng một quán quân cử tạ, con gái nhà mình không thể đưa đi thi quốc gia.



Nghĩ đến con gái, khóe miệng lão Cố không nhịn được tươi cười, lại lo lắng, con gái chính là vật báu trong nhà, “Lão Lục, có thể nhanh hơn không, sao chạy cứ như con lừa vậy.”



“Chú Hữu Tài, không thể nhanh hơn, tôi chạy xe vận chuyển, không phải Mercedes.”



“Tôi mặc kệ cái gì mà Mã sa kê, hai đứa xem như anh em, nhanh chở chú đến nơi đi, lúc trở về chú mời con ăn cơm, làm thịt thỏ hoang kho tàu cho con ăn.”



Lục Tử là thanh niên trong thôn, cũng không ra ngoài làm công, ở nhà lái xe, thu nhập ổn, đôi khi còn lên núi săn thỏ, chú Hữu Tài có tiếng là tay nghề tốt, vừa nghe thấy được làm cho ăn, nước miếng chảy ròng ròng, đạp số chạy như bay, “Yên tâm, Xán Xán lợi hại như vậy, nhất định không có việc gì.”



Lúc trước Xán Xán đánh nhau trong thôn không địch thủ, làm vua sáu năm tiểu học, mấy đứa trẻ lúc đó đều biết cô.








Bên kia Trương Dong hét lên một tiếng, liền gọi Vệ Đông Hoa.



Bà là kiểu người bắt nạt kẻ yếu điển hình, dám ngang ngược trước mặt người thành thật, khi gặp chuyện thật sự lại không dám hé răng.



Mà Vệ Minh Châu thì khác, bản thân đánh người, bây giờ sợ hãi trốn đi, nhìn thấy cảnh sát tới, bị dọa đến run rẩy, luôn miệng, “Không phải tôi, tôi không cố ý, cô ta ép tôi, là cô ta ép tôi.”



Đối diện cảnh sát, Trương Dong cũng không dám khóc lóc om sòm, chỉ có thể trút giận lên người chồng mình, hết nhéo lại cấu, “Nhất định là Lâm Viện báo án, cô ta muốn giết chết mẹ con chúng tôi mà, Minh Châu nếu có chuyện gì, tôi cũng không sống nổi.”



Cảnh sát nói rõ tình huống muốn dẫn Vệ Minh Châu đi.



“Tội cố ý gây thương tích, không thể nào, chỉ ném nhẹ như vậy, có thể có chuyện gì chứ, cậu không thấy con gái của tôi đang sợ ư, các người không thể mang nó đi.” Vệ Đông Hoa bị Trương Dong cấu chỉ có thể bất chấp giằng co với cảnh sát, trong lòng oán trách Lâm Viện, một chút cũng không biết thấu tình đạt lý, sao có thể giúp đỡ người ngoài đối phó với em gái mình.



“Xin lỗi ngài, vui lòng không gây trở ngại cho người chấp hành công vụ, người bị hại còn đang cấp cứu trong bệnh viện, có người báo án, hiện trường còn có bao nhiêu người theo dõi lúc đó, chúng tôi chỉ làm theo phép.” Cảnh sát muốn dẫn Vệ Minh Châu đi, lúc này Trương Dong không biết sức mạnh ở đâu, dùng sức kéo lấy con gái rời khỏi.



Cảnh sát bị làm cho hết cách, lên tiếng, “Các người có thể đến tìm người bị hại, nếu họ đồng ý giải hòa, có lẽ sẽ ổn.”



Lời tuy là nói như vậy, vợ chồng Vệ Đông Hoa vẫn lo lắng cho Vệ Minh Châu, đi theo sau cảnh sát, sợ con gái chịu ủy khuất.







Bên này Cố Hữu Tài rốt cuộc đã đến bệnh viện, bảo Lục Tử về trước.



Nhìn thấy một đám người trước cửa, cô gái Tiểu Viện khóc đầy nước mắt, Tiểu Mã vẻ mặt đau thương, Cố Hữu Tài nghĩ con gái gặp bất trắc gì, lớn giọng, “Xán Xán của tôi a! Con đi rồi, ba con cũng không sống được!”



Lúc này của phòng giải phẫu mở ra, bác sĩ mặc áo blue trắng, đeo khẩu trang trắng, mặt cũng trắng trắng, Cố ba lại bi thương a, một thân này không khác gì đưa tang, “Con gái tôi đâu a, bác sĩ.”



Cố Hữu Tài vốn lay người Mã Liệt, nháy mắt đã bỏ lại chạy đến trước mặt bác sĩ, lay người bác sĩ.



Bác sĩ tuy mặc áo trắng dài, thoạt nhìn to con, trên thực tế bên trong gầy teo, áo trắng dài trống trải, bị lay như vậy, quần áo soàn soạt, bác sĩ cảm thấy xương cốt thắt lưng đau nhức trường kỳ của mình như bị lỏng ra, anh vẻ mặt đau đớn, rồi lại thoải mái dị thường.



“Ba!” Cố Xán Xán nhìn thấy bộ dáng kích động kia của ba, còn vị bác sĩ kia bị lay đến sắp gãy xương, vội vàng gọi một tiếng.



“Con gái ngoan, con không sao rồi.” Cố Hữu Tài nghe giọng con gái, một phen đẩy bác sĩ ra, nháy mắt đã đến trước mặt con gái, quả nhiên là tư thái của võ lâm cao thủ, bất quá ông ra ngoài quá cuống cuồng, đang mặc áo ba lỗ trắng, ngay cả quần cũng là sợi tổng hợp phổ thông, ống quần còn xắn lên, hơi lôi thôi lếch thếch.



Người trong nhà biết rõ bệnh của nhà, bác sĩ tuy là bác sĩ, nhưng lại là bác sĩ của khoa cấp cứu, không thể trị bách bệnh, trường kỳ giải phẫu cấp cứu, thân thể bản thân không chịu nổi, vẫn xoay người cúi đầu bảo trì một tư thế, lâu ngày xương sống thắt lưng đau ghê gớm, thật không ngờ bị ông lão này lay lay, lại tốt hơn, anh đã đứng thẳng lên được.



Mã Văn Hùng vừa nhìn thấy, cảm thấy nếu kết thông gia, cũng quá mạo hiểm đi, so với vợ mình cảm giác còn hung hãn hơn.



Nhưng thấy bác sĩ một chút cũng không tức giận, ngược lại là vẻ mặt kinh hỉ giải thích với Cố ba, “Bác à, con gái bác không có việc gì, thân thể cô ấy tố chất rất tốt, chỉ là không cẩn thận bị ném trúng đầu, đến đây đã ngừng chảy máu, không có di chứng gì.”



Nghe thấy bác sĩ giải thích như vậy, Cố ba mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, thấy đầu con gái quấn băng trắng lớn, lại rất đau lòng.



“Ba, con thật sự không sao, ba đã quên trước đây con đi gọi em họ ăn cơm, em họ lấy cái bình nép trúng đầu con, con cũng không sao mà.” Sắc mặt Xán Xán có chút tái nhợt, nhưng cười rộ lên rất ấm áp.



Mã Văn Hùng nhìn thấy cô gái lúc này còn có thể cười, cảm thấy được rất không đúng, phần lớn con gái bây giờ không phải sẽ khóc lóc vô cùng thê thảm mới đúng sao.




Lâm Viện biết Xán Xán không có việc gì, trong mắt còn đọng nước mắt, cười liền rơi xuống, “Xán Xán, cậu làm mình sợ muốn chết.”



Xán Xán đưa tay nhéo tay Lâm Viện, hai người nắm chặt tay nhau.



“Mình không sao, cậu đừng khóc, khóc không đẹp gì cả.” Xán Xán vừa nói như vậy, Lâm Viện lại khóc dữ dội hơn.



Mã Liệt cũng lo lắng, nhìn đến hình ảnh này, càng tự trách hơn, lúc này hẳn phải là mình nắm tay Xán Xán mới đúng a, anh đứng một bên, giống như người vợ cổ đại, rất muốn tiến lên, rồi lại đứng ngây ngốc, không biết tiến lên.



Cuối cùng là Lâm Viện nhìn qua, đem tay Xán Xán tặng cho anh, bởi vì Lâm Viện biết lúc này bạn thân e rằng cần anh.



Bác sĩ ở một bên tò mò hỏi, “Bác, bác là bác sĩ trung y ư?”



“Không phải, là ba vợ tôi, La Trung Hoa có tiếng trong vùng, chuyên trị bị thương.” Cố Hữu Tài nhìn thấy con gái ổn, tâm tình tốt lên, được hỏi liền trả lời.



Bác sĩ gật gật đầu, quả nhiên là gia đình có nguồn gốc, La Trung Hoa cái gì kia, có vẻ nghe quen quen, còn muốn hỏi thăm vài câu.



Rời cục cảnh sát vợ chồng Vệ Đông Hoa vội vàng chạy tới bệnh viện, cũng không phải lo lắng cho người bệnh, mà là cảnh sát nói nếu người bị hại không tố cáo Vệ Minh Châu, trò chuyện riêng cũng có thể, cho nên họ chạy đến.



Vừa hay nhìn thấy một màn, nghe thấy bác sĩ nói không có việc gì.



Trương Dong lập tức tính tình cương ngạnh, ở đây, cô gái Mã gia chọn nhìn qua rất được yêu thích, bà không dám đắc tội, Mã gia có tiền có thế, bà cũng không dám đắc tội, duy nhất người bà dám khi dễ chính là con gái vợ trước của chồng.



Nhìn thấy sự chú ý của mọi người đều đặt lên người cô gái kia, bà một phen tiến lên, cầm túi đánh Lâm Viện.



“Cái đồ ác độc đê tiện thấp hèn như cô, người khác một chút chuyện cũng không có, cô lại dám để cảnh sát bắt em gái cô đi, cô có lòng dạ gì, bây giờ theo tôi đến cục cảnh sát nói rõ ràng.” Trương Dong dùng sức, nghĩ đến con gái Vệ Minh Châu từ nhỏ đến lớn chưa từng nếm khổ, ngay cả nấu nước sôi cũng không dám cho làm, bây giờ lại bị cảnh sát bắt đi, bà sao có thể không tức giận.



Lúc này Lưu Tử Quân nhìn thấy người nhà Mã Liệt đều đến đây, mới biết được cô gái kia lại là bạn gái của Mã Liệt, thật là khéo, nên ngồi xem không rời đi, bất quá tâm vẫn để trên người Lâm Viện, nhìn thấy người đàn bà này đi đến, trước tiên ở trước mặt Lâm Viện, bất quá thân thủ anh không nhanh bằng Cố ba, chậm vài bước, Lâm Viện vẫn bị Trương Dong bắt lấy dùng sức đánh.



Người Mã gia sợ ngây người, trước kia là thông gia với họ Vệ, gặp mặt nhau, vẫn nho nhã lễ độ, cho dù là lúc ly hôn, biểu hiện của Trương Dong cũng rất cao quý, so sánh giữa bà và Ngô Ngọc Mai, bà mới giống phu nhân của tổng tài tập đoàn Thịnh Nguyên, phong độ dáng vẻ vô cùng tốt, chưa từng nghĩ bà sẽ có bộ dạng như thế này.



Đây cũng là nguyên nhân lúc trước kết thân, nghĩ cha mẹ phong độ tốt như vậy, con gái hẳn là cũng không tồi.



Cố Hữu Tài ở nông thôn nhìn quen người đàn bà ở quên chanh chua cãi nhau khóc lóc om sòm rồi lăn lộn kéo tóc đối phương, nghĩ người thành phố văn minh hơn, thật không ngờ cũng như nhau, xông lên liền đánh, còn mượn vũ khí,túi xách của người đàn bà kia lớn, bên trong không ít đồ, đánh lên người chắc hẳn rất đau.



Hơn nữa nghe được người nhà này làm hại Xán Xán phải vào bệnh viện, lập tức không tán gẫu với bác sĩ nữa, một phen tiến lên, kéo túi của Trương Dong lại, chỉ nghe “xoạt” một tiếng, túi LV kia lại bị phá hỏng, quả nhiên rơi một đống đồ xuống dưới, bút kẻ mắt, son môi, phấn má, phấn mắt, mi giả, còn có bóp tiền DIOR cạnh bằng kim loại, khó trách vừa rồi Lưu Tử Quân cảm thấy rất đau, bóp tiền kia khá cứng, như búa vậy.



“Cái người đàn bà chanh chua này, lớn tuổi rồi còn đánh người, nông dân đánh nhau đều chỉ dùng tay, bà lại còn dùng công cụ, là con gái bà ném trúng đầu con gái tôi chảy máu sao? Tôi đã không tìm thì thôi, bà còn vác xác đến để tôi đánh một chút cho huề.” Cố Hữu Tài rất tức giận cầm bóp tiền kia, hướng đến bàn tay còn đang kéo áo Lâm Viện, vỗ vài cái.



Trương Dong đau đến kêu loạn lên, tay vẫn không buông ra, hô to, “Đánh chết người rồi, cảnh sát sao lại không làm chủ, đánh chết người rồi.”



Cố Hữu Tài đúng mực, nhiều nhất chỉ đánh sưng tay lên, không gãy xương cũng không sao, nhưng đau, không giống với Trương Dong vừa rồi tùy tiện đánh loạn, nhưng dùng bóp tiền góc cạnh đánh người, đó thực sự sẽ gây thương tích.



Vệ Đông Hoa thấy vợ nổi giận, cũng sợ đắc tội với người nhà họ Mã, dù sao Mã gia rất có tiền, vốn ngay cả mình cũng đuối lý, vội vàng chạy lên giữ chặt vợ.




Thấy vợ bị người khác khi dễ, ông vô cùng tức giận, thế nhưng ở đây không ai ông có thể mắng, chỉ có thể rống giận Lâm Viện, “Mày còn không mau buông tay, ta sao lại sinh ra một đứa con gái như mày, làm hại em gái vào cục cảnh sát, còn hại dì mày bị đánh.”



Ngô Ngọc Mai hôm nay xem như mở rộng tầm mắt, không thể ngờ được Vệ gia như vậy, nghĩ đến lúc trước chính là bạn của chồng giới thiệu, chồng đề cử, lại lạnh lùng liếc Mã Văn Hùng một cái.



Mã Văn Hùng vẻ mặt xấu hổ, xấu hổ đến ngóc đầu không nổi, chỉ có thể nói may mắn, may mà ly hôn rồi, cho dù là cực phẩm như anh hai chị hai thích chiếm tiện nghi, cũng không có khoa trương như vậy, đối đãi với con cái vẫn rất tốt.



Cho tới bây giờ Lâm Viện đối với ba mình là tuyệt vọng, giờ phút này càng thêm tuyệt vọng, chỉ cảm thấy sau lưng vừa mới bị Vệ Minh Châu ném trúng đau tột cùng, vừa rồi lại bị Trương Dong nhân cơ hội đánh vài cái, lúc này không chỉ toàn thân đau đớn, tâm cũng đau vô cùng, cô vẫn là cô gái rất kiên cường, thậm chí có chút hư vinh, cố gắng kiếm tiền mặc hàng hiệu, cho mình lòng tin, nhưng cô hiện tại cảm thấy đứng cũng đứng không vững.



Môi cô run rẩy, lên tiếng, “Vệ Đông Hoa, tôi không phải con gái ông, bắt đầu từ lúc tôi đổi tên từ Vệ Viện thành Lâm Viện, tôi đã không là con gái ông rồi. Mẹ mỗi ngày nhắc tới ông là ba ruột của tôi, bảo tôi đừng oán hận ông, nhưng tôi làm không được. Ông có nhớ trước đây trường học yêu cầu nộp tiền học phí, mẹ vừa bị công ty sa thải, tôi đi tìm ông, muốn xin ông 300 đồng, ông lúc ấy nói như thế nào, ông nói phải nhập hàng, tiền trong nhà không đủ, không thể cho tôi. Nhưng ông có biết, tôi đã theo ông suốt một ngày, do dự rất lâu, rất lâu mới dám mở miệng xin tiền ông, tôi thấy ông mua cho vợ ông một cái váy 8000, mua một đôi giày 4000, ông còn đặt chuyến du lịch gia đình đến Pháp, giao trước hai vạn, tôi như tên trộm theo sau lưng ba người một nhà ông, cuối cùng nhìn thấy ông mua cho Vệ Minh Châu một cái móc khóa, là móc khóa Gucci, một cái khuyên và một dây lưng, giá 780…”



Lâm Viện vừa nói vừa run rẩy, nói đến phần sau lại ngã xuống dựa vào người Lưu Tử Quân.



Ngay tại bệnh viện, bác sĩ lại một trận rối ren.



Trương Dong nhìn thấy sắc mặt mọi người đều khó coi, không dám tiếp tục khóc lóc om sòm, yên lặng nhặt đồ đạc bỏ vào trong túi xách, dựa vào Vệ Đông Hoa, bắt đầu khóc lóc.



“Đông Hoa, nó nhất định là cố ý, vừa rồi còn khỏe, bây giờ lại giả bộ té xỉu, làm sao bây giờ a, Minh Châu cho tới bây giờ cũng chưa từng ở chỗ dơ bẩn, con gái nhất định sẽ không chịu nổi, Đông Hoa, ông mau nghĩ biện pháp đi.”



Vệ Đông Hoa bây giờ đầu óc cũng một mảnh hỗn loạn, bị Lâm Viện vạch trần chuyện cũ ở đây, cảm thấy mặt mũi mất hết, lúc ấy cũng không thể trách ông a, dự toán của ông đã siêu chi, hơn nữa Lâm Phong là người như vậy, sao có thể ngay cả ba trăm cũng không có được, bản thân không thể nhập nhằng, nếu như có quan hệ, về sau không dứt, Trương Dong nhất định sẽ làm ầm lên, vì sự hòa thuận của gia đình, ông cũng chỉ có thể cự tuyệt con gái, ông cũng có nỗi khổ a.



Một lát sau, bác sĩ sắc mặt không tốt bước ra, thở dài, “Xương sống người bệnh bị vật ném trọng thương, hơn nữa sau lưng còn nhiều chỗ bị thương, cũng không biết là nghị lực gì, lại kiên trì lâu như vậy, bây giờ cần mổ, các người ai là người nhà?”



Xán Xán bản thân còn nằm trên giường bệnh, vừa mới mất nhiều máu, cả người còn chút mê muội, thật không ngờ mình không có chuyện gì, a Viện lại nghiêm trọng hơn mình nhiều, còn gắng gượng tới bây giờ, không khỏi nước mắt lập tức rơi xuống.



Trương Dong ngây ngẩn cả người, sao lại bị thương nặng như vậy, vội vàng hỏi, “Đây xem như bị thương nhẹ hay trọng thương?”



Bác sĩ nói chuyện đều rất có trình độ, sẽ không tùy tiện nói, “Còn chưa thể xác định, phải xem sau giải phẫu có thể ảnh hưởng đến cuộc sống sau này không.”



Mọi người nghĩ Trương Dong cuối cùng còn có chút lương tâm, lại nghe bà hét ầm lên, “Không đâu, sao lại là trọng thương được? Nếu trọng thương, vậy Vệ Minh Châu không phải cũng bị bắt lại, bác sĩ, ông có phải khám nhầm rồi không?”



Vệ Đông Hoa cũng lo lắng một trận, vừa rồi cảnh sát nói nếu vết thương của đối phương nhẹ, tội cố ý gây thương tổn phán dưới ba năm hoặc án treo, nếu đối phương là trọng thương, phải phán hơn ba năm… Một đứa là con gái nuôi dưỡng bên người yêu thương đến bây giờ, một đứa là con mình thù hận không nuôi dưỡng, Vệ Đông Hoa giờ phút này hoàn toàn đều lo lắng cho con gái, cũng không giác ngộ vai trò ba của Lâm Viện.



Lúc này Lưu Tử Quân đứng dậy, lên tiếng, “Bác sĩ, tôi là chồng cô ấy, tôi có thể ký không?”



“Tốt nhất là người thân ruột thịt của người nhà, bất quá chồng cũng có thể.” Chỉ là thủ tục phẫu thuật, bởi vì người bệnh hiện tại đang hôn mê.



Nghe thấy người thân ruột thịt, Trương Dong nhảy dựng lên, hưng phấn nói, “Đông Hoa, ông có thể đi tìm Lâm Phong, người đàn bà kia rất nghe lời ông, bà ta nhất định đồng ý hòa giải, Minh Châu sẽ không bị khởi tố.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.