Dạ Minh Quân thừa nhận bản thân cũng chưa từng bị tình cảm con người điểm hóa, Kỷ Mạch cũng chưa từng hoài nghi tới một điểm này, bởi vì tiên nhân nhìn qua xác thực không có cảm xúc hỉ nộ rõ ràng, cho dù bị đối đãi vô lễ cũng không thấy nửa phần tức giận, xác thực không giống người có tình.
Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ một chút, ngay cả thiên nhân đã được thiết định xong cũng có thể thay đổi theo hoàn cảnh, huống chi là Dạ Minh Quân tự nhiên sinh thành.
Không, cậu cũng nên biết, các tiên nhân sợ Dạ Minh Quân bởi vì cảm tình mà chịu đau khổ cho nên mới an bài 《 Quân Lâm Đại Hoang 》 để cho hắn chặt đứt trần duyên, chuyện này chính vì bọn họ cho rằng Dạ Minh Quân có thể động tình, thậm chí có thể nói, rất dễ dàng động tâm.
Kỷ Mạch kỳ thực đều hiểu, sở dĩ lấy lý do Dạ Minh Quân vô tình để cảnh cáo bản thân nên cách xa tiên nhân, chẳng qua là thiếu tự tin mà thôi. Chính mình hoàn toàn không hiểu ái tình cũng không nên có tự tin để khiến tiên nhân vì mình mà động tâm, càng đáng sợ hơn chính là bản thân không cách nào giữ được bình tĩnh, một khi rơi vào cảm tình liền sẽ bắt đầu mẫn cảm đa nghi cố tình gây sự, dần dần biến thành dáng vẻ Dạ Minh Quân không thích. Đúng như lời của tiên nhân, cậu bây giờ, thiếu thốn nhất chính là từ tin cùng dũng khí.
Trong nhân sinh này của Kỷ Mạch, ngày cậu có dũng khí nhất chính là cái ngày cậu quyết định trở thành tác giả viết tiểu thuyết chuyên nghiệp, cậu nghiêm túc thống kê tỷ lệ số liệu hàng năm về số lượng tác giả ký hợp đồng cùng tác phẩm xem thử có đủ nuôi mình hay không, cuối cùng cho ra kết luận là, trong một trăm chỉ có một.
Đây là một chức nghiệp không hề ổn định cũng không hề có tính bảo đảm, cho dù lúc đó hưng thịnh nhưng một khi linh khí dùng hết sẽ nhanh chóng mờ nhạt trong biển người. Hoặc là thành “Thần” một quyển cũng có thể ăn nửa đời, hoặc là an tâm viết kịch bản dựa vào số lượng đạt được thắng lợi, hay hoặc là, cả hai cũng không làm được, không duyên cớ phí hoài thời gian, đến khi lớn tuổi rồi vừa không có lý lịch công việc, chỉ có thể nhờ quan hệ tìm một công việc mà lăn lộn trong cuộc sống.
“Ngươi phải hiểu, cái nghề này nếu như lăn lộn không xuất đầu, cho dù làm mấy năm, khi đi xem mắt cũng không tốt bằng một nhân viên văn phòng cơ bản “
Kỷ Mạch vẫn nhớ Thâm Hắc lần đầu tiên nghe thấy mục tiêu của mình liền nói ra một câu nhắc nhở, thế nhưng khi đó, cậu là một thiếu niên chỉ biết một chuyện —— tác giả cần thời gian tích lũy, mình phải bắt đầu từ bây giờ vì tương lai mà tính toán, chỉ có như vậy mình mới có đường sống mà bỏ qua thất bại, mới có thể căn cứ tình huống hiện thật điều chỉnh bản thân, như vậy mới có thể đạt được thành công.
Tất cả hoạch định đều tỉnh táo suy nghĩ cũng vì một chút mơ ước không có lý trí, đây chính là Kỷ Mạch lúc đầu, tuy chỉ cảm thấy thích thú liền cố chấp lấy cho mình một bút danh đáng xấu hổ như vậy, trong đầu đều là kỳ vọng cùng ảo tưởng không đáng tin cậy, vì mục tiêu này mà người chung quanh cho là không thiết thực, cậu chung quy vẫn ép buộc bản thân đi từng bước làm đến nơi đến chốn.
“Bởi vì ta thích!”
Yên lặng hồi tưởng lại biểu tình của bản thân khi gõ dòng chữ này để trả lời Thâm Hắc, Kỷ Mạch im lặng cười một tiếng, lý do vô căn cứ nhất trên đời này cũng là lý do khiến người ta không cách nào kháng cự.
Vậy bây giờ thì sao, mình thích Dạ Minh Quân sao?
Thích a, tiên nhân ấm áp sáng ngời như vậy luôn thương yêu mình, từ khi vừa mới bắt đầu cũng rất thích.
Đúng vậy, thích, xác suất thành công không phải số không, đối với con người có tên là Kỷ Mạch mà nói, nếu như vậy, cũng đủ để dành cả đời mà truy tìm.
Rượu làm tê liệt sự tỉnh táo của cậu khi cố gẳng bảo vệ chính và khiến cho cậu tạm thời quên đi lời cảnh báo về nỗi đau, bỏ qua một bên hết tất cả hiện thực cùng suy đoán đối với tương lai, đây là Kỷ Mạch lần đầu tiên đối diện với nội tâm mình, nhất thời rung động cũng tốt, say rượu thất thố cũng được, cậu biết mình phải thừa dịp bây giờ để điên một lần, nếu không chờ đến khi hơi say trên người tản đi, nhất định sẽ không còn dũng khí chủ động nắm chặt hy vọng nữa.
“Tống tiên sinh, ta phải làm sao mới có thể làm Dạ Minh Quân lĩnh ngộ cảm giác mà ngươi nói?”
Nhẹ nhàng đem câu hỏi to gan này nói ra khỏi miệng, Kỷ Mạch tuy đang hỏi, nội tâm cũng đã không do dự chút nào. Bất luận là trong tay cậu nắm dây tơ hồng hay là dây dắt chó nếu đã đến trong tay cậu, Dạ Minh Quân liền nhất định phải bỏ túi mang về nhà. Hạt châu này một mực trêu chọc cậu dẫn dụ dậu, cuối cùng đem tính khí mà cậu đã kiềm chế thật lâu lôi ra, đã như vậy, cũng đừng nghĩ chạy nữa.
Dạ Minh Quân, lần này đây, ta đem dũng khí còn sót lại của kiếp này cũng đặt ở trên người ngươi, chỉ mong ngươi đừng để cho ta thua quá khó coi… Không, làm ơn bồi bên ta đến khi thắng lợi cuối cùng.
Đây là ta sau khi thất bại vẫn chán ngán thất vọng, chỉ vì ngươi mà dấy lên tự tin.
Không nghĩ tới Kỷ Mạch lúc trước còn đối với cảm tình một mảnh mờ mịt lại đột nhiên thốt lên những lời này, Tống Kiều kinh ngạc đánh giá cậu, lúc này mới phát hiện người này rất nghiêm túc. Trước đó còn sống chết không chịu bộc lộ, kết quả thời điểm xé tay áo ngược lại so với ai cũng rất thống khoái, còn chưa nghe thấy âm thanh nào mà người này đã đem tay áo đoạn sạch sẽ, thật sự là chuyện lạ.
“Người có ước mở trở thành tác giả ta đã gặp nhiều, thế nhưng ngay từ lúc đầu đã lập ra kế hoạch chi tiết, cũng chưa bao giờ gián đoạn mà kiên trì ba năm, đây là người đầu tiên mà ta thấy. Một người có đầu óc rõ ràng với khả năng tự kiểm soát, như vậy thành tích đạt được cũng sẽ không kém.”
Một lần nữa nhớ tới lời đánh giá của Thâm Hắc đối với Kỷ Mạch khi tụ họp, Tống Kiều đột nhiên hiểu sự cảm khái cùng thổn thức trên mặt lão hữu khi đó, đây là bọn họ đã hướng thực tế thỏa hiệp hoàn toàn mất đi khí phách thiếu niên, bọn họ một mặt cho là định trước như vậy sẽ ngã rất thảm, một mặt vừa âm thầm hy vọng, mục tiêu mình chưa thực hiện được cũng rất mong có thể có một người kiên trì làm được, nói cho bọn họ đây cũng không phải là chuyện không thể nào.
Đại khái, đây chính là chủ nghĩa lý tưởng sau cùng của người cuồng hoan?
Đột nhiên toát ra một ý niệm như vậy, Tống Kiều không biết một người như vậy sau khi yêu đương sẽ có hình dáng loại nào, thế nhưng hắn rất rõ ràng người như Kỷ Mạch một khi khởi tâm đều có thể so với người tẩu hỏa nhập ma không cần lời khuyên từ thực tế, cho nên chỉ cười đáp lại: “Ta lại chưa từng làm qua làm sao biết, ngươi mới là cơ lão, tự mình cảm thụ a.”
Mắt thấy người này đang trợ công nhưng vào thời khắc mấu chốt lại lựa chọn rớt mạng, khóe miệng Kỷ Mạch trong nháy mắt giựt giựt, “Phiền toái ngươi bây giờ nên đi làm việc đi, cám ơn.”
Nghe ra ngôn ngữ bất mãn của Kỷ Mạch, Tống Kiều cũng không có phản bác, chỉ cười giỡn nói: “Không làm, không làm, thiết lập của ta bây giờ chính là cha già độc thân, trừ con trai cái gì cũng không quản.”
“Vậy ngươi ăn đi, ta đi.”
Nhưng mà, Kỷ Mạch một khi thoát khỏi sự hạn chế của lý trí, bộc phát ra hành động, người thường căn bản khó mà lường được, buồn bực uống một ngụm rượu trên tay, lại đứng dậy liền chạy thẳng tới phòng mình.
Hôm nay, cái vấn đề yêu đương này cậu không nói là không thể, Tống Kiều cái lão già này không dám can thiệp cảm tình cung cấp một hướng dẫn, vậy thì để chính ta đi lên khai hoang! Ta cũng không tin chọc ghẹo không được Dạ Minh Quân!
Đại huynh đệ, ngươi tửu lượng có được hay không a, khí thế kia rốt cuộc là chuẩn bị ăn thịt người hay bị người ăn…
Tống Kiều trợn mắt há mồm nhìn Thần Tinh Tế Ti nguyên bản chính là người lạ chớ tới gần cứ như vậy giết ra ngoài, nhìn xuống đã thấy bình rượu trống trơn ngã đổ trên bàn, lại yên lặng tưởng tượng ngày mai người này tỉnh rượu một phen lại là cảnh tượng bực nào, đột nhiên liền bắt đầu cân nhắc mình có phải nên tìm một địa phương trước tránh một chút hay không, để tránh một vị Thần Tinh Tế Ti bởi vì lòng xấu hổ mà giết người diệt khẩu.
Trời chứng giám, ý vị ban đầu của hắn khi uống rượu chính là để giải sầu, đột nhiên biến thành như vậy, hắn chỉ là ngoại trừ phụ đạo cảm tình thì cái gì cũng không làm.
Bất đắc dĩ lắc đầu một cái, Tống Kiều biết chuyện mình bây giờ nên làm cũng không phải là bát quái, chỉ giữ được thần thị đi ngang qua trong hành lang, liền cười nói: “Vị tiểu ca này, chim bồ câu trên xà nhà thật đẹp mắt, phiền toái bắt xuống để cho ta xem một chút a.”
Đại Tế Ti cho Tống Kiều thân phận cũng là Thần Điện khách khanh, đối với yêu cầu của hắn, thần thị tự nhiên sẽ không cự tuyệt, rất nhanh một con chim bồ câu trắng như tuyết liền bị trói đưa vào trong tay hắn.
Nhẹ nhàng vuốt ve con chim bởi vì bị bắt mà rất khẩn trương, Tống Kiều híp mắt một cái, như hắn đoán, Tô Cách đối với Thần tốt như vậy, khẳng định phái chim bồ câu âm thầm quan sát.
Tô Cách đối với chim bồ câu vận dụng có ba Phương pháp, đầu tiên là đem mình phụ thân vào để tiến hành điều tra cùng truyền tin tức, thứ hai đồng thời cùng chia sẻ tầm nhìn với tất cả chim bồ câu, nhưng mà hai phương pháp này đều cần hắn phân ra một phần tâm thần chủ động khống chế, mà phương pháp thường dùng nhất chính là đem chim bồ câu trải rộng các nơi, để cho chúng nó nhớ thấy hết thảy cảnh tượng, sau đó sẽ giành chút thời gian để đọc lấy ký ức của chúng nó.
Lúc này Tô Cách đang cùng Dạ Minh Quân nói chuyện, cho nên cũng không có thời gian rảnh phân thần mình để quan sát bọn họ, từ lý do cẩn thận, Tống Kiều vẫn là dò xét hỏi một tiếng: “Đại Tế Ti?”
Thấy chim bồ câu trong tay vẫn mổ giây thừng đang trói móng vuốt mình, tựa hồ hoàn toàn không biết nhân loại này đang nói gì, Tống Kiều lúc này mới yên lòng, quả nhiên Tô Cách đối với hắn không có cảnh giác đến mức đích thân điều tra, chẳng qua là chim bồ câu bình thương ngược lại là dễ xử lý.
Đưa tay gãi gãi lông tơ trên cổ chim bồ câu, hắn đem ly rượu lại gần chim bồ câu, cưỡng ép nó mổ mấy hớp, lúc này mới đem chim bồ câu đã đứng không vững nhẹ nhàng đặt lên trên bàn, có chút đắc ý nói: “Hiểu rõ ngươi nhất vẫn là cha ruột, có đúng hay không?”
Cho dù đã trải qua nhiều năm như vậy, trong lòng Tống Kiều vẫn quen thuộc với thiết lập của Tô Cách, rất đơn giản là có thể thôi đạo ra hành động của đối phương, cho nên, nhớ tới ánh mắt có chút hâm mộ của Tô Cách khi nhìn về phía Kỷ Mạch cùng Dạ Minh Quân, trong lòng hắn chung quy cũng không tốt lắm.
Đại não loài chim này cũng không phát triển, cho dù Tô Cách nuôi chim bồ cầu bình thường hay là yêu thú, rượu cũng đủ để cho nó quên mất tin tức hôm nay. Chắc chắn nó đã nửa mê nửa tỉnh, Tống Kiều lúc này mới có chút tịch mịch vuốt ve chim bồ câu, giống như đây chính là hắn hôm nay không dám đối mặt với đích Tô Cách, “Ban đầu vì ta nhất thời khí phách cũng không an bài cho ngươi một nữ nhân, bây giờ ngược lại có chút hối hận, nếu như cho ngươi một người yêu, ngươi cũng không đến nổi phải chiến đấu hăng hái một mình như vậy.”
Sau khi đổi công việc, những năm này, Tống Kiều rốt cuộc đã sống một cuộc sống được người nhà thừa nhận và được mọi người chung quanh tôn kính, giống như người khác đã đánh giá hắn —— ngươi là thiên tài a, chỉ cần muốn làm liền nhất định có thể thành. Nhưng, những năm gần đây, hắn lại không nằm mơ nữa.
Tống Kiều gia cảnh cực tốt, từ nhỏ liền thuận buồm xuôi gió, đang khen là hắn từ khi lớn lên một mực duy trì vẻ ngạo mạn thuộc về mình.
Cho nên, khi biên tập nói cho hắn nên vì Tô Cách chuẩn bị thêm mấy nhân vật nữ có ám muội, cùng Thâm Hắc học làm sao thiết lập nhân vật phản diện cực phẩm, cũng uy hiếp nếu không làm như vậy 《 Chí Thánh Tiên Sư 》 tương lai sẽ không có tên trên bảng danh sách, hắn không chút do dự lựa chọn hủy bỏ hiệp ước. Lúc đó ý tưởng thật ra thì rất ngây thơ, bằng hắn có danh tiếng tốt lại có trình độ học vấn tiến sĩ đi nơi nào mà không thể tìm được một công việc tốt, tại sao phải ủy khuất mình để làm chuyện vừa lòng người khác như vậy?
Cha cơ hồ là vui mừng hớn hở thay hắn thanh toán phí bồi thường vi phạm hợp đồng, nhìn thân bằng hảo hữu chung quanh tất cả là một biểu cảm cao hứng khi một lãng tử quay đầu, Tống Kiều cũng chỉ cắt đứt sự không nỡ trong lòng, an tâm trở lại thực tế xã hội.
Thật ra thì, bây giờ suy nghĩ một chút, lúc đó ý nan bình trong công việc so với bây giờ phiền toái cũng không coi vào đâu, đây rốt cuộc không phải một thế giới mà người có chút tài mọn là có thể tự ý làm bậy, hắn cũng không có tài năng khiến các trang web thỏa hiệp giữ lại tình trạng của mình, trên thực tế mới biến mất nửa năm, cũng đã không mấy độc giả còn nhớ Đường Tống Nguyên Minh Thanh là ai.
Mỗi một người cũng cho rằng nhân vật chính trong tiểu thuyết mình là hăm hở đánh mặt nhân vật phản diện, chỉ tiếc, cuối cùng thường thường đều là bản thân bị thực tế hung hãn giáng xuống một bạt tai. Nó nói cho ngươi, tỉnh lại đi, không có ngươi thế giới cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi, ngươi chẳng qua là một người chơi bình thường trong địa cầu OL (*) mà thôi.
(*) 地球OL – Earth Online: Tên một trò chơi trực tuyến.
Link để hiểu rõ thêm: https://thanhnien.vn/game/tin-tuc-game/earth-online-du-an-day-tham-vong-cua-nganh-game-trung-quoc-12...
Trong xã hội học được cách tự ủy khuất mình cùng khéo đưa đẩy xử sự, Tống Kiều cũng đã trải qua một cuộc sống tốt, nhưng, cho dù mỗi một lần đều nói với bản thân đây mới là lựa chọn tốt nhất, nhưng khi trong mộng Tô Cách đối với hắn nhẹ nhàng nói một câu, “Thần minh của ta, ta chỉ là muốn biết, ngươi tại sao không muốn ta?”, hắn liền tay chân cứng ngắc, cơ hồ không có bất kỳ giãy giụa liền bị dẫn tới cái thế giới này.
“Không dám nhận a…”
Khẽ than thở cởi ra giây thừng buộc chim bồ câu, thay nó vuốt lại bộ lông vũ xốc xếch vì giãy giụa, Tống Kiều vẫn không biết nên trả lời như thế nào cái vấn đề này, đem rượu còn dư lại uống một hơi cạn sạch, cũng không nhìn tiếp tục nhìn chim bồ câu say ngã, chỉ nhàn nhạt nói, ” Đừng hâm mộ Diệp Quân Hầu, lần này, cha không muốn danh tiếng thanh lưu cái gì, phàm là ngươi muốn, ta cũng cho ngươi.”
Hắn bây giờ không phải là Đường Tống Nguyên Minh Thanh vì nhất thời tức giận là có thể xoay người rời đi, hắn đã thích ứng quy tắc xã hội cũng trở thành người chơi cao cấp trong đó, những thứ bởi vì hắn thanh cao ngạo mạn mà không cách nào dành cho Tô Cách, bây giờ đều phải đền bù từng cái. Vì cái mục tiêu này, hắn còn có rất nhiều tư liệu muốn sửa sang lại, cũng không còn thời giờ uống rượu.
Làm cha, ở trước mặt con trai nên là hình dáng bác học đa tài, đúng không?
Kèm theo Tống Kiều rời đi, nhóm thần thị cũng như bình thường đi tới thu thập canh thừa cơm cặn, nhưng mà, làm bọn họ kỳ quái là, chim bồ câu nguyên bổn đã ngủ say kia bỗng nhiên liền hoàn hảo đứng lên, như có điều suy nghĩ đối với bóng lưng người rời đi liền nghiêng đầu một cái, cũng không quản ánh mắt kinh ngạc của thần thị, chỉ ngậm lên ly rượu mới vừa Tống Kiều đã dùng qua nhẹ nhàng bay ra ngoài cửa sổ.
__________________________
Ha ha Tô Cách giả làm bồ câu đạt chuẩn luôn.
Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ Mạch (đau lòng ôm đầu): Đúng giờ ra chương mới là đạo đức nghề nghiệp của tác giả.
Tác giả: Nhưng sự khoái hoạt bội phản là khoái cảm làm cho không người nào có thể kháng cự a!
Kỷ Mạch (lấy ra quyển trục): Biết ở Thần Điện bội phản sẽ có hậu quả gì không?
Tác giả (kinh sợ): Ra chương a, dĩ nhiên phải ra chương mới a, gõ chữ khiến cho ta vui vẻ!
Nhóm đại lão không rõ chân tướng vây xem——
Tô Cách: Ku ku ku (Tiếng chim bồ câu)
Dạ Minh Quân: Rút thẻ giết thời gian ING
Hệ thống: Chúc mừng người chơi Dạ Minh Quân rút được thẻ SR Kỷ Mạch muốn tán tỉnh ngươi.
Dạ Minh Quân: một mình rút ra kỳ tích???