Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi!

Chương 3: Lần đầu gặp gỡ




Edit: Shion

Tư Hạo Lam ra lệnh cho vệ sĩ, chán ghét liếc nhìn đôi đũa vừa mới chạm vào mu bàn tay mập mạp, tiếp tục bồi thêm một câu: “Lấy một đôi đũa đến đây.”

Vệ sĩ nhìn cảnh tượng kì quái trong phòng ăn lại chần chờ. Bình thường Tư đại thiếu gia không có địa vị gì, gã không biết có nên nghe y phân phó hay không.

Bà chủ Tư đưa mắt ra hiệu cho Tư Ích Niên, Tư Ích Niên làm gia chủ cuối cùng cũng chịu lên tiếng: “Cái bàn này có lẽ chất lượng không tốt…”

Bà chủ Tư nghe xong tức ói máu! Cái bàn này mấy vạn tệ đấy! Vừa rồi Tư Hạo Lam không những đánh con trai bà, còn quát bà ta không cho bà ta nói, được lão chồng còn ba phải, không thể trông cậy được tí gì. Bà ta chỉ có thể tự mình mở miệng: “Lam Lam con như vậy thật sự không thể chấp nhận nổi. Con cảm thấy được gả cho Kha Lâm là có thể muốn làm gì thì làm, không để ba và mẹ vào mắt…”

Bà ta còn chưa nói xong đã bị Tư Hạo Lam ngang ngược ngắt lời.

Tư Hạo Lam không dùng ngôn ngữ để ngắt lời bà ta mà dùng hành động.

Y vụt dậy, nắm tay đặt lên vai một vệ sĩ. Vệ sĩ từng được huấn luyện chuyên nghiệp, theo bản năng lui vai né tránh. Nhưng Tư Hạo Lam không cho gã cơ hội, vệ sĩ chỉ cảm thấy sức mạnh đang kìm chặt vai gã nặng ngàn cân, liền nâng cánh tay còn lại tấn công Tư Hạo Lam, muốn thoát khỏi thế bị động.

Tư Hạo Lam không có nội công pháp lực, nhưng ngoại công thì vẫn còn. Sức lực của y lớn đến kinh người. Dưới sự giam cầm của hai tầng kỹ năng và vũ lực, vệ sĩ căn bản không thể trốn thoát. Tư Hạo Lam cầm bả vai vệ sĩ xoay gã một vòng, kéo cánh tay dùng sức bẻ ra sau. Vệ sĩ nghĩ bả vai bị bẻ trật khớp rồi, không ngờ Tư Hạo Lam túm gã nâng lên.

Tiếp theo, mọi người nhìn thấy Tư Hạo Lam xách vệ sĩ ném ra ngoài.

“Đã bảo ngươi đi lấy nồi cơm ra đây.” Tư Hạo Lam cả giận nói, đầy tớ này sao lại không nghe lời như vậy!

Bà chủ Tư nói được một nửa, xem xong màn này lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.

Vệ sĩ sửng sốt. Quá tà môn! Gã thế mà lại bị đại thiếu gia ném ra ngoài một cách dễ dàng, quay về lấy nồi cơm… Vệ sĩ từ trên mặt đất bò dậy, có ngốc cũng biết hẳn nên làm như thế nào. Gã ngơ ngác đi vào phòng bếp, mờ mịt tự hỏi vài giây nồi cơm là sao, sau đó ôm cả nồi cơm điện mang ra. Gã đi đến cửa phòng bếp lại lộn về, cầm thêm một đôi đũa mới.

Vì thế giữa bàn ăn nứt ra một vết sẹo đáng sợ đặt thêm một nồi cơm trắng. Cơm chất lượng cao, hạt cơm vừa tròn vừa chắc, hơi nước bốc lên còn có mùi thơm đặc biệt của gạo. Tư Hạo Lam rất hài lòng.

“Im lặng ăn cơm. Không được phép nói chuyện.” Y truyền lệnh, tất cả mọi người nhìn nồi cơm điện im lặng không nói một lời.

Tư Ích Niên cùng bà chủ Tư kinh hãi tự hỏi Tư Hạo Lam sao lại đột nhiên đổi tính, có phải hay không vì không muốn gả cho Kha Lâm nên đầu óc xảy ra vấn đề, mắc chứng hưng cảm*.

*Chứng hưng cảm: Là triệu chứng tâm thần. Một người đột nhiên vui vẻ bất thường, dễ bị kích thích, cáu kỉnh hoặc tràn đầy năng lượng một cách thái quá, trái ngược với trầm cảm.

Hai ông bà chủ nuốt cũng không trôi. Tiểu Tư béo tay phải sưng vù, chỉ có thể dùng tay trái xúc cơm, còn không dám gắp thịt ở quá xa, chỉ có thể ăn rau xanh trước mắt, ăn rồi ăn suýt chút nữa chảy nước mắt chua xót.

Chờ Tư Hạo Lam buông đũa, mọi người mới nhẹ nhàng thở ra. Bà chủ Tư kéo con đi trước. Bà ta sợ Tư Hạo Lam phát điên lôi bà với con trai ra đánh một trận. Chờ bà chủ Tư dẫn con trai cưng đi rồi. Tư Ích Niên hắng hắng giọng, chuẩn bị thân mật tâm sự với Tư Hạo Lam về chuyện kết hôn với Kha Lâm. “Hạo Lam, Kha gia bên kia…”

Tư Ích Niên vừa mới nhấc đầu, Tư Hạo Lam liền ra hiệu cho ông ta đừng nói nữa. Tư Hạo Lam đã xem qua quyển sách này, biết những việc nhân vật chính phải trải qua.

Đầu tiên nhân vật chính thành thành thật thật cùng nhân vật phản diện kết hôn, đêm tân hôn sống lại, lần hai nhân vật chính trực tiếp bỏ trốn, hoàn toàn không đến đám cưới.

Lúc này đây, Tư Hạo Lam quyết định chủ động xuất kích, giải quyết triệt để vấn đề.

Y nói với Tư Ích Niên: “Ta muốn đi gặp tên họ Kha, dẫn ta đi gặp hắn.”

Tư Ích Niên nghe xong mừng rỡ, đứa con vẫn luôn kháng cự đột nhiên có thể nghĩ thông suốt thật sự quá tốt. Tư Ích Niên phấn khích xoa xoa tay, chứng minh tiền sắp về túi rồi nha…

Ai ngờ Tư Hạo Lam đột nhiên vòng vo: “Chờ ta giải quyết xong sẽ lập tức quay về.”

Tư Ích Niên: “……….”

Còn quay về nữa hả? Phương pháp xử lý như thế nào?

Kế hoạch của Tư Hạo Lam là nhanh chóng trừng trị tên họ Kha, sau đó sẽ về sớm để ăn khuya. Tư gia tuy rằng rất nhàm chán, nhưng đồ ăn không tệ, Tư Hạo Lam không ngại nán lại lâu.

Tư Ích Niên không thể lý giải mạch não của Tư Hạo Lam, nhưng nếu y đã buông xuôi bằng lòng đi gặp Kha Lâm, so với việc tuyệt thực chống cự vẫn tốt hơn rất nhiều. Tình huống của công ty đang hết sức nguy cấp, thật sự không thể chờ được nữa. Trước hết lừa y đến Kha gia, sau đó mới tính chuyện lâu dài.

Sau khi ăn no, Tư Hạo Lam nói đi liền đi, nhưng Tư Ích Niên lại mở miệng ngăn cản: “Đã tối rồi. Hay là để ngày mai đi có được không?” Buổi tối dinh thự Kha gia rất đáng sợ.

Tư Hạo Lam một khi đã quyết định sẽ khăng khăng làm theo ý mình. Tư Ích Niên sợ y không hài lòng, nếu không tuyệt thực nhất định sẽ nổi điên đánh người liền bố trí một tài xế và một vệ sĩ đưa y đến Kha gia.

Vệ sĩ vẫn là anh chàng bê nồi cơm căng thẳng dán người trên ghế phó lái, hận không thể co mình thành một quả bóng. Tư Hạo Lam ngồi ở ghế sau, một tay chống cằm nhìn qua cửa kính ngắm phong cảnh ven đường.

Bây giờ trời đã ngả về chiều. Thời khắc hoàng hôn, ánh mặt trời màu quất hiu quạnh phủ lên khuôn mặt Tư Hạo Lam, phác họa vô cùng tinh tế xương quai hàm hoàn mỹ của y.

Ngoại hình Tư Hạo Lam vốn rất đẹp, lúc này ánh mắt y nặng nề nhìn ra bên ngoài dĩ nhiên gợi lên cảm giác đẹp như tranh vẽ.

Chỉ là ánh mắt đừng hung ác khủng bố như vậy thì tốt rồi.

Thực tế Tư Hạo Lam đang nghĩ: thì ra đây là ô tô nha.

Tuy hệ thống cưỡng chế khiến y hiểu rất nhiều điều về thế giới này nhưng vẫn chưa từng tiếp xúc thực tế, trong đầu chỉ có một ấn tượng như vậy. Hiện tại được ngồi thử, xe lao đi rất nhanh, tốn ít sức hơn so với việc ngự kiếm phi hành.

Vệ sĩ không biết tâm lý của y. Đại thiếu gia vẫn đang thất thần, khóe miệng còn cười quỷ dị, thật là đáng sợ!!!

Nhưng mà lại nói, ngoại hình của đại thiếu gia vốn đẹp như vậy sao? Hiện tại, Tư Hạo Lam xinh đẹp đến mức có tính công kích, khiến người khác không thể nhìn thẳng, mang theo cảm giác áp bức mãnh liệt.

Vệ sĩ tỉ mỉ hồi tưởng một chút về đại thiếu gia trong trí nhớ, lại dường như không tìm ra cái gì. Hình như đại thiếu gia trời sinh như thế, nghĩ rồi nghĩ khiến gã có chút hồ đồ. Gã không nhịn được nhìn lên kính chiếu hậu vài lần, phát hiện trong gương Tư Hạo Lam đang nhíu mày. Vệ sĩ sợ tới mức lập tức thu hồi ánh mắt.

Ô tô chở Tư Hạo Lam chạy như bay đến Kha gia.

Tư Hạo Lam từng xem qua cuốn tiểu thuyết một lần, trong đó tên Kha Lâm này còn rất nhiều đất diễn. Tiểu thuyết nhiều lần miêu tả y tâm lý biến thái, đối xử với nhân vật chính cực kỳ độc ác. Y là nhân vật phản diện lớn nhất trong tiểu thuyết tình yêu, tác dụng chính là ngăn cản nhân vật chính và ảnh đế phát triển tình cảm.

Đối với điểm này Tư Hạo Lam vô cùng khinh bỉ.

Y tốt xấu gì cũng là nhân vật phản diện. Nhân vật phản diện cũng phải coi trọng phẩm cách. Hàng ngày chỉ loay ha loay hoay quan tâm mấy chuyện yêu yêu đương đương vớ vẩn, sợ là không thể thành tài.

Nhưng mà y vẫn quyết định đi gặp mặt Kha thiếu gia này.

Mau chóng thu phục, diệt trừ tai họa về sau.

Sắc trời dần dần tối, Tư Hạo Lam lúc này mới hiểu tại sao Tư Ích Niên bảo y để ngày hôm sau hãng đến.

Xe ra ngoài nội thành đi đến vùng ngoại thành, sau đó leo lên một ngọn núi. Trên núi dân cư thưa thớt, chỉ toàn cây cối. Hiện tại tiết trời đang nóng, trên núi không có gió, từng nhành cây chiếc lá rủ xuống như bị đóng băng. Dưới bóng cây mờ mờ ảo ảo mở ra một con đường núi. Chiếc xe chạy trên mặt đường, may mắn đèn cao áp hai bên cực kỳ sáng. Nhưng đường càng sáng bóng cây ven đường lại càng tối đen, tùy tiện liếc nhìn cũng có cảm giác như bị bóng đêm hút vào.

Dinh thự của Kha gia nằm giữa sườn núi.

Ở cái vùng hoang tàn vắng vẻ chim không thèm ỉa, Kha thiếu gia ngược lại có chút phong phạm của chúng ta.

Trước kia, để giữ gìn hình tượng thần bí, lạnh lùng kiêu ngạo____ ở thế giới này người ta gọi là “trang bức*”, Tư Hạo Lam tìm một tòa linh sơn, chiếm núi xưng vương, cũng là ở trên núi.

*Trang bức: chỉ một loại hành động, phong cách giả dạng. Như người giàu có thông minh hay tỏ ra mình nghèo khổ, ngu dốt hoặc ngược lại, người vừa nghèo vừa ngu nhưng hay tỏ vẻ mình hơn người

Không khí nơi này khiến tài xế có chút bất an, chủ động mở miệng nói chuyện, muốn phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đến kỳ quái: “Vùng này mười năm trước là khu công nghiệp công nghệ cao được thành phố xem trọng. Ở đây, Kha gia xây dựng không ít dây chuyền sản xuất, có rất nhiều người đến nơi này làm việc và thúc đẩy phát triển bất động sản. Chính phủ còn định chọn nơi đây để thành lập thành phố mới.”

Hắn đang nói đột nhiên dừng lại.

Vệ sĩ cảm thấy rất mệt tâm, nghĩ mau mau đưa đại thiếu gia đến Kha gia, im lặng mà duy trì chức nghiệp bảo vệ CAO không nói lời nào. Tư Hạo Lam căn bản không quan tâm đến chuyện cũ của thế giới này.

Tài xế có phần xấu hổ, bồi thêm một câu: “Đáng tiếc Kha gia gặp biến cố, sau đó suy vong. Xí nghiệp bên này cũng sụp đổ, dần dần không còn ai, chỉ còn một người con trai canh giữ ở đây.”

Đứa con chân còn tàn phế, quả thật vô cùng bi thảm.

Tài xế nói xong liền ngậm miệng, chuyên tâm lái xe.

Trong lòng vệ sĩ và lái xe đồng thời hiện lên một nghi vấn. Kha gia xuống dốc, mấy năm nay trên thành phố cũng không có động tĩnh gì, Kha thiếu gia làm sao có tiền giúp Tư gia vượt qua cửa ải khó khăn?

Tư Hạo Lam lại nghĩ vấn đề khác, họ Kha này xem ra cũng không phải kẻ có tiền. Y càng cảm thấy mình bị hệ thống hãm hại, xuyên qua đây một trái hai phải không phá sản thì cũng suy vong là như thế nào?!

Ba người ôm suy nghĩ của mình cuối cùng cũng đến đích.

Quy mô của Kha gia có thể xứng với sơn trang. Vì trước cổng có đề một lời chào, chiếc xe thuận lợi chạy qua cổng chính. Trước mắt bọn họ hiện lên một tòa nhà theo phong cách Châu Âu cũ, cảm giác giống như một toà thành. Những bóng đen loang lổ leo trên tường thoạt nhìn hơi kinh dị, nương theo ánh đèn mới có thể thấy rõ cái bóng này là dây thường xuân rậm rạp.

Không biết do muốn tiết kiệm tiền hay gì, nơi này bật rất ít đèn. Ánh sáng u ám. Phong cách toà nhà có phần lỗi thời, cách xây dựng hơi cổ lỗ sĩ, hơn nữa bốn phía tĩnh lặng rất có cảm giác giống phim kinh dị. Nhưng Tư Hạo Lam không biết phim kinh dị là cái gì, bản thân y chính là phim kinh dị.

Vốn dĩ vệ sĩ và lái xe đưa y qua đây, hiện tại y xung ngựa đi trước, trong mắt người ngoài chính là dáng vẻ trái thanh long phải bạch hổ.

Phía trước dinh thự có một người hầu đang chờ bọn họ.

Người kia khoảng hơn 30 tuổi, mỉm cười nhìn Tư Hạo Lam, vẻ mặt ôn hòa: “Hoan nghênh Tư thiếu gia, tôi là quản gia ở đây. Người họ Mai. Tôi đến dẫn đường, tiên sinh nhà tôi đang chờ các ngài.”

Mai quản gia thái độ hòa nhã, cười tủm tỉm, bộ dáng đoan chính khiến người ta tâm sinh hảo cảm. Rốt cục cũng có người bình thường xuất hiện, lái xe và vệ sĩ thở phào nhẹ nhõm. Tư Hạo Lam theo quản gia vào nhà, ánh sáng trong nhà cũng u u ám ám khiến hoa văn quê mùa trên tường có vẻ mơ mơ hồ hồ, rơi vào hoàn cảnh này trong lòng mỗi người đều nảy sinh vài phần bất an.

Ngoại trừ Tư Hạo Lam.

Y nhíu mày, bất mãn: “Nghèo như vậy sao? Không mở nổi cái đèn?”

Mai quản gia bất đắc dĩ nói: “…Trong nhà chỉ có tôi và tiên sinh, nên tiết kiệm điện một chút.”

Tư Hạo Lam vừa nghe lại càng không để người tên Kha Lâm này ở trong lòng, chỉ có hai người, y không cần liên thủ, búng tay một cái cũng có thể thu phục.

Ngay lúc y không coi ai ra gì, cuối đại sảnh truyền đến một tiếng động. Là âm thanh sàn gỗ bị cái gì đó chèn qua, nặng nề vang lên theo quy luật, nghe vào tai cảm giác áp lực gấp bội.

Một lát sau, mọi người mới ý thức được đó là âm thanh phát ra từ xe lăn di chuyển trên sàn nhà. Kha Lâm – chủ nhân đương nhiệm của Kha gia – đẩy xe lăn, xuất hiện trước mắt mọi người. Hắn ngồi trên xe lăn, nặng nề mà nhìn mấy người xông vào nhà mình.

Tầm mắt Tư Hạo Lam dừng trên khuôn mặt hắn. Người này mắt phượng môi mỏng. Đuôi mắt xếch lên. Ánh mắt trái lại rất trong trẻo. Thế nhưng môi tái nhợt không một chút máu, đôi môi mím chặt. Tướng mạo đau khổ khắc nghiệt.

Tư Hạo Lam lại nhìn xuống chân hắn. Cho dù hiện tại đang là mùa hè, trên cặp đùi không có sức sống vẫn phủ một tấm khăn mỏng, xem ra thật sự không thể đi lại. Khung xương và dáng người hắn thực ra rất cao lớn, nhưng gầy yếu quá mức, người mỏng như tờ giấy.

Trong tòa nhà đổ nát vỏn vẹn chỉ có một quản gia hiền lành và một thiếu gia què chân. Ánh mắt Tư Hạo Lam trở nên ảm đạm, trong mắt tràn ngập sự thất vọng. Mặc kệ trong nguyên thư Kha Lâm dùng thủ đoạn gì chèn ép nguyên chủ, Tư Hạo Lam chỉ cảm thấy người này không xứng làm đối thủ của mình.

Kha Lâm ngồi trên xe lăn cũng đánh giá Tư Hạo Lam, nét mặt bình tĩnh, không nhìn ra vui buồn, ánh mắt phảng phất mang theo chế nhạo, từng chút từng chút đâm vào Tư Hạo Lam. “Tư gia sao lại tích cực như vậy. Tiền còn chưa tới tay đã vội vã đưa người tới trước.” Âm thanh trong trẻo mà lạnh lùng, cay nghiệt như chủ nhân của nó. “Sợ tôi quỵt tiền có phải không?”

Tư Hạo Lam chậm rãi nhướn mày, tay trái bắt đầu bẻ khớp ngón tay phải. Vệ sĩ đứng sau y nhìn thấy hành động này, quả tim như muốn nhảy ra ngoài.

Đại thiếu gia lại lên cơn điên rồi!!

Vệ sĩ nhất thời không biết nên bảo vệ ai. Gã là vệ sĩ của Tư gia, nhưng hiện tại Kha Lâm mới là người gặp nguy hiểm.

Tư Hạo Lam đi về phía Kha Lâm. Ánh mắt Kha Lâm đón lấy y. Đôi mắt phượng nheo lại, bờ môi mỏng khẽ nhếch lên, nói: “Ngoại hình khiến tôi rất hài lòng. Tôi có nên mở rương kiểm hàng trước không nhỉ?”

Chết đến nơi còn muốn nhiều lời?

Tư Hạo Lam có một quy tắc ứng xử, chính là mặc kệ thế nào cứ đánh trước rồi nói chuyện sau, vô cùng đơn giản mà hữu hiệu, bởi vì đa phần nhân loại cứ phải đánh cho vài cái mới chịu thành thật.

Y đặt tay lên tay vịn xe lăn, cúi người xuống, ghé sát vào Kha Lâm. Hai người sát vào nhau. Y có thể cảm nhận được nhịp thở đứt quãng của Kha Lâm, một hơi thở ốm yếu. Tư Hạo Lam nhớ rõ trong nguyên thư Kha Lâm cuối cùng mắc bệnh mà chết, trước khi chết được nhân vật chính cảm hóa hoàn lương.

Tư Hạo Lam hơi hối hận, hà tất vì người này mất công đi một chuyến như vậy.

Hai người kề sát vào nhau, Kha Lâm vẫn ung dung giương mắt nhìn lại, không chịu lùi bước. Tư Hạo Lam nhìn sâu vào mắt hắn. Ánh mắt người này trái lại rất có thần thái, đồng tử không vẩn đục như người có bệnh, trong veo như sao sáng. Bình thường Tư Hạo Lam không bao giờ để ý xem mắt người khác trông như thế nào, một con mắt hay ba con mắt với y mà nói cũng chẳng khác gì nhau. Hôm nay không biết tại sao lại giống như bị đôi mắt này câu mất hồn phách, làm cách nào cũng không thể dứt ra.

Y đầu váng mắt hoa, trong đầu như có sương mù bốc lên khiến y choáng váng. Kha Lâm trước mắt dường như có chút thay đổi. Ốm yếu biến thành tuấn tú, cay nghiệt biến thành đáng yêu, càng nhìn càng thuận mắt là như thế nào?! Tư Hạo Lam mê man chớp mắt mấy cái, tiếp theo cảm giác hô hấp dồn dập, tim đập cực kỳ nhanh, thân thể nóng lên.

Sau đó, y đỏ mặt.

- Hết chương 3-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.