Nhàn Vương Kiêu Ngạo

Chương 44: Bức hoạ công chúa




“Bái kiến chư vị hoàng tử…”

Sứ thần hai nước hướng tới đám hoàng tử hành lễ, mâu quang không dấu vết đánh giá bọn hắn. Trong chúng hoàng tử ở đây, phải tìm ra được đối tượng hoàn hảo để lựa chọn.

Chúng hoàng tử cũng hướng nhóm sứ giả gật đầu, trong lòng đăm chiêu.

“Chúng hoàng nhi của trẫm thực vĩ đại, nghĩ đến chư vị sứ thần trong lúc nhất thời sẽ không thể tự chủ trương được.” Hoàng đế Bắc Phượng không chút khiêm tốn nói, vẻ như đối với hoàng nhi của mình đều rất nắm chắc.

Thật sự là Vương bà bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi mà!

Tô Khinh Lăng trong lòng thầm nói. Nàng nhìn trong đám hoàng tử kia thực chỉ là Lạc Lạc của nàng là thuận mắt thôi.

“Đúng, đúng. Chư vị hoàng tử đều khí vũ hiên ngang.”

Đám sứ thần một bộ dạng cúi đầu khom lưng, hùa theo lời Hoàng đế Bắc Phượng.

“Ha ha ha…” Hoàng đế đắc ý cao giọng cười to, thân thủ hướng sứ thần giới thiệt: “Đây là Đại hoàng tử, cũng là Thái tử Diệu Thần. Đây là Nhị hoàng tử Diệu Ngôn, Tứ hoàng tử Diệu Uy, Bát hoàng tử Diệu Đức, Cửu hoàng tử Diệu Thành, Thập Nhất hoàng tử Tư Lạc.”

Vài vị sứ thần hướng chúng hoàng tử gật gật đầu, trong lòng nhanh chóng nhớ đến những gì bản thân đã biết. Tam hoàng tử Diệu Lạc nghe nói là không phục khi lập Đại hoàng tử làm Thái tử, lại bị mẫu thân là Liên phi giật dây phía sau có ý đồ tạo phản, kết quả hiện tại bị đày đến Hoàng lăng, Liên phi cũng bị ban ba thước lụa trắng tự sát. Mà mẫu phi Thập Nhất hoàng tử là Nghiên Quý phi được hưởng ân sủng, Thập Nhất hoàng tử thân mình lãnh đạm, không có hứng thú với hoàng vị. Tóm lại một chút, xem ra cũng chỉ có Thái tử cùng Tứ hoàng tử, Bát hoàng tử có vẻ được. Nếu công chúa bọn hắn gả đến Bắc Phượng, lựa chọn Thái tử vì vị trí Thái tử phi, tương lai sẽ có cơ hội làm Hậu vị. Nhưng ai cũng không thể chắc chắn Thái tử có thể an vị, Tứ hoàng tử và Bát hoàng tử cũng có thanh danh cùng thế lực của bản thân, hai người cũng có thể cùng Thái tử ganh đua, thật đúng là có lắm lựa chọn.

“Lạc Lạc, tại sao đám hoàng huynh của ngươi không phải Diệu Ngôn thì là Diệu Uy, chỉ có mình ngươi kêu Tư Lạc?” Tô Khinh Lăng ghé sát tai Hạ Tư Lạc nói nhỏ, lại không biết một câu Lạc Lạc của nàng đem mọi người xung quanh thiếu chút nữa sợ đến ngã ngửa.

Lạc Lạc…

Thiên! Bọn họ hẳn là nghe nhầm đi? Cư nhiên có loại xưng hô vừa thân thiết vừa khả ái với Thập Nhất hoàng tử nổi tiếng là khối băng di động?

Hạ Tư Lạc hạ mi, tựa hồ như không cảm thấy có gì không bình thường với cái xưng hô đó.

“Lạ Lạc, sao ngươi không để ý ta?” Hạ Tư Lạc không để ý, Tô Khinh Lăng càng muốn kêu hắn chú ý.

“Không nguyên nhân.” Có lẽ bị Tô Khinh Lăng làm phiền đến chịu không nổi, Hạ Tư Lạc phun ra ba chữ rồi thôi.

“Ngươi cần được rèn luyện tài ăn nói.” Tô Khinh Lăng giơ mi, đối với Hạ Tư Lạc gật đầu: “Nếu không, sẽ có một ngày ngươi thoái hoá đến không thể nói được mất.”

“Chủ tử…” Xuân Vũ, Hạ Hà hoảng sợ, ánh mắt lén lút nhìn Hạ Tư Lạc, chỉ sợ hắn nổi giận.

“Ta không có nói sai nha! Ta…”

“Bệ hạ, chúng thần phụng chỉ quốc chủ, đem bức hoạ công chúa dâng lên.” Sứ thần Đông Nhạc cùng Tây Thành đồng thời lên tiếng, trong tay còn cầm theo bức hoạ cuộn tròn vẽ công chúa chưa xuất giá của bọn hắn.

“Ức, còn có hoạ đồ?” Tô Khinh Lăng nhãn tình sáng lên, lại cảm thấy hứng thú.

“Nga?” Hoàng đế cũng khơi mày: “Kia thỉnh chư vị sứ thần tự nhiên, đem hoạ cho chúng hoàng nhi xem một chút dung mạo của công chúa quý quốc.”

“Dạ.” Sứ thần hai nước phân biệt đưa bức hoạ giao cho thái giám một bên.

Thái giám đem bốn bức hoạ mở ra, nhất thời, trong hoạ hiện ra thân ảnh bốn nữ nhân tuổi còn thanh xuân với thân hình đẫy đà, y phục hoa lệ, mỹ mạo mỗi người một vẻ.

“Bộ dạng miễn cưỡng gọi là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.