Nhặt Được Một Chú Cún Con Mông Vểnh

Chương 6




Biên tập: Tinh Vũ

11

Nếu nói khuyết điểm trên cơ thể của Corgi thì đó là đôi chân ngắn của chúng, còn nói về ưu điểm ngoại hình thì có một chỗ đáng để chúng nó khoe khoang, không gì ngoài cái mông bự đáng kiêu ngạo ấy!

Mông chó mềm mại xù lông, lúc nhìn lướt thì khá giống bánh mỳ nướng, đã thế nó còn mượt mà mũm mĩm, dù có là ai cũng muốn chạm vào nó.

Trong nhận thức của Corgi, nếu chủ nhân nguyện ý sờ mông chúng thì điều ấy chứng tỏ sự yêu thương và cưng chiều của họ.

Chắc do xuất phát từ thói quen của loài chó, lúc này Đổng Khoa Diệp khá gấp gáp và trông chờ, chờ mong Kim Mậu dùng tay nhào nặn mông cậu, làm như vậy không những có thể tạo được hiệu quả mát xa mà còn có thể làm anh giảm bớt áp lực, thả lỏng tinh thần.

Tuy trước mắt là mông chó lông xù xù nhưng vì trước đây đã nhìn thấy bộ dạng thiếu niên trần truồng lỏa thể khi Đổng Khoa Diệp biến hóa, bây giờ trong đầu Kim Mậu lại nhảy ra một khung cảnh khác.

Bình thường Corgi có thể sống đến mười ba mười bốn tuổi và rất khó vượt qua tuổi mười lăm, có điều tình huống của Đổng Khoa Diệp đặc biệt hơn, cậu đã thành tinh và còn sống được rất lâu.

Hiện tại Đổng Khoa Diệp cỡ mười sáu mười bảy tuổi, mà Kim Mậu lớn hơn cậu mười mấy tuổi, sắp ba vội rồi, thành ra tư tưởng sau khi thành niên hay cách nhìn thế giới đều phức tạp hơn nhiều.

Đổng Khoa Diệp là một cái cây thẳng đuột chẳng biết gì sất, Kim Mậu hơi do dự nên tay hơi chần chừ không biết phải làm gì.

“Thầy ơi thầy… thầy không thích sao? Nếu thầy khó xử thì thôi ạ.” Đổng Khoa Diệp vẫn đơn thuần như đứa nhỏ.

Thấy trong mắt cậu toát ra nỗi thất vọng và uể oải, lòng Kim Mậu xoắn xuýt một lúc rồi anh mới nhắm mắt lại.

Phi lễ chớ nhìn, sau đó Kim Mậu đặt một tay lên mông Đổng Khoa Diệp.

May mà bây giờ dì phụ trách quét tước trong nhà đi vắng, xung quanh không có ai, Kim Mậu liền nhắm hai mắt, dùng tay xoa nhẹ cái mông của Đổng Khoa Diệp một lúc.

Điều này khiến Đổng Khoa Diệp vui vẻ đến mức đung đưa cái mông và còn “gâu gâu” hai tiếng!

Cậu nghĩ trong lòng, đợi thêm vài hôm nữa đến khi thịt cậu đầy đặn, lông dài thêm là có thể để thầy Kim Mậu sờ nhiều hơn rồi.

Thầy càng thích sờ mông cậu thì sẽ càng thích cậu, vậy mai sau xác suất cậu bị vứt bỏ cũng nhỏ đi nhiều.

Vài ngày sau, mỗi khi Đổng Khoa Diệp ăn uống no đủ, cảm thấy thịt mình đầy đặn rồi thì cậu sẽ kích động chạy tới trước mặt Kim Mậu, quen thói chổng mông lên cao chủ động cầu vuốt ve.

Kim Mậu… Còn có thể làm gì được chứ?

Anh không thể không nhìn cũng không nên tìm cớ từ chối mãi, đành nhắm mắt nhẹ nhàng sờ hai ba cái.

Trợ lý Tiểu Hạ đôi khi vô tình thấy liền lập tức nhướng mày, nghĩ con Corgi này thật không đơn giản, có phải đã vạch kế hoạch để Kim Mậu sờ nghiện, xong từ nay về sau làm một con chó được độc sủng trong ba nghìn miêu cẩu không?

Tiểu Hạ càng nghĩ càng thấy đau đầu, Kim Mậu rõ ràng nhặt được một… tâm cơ gâu á!

12

Đêm nay khi Đổng Khoa Diệp đang mơ màng ngủ thì một tiếng “bộp” vang lên, hai cái tai chó đột nhiên run run.

Chắc là cái gì đó rơi xuống đất, tiếng vang không lớn xuất phát từ phòng cách vách, nhưng loài chó trời sinh nhạy bén, thính giác và khứu giác rất phát triển, Đổng Khoa Diệp vội vàng đứng lên chạy bước nhỏ qua phòng bên.

Kim Mậu ngủ trong căn phòng cách vách này, cửa phòng không khóa kín có chừa lại một khe hở nho nhỏ. Thân hình Đổng Khoa Diệp thì nhỏ nên dễ dàng chen vào.

Kim Mậu vẫn nằm im trên giường, người cũng không tỉnh, có điều cái chăn trên người anh hơi rối loạn, cái gối ôm in hình cục xương rơi trên nền đất, nói vậy cái vừa rơi xuống có khi là cái gối ôm này.

Đổng Khoa Diệp kinh ngạc, ban ngày Kim Mậu thường hay ôm cậu vào căn phòng này nhưng bây giờ là đêm hôm khuya khoắt, có thể xem đây là lần đầu tiên cậu bước vào.

Không ngờ người lúc sáng thì nghiêm túc, đến cách ăn mặc cũng văn nghệ nho nhã như Kim Mậu, vào buổi tối lúc đi ngủ lại ôm một cái gối dễ thương thế này!

Đổng Khoa Diệp lúc lắc cái đầu nhỏ của cậu rồi dùng miệng ngậm lấy gối ôm. Cậu muốn nhảy lên giường tiện tay dém chăn cho Kim Mậu, chỉ tiếc chân chó cậu ngắn quá không cách nào nhảy lên được, cậu gấp đến độ dùng đầu chó cọ cọ thành giường.

Kim Mậu vốn không ngủ quá sâu, lúc nghe thấy tiếng động, anh dụi dụi mắt, trong mơ màng thì thấy Đổng Khoa Diệp đứng dưới giường, bèn duỗi tay thuận tiện chộp chú chó chân ngắn này lên giường.

Kim Mậu có một thói quen, khi đi ngủ thì trong ngực nhất định phải ôm một thứ gì đó. Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, anh xem Đổng Khoa Diệp thành cái gối ôm nọ rồi nhanh chóng ngủ tiếp.

Đổng Khoa Diệp muốn gọi muốn vặn vẹo cơ thể nhưng sợ đánh thức Kim Mậu, lỡ sẽ làm anh không vui nên đành ngoan ngoãn mặc cho Kim Mậu ôm.

Không đến một chốc cậu cũng mệt mỏi ngủ mất.

Trước đó Đổng Khoa Diệp căn bản không ngờ đến, vì kề quá gần Kim Mậu và ngửi được hơi thở của anh khiến cậu hấp thu và dung hợp, bổ sung và tăng tiến một ít tinh lực tu vi, biến thành người trong vô thức…

13

Hơn mười giờ sáng thứ hai, Tiểu Hạ nhận được điện thoại từ người đại diện là anh Phó, nói lâm thời có nhận một đại ngôn, bảo hắn nhanh chóng lái xe đi đón Kim Mậu rồi đến công ty gặp mặt nói chuyện.

Anh Phó dẫn không ít nghệ sĩ nổi tiếng, trông mắt Tiểu Hạ y là một tên cáo già. Mỗi lần chỉ mới nhắc đến tên y thì Tiểu Hạ đã muốn run rẩy.

So với người có tính tình dịu dàng hào phóng như Kim Mậu, hắn càng sợ vị đại diện kia hơn.

Lúc Tiểu Hạ đến nơi, vừa vào cửa thì phát hiện Kim Mậu còn chưa rời giường, hắn đi lên lầu hai định hối Kim Mậu thì thấy một bóng người lén lút đi ra từ phòng Kim Mậu.

Không chỉ thế, quần áo của cậu còn không chỉnh chu, cả người đừng nói là quần áo, cậu chỉ mặc một cái áo com lê của Kim Mậu, miễn cưỡng che chắn được chút xíu.

“Cậu… cậu là ai?!” Tiểu Hạ khiếp sợ, vội vàng hét với thiếu niên.

Thiếu niên tóc ngắn đúng là Đổng Khoa Diệp, khi cậu tỉnh lại cũng ngỡ ngàng hết sức, cậu thấy cả người mình trơn bóng nên vội vàng quấn áo khoác của Kim Mậu lên tính chuồn trước.

Ai ngờ lại bị trợ lý Tiểu Hạ vừa vặn bắt gặp. Đổng Khoa Diệp sợ tới mức nói lắp: “Tiểu Hạ, em… em em, thầy ấy…”

“Cậu biết tôi? Khoan đã! Cậu vừa gọi anh Mậu là gì?”

“Th… thầy ý.” Vẻ mặt Đổng Khoa Diệp đầy hối lỗi, siết chặt áo khoác trên người mình, hai chân thon dài trắng nõn hơi run run, “Em… em sai rồi, tối hôm qua em không nên ngủ trên giường của thầy, xin… xin lỗi!”

Tiểu Hạ trợn mắt há mồm…

Từ khi Kim Mậu xuất đạo đến nay, từ khí chất đến hình tượng đều là hạng nhất, là một người thanh lưu trong giới giải trí, anh không lăng xê, scandal đến nay đều là số không, nhưng hôm nay…

Không ngờ anh lén lút sau lưng mình và anh đại diện Phó để làm học sinh của mình?! Còn mang về nhà làm nữa chứ!!

Nếu chuyện này bị paparazzi phát hiện, ngộ nhỡ bị tuồng ra thì hình tượng lão cán bộ điệu thấp nội liễm của Kim Mậu liền bị hủy hoàn toàn á!

Tiểu Hạ vô cùng đau đớn, cả người vất vưởng bên ranh giới sụp đổ!

Bây giờ hắn cảm thấy con Corgi vừa gầy vừa trọc kia còn thuận mắt hơn nhiều, hắn thà rằng ngày nào Kim Mậu cũng ôm Corgi đó rồi xoa đầu vuốt mông của nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.