Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm

Chương 26




Dạ Minh Quân đối với việc mình bị bị ướt ngược lại là không để ý chút nào, lần nữa biến hóa thay y phục  khác liền khôi phục như thường, thấy hắn như vậy Kỷ Mạch mới phát hiện người này tựa hồ cũng không có khái niệm thoát y phục, cơ bản có thể sử dụng pháp thuật giải quyết vấn đề liền không động thủ, cái này thật đúng là là một tin tốt.

Trong phòng  Kỷ Mạch ở Thần Điện cũng không có gương, bất quá phòng khách bên trong Phương Chu đều là trang bị thống nhất, hôm nay mặc cho Dạ Minh Quân tiếp tục bị trừng phạt mà dày vò tóc mình, ngược lại cũng khiến Kỷ Mạch đã lâu rồi mới nghiêm túc nhìn mình một lần.

Thời gian trôi qua quá nhanh, bất tri bất giác nét ngây thơ trên mặt cậu đã rút đi, có lẽ là những năm này luôn sống trong sầu lo, cho dù ở Thần Điện ăn ngon uống tốt mà dưỡng nhưng vẫn gầy ốm hơn nhiều so với trước đây, ngay cả làn da cũng bởi vì hàng năm không ra khỏi cửa mà để lộ ra mấy phần tái nhợt.

Khi cậu xuất môn nếu không cần thiết thì sẽ không lấy mũ trùm đầu xuống, vì vậy mái tóc xưa nay cũng là tùy ý buông lỏng,  mấy ngày nay được Dạ Minh Quân cột lên mới lộ ra phần cổ, cuối cùng nhìn qua cũng có thêm mấy phần sức sống tuổi trẻ.

Dạ Minh Quân tựa hồ không thích dáng vẻ Kỷ Mạch che giấu, mỗi lần gặp mặt nhất định là muốn kéo mũ trùm đầu của cậu xuống, lâu ngày Kỷ Mạch cũng tùy ý hắn dày vò, kể từ đó, thuộc tính nhân vật từ người mặc trang phục thần bí quỷ dị ngược lại biến thành bạch y tế ti có chút ưu buồn, mặc dù cậu tự nhận bộ dáng này cùng NPC ven đường cũng không có gì khác nhau là mấy.

Kỷ Mạch cũng không thích soi gương, cậu hôm nay lại không có khí phách  hăm hở thời niên thiếu, Vô Yếm không tháo xuống cũng khiến cho khuôn mặt này trở nên vô cùng xa lạ, cậu không muốn thấy mình như vậy.

Như phát giác ra cảm xúc suy sút, ngay tại thời điểm Kỷ Mạch yên lặng dời đi tầm mắt, bàn tay  tiên nhân  bỗng nhiên  rơi xuống  phía gáy trắng tinh, chỉ như vậy từ trên xuống dưới nhẹ nhàng rạch một cái.

Ngón tay vừa mới dính nước vẫn mang theo một tia hơi lạnh, lúc rơi xuống liền làm Kỷ Mạch không nhịn được run lên, dường như sợ mình làm bị thương nhân loại nhu nhược, Dạ Minh Quân mỗi lần đụng chạm Kỷ Mạch cũng đều dùng lực đạo rất nhẹ, nhưng mà chính là xúc cảm như có như không như vậy mới càng  dụ cho người ta mơ màng.

Dạ Minh Quân sau khi quen thuộc đụng chạm, hứng thú càng ngày càng nồng đậm. Phải nhanh chóng  tìm được biện pháp chế trụ tiên nhân, nếu không sau này phải chịu (thụ) rồi!

Trong lòng gõ chuông báo động, Kỷ Mạch lập tức quay đầu, nghiêm túc ngăn lại hành động đối với tim mình không tốt, “Tiên quân, xin đừng đột nhiên quấy rầy ta.”

Nhưng mà, lúc này Dạ Minh Quân chẳng qua là dùng ngón tay quấn tóc cậu, dùng đuôi tóc  hướng gò má cậu mà cọ cọ, trong ánh mắt tràn đầy hứng thú đối với lĩnh vực mình không biết, “Tại sao ngươi mỗi lần bị ta đụng phải cũng có phản ứng lớn như vậy? Không thoải mái sao? Thế nhưng ta nhìn những người đó trong yến hội bị sờ đều rất cao hứng, là vị trí đúng không?”

Diệp Quân Hầu đáng chết! Không biết nơi công chúng hành động không kiểm soát sẽ dạy xấu tiểu hài tử sao! Ta muốn tố cáo ngươi!

Nội tâm đối với Ma Châu trị giá cừu hận trong nháy mắt đạt đến đỉnh đỉnh, đối mặt ánh mắt Dạ Minh Quân nhao nhao muốn thử, Kỷ Mạch chỉ có thể nghiêm túc cảnh cáo: “Bỏ đi cái ý niệm ngài muốn dùng thực hành nghiệm chứng cái suy đoán này, nếu không đừng nghĩ vào phòng của  ta nửa bước.”

Tuy là nói như vậy nói, nhưng chỉ nhìn biểu tình đối phương một cái  Kỷ Mạch cũng biết đại khái không tác dụng gì, đang định đi vào phòng Tô Cách để lập kế hoạch nhật trình lần nữa, hệ thống cứu tinh thế giới rốt cuộc login, “Tiên quân, ngài lại làm ra hành động vi phạm quy lệ, mời nhận trừng phạt —— bồi đối tượng công lược đi dạo phố một giờ và mua các loại vật phẩm.”

Mắt thấy Sơn Hà Xã Tắc Đồ tựa như một bức tường cao ngăn cản mình trên đường thăm dò, Dạ Minh Quân có thói quen muốn làm gì thì làm giờ khắc này rốt cuộc lĩnh ngộ được tầm quan trọng của tu vi, liền đối với Kỷ Mạch trịnh trọng nói: “Ta nhất định phải sớm ngày khôi phục tu vi đem nó giam lại, sau đó tận lực sờ ngươi.”

Một Dạ Minh Quân không có hệ thống hạn chế tùy ý thực hành ý tưởng to gan…

Yên lặng tưởng tượng một phen đó là cảnh tượng đáng sợ đến bực nào, Kỷ Mạch chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua sau lưng, vội vàng kéo chặt y phục, tính tích cực làm nhiệm vụ trong nháy mắt liền hạ xuống đến trị giá thấp nhất.

Ngay tại thời điểm thái độ bọn họ đối với nhiệm vụ hệ thống hoàn toàn đảo ngược, đột nhiên liền truyền tới một tràng tiếng gõ cửa, không nghĩ tới hôm nay có nhiều người đến tìm mình như vậy, Kỷ Mạch lập tức liền lôi kéo Dạ Minh Quân bên cạnh, quả nhiên tiên nhân hơi cảm giác liền xác định thân phận người tới, “Là Tô Cách.”

Đại Tế Ti? Sớm như vậy đến tìm mình làm gì?

Trong lòng mặc dù thấy nghi hoặc, Kỷ Mạch rốt cuộc vẫn không đem người ngăn ngoài cửa, chỉ nhàn nhạt nói: “Mời vào.”

Sau khi để Dạ Minh Quân vào phòng, Kỷ Mạch cũng không khóa cửa, lúc này Tô Cách nhẹ nhàng đẩy một cái liền đem phòng cảnh bên trong thu hết vào mắt. Đầu tiên là nhìn chăn nệm xốc xếch một cái sau khi Kỷ Mạch đứng dậy cũng chưa sửa sang lại, lại nhìn bộ y phục tế ti rách nát trên đất,  cuối cùng nhìn chăm chăm hai người  ngồi ở trước kính rõ ràng đang rửa mặt chải đầu, kết quả nguyên nhân trong nháy mắt xâu vào một chỗ trong đầu, chỉ có thể do dự mở miệng, “Các ngươi… Tối hôm qua kịch liệt như vậy?”

Lời này vừa nói ra, Kỷ Mạch mới giật mình phát hiện loại phát triển này còn kỳ lạ hơn so với việc Dạ Minh Quân trời còn chưa sáng tới phòng mình giặt y phục, người bình thường nhìn thấy cảnh tượng như vậy phản ứng đầu tiên tuyệt đối là nghĩ bọn họ qua đêm chung một chỗ!

Lại liếc mắt nhìn bộ y phục rách nát của mình,  sắc mặt Kỷ Mạch lại đen mấy phần, được rồi, cậu đã không dám tưởng tượng Tô Cách não bổ ra cái dạng PLAY kỳ quái gì rồi.

Loại cách nói hàm súc này Dạ Minh Quân tự nhiên không cách nào hiểu chân ý ẩn núp, nghi ngờ nhìn cái lược trên tay mình một chút, chỉ nói: “Có không? Chúng ta mỗi ngày đều như vậy.”

Dừng lại ngươi càng tô càng đen a! Đại Tế Ti, chuyện không phải ngươi nghĩ như vậy, tuy hợp lý cũng không thể suy luận ra tất cả, mau giữ não lại!

Nhìn Tô Cách trong nháy mắt  càng phát ra biểu tình vi diệu, Kỷ Mạch rốt cục không gánh nổi, lập tức định giải thích, “Đại Tế Ti, ngươi có thể có chút hiểu lầm.”

Nhưng mà, đối với lần này Tô Cách chẳng qua là nở một nụ cười hiền lành thân thiện, “Ta biết, các ngươi nếu muốn ở  một chỗ, tự nhiên muốn chuẩn bị đồ dùng thường ngày cho hai người.”

Không, ngươi căn bản không biết! Ta rõ ràng vẫn ở bên bờ đoạn tụ cố gắng giãy giụa, ngươi đây là chuẩn bị một cước đem ta đạp xuống sao?

Tuyệt vọng nhìn Tô Cách  đúng là thả  chim bồ câu đi phân phó thần thị, giờ khắc này, Kỷ Mạch rốt cuộc tỉnh ngộ, chọc ghẹo người xong liền chạy rõ ràng không phải là thao tác mà đẳng cấp của cậu có thể nắm giữ.

Cũng may Tô Cách cũng không phải đặc biệt tới quan sát đối với cuộc sống đoạn tụ tiến hành mỗi ngày, sau khi thán phục mấy câu liền tiến vào chính đề, “Bất quá, trước đó, Dạ Minh Quân, còn nhớ đánh cuộc giữa chúng ta không?”

Không nghĩ tới hắn lại đột nhiên đối với mình mở miệng, Dạ Minh Quân trừng mắt nhìn, “Ngươi là tới tìm ta?”

“Ta thấy phòng của ngươi không có một bóng người, liền nghĩ ngươi đại khái sẽ ở chỗ này.”

Chẳng qua là một câu nói Kỷ Mạch lại là không được tự nhiên cách xa Dạ Minh Quân mấy bước, trời mới biết cậu rõ ràng cái gì cũng không có làm, tại sao phải có một loại cảm giác xấu hổ bị gia trưởng bắt gian tại trận…

Trong trí nhớ Tô Cách, Kỷ Mạch tựa như không có cảm tình, bất luận gặp chuyện gì cũng có thể bình tĩnh ứng đối, dáng vẻ có chút thẹn thùng như vậy thật là khó gặp, trong lòng yên lặng cảm thán Thần quả nhiên chỉ ở trước mặt người mình thích mới diễn đạt biểu tình chân chính, nhưng trên mặt vẫn nghiêm trang nói ra mục đích chuyến đi này của mình, “Mặc dù có thể sẽ quấy rầy đến các ngươi trao đổi cảm tình, khoảng thời gian này có thể để cho Thanh Diệp đi theo bên cạnh hai vị hay không?”

Nói xong lại cảm giác cái này thật giống như có chút quấy rầy, liền quan tâm bổ sung nói, “Dĩ nhiên, buổi tối ta sẽ đích thân dạy dỗ hắn thần chú, các ngươi có thể tận tình…”

Ta biết ngươi là người tốt, nhưng quan tâm như vậy thật sự không cần thiết!

Mắt thấy mình ở trong lòng Tô Cách đã cùng Dạ Minh Quân trói định với nhau, Kỷ Mạch chỉ có thể mặt vô biểu tình mà  nói sự thật, “Nếu là ủy thác của Đại Tế Ti, chúng ta tự nhiên sẽ bảo vệ tốt Thanh Diệp, chẳng qua là, xin nhớ, ta cùng Dạ Minh Quân cũng không có cái gì hoạt động ban đêm.”

Đối với chuyện riêng giữa bọn họ Tô Cách cũng không muốn quản nhiều, thấy Dạ Minh Quân hoàn toàn không có ý phản đối, chỉ cười nói: “Như vậy, ta trong thời gian này sẽ ra cửa viếng thăm mấy vị bạn cũ, Thanh Diệp liền giao cho các ngươi.”

Bạn cũ? Tô Cách ở Ma Châu còn có người quen sao? Nói là muốn Thần Ma hai châu thống nhất nhưng đối với Diệp Quân Hầu lại không có nửa phần nhiệt tình, hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?

Những năm này Thần Điện toàn do Thường Huy cầm giữ, Tô Cách rất ít tự mình ra mặt, Kỷ Mạch nhất thời cũng không cách nào dự đoán hắn rốt cuộc có thủ đoạn gì, chỉ có thể nghi ngờ hỏi: “Đại Tế Ti không đi gặp Ma Chủ?”

Nhưng mà, Tô Cách cũng không phải là đối với Kỷ Mạch hữu vấn tất đáp như Dạ Minh Quân, lúc này cũng chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu tựa như không liên quan, “Thần Tinh Tế Ti, ngươi cho Ma Châu bây giờ như thế nào?”

Ma Châu như thế nào? Toàn bộ Ma Châu chính là hậu hoa viên của Diệp Quân Hầu, vì duy trì hồ rượu và rừng thịt của hắn mà làm việc, vì thỏa mãn tính chinh phục của hắn mà tiến công thiên hạ, Diệp Quân Hầu thích ngươi là có thể một bước lên mây, chán ghét ngươi liền trở thành bụi bặm, đây là một địa phương  hoàn toàn không tồn tại bất kỳ quy tắc cùng pháp luật nào.

Nhớ lại lý giải của mình đối với Ma Châu, Kỷ Mạch chẳng qua là thành thật trả lời: ” Thiên đường của cường giả, luyện ngục của người yếu.”

“Nhưng trong thiên hạ cuối cùng vẫn là người yếu chiếm đa số, một thế giới chỉ có một vài người cũng không phải là quang minh mà ta mong muốn.”

Cũng không ngoài suy đoán sẽ có được đáp án này, Tô Cách không có giải thích nhiều, chẳng qua là nhẹ nhàng cười một tiếng, “Ta bây giờ còn không xác định có thể thành công hay không, nhưng  có thể hướng ngươi bảo đảm, bất luận kết quả như thế nào, cũng sẽ đem hết toàn lực vì Thần Châu lưu lại một nhân gian thái bình.”

Không nói cho ta, là  nhận thức vì  chuyện này mà cái quần thể ” Thần” này sẽ không đồng ý thậm chí có có thể lựa chọn ngăn cản sao? Chuyện để cho Tô Cách cho dù vi phạm ý chí Thần cũng phải đi làm, rốt cuộc là cái gì?

Từ trên thần sắc Tô Cách tìm không ra đầu mối gì, Kỷ Mạch trong lòng biết Tô Cách làm việc xưa nay thần bí, cho tới bây giờ Kỷ Mạch cũng không biết người này ban đầu là như thế nào tìm được mình, đại khái cũng chỉ có tác giả của hắn mới có thể hiểu rõ tâm tư chân chính của vị Đại Tế Ti này đi. Nghĩ tới đây cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài nói: “Đại Tế Ti, bất kể ngươi muốn làm gì, trước tiên phải bảo vệ mình thật tốt. Thần linh của ngươi, hẳn là nghĩ như vậy.”

Đối với Tô Cách mà nói, Thần lưu tâm chính là chúc phúc tốt nhất, nghe lời này quả nhiên thần sắc ấm áp hơn, tuy không biết Kỷ Mạch nói thật hay giả, vẫn mỉm cười gật đầu, “Cám ơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.