Nhặt Chàng Công Ngốc Về Làm Ruộng

Chương 18




Editor: demcodon

Hai ngày này Yến Thần Dật thừa dịp có thời gian thì dạy Tư Bác viết chữ, bất quá hắn phát hiện hình như Tư Bác không có hứng thú gì với viết chữ, ngược lại là thích hỏi hắn về phương diện tính toán.

Yến Thần Dật cảm thấy dù sao chính là dạy y công trừ nhân chia đơn giản, vì vậy tùy tay viết một bảng cửu chương cho y, để cho y trước hết học thuộc lại nói.

Một nhân một bằng một, một nhân hai bằng hai, loại khẩu quyết này làm cho hai mắt Tư Bác hoa mắt, một lát thì học lẫn lộn.

Hôm nay thời tiết tốt, Yến Thần Dật mời Mạnh đại gia đến nhà, biết ông lão thích uống rượu cho nên hắn nhờ Vương đại thúc lúc đi lên huyện mang về một vò rượu ngon hiếu kính ông lão. demcodon-lqd Vốn là tính trả tiền khám bệnh cho ông nhưng ông lão không cần, còn thổi râu trừng mắt chỉnh đốn hắn một phen.

“Cháu đứa nhỏ này, không phải chỉ là một ít thảo dược thì có thể giá trị được mấy đồng tiền. Nếu cháu có lòng như vậy về sau mua nhiều rượu ngon cho lão là được.” Ông lão đã nói như vậy.

Yến Thần Dật đã nhớ kỹ, vừa lúc Vương đại thúc đi lên huyện kéo nước gạo về cho heo nên hắn nhờ Vương đại thúc mang theo rượu về.

“Mạnh đại gia, ngài giúp cháu xem thử mảnh kia trong sân cháu có phải là đảng sâm hay không.” Yến Thần Dật đỡ ông lão vào đất trồng rau đi đến nơi chân tường vươn tay chỉ chỉ: “Cháu thấy lá cây rất giống như mảnh đất trong sân ngài trồng.”

Đừng nhìn ông lão lớn tuổi lại thích uống rượu nhưng ánh mắt rất tốt, ông ngồi xổm xuống nhìn xem, ngắt phiến lá xuống ngửi ngửi rồi gật đầu một cái: “Thật sự chính là nó, sân này của cháu trồng không tệ đấy.” Ông lão ngẩng đầu nhìn nhìn trái phải, chỉ chỉ một chỗ khác ở chân tường: “Chỗ đó chẳng phải cũng một mảnh sao?”

Yến Thần Dật chớp mắt mấy cái đi qua nhìn nhìn, thật sự chính là nó. Hắn rất kinh ngạc.

“Mạnh đại gia, chỗ này của cháu sao có thể mọc những cây này, cháu cũng không có trồng, cũng không cố ý bón phân.”

Ông lão xua tay đứng lên đấm đấm chân, cười nói: “Mọc là được, cháu quan tâm nó mọc lên như thế nào làm gì, bình thường thì tưới cho chút nước chút phân là được, loại này dễ nuôi sống, không cần cố ý chăm sóc, dù sao cháu không quan tâm nó cũng đều mọc tốt như vậy.”

Yến Thần Dật gật đầu đỡ ông lão đi vào trong sân ngồi xuống.

Tư Bác bắt con gà con đặt ở trên bàn đá đang dùng ngón tay chọc nó, y chọc một chút gà con kêu chíp chíp hai tiếng, y vui vẻ đến đôi mắt đều nheo lại.

Mạnh đại gia đến nhìn nhìn y, ông duỗi tay sờ sờ gáy và trán của y gật đầu nói: “Khôi phục không tệ, tên này đã khoẻ mạnh.”

“Nhờ có đại gia.” Yến Thần Dật ở một bên rót rượu cho ông lão, lại bưng giò cuốn làm xong ra cho ông lão nhắm rượu, còn gắp một ít dưa muối ra.

Ông lão không quá thích giò cuốn, chỉ là lựa dưa muối nhỏ ăn hai miếng, lại thỏa mãn uống ngụm rượu.

“Tiểu Yến à, cháu nói về sau cháu muốn cưới tức phụ, tức phụ cháu không phải là mỗi ngày đều đẹp chết mất ư?”

Tư Bác ở một bên nghiêng đầu nhìn ông lão, lúc Yến Thần Dật vừa bưng thịt giò cuốn lên thì y đã không vui vẻ, hiện tại nghe ông lão nói chuyện thì y bĩu môi hỏi: “Tức phụ là thứ gì? Vì cái gì phải đẹp chết mất? Dáng vẻ rất đẹp? Có đẹp như A Hoa không?”

Yến Thần Dật ở một bên nghe được những vấn đề liên tiếp của y thật sự là vừa tức vừa buồn cười. Nam nhân ngốc này lại hỏi hắn về sau cưới tức phụ có đẹp như A Hoa hay không, chuyện đó có thể giống nhau sao, giống loài đều khác nhau.

Mạnh đại gia uống một ngụm rượu, nghiêng đầu cũng nhìn hắn hỏi: “Ai là A Hoa? Tên này sao lại đặt quê mùa như vậy.”

Khóe miệng Yến Thần Dật giật giật đứng dậy đi vào phòng bếp. Hắn là không còn mặt mũi nghe hai người này nói chuyện, quá ngây thơ.

“Nó chính là A Hoa.” Hai mắt Tư Bác sáng lấp lánh vươn tay chỉ chỉ xa xa gà mái ở trong ổ gà vểnh mông ăn thức ăn: “A Hoa rất lợi hại, mỗi ngày đều có thể sinh một trứng đấy, Thần Thần cũng khen nó thật giỏi.”

“Phụt” một tiếng, Mạnh đại gia phun ra một ngụm rượu, tiếp theo lau miệng cười ha ha: “Đúng vậy, đúng vậy, về sau tức phục của tiểu Yến khẳng định còn xinh đẹp hơn A Hoa, đẹp hơn nhiều.”

Tư Bác xụ mặt không vui.

“Mới sẽ không, A Hoa xinh đẹp nhất.” Y trừng mắt nhìn ông lão cười ha ha rồi bắt lấy gà con chạy tới ổ gà tìm A Hoa.

Mạnh đại gia cười đến run rẩy, ho khan hai tiếng lấy bình rượu hồ lô để sang một bên, ông ôm bình rượu đi tới phòng bếp khí lực đầy đủ hét lên một câu rống: “Tiểu Yến ta đi về đây, nếu có chuyện gì thì đi tìm ta.”

“Chờ một chút đi Mạnh đại gia, cháu thấy ngài thích ăn dưa leo muối, đúng lúc lấy cho ngài một chút.” Hắn cầm giấy dầu bao dưa leo muốn đi ra đưa cho Mạnh đại gia, quay đầu nhìn thấy Tư Bác đang cầm chổi quét ổ gà.

“Cháu đứa nhỏ này thật là khách khí.” Mạnh đại gia vui sướng cầm bao dưa leo muối, lại ôm bình rượu đi.

Tư Bác quay đầu nhìn ông lão bĩu môi hừ hừ hai tiếng.

Yến Thần Dật nhướng mày buồn cười lại gần: “Huynh tức giận chuyện gì vậy?”

“Ông lão kia nói A Hoa khó coi, về sau không cho ổng ăn ngon nữa.” Tư Bác để chổi sang một bên thở phì phì hỏi: “Thần Thần, tức phụ là cái gì?”

“Tức phụ chính là người về sau muốn ở bên nhau sinh sống, vừa rồi Mạnh đại gia không nói cho huynh biết à?” Yến Thần Dật thuận miệng nói rồi thăm dò qua nhìn trong ổ gà vốn là mấy con gà mái con, hiện tại đều lớn lên rất nhiều sắp có thể đẻ trứng.

Tư Bác nghe hắn nói như vậy lại càng không vui vẻ, duỗi tay muốn kéo hắn một cái. Yến Thần Dật thiếu chút nữa ngã ra phía sau.

“Làm sao vậy?” Hắn khó hiểu ngẩng đầu nhìn y, thấy y trừng mắt xụ mặt nhìn mình còn có chút buồn bực.

“Đệ nếu như có tức phụ thì không cần ta nữa có phải hay không?” Tư Bác duỗi tay túm một cái chụp hắn vào trong lòng dùng hết sức ôm.

Khóe miệng Yến Thần Dật giật giật bị y siết sắp chết không thể hô hấp.

“Ta làm sao sẽ không cần huynh chứ, mau buông tay, ta sắp bị huynh siết chết rồi.” Yến Thần Dật vỗ vỗ bờ vai của y ho khan hai tiếng.

Tư Bác nhanh chóng buông tay ra, chẳng qua mặt mũi vẫn là tràn đầy nghiêm túc nhìn hắn: “Đệ sẽ không rời bỏ ta có phải hay không?” Lần trước đột nhiên buổi sáng thức dậy không thấy Yến Thần Dật cũng đã làm cho trong lòng y không thoải mái. Lần này nghe được tức phụ là người muốn ở bên nhau sinh sống thì lại càng không thoải mái.

Y chớp mắt đặc biệt nghiêm túc nói: “Thần Thần, ta làm tức phụ cho đệ, đệ đừng đi tìm tức phụ khác có được hay không?”

Yến Thần Dật buồn cười nhìn y, bất quá nghe y nói như vậy lại đặc biệt thỏa mãn, đặc biệt vui vẻ.

“Huynh thật đúng là tên ngốc phải không? Nếu như sau này huynh khôi phục lại trí nhớ lại bị người nhà tìm đến thì khẳng định sẽ không ở lại với ta một người nhỏ bé sinh sống trong thôn.” Yến Thần Dật mím môi khẽ cười giơ tay sờ sờ mặt y, rũ mắt lại không nhìn y nhỏ giọng than thở: “Đến lúc đó chính là huynh không cần ta.”

Tư Bác không phải rất hiểu rõ những gì hắn đang nói mà nói những câu đó là có ý gì, cũng không có nghe được câu Yến Thần Dật than thở kia. Bất quá y cảm giác được Yến Thần Dật đột nhiên không vui, mặc dù cũng là cười như nụ cười không vui.

“Thần Thần, đệ làm sao vậy?” Y bước qua ngồi xổm trên mặt đất, cánh tay duỗi ra ôm lấy hắn, mặt cọ cọ ở trên bụng hắn: “Thần Thần không vui hả?”

Yến Thần Dật cúi đầu nhìn y, nhẹ nhàng vươn tay bóp vành tai của y xả giận: “Ta không có không vui, chỉ là mệt mỏi, huynh đứng lên đi, ngồi một lát mà chân đã tê rồi.”

Tư Bác mím môi ngửa đầu nhìn hắn không nói lời nào. Bất quá vẻ mặt kia rõ ràng chính là không tin lời Yến Thần Dật nói, nhưng mà để cho y nói thì y cũng không nói ra được nguyên nhân.

“Một lát ta làm sủi cảo cho huynh ăn, mau đứng lên.” Yến Thần Dật vươn tay kéo y, Tư Bác vừa nghe có ăn lập tức mặt mày hớn hở. Bất quá lần này không dễ tống cổ như vậy, hình thức theo đuôi lại mở ra.

Yến Thần Dật ở trong phòng bếp trộn nhân bánh, vốn là tính chỉ làm nhân thịt heo hành tây nhưng Tư Bác không thích hành tây, thấy nhiều hành tây như vậy y lại không vui vẻ ở một bên nắm lá hành, hắn chỉ có thể đổi thành nhân cải thảo.

Làm sủi cảo đối với Yến Thần Dật rất đơn giản, vốn là mình thích ăn sủi cảo. Trước kia cũng luôn là dùng một chút bột mì đã có thể nắn hơn hai mươi cái sủi cảo đủ ăn, hiện tại Tư Bác tương đối có thể ăn cho nên bao nhiều một chút.

“Thần Thần, đây là cái gì?” Tư Bác nghiêng đầu nhìn, thò ngón tay chọc chọc vào sủi cảo mập mạp để thành từng hàng ở một bên, mềm mềm chọc rất thích.

“Đây là sủi cảo, khẳng định huynh sẽ thích, có thể chấm dấm chua và sa tế ăn.” Yến Thần Dật giơ tay vỗ xuống tay y, không để cho y chọc chơi lên sủi cảo nữa.

Tư Bác cào cào mặt liếc nhìn hắn một cái, tiếp theo nhìn chằm chằm một cục bột để trên bàn một hồi lâu. Sau đó vươn tay ngắt một miếng bột ở phía trên đặt trong tay bóp bóp, lại để vào trong lòng bàn tay vo viên. Y nhìn thấy Yến Thần Dật đang cán vỏ bánh thì chớp mắt mấy cái, đôi tay tách ra một cái, bang một tiếng đập xuống, cục bột đã bẹp ra.

“Có phải làm như vậy hay không?” Túm miếng bột đã biến thành mảnh vỏ dày quơ quơ, Tư Bác cười hắc hắc không ngừng.

Yến Thần Dật nhìn cục bột đã bị y chơi thành màu xám buồn cười lắc đầu: “Để cho huynh chơi đến dơ bẩn như vậy làm sao bao được, huynh xem là được.” Yến Thần Dật cán hơn mười miếng vỏ sủi cảo sau đó tiếp tục bao.

Tư Bác nghiêng đầu theo dõi nhìn tay hắn, thấy hắn múc nhân đặt vào trong vỏ sủi thì cũng dùng muỗng nhỏ lấy chút nhân đặt ở trong vỏ. Bất quá y nắn nửa ngày ngoại trừ biến thành nhân tràn đầy tay thì căn bản nắn không tốt.

Yến Thần Dật cười lắc đầu, không quan tâm y.

Sủi cảo bao rất nhiều, Yến Thần Dật trước nấu hơn ba mươi cái sủi cảo da mỏng lớn múc để vào trong tô to đưa cho Tư Bác: “Huynh đi đưa cho nhà Lý đại gia đi, cứ nói để cho bọn họ nếm thử thứ mới mẻ, có thể nói hay không?”

Tư Bác bưng sủi cảo gật đầu nhưng ngắm nhìn Yến Thần Dật phía sau nồi lớn tỏa hơi nóng.

Yến Thần Dật nhìn y cười nói: “Nhanh đi, chờ huynh trở về thì có thể ăn cơm.”

Tư Bác vui tươi hớn hở bưng tô chạy. -demcodon

“Lý đại gia, Thần Thần kêu cháu đưa sủi cảo cho mọi người.” Y bưng tô to chạy vào trong sân, ngay cả cửa sân cũng bị y đá văng.

Dáng vẻ la hét kia dọa ông lão nhảy dựng lên.

“Chạy cái gì đó, cửa này của ta cũng bị cháu đạp hỏng rồi.” Lý đại gia nhận tô sủi cảo trừng mắt nhìn y một cái.

“Sủi cảo này là tiểu Yến bao?” Lý đại nương đến nhìn thoáng qua kinh hỉ nói: “Xem này, sủi cảo bao thật xinh đẹp, sao lại mang qua nhiều như vậy.”

Lý đại thẩm bưng bánh vừa nướng xong từ phòng bếp đi ra, nhận tô sủi cảo để sang trong đĩa nhà mình, lại lấy mấy cái bánh để vào trong tô đưa cho y: “Cầm về cho tiểu Yến đi, buổi sáng ngày mai hai cháu nấu chút cháo là có thể ăn.”

Tư Bác cười hắc hắc gật đầu, nói cảm ơn lại ôm tô chạy trở về.

“Phụ thân, tiểu Yến thật giỏi, còn biết nấu cơm, mùi vị thật thơm.” Lúc ăn cơm Lý đại thẩm cắn sủi cảo khen ngợi không thôi.

Lý đại gia gật đầu một cái, một lát ông qua đưa ý kiến cho tiểu Yến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.