Nhặt Được Lão Đại Mất Trí Nhớ

Chương 29




Edit: Tô

Beta: 豬豬

- -

"Mấy người làm gì vậy!" Giọng Chương Niên tức hổn hển phá vỡ bầu không khí cứng ngắc.

Kiều Trì rốt cuộc có một động tác, cô trở tay ôm lấy Tống Nhất Tự, nhẹ giọng hỏi: "Không có chuyện gì thật sao?"

Vừa rồi mấy cuốn sách rơi xuống đều đập trúng đầu Tống Nhất Tự, Tống Nhất Tự lúc này cảm thấy đầu óc mình có chút choáng váng nặng nề, trước mắt chợt một màu tối đen, nghe thấy Kiều Trì hỏi, nhắm mắt lại cố gắng để mình thanh tỉnh một chút, hắn há to miệng, muốn làm yên lòng người đang lo lắng trong ngực, lại không nói nên lời.

"Tống Nhất Tự? Tống Nhất Tự!"

Cuối cùng trước khi hôn mê chỉ nghe thấy Kiều Trì bối rối hoảng loạn kêu tên mình.

Kiều Trì cảm giác được tất cả trọng lượng của Tống Nhất Tự đều đặt ở trên người cô, cô nghiêng người, gọi vài tiếng phát hiện Tống Nhất Tự đã không còn phản ứng.

Cằm Tống Nhất Tự đặt ở trên bờ vai, Kiều Trì co cánh tay, đầu Tống Nhất Tự lại có xu hướng nghiêng qua một bên.

Mọi người cũng kịp phản ứng, đều vội vội vàng vàng chạy tới xem tình hình hai người bọn họ, Độ Cao là người đầu tiên đến chỗ Kiều Trì, anh giúp nâng Tống Nhất Tự lên, lại nhìn rõ mặt của hắn liền ngây ngẩn cả người.

Anh nhìn về phía Kiều Trì, mặc dù Kiều Trì một mực giả vờ trấn định, nhưng Độ Cao vẫn nhìn thấy sự bối rối trên mặt cô.

"Đưa đến bệnh viện..." Kiều Trì nói, cô liếm liếm môi có hơi khô, Độ Cao mím môi một cái, nói: "Kiều Trì, giúp tôi đỡ anh ấy."

*Truyện được đăng ở wattpad.com/user/-Tohongmap-

Kiều Trì nhẹ gật đầu, Độ Cao không nói hai lời xoay người vác Tống Nhất Tự lên trên lưng, "Gọi 120, tôi đưa anh ấy xuống lầu."

"Gọi, tôi gọi rồi." Văn Nguyệt Nguyệt ở bên ngoài đám đông hét một tiếng, thấy không chen vào được vội vàng nói: "Mấy người mau tránh ra!"

Nhân viên công tác tiến lên xem xét mới như tỉnh táo lại, nhanh chóng nhường đường cho bọn Độ Cao.

Văn Nguyệt Nguyệt khi nhìn rõ khuôn mặt nam nhân trên lưng Độ Cao cũng sửng sốt một chút, nhìn người xung quanh hình như không có ai nhận ra, yên lặng chọn ngậm miệng.

Độ Cao cõng Tống Nhất Tự đến thang máy, Kiều Trì vừa đi mấy bước liền bị Chương Niên nhanh tay lẹ mắt kéo lại, Kiều Trì quay đầu nhìn lại, Chương Niên cũng một mặt lo lắng: "Kiều Trì, tôi để Lý Y đi cùng cô, tôi ở lại đây xử lý chuyện này, tối nay lại đến bệnh viện gặp anh ta."

Kiều Trì nhẹ gật đầu, Văn Nguyệt Nguyệt nghe xong cũng xung phong nhận việc nói: "Tôi cũng đi xem thử."

Dù sao cảnh quay của hôm nay cũng không quay được, Chương Niên liền để bọn họ tùy ý.

Văn Nguyệt Nguyệt gọi xe cứu thương cách đó không xa, chờ bọn họ vừa xuống lầu chưa được bao lâu, xe cứu thương liền đến.

Mấy người đi theo lên xe đến bệnh viện, Tống Nhất Tự bị đẩy vào phòng cấp cứu, Kiều Trì đứng ở trước mặt bác sĩ nói: "Gáy của anh ấy trước đó từng bị thương, hôm nay sách rơi xuống cũng đập trúng đầu, làm phiền mọi người kiểm tra một chút, tiền không là vấn đề, phiền mọi người rồi!"

Bác sĩ nhẹ gật đầu, đeo khẩu trang lên liền đi vào phòng cấp cứu.

Độ Cao lúc này đã nghỉ ngơi tốt, anh nghe thấy Kiều Trì nói hơi nghi hoặc: "Gáy anh ấy bị thương? Chuyện xảy ra khi nào?"

"Hai tháng trước." Kiều Trì nói.

"Hai người..." Văn Nguyệt Nguyệt muốn nói lại thôi, cô nhìn Lý Y, Lý Y thức thời nói: "Tôi đi nộp viện phí."

Nói xong cũng cầm túi xách đi.

Chờ Lý Y đi, bên ngoài phòng cấp cứu chỉ còn lại ba người bọn họ.

"Hai người quen nhau?" Văn Nguyệt Nguyệt nói vấn đề vừa rồi chưa hỏi xong ra, anh của cô Văn Nhượng và Tống Nhất Tự có mối quan hệ kinh doanh, cũng coi là bạn tốt, Văn Nguyệt Nguyệt đã gặp Tống Nhất Tự rất nhiều lần, có lần Văn Nguyệt Nguyệt sau khi quay xong bộ phim đầu tiên đã bay một mình về, anh cô còn để Tống Nhất Tự đến đón. Nhưng mà, Kiều Trì và Tống Nhất Tự làm sao lại quen nhau?

Văn Nguyệt Nguyệt một đường đi đều suy nghĩ vấn đề này, mà cảm giác quan hệ giữa Kiều Trì và Tống Nhất Tự lại còn rất thân mật.

"Quen." Kiều Trì đáp, cô không muốn nhiều lời.

Văn Nguyệt Nguyệt còn muốn hỏi nữa, Độ Cao ngồi trên ghế nhựa dài ho nhẹ vài tiếng nói: "Kiều Trì, Nguyệt Nguyệt, ngồi xuống chờ đi."

Văn Nguyệt Nguyệt ngậm miệng.

Cũng đúng, cô cũng không có tư cách quản Kiều Trì và Tống Nhất Tự là làm sao quen nhau.

Cô không ngồi, nhìn phòng phẫu thuật một chút nói: "Em đi xuống xem thử có bán khẩu trang không, thuận tiện mua nước luôn."

Độ Cao đáp được một tiếng, anh nhìn về phía Kiều Trì một mực đứng thẳng tắp trước cửa phòng cấp cứu, đứng dậy khỏi ghế đi qua nói: "Ngồi xuống trước đã, hẳn là không có chuyện gì lớn đâu, chỉ là bị sách đập một cái thôi mà."

Kiều Trì lo lắng gật gật đầu, xoay người ngồi ở trên ghế cách phòng cấp cứu gần nhất, hai tay nắm chặt quần áo trên người mình.

Sốt ruột, thật sự rất sốt ruột.

Độ Cao thấy thế cũng không nói gì nữa, đành phải ngồi ở bên cạnh Kiều Trì cùng nhau chờ.

Thật ra anh cũng rất nghi ngờ, Tống Nhất Tự tại sao lại xuất hiện ở studio? Dựa theo chỗ đứng ngay từ đầu, Tống Nhất Tự hẳn là vừa tiến vào studio, hơn nữa lúc ấy cách Kiều Trì gần nhất chính là mấy nhân viên công tác điều chỉnh đèn, ngay cả những nhân viên còn không kịp phản ứng, Tống Nhất Tự lại kịp phản ứng, hơn nữa còn dùng tốc độ nhanh nhất kéo Kiều Trì ra khỏi chỗ đèn, tránh bị thương.

Mà anh lại là người đầu tiên đến bên cạnh hai người, anh trông thấy Tống Nhất Tự dùng một tư thế bảo hộ tuyệt đối ôm lấy Kiều Trì.

Tống Nhất Tự mà anh biết cao ngạo lạnh lùng lại thông minh, mặc dù bên người có không ít nữ nhân ưu tú, nhưng cho tới nay chưa từng thấy hắn khẩn trương như vậy bao giờ. Đoạn thời gian trước trong giới một mực nói Tống Nhất Tự mất tích, nhưng Kiều Trì vừa mới nói, Tống Nhất Tự hai tháng trước đó từng bị thương, như vậy rất có thể, đoạn thời gian biến mất này, hắn đều ở cùng một chỗ với Kiều Trì.

Độ Cao đầu óc chuyển nhanh chóng, anh nhớ kỹ lúc anh và Kiều Trì lần đầu tiên quan chương trình giải trí, người đưa Kiều Trì tới chính là một người đàn ông, lúc ấy sau khi kết thúc anh đi thêm Wechat của Kiều Trì, lúc khom lưng nhìn thấy mặt nam nhân ngồi ở chỗ điều khiển, lúc ấy anh đã cảm thấy nhìn quen mắt, lại không nhận ra.

Bây giờ quay lại nghĩ một hồi, hẳn là Tống Nhất Tự đưa vị bạn gái Kiều Trì này đi làm.

Nghĩ không ra nha, Tống thị bị Tống Minh Diệu làm cho chướng khí mù mịt, người duy nhất có năng lực thế mà ở đây nói yêu đương.

Độ Cao cảm thấy Tống gia này thật thú vị.

Đèn phòng cấp cứu đã tắt, Kiều Trì bỗng nhiên từ trên ghế đứng lên, bước nhanh đến cửa chờ bác sĩ ra.

Cô hiện tại đã tỉnh táo rất nhiều, bác sĩ sau khi đi ra nhìn Độ Cao lại nhìn Kiều Trì nói: "Không có gì đáng ngại, chính bị đập vào nên choáng, đợi lát nữa tỉnh cũng không có chuyện gì đâu."

Kiều Trì ngăn lại nói tiếng cảm ơn, bác sĩ lại dặn dò vài câu, liền đi.

Không lâu sau, Tống Nhất Tự truyền dịch được đẩy từ trong ra, Kiều Trì muốn tiến lên nhìn, liền bị Độ Cao kéo lại.

Cô quay đầu lại, Độ Cao nói: "Đến phòng bệnh hãy nhìn, đừng làm chậm trễ bọn họ đẩy qua."

Kiều Trì nhẹ gật đầu, vừa rồi bác sĩ nói không có việc gì cô đã yên tâm chút.

Cô và Độ Cao đi theo sau lưng y tá, y tá đẩy Tống Nhất Tự vào phòng bệnh cao cấp, lại kiểm tra một lần sau đó mới rời khỏi.

Chờ bọn họ vừa đi, Kiều Trì vội vàng bước nhanh đến giường bệnh, giơ tay lên muốn nhìn đầu Tống Nhất Tự một chút, nhưng Độ Cao cũng ở trong phòng, liền nhịn lại. Cô dùng ánh mắt xem xét Tống Nhất Tự từ trên xuống dưới một lần, xác định không có vấn đề, cô mới thật sự nhẹ nhàng thở ra.

"Bác sĩ nói không có việc gì thì sẽ không sao đâu, không cần lo lắng như vậy, tố chất thân thể của Tống tổng rất tốt, đợi lát nữa sẽ tỉnh thôi." Độ Cao an ủi, anh nhìn thời gian trên điện thoại, sợ Văn Nguyệt Nguyệt trở về không tìm được đường, vì vậy nói: "Tôi đi ra ngoài tìm Nguyệt Nguyệt trước, sợ lát nữa em ấy về không tìm được phòng bệnh."

Kiều Trì đáp được.

Độ cao liền đi ra, còn thuận tay đóng cửa phòng bệnh lại.

Kiều Trì xác định Độ Cao đã thật sự rời đi, mới xoay người cẩn thận từng li từng tí sờ lên đầu lão đại.

Xác thực không có chuyện gì, không rách da cũng không chảy máu.

"Làm em sợ muốn chết." Kiều Trì nhìn khuôn mặt Tống Nhất Tự đang ngủ lẩm bẩm nói.

Trong phòng bệnh cao cấp có máy nước nóng lạnh, Kiều Trì tìm được ly trong tủ, cầm ly đi vào trong toilet, rửa cả trong lẫn ngoài cái ly, sau đó đi đến chỗ máy nước nóng lạnh rót nước vào ly lắc lắc, lại quay lại toilet đổ nước ra.

Cô cứ như vậy đi tới đi lui rửa ly, hoàn toàn không để ý đến Tống Nhất Tự trên giường bệnh đã có dấu hiệu tỉnh lại.

Tống Nhất Tự mí mắt run rẩy, sau đó chậm rãi mở mắt, nhìn trần nhà màu trắng đầu tiên.

Bên tai là tiếng bước chân đi tới đi lui.

Hắn cảm thấy chỗ gáy mình khá đau, giơ tay lên sờ mới cảm thấy tốt hơn chút.

"Anh tỉnh rồi à? Còn chỗ nào không thoải mái không?"

Một giọng quan tâm vang lên bên tai, Tống Nhất Tự nhìn sang, Kiều Trì trong tay cầm ly nước, bên trong đựng nước ấm, cô cầm điều khiển từ xa đặt bên cạnh tủ, nâng giường lên, sau đó nhét ly nước vào trong tay Tống Nhất Tự.

Tống Nhất Tự cúi đầu nhìn thoáng qua ly nước, hắn quả thật có chút khát.

Nhưng hắn không muốn uống nước Kiều Trì đưa.

Kiều Trì thấy hắn ngơ ngác cúi đầu nhìn chằm chằm ly nước, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"

"Không có." Tống Nhất Tự trả lời, chạm môi mỏng vào vành ly, từng ngụm uống hết nước.

Kiều Trì thấy hắn uống xong, liền lấy lại ly, hỏi: "Anh còn muốn uống nữa không?"

"Không." Tống Nhất Tự cự tuyệt.

Kiều Trì nhẹ gật đầu, xoay người chuẩn bị để ly ở chỗ máy nước nóng lạnh, đến lúc đó Tống Nhất Tự muốn uống nước khi nào thì ly cũng sạch hết.

Cô hoàn toàn không chú ý phía sau lưng mình, ánh mắt Tống Nhất Tự nhìn cô đã thay đổi.

Tống Nhất Tự nhớ lại.

Tất cả đều đã nhớ lại.

Hắn là tổng giám đốc tập đoàn Tống thị, ông chủ đằng sau quản lý công ty giải trí SY, đứng tên vài chục căn phòng, vài cái gara, siêu xe được cất trong gara không dưới hàng trăm, trong tay có vô số tài sản, nhưng chỉ có một thứ không có, chính là bạn gái.

Hắn không có bạn gái, ngay cả bạn gái cũ hay bạn gái tin đồn cũng không có.

Mà lúc này một người khác trong phòng bệnh, lại lấy danh nghĩa bạn gái của hắn ở chung với hắn gần ba tháng.

Cũng lừa hắn gần ba tháng.

Tống Nhất Tự vừa nghĩ tới mấy hành động ngu ngốc của mình trong mấy tháng qua, nhất thời không biết nên chơi chết mình trước hay chất vấn người trước mặt tốt hơn.

"Không phải anh nói trở lại khách sạn sao? Sao lại đến studio?" Kiều Trì một lần nữa đi đến bên cạnh giường bệnh ngồi xuống, cô thấy vẻ mặt Tống Nhất Tự ngây ngốc, còn có chút... kháng cự?

Hỏi lần nữa: "Em gọi bác sĩ đến khám lại cho anh nhé?"

Tống Nhất Tự lấy lại tinh thần, hắn nhíu lông mày nhìn Kiều Trì, cứng rắn đáp: "Không cần."

"Được rồi, anh đau đầu không?" Kiều Trì lại hỏi, cô cảm thấy Tống Nhất Tự sau khi tỉnh có chút kỳ quái, dựa theo phong cách của hắn tỉnh lại hẳn là hỏi cô có bị thương hay không, sau đó lại nũng nịu cầu ôm một cái, hôn một cái gì đó.

Sao bây giờ trông lạnh lùng quá vậy.

Tống Nhất Tự nâng tay không có kim ghim vào đè vào huyệt thái dương.

Kiều Trì hiểu ra, thì ra là do đau đầu.

Cô đứng lên, Tống Nhất Tự cảnh giác nhìn cô. Kiều Trì bị lão đại dáng vẻ như gặp phải kẻ thù chọc cười, cô giơ tay lên nhẹ nhàng búng vào trán hắn: "Anh làm gì vậy."

Tống Nhất Tự chấn kinh, cô gái này lừa hắn, còn búng trán của hắn???

Điên rồi à???

Hắn đang muốn nói gì đó, huyệt Thái Dương lại được người dùng lực không nặng không nhẹ ấn vào, khiến hắn giải tỏa được không ít cảm giác khó chịu, lúc đầu cả thân trên của hắn cứng ngắc, nhưng cuối cùng Kiều Trì xoa bóp thật sự rất dễ chịu, liền chậm rãi buông lỏng người.

Hắn nghe thấy Kiều Trì nói: "Chỉ xoa được một lát thôi, đợi lát nữa nếu như bọn họ quay lại hỏi anh có quen em hay không, anh cứ nói chúng ta là bạn bè bình thường, có được không?"

A, nữ nhân, lừa người khắp nơi.

Kiều Trì thấy Tống Nhất Tự không đáp lời, nghiêng đầu nhìn sườn mặt hắn.

Lông mi Tống Nhất Tự rất dài, Kiều Trì tay ngứa ngáy có hơi muốn sờ, nhưng cô vẫn nhịn được.

Tống Nhất Tự bị nhìn chằm chằm có hơi không được tự nhiên, mặc dù ký ức hắn đã khôi phục, nhưng đầu óc vẫn có chút hỗn loạn, ánh mắt hắn hốt hoảng, cố giả vờ trấn định, dựa theo tính cách của mình trước mặt Kiều Trì, cố gắng để cho mình nhìn như cố tình gây sự, ủy ủy khuất khuất nói: "Anh cứ không được gặp người khác như vậy sao!"

Tống Nhất Tự cảm thấy kỹ thuật diễn của mình max điểm.

Vẫn là lão đại mất trí nhớ quen thuộc.

Kiều Trì thầm nghĩ, cũng phải, tác giả để lão đại khôi phục ký ức là lúc Quốc Khánh, còn cỡ hai ba tháng lận.

Nhưng Tống Nhất Tự lúc vừa tỉnh quả thật có chút không giống dáng vẻ như mất trí nhớ, Kiều Trì suy nghĩ một hồi, quyết định coi vừa rồi như là tiềm thức của lão đại, lúc ở nhà, đôi lúc lão đại cũng sẽ như vậy.

Nhưng rất nhanh sẽ ổn thôi, lần này hẳn là cũng không khác trước lắm.

"Sao anh lại không được gặp ai? Rõ ràng là anh nói không được công khai!" Kiều Trì khí thế hùng hồn nói.

Tống Nhất Tự khóe miệng giật một cái, thầm nghĩ: Nếu không phải tôi vừa nhớ ra, không chừng bị cô lừa thành cái dạng gì nữa!

Tên đại lừa đảo này!

Tác giả có lời muốn nói:

Kiều Trì: Là chính anh không cho em công khai!

Tống Nhất Tự (mỉm cười): Lừa đảo

Tôi tới rồi!!!

Con rể tôi khôi phục ký ức!!!

Trời ơi!!!

Làm người mẹ này là tôi kích động hết sức!!!

Ha ha ha ha còn một chương nữa!

Ban đêm sẽ được xem~~

Mọi người buổi sáng tốt lành nha ~

Cực kỳ cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!

____

Tháng 9 sắp tới t có thể sẽ rest để tập trung học, t muốn hoàn thành truyện trước thời gian đó nên bạn nào muốn edit chung với t cứ nhắn cho t í ẹ (*""*)

À mấy cậu có thích t spoil chương sau một ít không?

P/s: TeamFlash! TeamFlash! TeamFlash!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.