Nhất Dạ Thâu Hoan

Quyển 1 - Chương 3: Tỷ tỷ? Mẫu thân?




Ánh nắng ban mai lờ mờ chiếu rọi nơi sương phòng yên tĩnh, gió nhẹ mơn man, cành liễu mảnh phất phơ trong gió.

Ta là một hủ nữ không có truy cầu gì cả, không cầu kiếm được nhiều tiền tới mức rút cả gân tay (Sở Sở: Cút, tiền của ngươi đã đủ cho ngươi đếm đến rút gân tay rồi), chỉ cầu được ngủ thẳng giấc và tỉnh dậy tự nhiên là đủ.

Ôm chăn bông, ta ngủ đến rối tinh rối mù, nước miếng chảy ròng ròng. Thanh âm dễ nghe của lũ chim chóc kêu gào khẽ lọt vào phòng ta, đánh thức kẻ đang nằm ngủ trên giường, chính là ta.

Trở mình một cái, ta không thể nhịn được nữa, bịt hai lỗ tai lại. Con bà nó, cái lũ chim chóc kia không thể yên tĩnh chút nào hay sao? Ta muốn báo thù, báo thù cái lũ chim chóc đang quấy rối giấc ngủ của ta. Sau khi rời giường, chuyện đầu tiên ta làm chính là đem chúng nó ra luyện bắn súng, sau đó làm thành món thịt chim kho tàu bỏ vào trong bụng.

“Tiểu thư, đến lúc dậy rồi.” Một giọng nói mềm mại truyền đến tai ta, tiếp theo là tiếng mở cửa.

“Ừ.” Ta mơ mơ màng màng ngáy ngủ, sau đó lại tiếp tục trở lại đánh cờ với Chu Công.

“Tiểu thư, lão gia phu nhân đang chờ ngài dùng thiện.” Thanh âm mềm mại kia lại mang theo mấy phần thở dài bất đắc dĩ.

Than vãn cái gì chứ, không phải chỉ muốn ngủ một chút thôi sao? Ta không tới thì không ăn à?

Lão gia? Phu nhân? Dùng thiện? Xưng hô của triều đại nào thế này? Ta hơi giật mình một chút, bao nhiêu buồn ngủ, tự dưng liền biến đi đâu mất.

Mở mắt ra, thứ ta nhìn thấy không phải trần nhà mà là một bức màn màu tím.

Ta xuyên qua rồi? Thực sự xuyên qua rồi?

Nhớ rồi, nửa đêm hôm qua ta đã xuyên qua, còn vô duyên vô cớ gặp gỡ một nam nhân mang mặt nạ, âm kém dương sai còn cứu hắn.

Ta dụi dụi mắt, từ trong giường nhìn ra, một nữ tử chừng mười bảy mười tám tuổi đang đứng bên giường, cười tủm tỉm nhìn ta. “Tiểu thư, phải dậy rồi.” Giọng nói ngọt ngào, đến mức đầu khớp xương của ta cũng muốn gãy ra. Khụ, bản sắc hủ nữ lại tiếp tục phát tác rồi. Không chỉ thích soái ca, còn thích luôn mỹ nữ, ta thực sự là hết thuốc chữa rồi.

“Hắc hắc.” Ta nhếch môi, nhìn nàng cười hắc hắc. Không biết nên nói cái gì, cười gượng chính là lựa chọn tốt nhất của ta, “Vô Lệ.” Mộ Dung Tử Lung đã ngắn gọn giới thiệu qua thành viên gia đình nàng, trong đó có vị thiếp thân nha hoàn tên Vô Lệ này.

“Vâng?” Vô Lệ không chút nghi ngờ.

Ta dùng động tác chó cào nhảy xuống giường, Vô Lệ lập tức giúp ta mặc quần áo. Nhân lúc nàng mặc quần áo cho ta, ta âm thầm nhớ kỹ nên mặc cái thứ y phục cổ trang phức tạp này thế nào. Làm một sát thủ, năng lực quan sát của ta tuyệt đối không thể nghi ngờ. Nhìn nàng mặc qua một lần, ta đã biết các mặc y phục.

Nếu đã xuyên đến cổ đại rồi, chuyện đầu tiên phải làm chính là quen với cuộc sống của người cổ đại. Trái đất xoay tròn không phải vì bất cứ ai, cho nên, đem một người đến hoàn cảnh vô cùng lạ lẫm, thứ phải học chính là thích ứng hoàn cảnh chứ không phải để hoàn cảnh thích ứng mình. Lúc cha mẹ còn sống trên đời, ta thích ứng làm một tiểu thư. Khi được lão đại thu nhận, ta thích ứng làm một sát thủ. Sau khi rời khỏi Phi Ưng bang, ta thích ứng làm một nữ tử bình thường mơ mơ hồ hồ. Hai mươi lăm năm, ta đều có thể thích ứng.

Mặc y phục xong, ta tự động tới ngồi trước bàn trang điểm. Mặc y phục xong đương nhiên cần phải chải đầu, đây là lệ cũ.

Nhìn khuôn mặt xa lạ trong gương đồng, tâm tình ta cũng không dao động nhiều lắm. Với ta mà nói, không có gì là không có khả năng. Thay đổi một thời không, thay đổi một khuôn mặt, thay đổi một thân thể, ta vẫn có thể sống tốt như thường.

Mộ Dung gia vô cùng đơn giản, phụ thân “ta” là Mộ Dung Quyết, một vị tướng tung hoành ngang dọc trên sa trường nhiều năm, tay nắm trọng binh, quyền lực khuynh quốc. Cương trực, không thích a dua nịnh hót, trung thành vì nước, một tấm lòng trung có thể sánh ngang với Nhạc Phi (1) Ngụy chinh, vượt xa Hải Thụy (2). Là một người vô cùng tốt, một vị quan vô cùng thanh liêm.

Đại phu nhân Lục thị xuất thân danh môn, tỷ tỷ hiện nay đang làm hoàng hậu, đại ca là Hình Bộ Thượng Thư, lão cha đã về hưu chính là tể tướng tiền nhiệm. Mẹ của con ơi, sao cả nhà người đều là cán bộ cao cấp trung ương hết vậy, rất giỏi đó nha.

Nhị phu nhân đã qua đời, không rõ bối cảnh.

Tam phu nhân Hạ thị, mẹ ruột của Mộ Dung Tử Lung cũng lai lịch không được rõ ràng, chỉ biết đó là nữ nhân do Mộ Dung tướng quân mang về từ trên sa trường.

Trưởng tử Mộ Dung Phong Vân là do nhị phu nhân sinh ra, cả ngày chơi bời lêu lỏng, ăn chơi đàng điếm. Cường đoạt dân nữ, cũng có khi lũng loạn phố phường. Ngoài trừ chuyện tốt ra, còn lại chuyện gì hắn cũng làm. Mộ Dung Phong Vân? Sao không gọi Mộ Dung Hùng Bá luôn cho rồi? Kêu Ác Bá cũng không phải rất tốt hay sao?

Trưởng nữ Mộ Dung Tử Lung, dung mạo bình thường, tài học bình thường, võ công bình thường, đầu óc cũng bình thường tất. Cơ bản đây là loại nữ nhân bình bình thường thường nhất thế gian, nếu như bỏ rơi trong dòng người thì tuyệt đối là tìm mãi không được. Bình thường tốt, bình thường là phúc.

Thứ nữ Mộ Dung Tử Ly là do đại phu nhân sinh ra, thông minh tuyệt đỉnh, khuynh quốc khuynh thành, tài hoa hơn người, có tri thức, hiểu lễ nghĩa. Năm ngoái, thái tử tuyển phi, nàng bình tước trúng tuyển, trở thành nữ chủ nhân đông cung. Hoàng hậu nương nương tương lai cư nhiên là muội muội ta, trước tiên phải tự hào một cái.

Hai vị tiểu thiếp đều đã mất, Mộ Dung Tử Ly lại gả vào Đông cung. Tính đi tính lại, Mộ Dung gia chỉ còn mỗi bốn người.

Theo lời Vô Lệ nói, Mộ Dung tướng quân và đại phu nhân ngồi đợi đã lâu.

Mộ Dung tướng quân quả nhiên giống như ta dự đoán, không giận mà uy, khí thế bức người. Nhìn khuôn mặt kia, tuyệt đối là một vị soái ca nhất đẳng, chỉ là có điểm già một chút mà thôi. Đại phu nhân mỏng manh yếu đuối, tuy rằng tuổi không còn nhỏ, nhưng vẫn là một mỹ nhân. Khi còn trẻ tuổi, nhất định tư sắc hơn người.

Chậm rãi tới trước mặt bọn họ, ta học theo phim truyền hình quỳ gối hành lễ, “Tử Lung thỉnh an cha cùng đại nương.” Mắt khép lại, môi mỉm cười, dáng dấp đúng chuẩn của một tiểu thư khuê các có tri thư, hiểu lễ nghĩa.

Đại phu nhân vờ như tức giận, trừng mắt nhìn ta, “Lại có ý tưởng quái quỷ gì đây?” Trong đáy mắt hiện lên ý cười, để lộ tâm tình của mình.

Hả? Có ý gì? Lẽ nào Mộ Dung Tử Lung trước đây không phải một tiểu thư khuê các nhu thuận?

Ngay khi ta còn đang sững sờ, Mộ Dung tướng quân khó chịu hừ một cái, “Chỉ cần con không gây sự là ta đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi. Những thứ nghi thức xã giao này, miễn hết đi.”

Một vạch đen, hai vạch đen, ba vạch đen… vạch đen trên đầu ta hiện ra càng lúc càng nhiều.

Tình cảnh của Mộ Dung Tử Lung trước đây không phải một tiểu thư tiêu chuẩn, hai con mắt sắc bén của ta cư nhiên lại bị vẻ đoan trang của nàng lừa gạt sao? Trời ơi, ta không muốn sống nữa.

“Hắc hắc, đã biết.” Ta cười hắc hắc, không hề khách khí ngồi lại lên ghế. Nếu Mộ Dung Tử Lung đã không phải là thục nữ, ta căn bản không cần giả bộ nữa làm gì.

Mộ Dung phu nhân nháy mắt mấy cái nhìn ta, “Hôm nay thời tiết rất tốt, có muốn ra ngoài chơi xuân không?”

“Ắc…” Dựa theo tiểu thuyết võ thuật ngôn tình, đại phu nhân đều vào vai phản diện, ngược nữ chính đến muốn chết đi sống lại. Tại sao vị đại phu nhân đang ngồi trước mắt ta thoạt nhìn không có chút mưu mô nào hết vậy? Chẳng lẽ là ta hoa mắt sao?

Đại phu nhân hạ giọng, ghé sát tai ta nhỏ giọng nói, “Hái chút rau dại trở về, tối nay có thể ăn món lẩu đồng quê rồi.”

Ta cao giọng, bộ dạng biểu tình giống hệt như gặp quỷ tới nơi, “Lẩu?” Cổ đại cũng có lẩu sao? Tay run run, người cũng run run. Niên đại này rốt cuộc là niên đại gì? Đừng dọa ta nữa được không?

Đại phu nhân suy nghĩ một chút, nói giọng như thật, “Cũng đúng, trời đang nóng, không thích hợp ăn lẩu? Vậy ăn đồ thiêu nướng đi, bắt về vài con thỏ. Đám chim chóc trong viện kêu la rất phiền, thuận tiện bắt vài con làm thịt chim nướng. Ta lấy cung, lát nữa đi bắt.” Ông trời của ta ơi? Mộ Dung phu nhân còn nói muốn đi bắt chim? Là ta nghe nhầm hay là thần kinh bị loạn.

Lại nhìn đến Mộ Dung tướng quân, vẻ mặt ông dĩ nhiên lãnh đạm như thường, tự mình dùng bữa, căn bản không hề liếc mắt nhìn Mộ Dung phu nhân lấy một cái.

“Thiêu nướng? Cung? Bắn chim?” Tiếng nói trong lòng ta càng thêm bén nhọn, biểu tình trên mặt đã trở nên méo mó. Tay run rất lợi hại nha, nước canh trong chén không ngừng chảy ra, rơi xuống ướt đẫm một mảng trên váy.

—–

(1)Nhạc Phi (tiếng Trung giản thể: 岳飞, phồn thể: 岳飛), bính âm: Yùe Fēi; tên chữ là Bằng Cử 鵬舉; (1103 – 1142) là nhà quân sự nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, danh tướng chống quân Kim thời Nam Tống. Trước sau tổng cộng quân của ông đã đánh nhau với quân Kim 126 trận và toàn thắng. Ông là một trong những vị tướng nổi tiếng nhất trong lịch sử Trung Quốc, chức tước của ông trước khi bị giết là Đại nguyên soái. Người Trung Hoa luôn lấy Nhạc Phi làm gương, đời đời kính nhớ người con chí hiếu, cũng là một người anh hùng dân tộc, một bậc sĩ phu dũng liệt trung thần.

(2)Hải Thụy (Wade-Giles: Hai Jui tiếng Trung: 海瑞) (sinh ngày 23 tháng 1 năm 1514 tại Quỳnh Sơn, mất ngày 13 tháng 11 năm 1587) là một vị quan nổi tiếng Trung Quốc trong thời nhà Minh. Tên ông đã đi vào lịch sử như là một mẫu người trung thực và liêm chính và hình ảnh của ông đã nổi lên như là một nhân vật lịch sử quan trọng trong thời kỳ Cách mạng văn hóa.

“Đúng vậy, đi bắt chim.” Mộ Dung phu nhân bóc lấy bánh bao trên bàn, cắn từng miếng một, cắn đến hơn phân nửa.

Ta suýt chút ngất xỉu, làm bộ cái gì cũng không thấy. Đường đường một tướng quân phu nhân, cư nhiên lấy tay bóc bánh bao. Nữ nhi của tể tướng, muội muội của hoàng hậu, dù gì cũng phải có chút kiềm chế chứ. Thế nhưng nữ nhân trước mắt ta, nhìn thế nào cũng giống dân du côn du đãng.

“Phong Vân đâu?” Mộ Dung tướng quân lúc nào cũng trầm mặc đột nhiên lên tiếng. Rốt cuộc cũng nghe thấy một câu nói bình thường, tim ta rốt cuộc cũng phục hồi như cũ.

Mộ Dung phu nhân tiếp tục cắn bánh bao, “Không biết, chắc đang qua đêm ở chỗ tình nhân rồi.”

Tình nhân? “Phụt…” Ta bỗng dưng trừng to mắt, canh trong miệng ‘phụt’ một cái phun hết ra, thẳng hướng bay thẳng vào mặt Mộ Dung tướng đang ngồi đối diện.

Trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Mộ Dung tướng quân lúc này toàn là canh với canh, từng giọt từng giọt từ trên mặt rơi xuống. Ông ta chậm rãi buông chén đũa xuống, dùng tay áo lau đi nước canh trên mặt, từ đầu tới đuôi không thèm liếc mắt nhìn ta.

Ta cúi đầu, trong lòng trống rỗng, lén lén liếc mắt nhìn ông ta. Hoàn hảo, ông ấy tựa hồ không có ý muốn mắng ta.

Mộ Dung phu nhân nhíu mi đầy khó chịu, vỗ vỗ vai ta. “Không phải chỉ là nhổ nước bọt lung tung thôi sao, không sao cả, mẹ bảo kê cho.” Lời này là người cổ đại nói sao? Không giống, tuyệt đối không giống.

Ta có thể xuyên qua, những người khác cũng có thể. Nếu ta đoán không nhầm, Mộ Dung phu nhân chính là từ hiện đại xuyên không tới. Đồng hương nha, đồng hương gặp đồng hương rồi nha, hai mắt ta ứa lệ. Đôi mắt trong suốt của ta, suýt chút tuôn ra hai giọt nước mắt trong suốt, là nước mắt kích động.

Ho khan một tiếng, ta buông chén đũa, “Người cho rằng mình là Hồng Hưng Thập Tam Muội sao (1)? Bảo kê cho ta? Đi theo Hứa Văn Cường (2) học cho tương đối bài bản đi rồi tính.”

“Xí, sao không nói con muốn theo Vi Tiểu Bảo học tập luôn đi?” Mộ Dung phu nhân tiếp tục cắn bánh bao, tựa hồ không nghe được ngụ ý trong lời nói của ta.

“Thẳng thắn đi theo Chu Nhuận Phát (4) học hỏi không phải tốt hơn sao? Hắn diễn vai Hứa Văn Cường có thể nói là rất soái đó, thần tượng đó, ta sùng bái đó.” Ta khoanh hai tay trước ngực, ung dung nhìn Mộ Dung phu nhân.

“Trực tiếp đi theo Đỗ Nguyệt Sanh (5) đi.” Mộ Dung phu nhân kẹp thêm rau cải vào trong bánh bao rồi tiếp tục ăn, “Theo tên đó cũng được.”

Ta trợn tròn mắt, “Xí, Đỗ Nguyệt Sanh diện mạo quá xấu, làm hủ nữ, ta kiên quyết không đi theo hắn.”

Mộ Dung phu nhân cũng không chút khách khí cột một cái băng phiến cho ta, “Hủ nữ? Có ta hủ nữ? Nhớ Lục Thanh Nhã ta, hủ đến hết thuốc chữa rồi. Còn có Hạt Tử Lung kia nữa, hủ đến thối rửa.” Khục, còn nói ta hủ.

“Hả…. người là Lục Thanh Nhã.” Ta hét lên một tiếng, bật dậy từ trên ghế, tay run rẩy giống như đang xảy ra chấn động không khí, “Người…Người là… Lục… Lục Thanh Nhã…” Là Lục Thanh Nhã mà ta quen biết?

Mộ Dung phu nhân cắn bánh báo, thản nhiên nói, “Đúng vậy.” Thật là ngu ngốc mà, nữ nhân này tới bây giờ còn ngang nhiên không chút phản ứng.

Ta một cái giật lấy bánh bao trên tay Lục Thanh Nhã, “Nữ nhân, đừng ăn nữa, ta là Hạ Tử Lung.”

“Hạ Tử Lung?” Mộ Dung phu nhân toàn thân chấn động, đứng bật dậy kéo lấy y phục ta, “Ngươi… Ngươi là Hạt Tử Lung?” Khục, đừng kéo nữa, ta đã sớm không thể thở được nữa rồi nè, bớ người ta cứu mạng…

Gọi tỷ tỷ là mẹ không có gì nghiêm trọng, vấn đề này trước tiên có thể quẳng sang một bên, nghiêm trọng chính là…

Ta gõ gõ trán Lục Thanh Nhã mấy cái, “Mẹ à, tình nhân của Lục Tiểu Phụng à, ta cảnh cáo lần cuối, không được gọi ta Hạt Tử Lung.” Ta họ Hạ, không phải Hạt.

“Hai người hôm nay phát điên gì vậy?” Mộ Dung tướng quân đang ngồi một bên rốt cuộc cũng nhịn không được, nhăn mặt nhíu mày, “Không được đối thất kính với mẹ con như vậy.”

Ta không để ý đến Mộ Dung tướng quân đang la hét một bên, ngược lại đặt tay lên vai Lục Thanh Nhã, lờ mờ liếc xéo hắn, “Người đó là nam nhân của tỷ sao? Vừa nhìn đã thấy già, trâu già gặm cỏ non.” Khuôn mặt không tệ, lúc còn trẻ tuyệt đối là cực phẩm soái ca. Lục Thanh Nhã thật có mắt chọn người, tới cổ đại rồi còn chọn được một tên cực phẩm như vậy.



(1) Hồng Hưng Thập Tam Muội: Nữ chính trong 1 bộ phim cùng tên của Hong Kong, sản xuất năm 1998, Bộ phim tập trung vào nhân vật nữ chính – Thập Tam Muội của băng Hùng Hưng. Trong thế giới ngầm thống trị bởi đàn ông, bộ phim kể về công chuyện làm thế nào Thập Tam Muội vượt qua những thử thách và những cơ cực để vươn lên trở thành bang chủ khu phố Portland.

(2) Hứa Văn Cường: Nhân vật chính trong bộ phim Bến Thượng Hải được TVB phát sóng đầu năm 1980. Nhân vật chính của phim. Anh là một thanh niên có học thức và tinh thần cách mạng, từng tham gia Ngũ tứ vận động trong thời cuộc biến loạn bị bắt bỏ tù. Sau khi ra tù, Cường đã tham gia vào giới xã hội đen Thượng Hải và trở thành một trong những tay xã hội đen hàng đầu tại đây giai đoạn trước Thế chiến thứ hai, tuy nhiên Hứa Văn Cường vẫn có lòng yêu nước và chống quân phiệt Nhật Bản, vì vậy anh bị sự truy sát của Phùng Kính Nghiêu (Lưu Đan), một đại tư bản ở Thượng Hải. Hai người thân thiết nhất của Hứa Văn Cường ở Thượng Hải là người anh em kết nghĩa Đinh Lực và người yêu của anh Phùng Trình Trình.

(3) Chu Nhuận Phát: Người đã diễn vai Hứa Văn Cường trong Bến Thượng Hải sản xuất năm 1980. [TN: Nhìn cái hình dưới đây, chính giữa=))]

(4) Đỗ Nguyệt Sanh: Một nhân vật trong phim Đại Nghiệp Kiến Quốc, khét tiếng trong giới xã hội đen

Lục Thanh Nhã vỗ vỗ vào sau ót của ta, cột cho ta một dải bạch phiến, “Nữ nhân, muội tỉnh lại đi, ta gặp hắn là chuyện của hai mươi năm trước, muội tưởng rằng hắn ăn thịt Đường tăng, trường sinh bất lão à?”

“Phải há.” Ta gãi gãi đầu, “Ta nên gọi hắn là cha hay là tỷ phu?” Ta cùng Lục Thanh Nhã tốt xấu gì cũng là kết bái chi giao, ăn chung ở chung cũng nhiều năm liền, gọi lão công tỷ ấy một tiếng tỷ phu cũng là rất phải đạo. Thế nhưng, thế nhưng… lão công tỷ ấy là cha của cái thân thể này. Vấn đề nghiêm trọng nha, vấn đề này… không phải nghiêm trọng bình thường nha.

“Đúng ha, muội gọi ta là mẹ hay tỷ?” Lục Thanh Nhã cũng bắt đầu hồ đồ rồi. Xem vẻ mặt tỷ chăm chú như vậy, không phải trong lòng đang cười trộm chứ.

“Sao tỷ lại đến đây, sáng sớm hôm qua ta xuất môn đi đánh thái cực, sớm hơn tỷ đi làm một chút, tại sao đột nhiên lại tới.” Gọi mẹ hay tỷ? Trước tiên khoan hẵng truy cứu chuyện này.

Lục Thanh Nhã vỗ đùi, bắt đầu chửi bới, “Đừng nói nữa, muội vừa bước ra khỏi cửa, lập tức nhảy tới một đám bệnh thần kinh. Ta cùng bọn chúng đánh nhau, gieo mình từ trên sân thượng xuống, biến thành tan xương nát thịt. Lúc vừa tỉnh lại thì đã đến cổ đại này rồi.”

Can đảm, dám gieo mình nhảy sân tự sát.

“Thôi bỏ đi, ta đang ở công viên đánh thái cực, thiếu chủ Phi Ưng bang bắn tới một viên đạn làm đầu ta nở hoa, giống hệt năm xưa ta giết chết lão đại.” Rõ ràng chỉ chết trước sau có một giờ, tại sao xuyên đến cổ đại sai lệch thời gian lại khác như vậy chứ? Sao tỷ ấy lại sớm hơn ta tới hai mươi mấy năm, biến thành mẹ ta chứ.

“Ồ? Là thiếu chủ tìm tới trả thù sao?” Lục Thanh Nhã há hốc mồm, độ rộng có thể nhét vừa một quả táo.

“Không phải quá vô nghĩa sao? Năm đó chúng ta cướp sạch tài sản của Phi Ưng bang, trốn ở Xuân Thành tiêu dao khoái hoạt, hắn không tìm tới báo thù mới là lạ đó.”

“Hừ, Phi Ưng song hùng, đỉnh đỉnh đại danh Hắc tri chu (con nhện) Dạ Oanh cùng Hắc quả phụ Dạ Phượng, sao lại cùng nhau gặp nạn chứ? Mất mặt.” Lục Thanh Nhã lấy tay che mặt, “Mất mặt quá, sau này làm sao dám nói mình là lão đại của Phi Ưng song hùng nữa đây.” Lưỡng đại hộ pháp Phi Ưng bang, Dạ Phượng, Dạ Oanh hợp xưng Phi Ưng song hùng.

Ta và Lục Thanh Nhã bằng tuổi nhau, tỷ ấy chỉ lớn hơn ta ba tháng. Khi Hạ gia chết sạch, ta “ngất xỉu” trước cửa cô nhi viện, trở thành một kẻ trong một quần thể các cô nhi. Ở cô nhi viện, ta và Lục Thanh Nhã không đánh không quen nhau, kết nghĩa làm kim lan tỷ muội. Sau này, hai người chúng ta đồng loạt được lão đại thu dưỡng, ta so với tỷ ấy mạnh hơn một chút. Ta xuất thân hắc bang, từ nhỏ đã được đào tạo làm người kế thừa, những thứ học được đương nhiên phải nhiều hơn tỷ ấy.

“Chúng ta đã sớm không còn là sát thủ nữa, nói gì tới Phi Ưng song hùng? Đã già tới như vậy, còn không đổi được cá tính chết tiệt kia.” Ta thật muốn một cái tát đánh chết tỷ, tỷ cho rằng làm sát thủ thoải mái lắm sao? Đến bây giờ còn nhớ mãi không quên cái hư danh đó. Cái gì song hùng chứ? Nói trắng ra chỉ là hai thanh công cụ kiếm tiền cho người khác.

“Hạ tiểu thư, ta thấy ngươi cần cho ta một cái công đạo.” Cũng không biết vị ba ba kiêm tỷ phu kia tựa hồ nghe được sơ hở trong lời nói của bọn ta lúc nào, thẳng thắn xen vào đòi công đạo.

Được rồi, công đạo thì công đạo. Có Lục Thanh Nhã ở đây, ta không tin hắn dám làm gì ta. Ta cho dù không phải con gái của hắn thì cũng là em vợ hắn mà.

Con gái? Em vợ? Cái gì với cái gì đây? Một chữ thôi, loạn…

Một giờ trôi qua, ta đem tất cả sự tình “tiền căn hậu quả” nói cho thanh thanh sở sở, minh minh bạch bạch. (Đương nhiên, ta cũng tự động tỉnh lược một đoạn nào đó. Ta xin thề, ta tuyệt đối không phải là không muốn nói, chỉ là ta đã đồng ý với Mộ Dung Tử Lung, ngoại trừ ba người, tuyệt đối không được để ai biết thân phận của ta. Nhân phẩm của Hạ Tử Lung ta trong nghề được công nhận là đệ nhất, cho dù có hứa hẹn với quỷ cũng không thể thất hứa được.) Trong phòng thiện, nước bọt bay đầy trời, rất có phong thái của thủy mạn Kim Sơn. (1)

Mộ Dung tướng quân tựa hồ đã quen với cục diện nước bay đầy trời này, mà Lục Thanh Nhã cũng đã quen với trình độ biểu hiện không chút bài bản nào của ta, thế nên hai người chỉ lẳng lặng mà nghe, đối với biểu hiện cố gắng của ta không ai thèm ngó tới.

Hai tên cầm thú này, cư nhiên không ngó ngàng gì tới ta.

“Đã biết, sau này trong nhà cứ gọi ta tỷ phu, trước mặt người ngoài thì gọi là cha.” Mộ Dung tướng quân không đầu không đuôi nói một câu, sau đó đứng dậy bỏ đi. Tướng đi phải nói là tiêu sái ~, ngay cả đầu cũng không thèm quay lại một chút.

Ta ho khan một tiếng, lặng lẽ đến trước mặt Lục Thanh Nhã, “Khục, tỷ phu huynh ấy có phải đầu óc có bệnh gì hay không.” Tại sao không nói lời nào? Là thần kinh có vấn đề? Hay là giọng nói có vấn đề. Nếu thần kinh có vấn đề thì hẳn nên tìm bệnh viện tâm thần cho huynh ấy, còn nếu giọng nói có vấn đề thì tìm thứ gì thông cổ mát họng như tây qua sương (dưa hấu) được rồi, nếu không thì tìm cây lười ươi đi.

———–

(1) Thủy mạn Kim Sơn (theo baidu): Hình dung lũ lụt ngập tràn. Xuất xứ liên quan đến chuyện Bạch Xà năm xưa gặp được Hứa Tiên, nhất kiến chung tình. Pháp Hải hòa thượng khi thấy Hứa Tiên mặt đầy yêu khí, liền đem đến Kim Sơn tự giấu đi, Bạch Xà dẫn theo Thanh Xà tới tìm trượng phu bị Pháp Hải ngăn cản. Bạch Xà bất đắc dĩ phải đấu pháp, vì vậy “thủy mạn Kim Sơn”. Pháp Hải đưa thiên binh thiên tướng tới đối phó, giam Bạch Xà ở tháp Lôi Phong.

Lục Thanh Nhã trừng mắt nhìn ta, đánh vào mặt ta một cái, “Đi chết đi.”

Ta lau lau mũi, cố gắng tìm vài giọt máu. Dùng tay áo quẹt một cái, tiếp tục nhiều chuyện, “Vậy tại sao huynh ấy không nói lời nào? Người ta đang nói nữ nhi huynh ấy biến thành lão bà của Diêm Vương, sao huynh ấy một chút phản ứng cũng không có vậy?” Bình thường ta bị tỷ ấy đánh đến mặt mũi bầm dập cũng đã quen rồi. Chỉ tiếc cho Mộ Dung tướng quân, đường đường là nhất đại danh tướng, bị đánh đến mặt mũi bầm dập thế này thì mất mặt dữ lắm.

Lục Thanh Nhã hung hăng nhìn ta, “Lấy Dạ Oanh Hắc tri chu tiếng tăm lừng lẫy như ta, hắn còn dám nạp thiếp?” Là vậy, Phi Ưng song hùng, cũng không phải hư danh.

Còn có nội tình ~? “Ắc.” Nhưng mà… nhưng mà… tại sao lại có tới hai tiểu thiếp, rồi thêm hai đứa con không phải do tỷ ấy sinh ra?

Mộ Dung Tử Lung chỉ đề cập với ta về tổ tông của Hạ Tố Tâm hơn một trăm tám mươi đời đều có một sứ mệnh không rõ nguyên do, không nói với ta thân thế của nàng.

“Ta đã hứa với Tố Tâm là không nói.” Lục Thanh Nhã trừng mắt nhìn ta. Cũng không nói thêm lời nào, bất quá chỉ ra ám hiệu. Với tài trí thông minh tuyệt đỉnh như ta, khoảng chừng cũng đoán được vài phần.

“Không nói được thì đừng nói.” Làm sát thủ, năng lực làm việc chỉ đứng thứ nhì, chữ tín đương nhiên nhất định phải giữ. Uy tín của Phi Ưng song hùng đã đứng hàng đệ nhất, so về đê tiện vô sỉ, tỷ ấy đương nhiên không bằng ta được rồi, so về uy tín, ta kém hơn một chút xíu xiu. Vì không muốn phá hỏng uy tín của tỷ ấy, ta thức thời nhắm mắt tát vào miệng mình một cái.

Lục Thanh Nhã ho khan một tiếng, đặt tay lên vai ta, “Lão muội, vì hoan nghênh muội xuyên qua đến cổ đại, lão tỷ quyết định hôm nay mang muội đi tham quan kỹ viện.” Hừ, cũng hơn 50 tuổi rồi, còn không biết xấu hổ gọi một cô nương mới 20 tuổi là muội muội, tỷ ấy không mất mặt thì ta cũng mất mặt. Cho dù có tính kiểu bốn bỏ lên năm, ta cũng mới hơn 30 à. Không đúng, thân thể này chỉ có 20 tuổi, cho nên… Ta vô duyên vô cớ nhỏ lại 10 tuổi, trong lòng ta khinh bỉ một chút, sau đó lại lén lút cười gian.

“…” Hết nói, lại có kiểu hoan nghênh như vậy.

“Ta nhắc nhở muội, Tử Lung sống trong sự giáo dục của ta, cũng điên điên khùng khùng giống như muội vậy.” Rồi lại chậm rãi bổ thêm một câu, “Bất quá, trước mặt người ngoài. Tử Lung và ta đều như nhau, là tạo hình tiểu thư khuê các đúng chuẩn. Cho nên, khi có mặt người ngoài, hình dạng này cố làm tốt cho ta.”

“…” Không phải chứ? Tiểu thư khuê các rất khó làm đó.

Thanh Nhã cười hắc hắc, “Muốn tìm kỹ nữ? Có thể, hóa trang trước, thế nào? Muốn đánh nhau? Cũng có thể, mang khăn che mặt đi. Muốn trộm đồ? Được luôn, nguyệt hắc phong cao hẵng làm, thuận tiện che cái mặt lại là được.” Bệnh thần kinh quá, nữ nhân thì tìm kỹ nữ để làm gì? Đang yên đang lành tự nhiên muốn ta đi đánh nhau với người khác? Có ăn có mặc lại muốn ta đi ăn trộm làm gì? Ắc… Được rồi, ta lần này đến cổ đại đích thực là để trộm đồ. Thế nhưng, đánh chết ta cũng không thừa nhận mình đến cổ đại là để làm ăn trộm.

Ta liếc nhìn nàng một cái, vẻ mặt nịnh hót, “Thanh Thanh, ta không muốn trộm thứ gì hết, ta muốn tàng bảo đồ (bản đồ kho báu).” Ta trở lại hình dạng hám tiền, “Xem phim truyền hình thấy trong tàng bảo động có rất nhiều châu báu, ta muốn.”

Lục Thanh Nhã ngáp một cái bước ra ngoài, lầm bẩm, “Tàng bảo đồ? Trùng hợp, gần đây nghe được mấy tin đồn, bảo khố tiền triều cất giữ gần đây lại tái xuất giang hồ, trong đó có một phần rơi vào tay Viêm vương Hoàng Phủ Viêm, ba phần còn lại chẳng rõ tung tích. Muốn hả, đi cướp đi?” Cướp, đúng là có quyết định này.

Đi theo phía sau, ta nghe tỷ ấy nói rất rõ ràng, nhưng biểu hiện lại không có bất kì động tĩnh gì cả.

Ta vô thức sờ sờ vòng ngọc trên cổ tay, trong lòng có cảm giác lành lạnh. Bảo tàng à, lại thêm một hồi gió tanh mưa máu. Căn cứ theo kinh nghiệm của ta, chỉ cần có quan hệ với hai chữ “bảo tàng”, tuyệt đối không có gì là tốt.

Có một số việc không phải ta cố ý gạt Thanh Nhã, mà là không muốn liên lụy Mộ Dung gia. Thanh Nhã đã kết hôn, còn sinh nhi nữ, hẳn rất nhanh sẽ trở thành bà ngoại. Thanh Nhã còn có gia đình, không phải là Lục Thanh Nhã cùng ta sống nương tựa vào nhau nữa.

Dựa vào núi núi sẽ sụp, dựa vào tỷ ấy tỷ ấy sẽ chạy. Được rồi, nếu tỷ ấy không chạy mà dựa vào ta thì tính sao bây giờ? Ai, tự dựa vào bản thân mình là thực thế nhất.

“Khục, Thanh Nhã, đêm qua có phải làm tới sáng luôn không?” Trên mắt còn có một viền đen, lớn tuổi vậy rồi còn không biết kiềm chế, rõ ràng là dạy hư tiểu hài tử trong sáng thuần khiết như ta mà.

Ai đó không trả lời lấy một câu, còn trực tiếp tát ta một cái. Đường đường Hắc quả phụ lại bị người này ngược đãi, đến mức phải bụm mũi chạy đi khắp nơi tìm nước.

Nếu có ai hỏi ta tại sao phải bụm mũi, ta sẽ nói Lục Thanh Nhã bài trừ khí thải làm ô nhiễm không khí, chứ có đánh chết ta, ta cũng không nói là bị tỷ ấy đánh đến chảy máu mũi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.