Nhập Vọng

Chương 20




Nhiêm bà biến sắc, mụ không thể không kinh, không thể không hoảng!

Tên Thẩm Nhạn này thật sự muốn giết mụ !

Sao có thể thế được?!

Tử cổ vừa nhập thể là bị Mẫu cổ điều khiển. Đừng nói giết cổ chủ, muốn tổn thương lông tóc thôi cũng phải hao hết lực.

Càng đừng nói cổ trùng giờ đã bị khí huyết trong cơ thể mụ thức tỉnh, Mẫu cổ hiện, Tử cổ tất cuồng.

Nay cổ nhi hẳn đang đấu đá lung tung trong Nhâm mạch Thẩm Nhạn, dùng hết sức lực cũng không thể ngăn cản đau đớn đến tê tâm liệt phế đó. Vậy mà hắn ta còn có thể đứng thẳng người, chống lại mệnh lệnh của Mẫu cổ tới giết kẻ thao túng cổ là mụ sao?!

Nhiêm bà tung hoành Miêu Cương mấy chục năm, chưa bao giờ gặp kẻ có thể làm được vậy. Nhưng Thẩm Nhạn không dừng lại nửa bước, cái đâm này tới quả quyết, ánh sáng liễm diễm như kinh hồng xẹt qua thiên địa, thẳng tới không lùi, không gì cản nổi.

Trừ đối kháng trực tiếp thì còn biết thế nào ?

Nhiêm bà hét lớn một tiếng, vung cây gậy trong tay. Liên quan đến sống còn, mụ không thể không nhấc thân tàn, ra sức liều mạng.

Chỉ nghe tiếng kim thiết vang lên, kiếm trúng thân gậy. Không ngờ Nhiêm bà lại ngăn được một kích sát chiêu đoạt mệnh kinh thiên này.

Là lãng tử thể nhược hay chống không nổi cổ lực?

Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ, một tiếng như tơ thúy bị rách vang lên bên tai, gậy gỗ cứng như đá rạn nứt, giống như đá tảng cực nóng gặp búa tạ băng hàn, “crắc” một tiếng vỡ ra vạn vết rạn.

Một kiếm không trúng, một kiếm lại lên!

Vô Ảnh vụt nghiêng, lại đâm!

Nhiêm bà cắn nát đầu lưỡi, giữa trán bỗng sưng lên, cách da thịt mỏng manh thân trùng dữ tợn hiện ra nguyên hình.

Mẫu cổ hiện, Tử cổ dạo đến Thiên Trung lúc này nhảy lên, đau đến xuyên tim, khí huyệt vỡ vụn, huyết tương đen thùi dọc theo khóe môi nhỏ giọt, nhưng mà thân hình Thẩm Nhạn không nhúc nhích. Vô Ảnh đâm thẳng ngực Nhiêm bà.

Phụt ! Một ngụm máu tanh hôi phun lên mặt Thẩm Nhạn, trong máu Nhiêm bà có độc, chính là thứ bổ cổ trùng thích nhất. Chỉ cần mang chút mùi cổ huyết là có thể khiến Tử cổ phát cuồng.

Thẩm Nhạn lại không thèm nhắm mắt, mặc độc huyết thấm vào da thịt, soi cặp mắt đỏ tươi đến như rơi thẳng xuống âm tào địa phủ, mũi kiếm trong tay hắn rốt cuộc đâm thủng quần áo màu chàm, xuyên ngực Nhiêm bà.

Một kiếm này, lại trật nửa phần, đâm vào xương sườn. Không tang mệnh, Nhiêm bà cố nén đau nhức, gậy gỗ trong tay ra sức vung lên, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra hai bước.

Hai bước này đủ sao?

E không đủ!

Thân hình Thẩm Nhạn hơi vụt lên một cái, lại cất bước, đoản nhận bị máu đen nhuộm đen, đâm ra kiếm thứ ba.

Trong mắt Nhiêm bà rốt cuộc sợ.

Mụ từng thấy sống qua ngày chờ chết, từng thấy lâm trận phản chiến, từng thấy vô số giang hồ hào kiệt vì thoát khỏi cổ độc nghênh cổ chịu chết. Thế nhưng mụ chưa từng thấy, có kẻ cầm kiếm mà đến, chẳng sợ thân chết cũng muốn đoạt mạng cổ chủ!

Một gậy vung ra! “Rắc” một tiếng, thân gậy gãy thành hai đoạn, cánh tay phải Nhiêm bà trúng kiếm, hét thảm:

– Thư Sinh! Thư Sinh!

Miêu Cương nữ tử kiêu ngạo, Nhiêm bà cả đời chưa bao giờ cầu cứu một ai. Nhưng giờ này khắc này, đối diện với gương mặt Diêm La sát tinh mang mỉm cười, mụ rốt cuộc sợ. Sợ hãi. Thảm thiết kêu cứu.

Sau lưng lại truyền đến tiếng cười to:

– Bà bà, con mồi là của mụ nên mụ tự đi mà xử lý. Bọn ta đã ra sức giúp mụ ngăn lại một, còn nói thế nào nữa?

Trong lời Yêu Thư sinh mang đầy sự trào phúng, Ngọc Hành và Thiên Quyền vốn là hai bộ không liên quan đến nhau, hắn – tinh nhuệ Ngọc Hành, dựa vào cái gì phải đi giúp độc vật Thiên Quyền?  

Lại nói, nếu Nhiêm bà bỏ mình, Thẩm Nhạn đương nhiên không sống được, Tử Mẫu cổ bị thương, tên lãng tử đã chọn tự sát hắn mừng còn không kịp, chẳng lẽ lại bỏ nhiệm vụ của mình đi giúp cái chuyện vô dụng này?

Câu chế nhạo này khiến Nhiêm bà muốn nứt mí mắt, không thèm nhìn đám Ngọc Hành khốn nạn heo chó không bằng nữa, mụ nghiêng ngả lảo đảo bỏ chạy.

Đứt một tay, thân trúng hai kiếm, hao phí dương thọ kích phát hung cổ trong cơ thể, Nhiêm bà đã đến đường cùng, nhưng mụ vẫn giơ được chân, chật vật chạy đi.

Phía sau mụ, Thẩm Nhạn cũng cất bước đuổi theo, nhưng lúc này thể lực lãng tử đã sớm không bằng trước, mỗi bước đều nặng tựa ngàn cân, cố gắng chống đỡ mới có thể đứng vững.

Máu tươi nhuộm đỏ bộ quần áo màu thiên thanh, trán, khóe mắt, cổ họng, đầu ngón tay hắn, mỗi một nơi đều có máu chảy ra, từng giọt đen sẫm nhỏ giọt theo bước chân thấm vào bùn đất.

Cổ trùng trong cơ thể đã sắp phát điên, nhảy qua Khí Hải, đánh tới Quan Nguyên. Hắn cắn chặt khớp hàm, nụ cười nơi khóe môi bị đau đớn đánh vỡ, không ra gì nữa.

Nhưng bước chân hắn vẫn không ngừng, cầm kiếm đuổi theo Nhiêm bà đằng trước.

Sinh tử cận kề đã gần như trò khôi hài, so đấu không còn là võ nghệ thân pháp, mà là ai có thể chống đỡ đến hơi chân khí cuối cùng. Nhiêm bà biết Thẩm Nhạn sắp dầu hết đèn tắt, chỉ cần có thể chống đến Tử cổ nghịch hành, mụ liền có sáu phần thắng.

Mà Thẩm Nhạn cũng biết rõ, Tử cổ điên cuồng, Mẫu cổ cũng sẽ không bình an. Trọng thương hành công, Nhiêm bà có thể chống đỡ cũng chỉ là chốc lát, nay mất binh khí, chỉ cần đuổi kịp nhất định có thể tự tay giết mụ.

Chỉ cần đuổi kịp…

Hơn mười trượng, vách núi nằm ngang trước mặt, mụ trốn không lâu lắm.

– Xú tặc! Xú tặc! Còn không mau mau nạp mạng!

Bên kia, tiếng quát mắng vẫn chưa ngừng, mãng hán búi tóc tán loạn, trên vai trên tay đã có mấy vết thương sâu có thể thấy được xương, huyết châu chảy ra thành đen, hiển nhiên là trúng độc.

Tuy ba người liên thủ nhưng bọn họ vẫn không tóm được tiểu tử áo đen, ngược lại còn trúng mấy kích ám toán, nếu như không phải lâu chủ có lệnh muốn giữ tính mạng tên này, bọn họ sao cần phải đánh bó tay bó chân thế này!

Nhưng mà giữ tính mạng chứ không phải không thể đả thương người. Cây Tam Lăng cương xoa trong tay Liêu Nhân Hùng múa ngày càng hăng, chiêu chiêu đều nhắm ngực Nghiêm Mạc.

Cốt liên trong tay Hạc Ông rít gào giống như con mãng sống, trói chặt chân Nghiêm Mạc. Đào Hoa phiến trong tay Yêu Thư sinh thì sử dụng võ công đoản đả, không rời mặt, cần cổ Nghiêm Mạc mảy may.

Đánh lâu không được, thân pháp Nghiêm Mạc bắt đầu rối loạn. Một tầng huyết vụ bịt kín hai mắt, khiến cặp mắt tràn đầy lệ khí càng thêm tàn độc.

Không phải y không muốn phá vòng vây, nhưng công pháp, nội lực không hợp nhau, cái xác này hoàn toàn không thể phát huy mười thành chiến lực của y.

Ba người bên cạnh công kích giống như cái lưới lớn, mỗi một tấc trói chặt người y, thân pháp quỷ dị không thể nào thi triển, chút nội lực nhỏ bé của y sao có thể đột phá vòng vây được.

Bên tai, tiếng Nhiêm bà cầu cứu vang lên, Yêu Thư sinh trả lời lại một cách mỉa mai, mắt Nghiêm Mạc chợt lóe sự tàn ác, đột nhiên kiếm phong chuyển, kiếm mảnh bảy thước ngăn cản cốt châu Hạc Ông ném, một chiêu này vốn chẳng dậy sóng được gì, nhưng thanh kiếm rung rung “Crắc” một tiếng gãy thành hai đoạn, mũi kiếm như sấm bổ xuống Yêu Thư sinh.

Cả kinh không phải là nhỏ, khi Yêu Thư sinh chuyên tâm đỡ đòn thì quạt trong tay đang đánh vai Nghiêm Mạc, hoàn toàn không thể thu quạt đỡ lại. Phản ứng của hắn ta cũng không chậm, hông gập lại, một chiêu Thiết Bản Kiều, mũi kiếm sượt qua sát mũi, ai ngờ vừa tránh thoát một kích, một tiếng vang giòn liên tiếp khác vang lên.

Cốt liên trong tay Hạc Ông quấn lấy cánh tay trái Nghiêm Mạc, Ô Kim Quỷ trảo chính giữa vai, máu đỏ sẫm chảy ra hơn một thước, nhưng lão còn chưa kịp vui mừng, ngực bỗng lạnh, thanh kiếm mảnh dài như cành trúc đã đâm xuyên qua ngực.

Động tác nhanh lẹ, cái lưới đã bị rách, Nghiêm Mạc phi thân phóng ra ngoài, nhưng mà kẻ địch chưa diệt hết y đã mất binh khí, dù thân pháp có nhanh mấy cũng rơi vào bại cục.

Phía sau cương xoa hét giận dữ, phiến cốt nổi sóng, y cũng không thèm ngoảnh đầu, vươn tay giật, nắm cốt trảo đang cắm vào đầu vai, máu tươi làm ướt áo đen nhuộm dần ngọc diện, thân hình giống như mũi tên rời cung, tay y nhẹ nhàng vung lên, cốt liên bay ra ngoài.

Nhiêm bà dừng bước chân. Mụ không thể không dừng, vách núi giống như dùi đục bị bổ ra vết nứt trăm trượng, mụ không muốn rớt vực mà chết, đành phải dừng chân lại.

Đằng sau mụ, Thẩm Nhạn đã theo tới. Đó không còn là chạy, mà là lảo đảo tập tễnh, thế nhưng sắc bén trong đồng tử hắn chưa tan, tay cũng không hề run rẩy, lưỡi Vô Ảnh nắm trong tay, lóe tịch dương đỏ tươi.

Nhiêm bà không trốn, xoay cái đầu to như cái đấu qua, trong con mắt lồi đầy điên cuồng, tay còn lại của mụ cầm cây gậy chỉ còn một nửa, khàn giọng hô:

– Ngươi giết ta? Muốn giết ta? Thẩm Nhạn, mùi vị Nhâm mạch nghịch hành rất dễ chịu chứ?!

Mùi vị không dễ chịu, Tử cổ đã vào Hội Âm, bắt đầu phản chuyển nghịch hành, lãng tử lúc này phải lăn lộn dưới đất, kêu thảm, không nên đứng tại chỗ siết chặt kiếm. Thế nhưng hắn vẫn không dừng chân, không nghe, không đáp, vung tay xuất kiếm.

Miệng Nhiêm bà gầm thét, gậy gỗ bổ xuống, đầu gậy vốn nên đỡ lại mũi kiếm, không ngờ đoản nhận kia men theo gậy vòng lên, tiết diện bằng gỗ đâm vào vai Thẩm Nhạn, mà Vô Ảnh của hắn, xuyên thẳng qua ngực mụ già khô quắt. Máu đen từ quần áo màu chàm nhỏ xuống đất, nháy mắt làm mảnh đất vàng biến thành nước bùn, cây mây leo ở mỏm đá phát ra tiếng vang nhỏ, tàn tạ héo.

Đôi mắt lãng tử run lên, phun ra máu tươi.

Nhiêm bà sắp chết.

Trừ từng hơi thở vào, không còn hơi thở khác.

Hắn cũng sắp chết.

Tử cổ dừng ở đáy chậu không còn nhún trái nhún phải nữa, chỉ bi thương giật giật như là tiếng kêu cuối cùng trước khi chết. Ánh chiều tà rơi xuống như khói như ráng mây, xa xa núi biếc thướt tha muôn vẻ, sơn hà này đẹp đến thế, hắn sẽ không còn được nhìn thấy nữa.

Một tầng khói mù bao phủ con ngươi, mí mắt Thẩm Nhạn nhẹ nhàng run lên, như là rốt cuộc không nhấc nổi mí mắt, gương mặt xấu xí dữ tợn Nhiêm bà trước mặt cũng đột nhiên run run, giống như trái cây chín, vết đỏ giữa trán mụ đột nhiên nổ tung, một con sâu nhỏ như ve thu chui ra, hai cánh đập lên, bay thẳng tới lồng ngực da tróc thịt bong Thẩm Nhạn chui vào.

Đó vốn nên là đau đớn tâm phế, thế nhưng Thẩm Nhạn lại chẳng có cảm giác gì cả. Hắn chỉ hơi sửng sốt, đây là Mẫu cổ trong người Nhiêm bà sao?

Nhiêm bà đã chết, con sâu này còn muốn sống được khắc nào hay khắc ấy  ?

Đáng tiếc, nó chọn sai chủ nhân… Đầu óc hỗn độn sinh ra chút quỷ dị vui thích, lãng tử cong cong khóe miệng, nhưng không thể nở được một nụ cười.

Dưới chân truyền đến tiếng sột soạt, độc huyết thấm bùn đất khoảng một trượng, cũng độc chết tất cả thảm thực vật trong đất, dây leo mất đi sức bám, bùn đất bám vào vách đá bắt đầu bở ra, sột soạt rơi xuống.

Nhiêm bà khô héo nhỏ gầy, thân thể Thẩm Nhạn mạnh mẽ rắn chắc, hai người cộng lại cũng không tính nặng, thế nhưng bùn đất mất đi chất dính, không chịu được bọn họ. Vách núi cứ thế đổ sụp.

Thân hình Thẩm Nhạn hơi nhoáng lên một cái, ngã ra sau, phía sau không hề có sơn, không hề có đất, chỉ có gió núi gào thét, trời quang xanh thẳm, đôi mắt hắn nhắm chặt, khóe môi lộ chút ý cười, thế giới này tuy đẹp, nhưng lại không thể làm hắn dừng chân.

Nhưng núi không giữ hắn, lại có người giữ.

Một quỷ trảo đen bóng cuộn eo hắn, cốt liên móc lấy quấn chặt thân hình suýt nữa rơi xuống vực. Nghiêm Mạc ra tay, cốt liên ra vừa đúng lúc túm chặt được Thẩm Nhạn.

Nhưng mà bắt được thì sao?

Cương xoa sắc bén đánh trúng sau lưng, Nghiêm Mạc phun ra ngụm máu tươi, thân hình bay lên trời, y bắt được Thẩm Nhạn, nhưng không thể ở lại vách núi lâu.

Nếu không thả cốt liên trong tay, chính y cũng bị lôi rơi xuống vực.

Buông tay sao?

Nghiêm Mạc cong khóe môi cười lạnh, thân hình bay lên không mang một chút sức lực, ngược lại cánh tay chấn động, giống như sao băng rẽ trời, chim mỏi về tổ, bổ xuống theo bóng người đang rơi xuống, ống tay áo màu đen nhẹ nhàng bao lấy lưng áo lãng tử.

Thân ở giữa không trung, dưới chân lại không điểm tựa, hai người đồng thời rơi xuống vực

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.