Nhan Vương

Chương 9




Editor: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)

Beta: Cách Cách

___________________________

Buổi tối Nhan Tư Trác và Vương Tấn cùng đến hội sở, chia nhau ra ở cửa vào, được từng người phục vụ đưa vào từng phòng bao riêng.

Renaissance là một hội sở cao cấp rất có tiếng ở Bắc Kinh, có hạn mức VIP, phục vụ giải trí đầy đủ mọi thứ, nghe nói ông chủ đứng sau là người có quyền thế trong cả hai giới chính trị và thương nghiệp, kẻ có thể vào đây không chỉ có tiền, mà còn phải có cả nhân mạch và bối cảnh trong giới.

Phục vụ tiếp đãi Vương Tấn là một Omega nam xinh đẹp, hắn dẫn Vương Tấn xuyên qua hành lang với ánh đèn mờ ảo, đi đến trước cửa phòng bao, đẩy ra cánh cửa kim loại khắc hoa văn nặng trịch, đôi mắt trong suốt linh động liếc qua Vương Tấn, nhẹ nhàng đỏ mặt nói, “Vương tổng, tới rồi.”

Vương Tấn hờ hững liếc mắt nhìn hắn một cái, sửa lại áo, lập tức sải bước vào trong phòng.

Vương đạo và Lý Tẫn Sơn đã đến, đang ngồi trò chuyện vui vẻ trên sô pha.

Nhìn thấy Vương Tấn mắt Lý Tẫn Sơn liền sáng lên, Vương Tấn hôm nay mặc một bộ tây trang màu nâu sẫm, làm cho ngũ quan như được chạm khắc càng trở nên thâm thuý, lúc giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí chất ưu nhã trầm ổn, làm cho mị lực của nam nhân trưởng thành phát ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Lý Tẫn Sơn khẽ choàng tay qua eo Vương Tấn, cười giới thiệu, “Vương đạo, vị này là ông chủ mới của tôi, Vương tổng của công ty địa ốc Khánh Đạt, hay hiện giờ nên gọi là Vương đổng của công ty giải trí Khánh Đạt.”

Vương Cảnh Thu thực sự lắp bắp kinh hãi, cầm lấy bàn tay Vương Tấn chủ động đưa ra, “Tẫn Sơn nói với tôi, tôi còn không tin, thật không thể tin được người điều hành Khánh Đại lại trẻ như vậy, Vương tổng đúng là tuổi trẻ tài cao mà.”

“Sao có thể, chỉ là mua bán chút của cải trong nhà, đủ ăn cơm thôi mà.” Vương Tấn bắt tay cười, “Bộ 《 Cô Sơn》 mà ngài hợp tác với Tẫn Sơn kia tôi đã xem đi xem lại rất nhiều lần, lúc xem đã nghĩ, loại tác phẩm thế này chỉ có nghệ thuật gia chân chính mới có thể sáng tạo ra được, rất tuyệt vời.”

Vương Cảnh Thu bị anh khen đến sắp bay lên trời, cười to sang sảng xua tay, “Lần này tôi đo ni đóng giày định chế ra một vai diễn cho Tẫn Sơn, ngoại trừ cậu ấy ra không ai có thể diễn được, dốc toàn lực, tranh thủ lấy thêm một giải ảnh đế nữa!”

Lý Tẫn Sơn dẫn đoàn người ngồi vào vị trí, cười hàm súc nói, “Cơ hội lấy thưởng vẫn nên chừa cho hậu bối một ít.”

Bữa cơm này ăn cho có lệ, tâm tư của ba người cũng không đặt trên bàn ăn. Chuyện đã sớm định rồi, chẳng qua chỉ hẹn nhau gặp mặt một cái, giao lưu cảm tình, kết nhân mạch để về sau tiện dễ dàng hợp tác hơn.

Cơm còn chưa ăn xong, mấy thanh niên đã đến rồi, toàn là idol minh tinh các kiểu, trong đó có hai Alpha, đều là khách quý thường trực của chương trình giải trí cuối tuần đang nổi như cồn, ngay cả loại người không quá quan tâm lĩnh vực giải trí như Vương Tấn còn thấy quen mặt. Bọn họ thấy Vương Cảnh Thu, vừa kính trọng vừa hơi sợ hãi, đứng ở góc tường chào hỏi một cách máy móc.

Vương Tấn nghĩ thầm, lão già này, khẩu vị còn mẹ nó quá biếи ŧɦái.

Một đám người chuyển đến phòng KTV, Vương Cảnh Thu vẫy tay một cái, mấy đứa nhóc chạy tới như được miễn tử, cả đám tranh nhau bám vào anh, trường hợp này quả thực muốn bao nhiêu khó xử thì có bấy nhiêu. Vương Cảnh Thu xoa nắn bờ mông căng tròn của một Omega, nâng tay đánh một cái, cười thật đáng khinh, “Qua kia, phục vụ Vương tổng đi.”

Omega kia ngồi xuống cạnh Vương Tấn, nhào vào trong ngực anh như không xương, vừa nhào qua đã muốn hôn anh. Bộ dáng người này thật ra không tồi, nhưng người mà Vương Cảnh Thu chạm qua, Vương Tấn không muốn động vào dù chỉ là nửa đầu ngón tay.

Vương Tấn âm thầm quay đầu đi, cánh tay choàng qua vai Omega gần đó, kề sát tai hắn nói câu gì, chỉ thấy Omega vùi mặt vào trong lòng anh, bả vai run run mà cười.

Đầu bên kia Vương Cảnh Thu đang nắm tay hát tình ca với cậu Alpha kia, âm thanh phóng đại phát ra từ loa xung quanh làm người ta muốn điếc tai, cánh tay khô quắt còn đang vói vào trong quần áo người kia, cực kỳ bận bịu.

Trong giới đều biết, Lý đại ảnh đế không ăn đồ bên ngoài, bởi vậy không ai dựa đến bên cạnh hắn cả. Lý Tẫn Sơn chưa từng thấy bộ dáng phong lưu này của Vương Tấn, còn cảm thấy thật mới mẻ, vì thế cầm chén đựng xúc xắc đến, đẩy tới trước mặt Vương Tấn, “Vương tổng, chơi vài ván?”

“Chơi chứ, cược cái gì?” Vương Tấn lười nhác dựa vào sô pha, lộ ra nụ cười tự tin, “Cứ nói đi.”

Lý Tẫn Sơn cười ôn hoà, “Vậy cược uống rượu.”

Vương Tấn nhíu mày, “Vậy hôm nay có khi cậu phải nằm ra về rồi.”

Lý Tẫn Sơn cười lắc chén vài lần, từ chối cho ý kiến.

Hôm nay Vương Tấn xem như gặp đối thủ, tuy anh thắng cũng nhiều, nhưng bản thân cũng bị chuốc không ít. Anh đi WC xong, ngại trong phòng quá ồn, đứng ngay hành lang châm điếu thuốc.

Không lâu sau Lý Tẫn Sơn cũng đi ra, đại khái là uống hơi quá chén, nhịp bước có vẻ vững vàng, lại đi đường nghiêng trái ngã phải. Hắn vươn cánh tay chống vào bên cạnh đầu Vương Tấn, như con thuyền chao đảo giữa gió bão trên biển, khó khăn lắm mới ổn định được, nhéo cằm Vương Tấn một cách thân mật, “Sao lại không vào trong?”

Vương Tấn vừa không đẩy ra lại cũng chẳng hùa theo, chỉ dùng tay gãi vài cái trên tai, tiếng ù tai ong ong như muỗi vẫn bám riết không tha, anh âm thầm rũ mắt xuống, đáy mắt lướt qua một tia không kiên nhẫn, “Ồn quá, ra đây yên tĩnh chút đã.”

Lý Tẫn Sơn vuốt ve cằm của Vương Tấn, môi gần như sắp chạm vào, hầu kết hơi trượt, chậm rãi nói, “Vương Tấn, có đôi khi tôi nhìn anh, thật muốn mở đầu của anh ra, nhìn xem anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì…..”

Vương Tấn nâng mắt lên chẳng sao cả, im lặng nhìn chăm chăm vào Lý Tẫn Sơn, tiện tay chỉnh cà vạt giúp hắn, “Nghĩ đến cổ phiếu, nghĩ đến lợi nhuận, nghĩ đến cái giá phải trả.” Anh mỉm cười, “Tẫn Sơn, nếu cậu muốn giúp tôi, đóng phim cho tốt, kéo doanh thu phòng vé, đã là sự trợ giúp lớn nhất đối với tôi rồi.”

Lông mày của Lý Tẫn Sơn nhíu lại, như đang cố gắng tự hỏi gì đó, hắn vừa định nói chuyện, sau lưng đột nhiên vang đến một tiếng quát chói tai nghiến răng nghiến lợi, “Vương Tấn--”

Vương Tấn hơi ngơ ngác nhìn qua, chỉ thấy Nhan Tư Trác bước nhanh đến, một quyền hung hăng hướng vào mặt Lý Tẫn Sơn!

“A---!” Bartender Omega đi ngang qua thét chói tai, mấy chai rượu ngoại mất trọng tâm rơi thẳng xuống, vỡ tung toé trên đất, trong hành lang nháy mắt toàn là mảnh vỡ.

Bảo tiêu của Lý Tẫn Sơn ở trong phòng nghe thấy tiếng vang, lao ra nhìn xung quanh, nhanh chóng xác định bên nào đang yếu thế, lập tức ập về hướng Nhan Tư Trác. Mấy Alpha tuổi trẻ cường tráng phía sau Nhan Tư Trác cũng nhào lên như ong vỡ tổ, cùng đánh nhau với bảo tiêu của Lý Tẫn Sơn.

Nhan Tư Trác lăn trên đất một vòng, thoát ra từ cuộc hỗn chiến, lưu loát nhảy đến bên người Lý Tẫn Sơn, nắm áo xách cả người Lý Tẫn Sơn lên, một quyền đấm thẳng vào mặt, “Omega của bố mày mà mày mẹ nó cũng dám động vào à!”

Lý Tẫn Sơn ban nãy còn đang chả hiểu gì, lúc này đã định hình lại, nghiêng đầu trong chớp mắt, hoàn toàn là tránh né theo bản năng, nắm tay xé gió lao thẳng đến xẹt qua má. Nếu cú đấm kia thật sự đấm trúng, chỉ sợ não hắn cũng sẽ bị đập bay ra!

Omega? Của hắn ta? Nghi hoặc chợt loé qua, đảo mắt đã bị lửa giận sôi trào đè áp, cho dù là Alpha hiền lành cỡ nào đi chăng nữa, đối mặt với sự khiêu khích trắng trợn đến từ đồng loại, cũng sẽ thức tỉnh mặt cuồng bạo có sẵn trong gien.

Má Lý Tẫn Sơn bỏng rát, nâng gối hướng vào bụng Nhan Tư Trác, Nhan Tư Trác nén đau, đánh trả một đòn vào bụng Lý Tẫn Sơn. Lý Tẫn Sơn lảo đảo lùi hai bước, ôm bụng không đứng thẳng nổi, gương mặt ngày thường lạnh lùng đến vô cảm bị nét ngang tàng lẫn phẫn nộ chiếm cứ, trừng Nhan Tư Trác như đang nhìn kẻ điên, phun ra mấy câu thô tục hiếm có, “Mày mẹ nó bị điên à? Chúng ta gặp nhau rồi à?”

Bên kia một bảo tiêu thấy Lý Tẫn Sơn rơi vào thế hạ phong, giãy giụa thoát ra, nhào đến từ phía sau túm lấy cổ Nhan Tư Trác, Nhan Tư Trác bất ngờ không kịp phòng bị, bị bảo tiêu làm cho lảo đảo. Hắn bắt lấy cánh tay kia, chân dài bước ngang thành thế, dựa vào lực quán tính vung mạnh một cái, bảo tiêu gần một trăm cân bị ném cho nằm bò, ngã lên mặt đất toàn là thuỷ tinh vỡ vụn, sau lưng lập tức chảy ra máu, đau đến gào lên.

Tin tức tố Alpha nồng đậm từ máu nhanh chóng lan tràn ra cả hành lang, Vương Tấn lấy áo che mũi, bắt lấy cánh tay Nhan Tư Trác trong hỗn loạn, gầm to lên, “Đừng đánh! Tất cả mẹ nó đừng đánh nữa!”

Rất nhiều cái đầu ló ra từ các phòng bao, tò mò nhìn trận khôi hài này, lại bị khí tức Alpha đáng sợ bức lui. Vương Cảnh Thu cũng đi ra, vẻ mặt đầy dầu mỡ nhìn cục diện hỗn loạn, bước từng bước ra ngoài, dựng mày lên mười phần trung khí mắng, “Đánh đấm cái gì, chỗ này là chỗ cho mấy người đánh nhau à! Mau dừng lại!”

Nhan Tư Trác dùng một tay ép Vương Tấn đến sát tường, che anh khỏi phạm vi hỗn chiến, dùng sức chỉ chỉ vào anh, sắc mặt âm ngoan, “Sổ sách của chúng ta về nhà sẽ tính.”

Vương Tấn bị tin tức tố của Alpha bốc lên nồng nặc trên hành lang hun đến buồn nôn, anh đỡ tường nôn một trận, dư quang liếc nhìn bóng người qua lại, toàn bộ đầu óc đều nghĩ, còn đánh tiếp nữa thể nào cũng mẹ nó ra chuyện không may. Bảo tiêu của Lý Tẫn Sơn không dám động vào hắn, mấy người Nhan Tư Trác mang…. Con mẹ nó, ăn vài đòn cũng chả mất mạng, còn hơn là làm lớn chuyện!

Vương Tấn vọt vào giữa đám Alpha đang đánh nhau, cố gắng tách hai tên Alpha đang xông vào nhau kia ra, “Đừng đánh, đều mẹ nó là đồ ngu à?!”

Mười mấy Alpha đang đánh đến đỏ mắt, căn bản chẳng dừng được, không biết ai đánh một quyền, đấm thẳng vào dạ dày của Vương Tấn.

Vương Tấn cảm thấy nội tạng muốn lộn nhào cả lên, toát ra từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh trên trán. như thác nước đổ xuống khuôn mặt. Cảnh tượng trước mắt anh càng ngày càng mơ hồ, cả thế giới dần nghiêng ngã, sụp đổ, bên tai chỉ còn nghe tiếng thở dốc nặng nề của mình. Trong khoảnh khắc rơi vào hắc ám, anh thấy Nhan Tư Trác vọt tới trước mặt anh, khẩu hình đang gọi “Vương Tấn”, rồi sau đó trời đất quay cuồng, hết thảy đều phai màu.

Mọi âm thanh đều im bặt.

Nhan Tư Trác ngồi ở văn phòng bác sĩ điều trị chính, phiền não gõ gõ bàn, “Kết quả kiểm tra thế nào?”

Bác sĩ xoay người, trên đầu dán băng gạc, thoạt nhìn có vẻ buồn cười, đem kết quả xét nghiệm ném đến trước mặt hắn, “Tự xem đi.”

Cậu ta là một trong những anh em mở tiệc đón gió cho Nhan Tư Trác ngày hôm nay, nhị công tử của Quan gia Quan Triều. Trong giới thiếu gia nhà quyền quý cũng coi như là một kẻ ngoại tộc, không tiếp nhận sản nghiệp của gia tộc, lại cố “Dùi mài kinh sử”, vượt qua chông gai một đường thăng chức, cuối cùng trở thành bác sĩ đủ tư cách của bệnh viện hạng ba, làm mọi người đều kinh ngạc.

Nhan Tư Trác nhìn lướt qua liền nhíu mày, “Xem chả hiểu, cậu mẹ nó không nói thẳng cho tôi được à?”

Quan Triều nhún nhún vai, cầm tờ giấy kia lên, “Tôi vốn nghĩ loại chuyện này, nên làm chút nghi thức cho đúng bộ, kiểu tự mình xem kết quả ấy.”

Nhan Tư Trác chả hiểu ra sao, “Là sao?”

Quan Triều nhìn hắn, cười cười nói, “Anh ta mang thai.”

Nhan Tư Trác sững sờ ngay tại chỗ, há miệng thở dốc choáng váng, chẳng phun ra được chữ nào. Trước đó hắn cũng có đoán như vậy, nhưng không thể nào kinh ngạc bằng việc chuyện này là thật.

“.......Đệt.” Nhan Tư Trác khẽ chửi một tiếng, hoàn hồn lại, đáy lòng bỗng chốc mừng như điên, lại chẳng hiểu mình vui mừng chuyện gì. Hắn cố gắng đè xuống khoé miệng đang nhếch lên, mở miệng hỏi, “Anh ấy không sao chứ?”

“Không vấn đề gì lớn, chỉ là thể chất của Omega trong thời gian mang thai có hơi yếu ớt, dao động cảm xúc hay sinh lý quá lớn sẽ dẫn đến phản ứng tiêu cực, hơn nữa tôi thấy lúc anh ta đến đang ôm bụng, trường hợp lúc nãy loạn như vậy, có khi là ai đó đánh anh ta.”

Nhan Tư Trác không tự giác siết chặt nắm đấm, “Vậy sao anh ấy còn chưa tỉnh?”

“Anh ta uống không ít rượu, tối nay là tỉnh thôi.” Quan Triều chớp chớp mắt nhìn, kề thật sát vào, “Tám với anh em tí nào, Omega cực phẩm như vậy, khi nào thì tán được vậy?”

Nhan Tư Trác liếc xéo cậu ta một cái, mặt không đỏ tim không nhảy nói, “Anh ấy xem trọng tôi chứ gì nữa.”

“Thôi đừng có nổ, cái kiểu cay mắt như cậu, có Omega đứng đắn nào xem trọng cậu được à?” Quan Triều nhớ đến hội sở vừa rồi, nên suy nghĩ lại gật gù, “Ờ, nói mới nhớ, anh ta hình như cũng không đứng đắn lắm, lúc chúng ta đi ngang, anh ta chẳng phải đang cùng ----”

“Câm miệng đi.” Nhan Tư Trác lạnh lùng ngắt lời, mặt lạnh như tiền, “Có việc gì cần chú ý trong lúc… mang thai không?”

“À, đúng rồi, thời đầu thai kỳ của Omega tương đối bất ổn, không nên làm chuyện phòng the quá nhiều, làm kịch liệt càng không được.” Hắn nhìn thoáng qua phim X quang của Vương Tấn: “Cửa khoang sinh sản rất nhỏ, không trong kỳ động dục không thể cưỡng chế mở ra. nếu không sẽ dễ tạo thành thương tổn.”

Nhan Tư Trác đoạt lấy tấm phim trong thay hắn, “Cậu mẹ nó nhìn chỗ nào đấy?”

“Hử, Vương Tấn? Tên này quen vậy.” Quan Triều bỗng khựng lại, đại não chết máy hai giây, nghẹn họng trân trối nhìn Nhan Tư Trác, “Đậu má, Vương Tấn, không phải Vương Tấn của Khánh Đạt kia chứ?”

Nhan Tư Trác tức giận hỏi ngược lại, “Còn có Vương Tấn nào nữa à?”

Quan Triều che miệng lại, đáy mắt điên cuồng bắn ra sự tò mò, kích động đè nhỏ giọng, “Ổng mẹ nó không phải là ….?”

Nhan Tư Trác chẳng để ý chút nào mà “Ừ” một tiếng, “Việc này đừng truyền ra ngoài.”

Quan Triều liên tục “Đậu má” mấy tiếng, hưng phấn tới mức vỗ đùi. Trong giới của họ cũng hay có nhiều việc khác người, nhưng mà khác người đến mức này thì, thật sự là lần đầu gặp được.

Đang định hỏi kỹ hơn một phen, y tá bên ngoài đã gõ cửa, ló đầu vào nói, “Bác sĩ Quan, Vương tiên sinh ở phòng bệnh VIP tỉnh rồi.”

“Được, chúng ta qua đó đi.”

Nhan Tư Trác hít sâu một hơi, còn chưa xây dựng tâm lý xong đã buộc phải theo Quan Triều ra khỏi văn phòng. Trên đường đi đến phòng bệnh, hắn còn trào phúng nghĩ, đứa nhỏ này có khi Vương Tấn còn chẳng muốn chăng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.