Nhất Dạ Thâu Hoan

Quyển 1 - Chương 26: Hắn là đầu sỏ




Phía sau hiệu sách Bát Quái là là một tòa đại viện, hành lang gấp khúc, lầu các như mây, xa hoa lộng lẫy, nguy nga tráng lệ, khung cảnh như tranh, giống như thế ngoại đào nguyên.

Theo Phượng Tam tiến vào, ta nhịn không được tặc lưỡi, “Tám vị tiên sinh quả thật là kỳ nhân, rất giỏi.” Chỗ ở của Phượng Ngự Thiên đã đẹp rồi, chỗ bọn họ ở còn đẹp hơn.

“Hạ cô nương quá khen.” Phượng Tam cực kỳ khiêm tốn. Những gì ta nói hoàn toàn là sự thực, không có chút nào phóng đại.

“Đại thúc, chẳng hay đại đương gia tìm ta là có chuyện gì?” Muốn so khiêm tốn phải không? Ta là chuyên gia đó.

Phượng Tam cười quỷ dị, “Hạ cô nương, cô nương đoán xem?”

Vô nghĩa, nếu như ta đoán được thì hỏi ngươi làm gì? Ta dằn xung động muốn trợn trắng mắt, giữ nguyên bộ dạng khiêm tốn thụ giáo, “Phượng Nhi tư chất kém cỏi, không đoán được dụng ý của đại đương gia, thỉnh Phượng thúc thúc chỉ giáo.” Làm người phải hạ thấp mình, đối với trưởng bối phải có lễ phép.

Một tiếng Phượng thúc thúc, đã cho Phượng Tam mười phần hưởng thụ, hắn cười ha hả, “Nghe nói Dạ Phượng lạnh lùng cao ngạo, xem ra không hẳn là như vậy.” Ai nói ta lạnh lùng cao ngạo? Đánh chết hắn. Ta rộng rãi hoạt bát, trình độ đã đạt tới cảnh giới điên điên khùng khùng.

Ta mỉm cười, “A, trong mắt Phượng thúc thúc, ta chính là dạng người nào?” Một quỷ nha đầu giả dối.

“Hạ cô nương, thứ ta nói thẳng, ngươi không giống sát thủ.” Phượng Tam ho khan một tiếng, có lẽ là đem những lời tổn hại đến ta nuốt trở xuống bụng.

Ta nhún nhún vai, “Ta đã không làm sát thủ nữa rồi, tại sao phải giống sát thủ?” Ta đã bỏ nghề đại ca rất nhiều năm nay rồi, xin lỗi, ta nói bậy, phải là ta đã bỏ nghề sát thủ nhiều năm nay rồi…

Phượng Tam hơi nghi hoặc, “Nếu đã không làm sát thủ nhiều năm, tại sao lại đi giết Hứa Hoành.”

Ta đột nhiên nheo mắt, “Phượng thúc thúc, thúc không phải biết được tin tức gì chứ?” Thế gian đều nói ta giết cha con Hứa Hoành, tại sao hắn chỉ nói Hứa Hoành.

Phượng Tam sửng sốt, lập tức cười ha hả, “Ha ha, ngươi quả nhiên thông minh.”

Lại đoán đúng rồi? Ta thật sự thông minh vậy sao? Khoan đã, giết Hứa Văn Võ chính là Phượng Ngự Thiên, mà Phượng Tam họ Phượng, có thể hay không… “Ta nói Phượng thúc thúc, thúc đừng nói với ta thúc cùng Phượng Ngự Thiên có quan hệ gì đi?” Ta híp mắt, hầu như đã khẳng định.

Phượng Tam gật đầu, tán thưởng bật ngón cái lên, “Chả trách chủ nhân lại thưởng thức ngươi như vậy, Hạ cô nương quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh.”

Ta ‘A’ một tiếng, “Gì? Họ Phượng kia khi nào biến thành nhân vật đẳng cấp chủ nhân vậy?” Sao ta lại không nhìn ra?

Phượng Tam lạnh lùng đáp lại ta một câu, “Luôn là như vậy.”

Ta thành thành thật thật gật đầu, “Quả nhiên nhìn người không thể nhìn tướng mạo, nước biển không thể đo lường.” Ta thay một sắc mặt nịnh hót tới cực điểm, “Ta nói Phượng Tam thúc thúc, hắn là chủ nhân gì a? Giang hồ môn phái sao?” Chỉ cần không tạo phản là được.

Phượng Tam xoa xoa khuôn mặt của ta, “Ta nói nha đầu, ngươi có biết cái gì gọi là được một tấc lại tiến thêm một thước không, nếu như không phải nể tình chủ nhân rất hợp ý ngươi, ta không thèm nói cho ngươi biết.”

“Phải phải phải.” Ta bày ra sắc mặt khiêm tốn thụ giáo.

Phượng Tam bất đắc dĩ cười cười, “Đi thôi, đại ca muốn gặp ngươi. Đại ca kia của ta rất hiền hòa, chỉ là, đừng chọc giận huynh ấy.”

“Đa tạ Phượng thúc thúc, ngài thực sự là người tốt.” Câu nịnh hót nên nói nhiều một chút.

“Tiểu nha đầu, ngươi rất dẻo miệng.” Tuy rằng biết ta đang vuốt mông ngựa, bất quá Phượng Tam vẫn như cũ rất hưởng thụ. Có thể được Dạ Phượng ta vuốt mông ngựa, chính là vinh hạnh của hắn.

“Đâu có đâu có, ta nói hoàn toàn là thật.” Trong lòng ta cường liệt khinh bỉ bản thân mình.

Theo Phượng Tam tiến vào nội đường, ta đã nhìn thấy vị Bát Đại Quái tiên sinh trong truyền thuyết đang ngồi trong phòng khách. Đó là một vị lão giả khoảng chừng năm mươi tuổi, khuôn mặt phúc hậu, vừa nhìn giống như một vị chủ nhân hay bị khi dễ. Từ điểm đó xem ra, vị lão đại gia này không dễ chọc chút nào. Đương nhiên, người bình thường sẽ nhìn không thấy.

“Vậy ra vị này chính là Bát Đại Quái tiên sinh, Dạ Phượng ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” Thái độ của ta hết sức cung kính, đến mức đối với cha ta ta cũng chưa từng cung kính đến vậy.

Bát Đại Quái cười ha hả, “Hạ cô nương không cần đa lễ, ta chỉ là một lão nhân quèn, gọi lão đầu là được.” Gọi hắn là lão đầu quèn? Ta còn chưa chán sống, kiến quyết không gọi.

“Ngài là tiền bối, ta là vãn bối, Phượng Nhi không dám vô lý như vậy.” Ta nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, “Nếu như tiên sinh không chê, ta gọi ngài một tiếng đại thúc thúc, thế nào?” Thiết lập quan hệ tốt với hắn chắc chắn không sai được.

Bát Đại Quái vuốt vuốt râu, cười ha hả, “Nha đầu, Phượng Đại ta mấy chục năm rồi không gặp qua người nào đùa vui tính như ngươi, tốt, ngươi gọi một tiếng đại thúc thúc đi.”

“Ta là Phượng Nhi, thúc cũng họ Phượng, chứng minh chúng ta có duyên a.” Đây không phải là bịa chuyện, xác thực là có duyên.

Phượng Đại tán thành ý ta, nói, “Tốt, lão nhân ta gọi ngươi một tiếng Tiểu Phượng Nhi.”

Ta gật đầu, “Vâng, đại thúc thúc.”

Phượng Đại ngẩng đầu, giương mắt nhìn Phượng Tam, “Tiểu Phượng Nhi, có người mời ngươi giết người.”

“A?” Ta hơi kinh ngạc, “Là ai?”

Phượng Đại từ phía sau bàn trà cầm lấy một chồng phong thư giơ lên, “Rất nhiều.”

Nếu như mắt ta không có vấn đề, ít nhất cũng hơn mười bức. Dạ Phượng ta tuy rằng thoái ẩn giang hồ sáu năm, vậy mà danh tiếng vẫn như không hề suy giảm so với năm đó. Tùy tiện tái xuất giang hồ một chút, lại có nhiều người đến tìm như vậy.

Nhìn đống thư kia, ta đột nhiên có chút buồn cười, “Phiền Phượng thúc thúc giúp ta trả về.” Ta không thể tiếp tục làm sát thủ.

“Tại sao?” Ta vừa mới trắng trợn truyền bá thông tin thu nhận nhiệm vụ, bây giờ cư nhiên nói là không tiếp, nếu như ta là Phượng Đại thì cũng sẽ nghi hoặc.

“Ta không thể giết người nữa, ta đã phạm vào điều cấm kỵ nhất của sát thủ, không thể tiếp tục làm sát thủ.” Từ sau khi rời khỏi giường của Mộ Dung Phong Vân, ta chỉ biết mình không thể làm sát thủ được nữa. Sát thủ có tình, không đạt tiêu chuẩn của một sát thủ. Nếu không đạt tiêu chuẩn, thì không có tư cách làm sát thủ.

Có rất nhiều lúc, sát thủ có thể giết được người võ công cao hơn mình. Nguyên nhân không phải là vì may mắn, mà bởi vì hắn lòng không tạp niệm, không màng sống chết toàn lực ứng phó. Nếu như có tình, tâm trí rối loạn, giết người không thể toàn tâm toàn ý. Không thể vứt bỏ tất cả để chấp hành nhiệm vụ, kết cục chỉ là một – chết, cho dù may mắn trốn thoát ba bốn lần, cũng không thể trốn được chín mười lần.

“Ta thay ngươi trả lại.” Phượng Đại là tiền bối có cấp bậc trên giang hồ, tuyệt đối hiểu được ý tứ của ta.

“Đa tạ đại thúc thúc.” Cuộc đời sát thủ của Dạ Phượng từ nay về sau sẽ kết thúc. Không phải, phải nói là đã kết thúc lâu rồi.

Phượng Đại đem phong thư nhét lại trong bàn trà, thản nhiên nói, “Đừng vội nói lời cảm tạ, nếu như ngươi thật lòng muốn cảm tạ, nói cho ta biết một việc.” Con bà nó, đã biết Phượng Đại không phải kẻ tầm thường.

Ta đảo mắt muốn nhìn xem hắn có thể hỏi cái gì, “Chỉ cần đại thúc mở miệng, Phượng Nhi nếu biết sẽ nói, nói sẽ nói đầy đủ.” Ta rất sảng khoái đáp ứng, hầu như không chút do dự.

Phượng Đại có hứng thú nói, “Câu chuyện ngươi vừa kể là thật hay giả.”

“Đương nhiên là giả.” Vô nghĩa, chuyện về Tiểu Lý Phi Đao đương nhiên là giả rồi.

“A.” Phượng Đại lại càng thêm hứng thú, “Ngươi làm sao nghĩ ra được?”

Ta ngược lại trừng mắt thật to, “Là tiểu thuyết gia trứ danh Cổ Long sư phụ viết, ta đã xem qua, chỉ đơn giản như vậy.” Hắn không phải nghĩ là ta tự mình tưởng tượng ra chứ? Lấy tiêu chuẩn của ta, cũng có thể viết chút ngôn tình, không thể so bì với cổ đại được, mức độ chênh lệch có nước mà dùng năm ánh sáng để tính.

Phượng Đại có chút bất ngờ, “Ngạch… Cổ Long, chưa từng nghe qua.” Nói nhảm, hắn đương nhiên chưa từng nghe qua.

“Đó là người.. nước khác” Kiên quyết đem hai chữ “thời không” nuốt trở lại.

“Là vậy a.” Phượng Đại vuốt cằm, tựa hồ đang tính toán cái gì.

Ta thương tiếc thở dài một tiếng, “Cổ sư phụ đã du tiên rồi, thực sự là đáng tiếc a.” Từ vẻ mặt của hắn suy ra, ta chỉ biết hắn mơ ước truyện của Cổ tiên sinh.

“Vậy sao?” Từ khẩu khí của Phượng Đại, ta nghe thấy sự thất vọng.

“Phượng Đại thúc thúc, ta cũng có chuyện muốn hỏi thúc.” Ta không làm ăn lỗ vốn, hắn hỏi ta một chuyện, ta tự nhiên cũng muốn hỏi một chuyện.

“Được.” Phượng Đại rất sảng khoái trả lời.

Khóe môi ta nhếch lên, trong mắt hiện ra một tia lạnh lẽo, “Ta muốn biết kẻ hủy hoại danh tiếng của phong lưu công tử là ai?” Nếu như để ta bắt được trứng rùa kia, ta sẽ khiến hắn đến gặp Diêm Vương đưa tin.

Phượng Đại do dự một chút, hầu như bất chấp khó khăn nói, “Ngạch… Mộ Dung Phong Vân.” Không hiểu tại sao, ta rốt cuộc thấy sắc mặt của hắn có chút cổ quái.

“Ai?” Ta khoét khoét lỗ tai, nghiêm trọng hoài nghi bản thân mình nghe nhầm.

“Phong Vân công tử.” Phượng Tam trả lời.

“Thúc xác định là ca ca của thái tử phi, trưởng tử của đại tướng quân, con vợ thứ của cái kia cầm thú Lục Thanh Nhã – Phong Vân công tử, Mộ Dung Phong Vân?” Tại sao hắn phải làm như vậy? Thứ lỗi ta đầu óc đần độn, tư chất tầm thường, nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra hắn tại sao lại hãm hại ta.

Phượng Đại nghiêm túc gật đầu, “Chính là hắn, thi họa song tuyệt Phong Vân công tử.” Trứng rùa kia… Không phải, suất ca có một chân với ta kia, khoan hẵng tới địa phủ đưa tin.

“Thi họa song tuyệt? Thúc xác định chính là ám chỉ hắn?” Ta thừa nhận gian phu của ta… không phải… là đại ca của ta thi họa không tệ, bất quá không phải đến mức “tuyệt” luôn chứ.

“Phong Vân công tử được xưng là kinh thành đệ nhất tài tử, thi họa của hắn nghìn vàng khó mua. Bất luận là hoàng thân quốc thích hay quan to hiển quý, đều lấy việc có những bức vẽ đó làm vinh hạnh. Ngay cả đương kim hoàng thường, cũng lưu giữ bức vẽ của hắn. Hơn nữa còn đích thân bình luận, cất giấu ở Đan Thanh các.” Nói xong câu cuối cùng, Phượng Tam ưỡn ngực, nguyên một bộ dáng vô cùng quang vinh.

Thảo nào cầm thú kia tìm hắn viết tấm biển cho ta, hóa ra gia hỏa này là một đại thư pháp gia tiếng tăm lừng lẫy.

“Ngạch tích thần a, ta rốt cuộc cũng biết hắn sao không thể phá sản được rồi.” Một kẻ được vinh dự là họa gia trứ danh toàn quốc, đương nhiên có tiền để tán gái đến lụn bại rồi. (Có tán gái hay không thì ta không biết, bất quá ta biết hắn chưa hề thượng qua nữ nhân khác, hắc hắc… Nam nhân như vậy, không để lại dùng chẳng lẽ cầm đi bán đấu giá à?)

“Tranh chữ của Phong Vân công tử nghìn vàng khó cầu.” Phượng Đại cũng đồng dạng tỏ ra rất quang vinh.

Bọn họ quen biết gian phu của ta sao? Có những biểu hiện đó làm gì? Người thấy quang vinh nhất phải là ta mới đúng chứ?

“Lợi hại.” Tiện nghi đều để người ta chiếm hết, cư nhiên lại không biết chức nghiệp của hắn, mặt mũi của Hắc quả phụ ta toàn bộ ném vào trên người Mộ Dung Phong Vân cả rồi.

*****

Sở Sở: Ngạch… đến cuối cùng còn ăn gian lượng từ…

Nói trong lúc viết văn, luôn là thói quen của Sở Sở. Sở Sở thấy nếu vậy sẽ có lợi cho tác giả và đọc giả hiểu nhau hơn, khoảng cách gần nhau hơn, hãn… Có khi ta còn loạn thất bát nhao nói nhảm vài câu, tâm sự với mọi người. Đọc sách vốn để thả lỏng tâm tình, Sở Sở có nói loạn thất bát nhao một chút, cũng muốn mọi người thả lỏng một chút. Nếu mọi người không thích, Sở Sở không nói lời vô nghĩa nữa là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.