Nhặt Được Một Nam Nhân

Chương 48: Phiên ngoại 1.2: Phản bội




Edit: Hoa hồng Đào

Ngụy Nhất Minh vừa mới từ bên ngoài trở về thì thấy bầu không khí trong phòng có chút không đúng, bên trong tụ tập rất nhiều người, khi anh Cố đứng bên cạnh Dung Bân thấy y đi vào thì bực bội hỏi: "Cậu vừa đi đâu về?"

"A, khí trời tốt nên tôi chạy một vòng trên đường... đã xảy ra chuyện gì sao?" Thái độ Dung Bân trông có vẻ hơi nóng nảy. Hôm nay y vừa mới gặp Đường Lẫm, trước kia bởi vì chưa tiếp cận được Dung Bân nên cũng không có mấy tin tức quan trọng, trong hai tháng gần đây Dung Bân luôn mang y theo bên người thì rất nhiều chuyện đều hỏi ý kiến của y. Cho nên bây giờ cứ nửa tháng y liền gặp Đường Lẫm một lần, nếu có tình huống đặc biệt thì sẽ thông qua một người ngoài truyền tin tức cho Đường Lẫm, chẳng lẽ... lần này bị phát hiện?

Y có chút không chắc chắn, nhưng vẻ mặt vẫn cố gắng trấn định nhìn đối phương, anh Cố còn định mở miệng hỏi y thì Dung Bân đã phất tay ngăn lại.

"Rạng sáng nay tôi vừa mới đàm luận xong chuyện làm ăn, kết quả anh Kiệt gọi điện tới báo có người đã trước một bước đi tìm hắn lấy hàng." Dung Bân rít một hơi thuốc, tầm mắt tìm tòi trên người bọn họ: "Tất cả mọi người bỏ điện thoại di động xuống, cởi hết quần áo ra."

Lời vừa nói xong thì những người có mặt đều biết đã xảy ra chuyện gì, trong bang có nội gián. Bọn họ tuy khiếp sợ, nhưng rất nhanh đều rút di động ra, bắt đầu cởi quần áo, suy cho cùng chứng minh sự trong sạch của mình sớm một chút sẽ kiếm cái mạng về nhanh hơn một chút.

Hơi thở của Ngụy Nhất Minh trở nên gấp gáp, đương nhiên là y sợ thân phận của mình bị bại lộ, bởi vì y vừa đem chuyện làm ăn sáng nay của Dung Bân báo cho Đường Lẫm, nhưng đối phương không thể phát hiện nhanh như vậy, điểm này nói rõ ngoại trừ y ra thì nơi này còn một kẻ nằm vùng khác. Nhưng không may là y phút chốc bất cẩn, còn chưa kịp xóa lịch sử cuộc gọi trong điện thoại, nếu bị tóm thì chẳng phải là chịu oan ức thay cho kẻ kia sao?

Y hít sâu một cái, tay hơi run lấy điện thoại ra đặt lên bàn, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, y liếc nhìn Dung Bân, nét mặt đối phương lạnh lùng không nhìn cũng không đứng ra ngăn cản hành động của y.

Đáy lòng Ngụy Nhất Minh mơ hồ có chút mất mát, giống như y nghĩ mình đã chiếm được tín nhiệm của Dung Bân nhưng thật ra đối phương vẫn hoài nghi y. Y chợt nhận ra ý nghĩ này quả thực có chút không bình thường, bèn thở dài một hơi rồi bắt đầu cởi áo.

Mắt thấy đã cởi gần hết chỉ còn độc cái quần sịp, những người bên cạnh vẫn chưa có động tĩnh, đầu óc y rối loạn, cố gắng tính xem lát nữa phải thoát thân ra sao, nhưng mà... vừa nghĩ tới việc nếu Dung Bân biết y chính là gian tế... thì đột nhiên y không biết phải đối mặt với người đàn ông này ra sao, có lẽ đối phương sẽ tra tấn hoặc là không chút do dự mà giết chết y chăng?

Anh Cố nghiêm nghị nhìn bọn họ một lúc rồi đi tới bên cạnh bàn tùy ý cầm lấy một cái điện thoại di động.

Ngay thời điểm khắp người Ngụy Nhất Minh ứa ra mồ hôi lạnh thì bên tai chợt vang lên tiếng súng, có lẽ sự chú ý của y hoàn toàn tập trung vào cái di động nên y không biết chuyện gì đã xảy ra, lúc y quay đầu sang thì đã thấy có một người ngã xuống.

Dung Bân cầm súng trên tay, đứng dậy đi tới bên người kia rồi nã thêm một phát súng vào đùi hắn: "Dám chơi tao... kéo nó xuống tầng hầm đi."

Ngụy Nhất Minh nhìn người kia bị lôi đi, máu kéo trên nền đất thành một vệt dài mà trái tim y vẫn còn treo trên cuống họng, y không xuống tầng hầm, nhưng chỉ cần đứng ở lối ra vào thôi cũng có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết và mùi máu tanh nồng nặc. Cảm thấy dạ dày có chút nhộn nhạo, y hung hăng cố nuốt xuống từng ngụm từng ngụm nước miếng.

"Này, dọa cậu sợ sao?"

"Hả? Gì cơ?" Ngụy Nhất Minh hết hồn, không biết Dung Bân đứng cạnh y từ lúc nào, thật ra đến bây giờ y cũng không biết trong đầu người này đang nghĩ gì, đối với thân phận của mình rốt cục thì hắn biết hay là không biết đây?

"Thật sự sợ rồi hả?" Nam nhân trước đó một khắc còn cười đến hung ác tàn nhẫn, thì giờ phút này lại trở nên vô hại, hắn cười cợt ghé vào tai y: "Vóc dáng rất khá, cậu không mặc quần áo vào thì tôi sẽ xuống tay đó nha~"

Ngụy Nhất Minh vừa mới bình tĩnh thì cơ thể lại lập tức cứng ngắc, y cau mày lườm hắn một cái, khiến cho đối phương thoải mái cười to.

Nếu như nói vào lúc này y đối với Dung Bân vẫn còn mang địch ý, thì sau khi sự kiện kia xảy ra - y mới chính thức nảy sinh thứ tình cảm khác, thậm chí còn rơi vào u mê không lối thoát.

Thời điểm ở bên Dung Bân gần một năm, Đường Lẫm không chỉ một lần bảo y trở về, lúc đó đúng là y không định tiếp tục chờ đợi nữa, một là vì thời gian càng dài thì càng dễ bại lộ, hai là y cảm thấy nếu còn tiếp tục nữa thì ý chí của y sẽ dao động. Bây giờ Dung Bân đã hoàn toàn coi y là tâm phúc, thậm chí là... bạn thân? Hắn rủ y cùng đi uống rượu du ngoạn, lộ ra tính cách mà y chưa từng biết, y không biết đối phương cho những lời nói ám muội kia là gì, chẳng lẽ chỉ là trò giải trí của hắn thôi sao?

Nhưng mà ngay thời điểm Ngụy Nhất Minh còn chần chờ thì Dung Bân xảy ra chuyện.

Ngày hôm đó bọn họ đi ra ngoài uống rượu như thường lệ, vì vậy không mang theo thủ hạ bên người, đợi tới khi cua qua một ngã rẽ trên đường thì cả hai mới phát giác mình bị người đuổi theo.

Ngụy Nhất Minh lúc đầu cho rằng chỉ có một chiếc xe, y vội gọi điện cho anh Cố, kết quả tăng tốc được một đoạn, xe y bị hai chiếc xe đuổi theo vây lại.

"Dung thiếu... làm sao bây giờ?"

"Lúc nào Tiểu Cố đến?"

"Ít nhất hơn mười phút." Tuy rằng chỉ có ngắn ngủi hơn mười phút, nhưng đầy đủ thời gian để đối phương xuống tay, bây giờ y lại hoàn toàn không thể cắt đuôi bọn chúng. Chết tiệt! Ngụy Nhất Minh hung hăng đập tay lái, liều mạng tăng tốc, hoàn toàn không biết mình đã sắp mất khống chế.

"Đừng lo lắng, đoạn đường này xe không nhiều, trực tiếp va chạm." Dung Bân sờ sờ tay y, bóp nhẹ để động viên.

Ngụy Nhất Minh thở ra một hơi, tay lái xoay một cái, nhắm vào chiếc xe bên cạnh đâm sang, đối phương không kịp ứng phó, phanh lại rồi bị tụt lùi về phía sau, nhưng y cũng không khá hơn là bao, bị rung chấn dữ dội của cú va chạm quét tới khiến cơ thể ngã nhào sang một bên.

"Cẩn thận." Dung Bân đưa tay ra ôm lấy y, vừa lúc đó đối phương bắn qua một viên đạn, cửa kính hông xe lập tức nát vụn.

"Dung thiếu, anh không sao chứ?" Ngụy Nhất Minh cũng không bị thương, vội vã liếc nhìn đối phương, nhưng bởi vì còn đang cầm lái nên cũng không dám phân tán sự chú ý.

"... Không sao, cậu tiếp tục lái đi, đừng dừng lại." Dung Bân móc khẩu súng ra, nã một phát ra ngoài, hình như trúng vào lốp xe đối phương.

Ngụy Nhất Minh thấy hắn tựa hồ không bị trúng đạn lúc này mới an tâm, hết sức tập trung phóng nhanh về phía trước, đến tận lúc thấy xe của anh Cố xuất hiện, tâm trạng căng thẳng cuối cùng mới dần bình tĩnh lại.

"Dung thiếu, chúng ta không sao... Dung thiếu?" Y nở nụ cười nhìn sang bên cạnh, lại phát hiện Dung Bân đang chau mày, đã mất ý thức, vị trí gần ngực nhuộm đẫm máu.

Tay Ngụy Nhất Minh run lên, suýt chút nữa đụng xe vào lan can bảo hộ bên đường, khoảnh khắc đó, y cảm giác trái tim mình như ngừng đập.

* * *

"A..."

"..." Ngụy Nhất Minh có chút luống cuống nhìn người bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Dung thiếu..."

"Nhanh đút cho tôi ăn, miệng rất chua." Dung Bân nói xong liền há miệng ra, sấn đến trước mặt hắn, thuận tiện phất tay đuổi những người còn lại trong phòng bệnh ra ngoài.

Ngụy Nhất Minh lúc này mới bình tĩnh, múc một thìa cháo đưa đến bên miệng đối phương: "Sao rồi?"

Dung Bân cười, liếc mắt nhìn y, ngoắc ngoắc ngón tay.

"Hả? Cái gì... A!" Ngụy Nhất Minh nghiêng người qua thăm dò thì đột nhiên bị đối phương giữ cái thìa rồi đè cánh tay xuống, cả người theo quán tính chúi về phía trước, bởi vì kinh ngạc mà miệng y khẽ nhếch khiến đối phương không tốn chút công sức nào – vững vàng chặn miệng y, vị canh gà nấm hương nháy mắt tràn ngập khoang miệng.

Mãi đến lúc đầu lưỡi bị một thứ ẩm ướt nóng bỏng cuốn lấy mà liếm láp, y mới phát hiện mình thế mà bị Dung Bân hôn, y cuống quít muốn lui về sau, nhưng bàn tay đang giữ chặt cả thìa cả cánh tay y càng dùng sức ghìm lại, đầu lưỡi bị mút lấy, cả môi cũng bị cắn đến phát đau, hơi thở cực nóng của đối phương phun vào mũi y, khiến y không nhịn được cũng cảm thấy nóng lên.

"Ưm..."

Nhanh chóng trốn thoát rồi lùi lại vài bước, hơi thở Ngụy Nhất Minh còn chưa ổn định, chợt thấy mặt Dung Bân nhăn lại, y mới cẩn thận tiến lên một bước: "Dung thiếu...?"

"Cậu cố ý phải không?" Dung Bân tức giận - che ngực nói, sau đó giận dỗi kéo phắt tấm chăn lên đỉnh đầu.

"Tôi, có phải tôi đụng tới vết thương rồi không? Để tôi đi gọi bác sĩ."

"Không cần."

"Hả? Nha... nhưng mà, cháo còn chưa ăn xong..." Ngụy Nhất Minh kéo chăn, đối phương giãy dụa nhất định không chịu ăn, y nhìn đôi tai ửng hồng của nam nhân lộ ra, cảm thấy hình như mình gặp ảo giác.

"... Cũng không phải ai là thủ hạ thân cận thì tôi đều đỡ đạn thay cho người ta."

"... Nha."

"Cậu là người đầu tiên."

"... Nha."

"Vì vậy nụ hôn vừa rồi của tôi là thật lòng, không phải tùy tiện trêu đùa cậu... cậu còn dám nha một tiếng thử xem!"

"..." Ngụy Nhất Minh ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn đối phương thật nhanh rồi cúi xuống, cuối cùng ấp úng mở miệng: "Dung thiếu, tôi không thích đàn ông..."

Ai ngờ Dung Bân thế mà nở nụ cười: "Tôi không ép cậu phải thích đàn ông, cậu chỉ thích tôi là được rồi."

Ngụy Nhất Minh ngẩn người, trong phút chốc cũng không biết phản bác ra sao nên đành giữ im lặng.

"Lại đây, tiếp tục đút cháo cho tôi. Nhanh một chút! Coi như bây giờ tôi muốn làm cậu thì cũng không có sức mà làm."

Ngụy Nhất Minh vừa mới nhấc chân lên phút chốc lại cứng đờ.

Thế là cái kế hoạch rút lui cũng bởi vì chuyện này xảy ra mà mắc cạn, kỳ thực y có thể đi, chỉ là y không biết phải nói với Dung Bân thế nào, hoặc là nói, bản thân y không yên tâm về Dung Bân, cứ cố tình lấy lý do "Chờ vết thương đối phương lành xong mới đi", vì vậy y vẫn ở lại.

Nhưng mà phải ứng phó với cách thức theo đuổi mãnh liệt của Dung Bân thì y thực sự có chút bó tay, mặc dù đối phương đã nói chắc chắn sẽ không ép buộc y.

Ngụy Nhất Minh không ngờ có một ngày mình lại có thể tiếp nhận những cử chỉ ám muội của một nam nhân, trước đó, y khẳng định mình không hề có một chút hứng thú nào đối với đàn ông, ngay cả với phụ nữ thì hứng thú cũng không lớn vì nhu cầu của y luôn đạm bạc, nhưng mà bây giờ, y càng ngày càng u mê, y nghĩ không ra tại sao rõ ràng vết thương của Dung Bân đã lành mà hắn vẫn khăng khăng giữ y ở bên cạnh.

Tại sao?

Nghĩ tới nghĩ lui kết quả tựa hồ cũng chỉ càng thêm rối rắm, cho dù là Đường Lẫm hay Dung Bân, y đều chột dạ không có gan phản bội họ, y biết để làm một kẻ nội gián thì y đã thất bại hoàn toàn, bởi vì ý chí của y đã dao động.

Khi gặp Đường Lẫm lần nữa, đã hai ba tháng trôi qua, đối phương không nói gì, chỉ bảo y nhanh lên một chút từ bỏ thân phận vì có khả năng người của Dung Bân đã phát hiện.

Ngụy Nhất Minh có chút mơ hồ, khoảng thời gian này Dung Bân cơ bản đều ở cùng với y, nếu như có công việc gì lớn thì hẳn là y phải biết mới đúng, chẳng qua chờ tới lúc y bị anh Cố dẫn một đám người vây quanh, y mới phát hiện gần đây mình quá bất cẩn, nhưng đã chậm mất rồi.

"Anh... vẫn luôn theo dõi tôi?" Y ôm cái chân bị bắn trúng, mặt vã mồ hôi lạnh vì đau đớn.

"Tao đã sớm phát hiện mày có vấn đề. Mới đầu nói ra anh Dung còn không tin, mày cho rằng chỉ cần bán cái mông thì có thể khiến lão đại bị mê hoặc đến người thân cũng không thèm nhận sao? Anh Dung có bỏ qua cho mày thì tao cũng không tha đâu." Đối phương lôi y vào trong xe.

Khi Dung Bân nhìn thấy chân Ngụy Nhất Minh đẫm máu bị lôi vào phòng thì sợ hết hồn, lại nhìn thủ hạ đứng một bên thì hắn đã hiểu, nhưng như vậy thì sao, trong mắt hắn loé lên sự lo lắng: "Tôi bảo cậu nổ súng bắn cậu ấy sao?"

"Anh Dung, cho dù anh muốn phạt tôi, tôi cũng sẵn sàng chịu, nhưng anh không thể bỏ qua cho nó. Bị người ta cướp đoạt chuyện làm ăn là chuyện nhỏ, nhưng chẳng may anh gặp nguy hiểm..."

"Được rồi."

"Hôm nay nhìn thấy nó cùng Đường Lẫm gặp mặt không chỉ có tôi, hiện anh em trong bang đều biết nó là người của Đường Lẫm, anh không thể không cho anh em một câu trả lời thích đáng."

"Cậu học được cách đe doạ tôi rồi sao?" Tâm trạng đang vô cùng nóng nảy nhưng Dung Bân vẫn biết lời đối phương nói không sai. Trong chuyện này hắn vẫn là nhắm một mắt mở một mắt, chỉ cần sự việc không bị chọc thủng thì hắn liền có biện pháp bảo toàn mạng sống cho Ngụy Nhất Minh, nhưng không ngờ, giấy nào gói được lửa, bây giờ thủ hạ đều biết, hắn cũng không thể tiếp tục bênh vực y.

Ngụy Nhất Minh nghe hai người bọn họ nói chuyện liền biết Dung Bân đã sớm phát hiện, nhưng nếu biết mình là người của Đường Lẫm thì tại sao hắn còn chưa giết y? Y mơ hồ biết được đáp án, nhưng lại không muốn đối mặt với cái vấn đề kia, tuy vậy điều càng làm cho y khổ sở là bây giờ y không dám nhìn mặt Dung Bân, không dám xem vẻ mặt của hắn lúc này là gì. Lần đầu tiên bởi vì nhiệm vụ thất bại mà y sợ hãi, không phải sợ bị giết chết mà là sợ bị căm ghét.

Y biết mình có tình cảm với Dung Bân, tuy rằng còn không rõ rốt cuộc đó có phải là tình yêu hay không, nhưng chí ít trong đó có sự ỷ lại, niềm tin và tình bạn, bây giờ thì tự tay y đã phá bỏ phần tình cảm này, từng chút một.

Đau đớn mãnh liệt trôi qua, chân tựa hồ đã hơi nhũn ra, y chớp chớp đôi mắt bị mồ hôi chảy qua, chợt thấy một đôi giày xuất hiện trước mặt, tiếp đó âm thanh mệt mỏi của nam nhân vang lên trên đỉnh đầu.

"Chỉ cần cậu... đồng ý ở lại bên cạnh tôi, cắt đứt quan hệ với Đường Lẫm, chuyện cũ tôi sẽ bỏ qua."

"Anh Dung?"

"Câm miệng! Nói cho tôi biết, cậu có nguyện ý ở lại hay không?"

Ngụy Nhất Minh giật giật khoé môi, đang muốn mở miệng thì lại bị đối phương vội vàng cướp lời.

"Cậu nghĩ cho kỹ đi. Nếu cậu quay về, cậu chính là kẻ thù của Dung Bân tôi. Tôi sẽ không bao giờ coi cậu là bảo bối mà che chở như trước, cũng không có bất luận tình cảm gì đối với cậu, tôi sẽ hành hạ cậu, tra tấn cho cậu sống không bằng chết, cậu nghĩ kỹ cho tôi!" Ngụy Nhất Minh nhếch lên khóe môi, toàn bộ viền mắt bị một thứ nóng cháy tập kích, nóng đến mức y muốn rơi nước mắt, cuối cùng, y vẫn kiên định - lắc đầu: "Tôi không thể phản bội Đường Lẫm..." đã phản bội một lần, sao có thể phản bội lần thứ hai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.