Nhân Tổ

Chương 16: Hạt giống cảm xúc




Tiểu Tinh vừa nhảy xuống hồ thì áp lực từ bốn phương tám hướng ập tới, ép cho thân hình Tiểu Tinh không ngừng thu nhỏ.

Tiểu Tinh theo bản năng phát tán hồn lực ra bên ngoài chống lại sức ép, vẫn một mực tuân theo mệnh lệnh không ngừng lặn xuống dưới.

Huyết hồ chỉ sâu khoảng hai thân người nhưng áp lực cực lớn. Vì dù sao đây cũng là máu của đại yêu cường đại.

Tiểu Tinh đã lặn xuống được nửa đường, thân hình đã bị ép nhỏ lại một phần năm. Hồn lực không ngừng tiêu hao đã đến gần đến giới hạn cạn kiệt.

Lúc này lại có từng cỗ năng lượng trùng kích, đánh phá hồn lực bảo vệ. Tiểu Tinh đã lạnh vì tuyết nay còn rét vì sương. Nhưng như thế vẫn chưa kết thúc, khi hồn lực bị bào mòn chỉ còn lại lớp vỏ mỏng những cỗ cảm xúc trong huyết hồ lập tức trùng kích phá tấm màn hồn lực.

Trong hồ là vô số âm thanh van xin, vui sướng, hạnh phúc, tức giận…. đại diện cho mỗi cảm xúc của đại yêu khi còn sống. Từng khuôn mặt yêu thú hiện lên có vui, giận, buồn, trách, van… luẩn quẩn trong hồ nhưng đột nhiên tất cả cảm xúc này đều tránh dạt ra. Một loại cảm xúc cường đại xông đến: Oán niệm.

Oán trời, oán đất, oán yêu, oán thần, oán ma, oán thương sinh, oán giận vạn vật…

Đây hẳn là cảm xúc cuối cùng mãnh liệt nhất của tên đại yêu khi chết. Cho dù chết rồi nhưng hắn không cam tâm, một cỗ oán khí không thể tiêu tan. Oán niệm như là ma thần đánh bật tất cả cảm xúc khác, thôn phệ cảm xúc khác.

Oán niệm trải qua nhiều năm nhưng không chỉ có không tiêu trừ mà ngày càng chất chồng, sâu nặng.

Oán niệm cuồng bạo chỉ một lần xông phá đã mở ra một lỗ hổng hồn lực của Tiểu Tinh. Oán niệm chui vào người Tiểu Tinh không ngừng xông phá, ăn mòn rồi đồng hoá. Nhưng lúc này bản năng cầu sinh thức tỉnh.

Bản năng cầu sinh khiến Tiểu Tinh ra sức chống cự, thiêu đốt lấy chút hồn lực ít ỏi còn lại trong thân thể mà Tinh Niệm đã truyền cho. Nhưng cho dù như thế cũng chỉ làm chậm lại xu hướng ăn mòn.

Không những thế, lớp màng hồn lực bên ngoài vì không có hồn lực duy trì mà tự sụp đổ, tất cả cảm xúc thi nhau ùa vào. Khiến cho mặt Tiểu Tinh vặn vẹo lúc vui, lúc buồn, lúc sầu khổ… đấy là các cảm xúc đang thì nhau thôn phệ lấy Tiểu Tinh, muốn làm chủ thể điều khiển.

Nhưng oán niệm nào cho phép, nó cùng với các cảm xúc khác không ngừng tranh giành. Oán niệm mặc dù cường đại, thôn phệ lấy cảm xúc khác nhưng trong lúc nhất thời cũng không thể chiến thắng.

Tiểu Tinh dù có dãy dụa cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng không ngừng bị ăn mòn xâm lấn.

Chợt có một tia sáng nhỏ nhoi chói lên như muốn mời gọi: hãy đến đây, hãy đến đây. Tia sáng những nơi đi qua tất cả năng lượng cuồng bạo, cảm xúc hỗn loạn đều phải tránh xa như gặp thiên địch.

Bản năng Tiểu Tinh như cảm thấy một tia hy vọng, Tiểu Tinh lập tức thúc đẩy tất cả sức lực tiến về phía ánh sáng.

Tại đây là một tấm bia đá được bao bọc bởi một lồng ánh sáng, trên bia đá các ký hiệu luân chuyển, mỗi lần luân chuyển ánh sáng lại thay đổi cường độ cùng màu sắc. Nhưng cho dù thế nào thì lồng ánh sáng vẫn luôn duy trì.

Không một chút chần chừ, Tiểu Tinh theo bản năng chui vào tấm bia đá.

Vừa chui vào lồng ánh sáng của bia đá, các cảm xúc ngoại lai liền không dám đi theo, không còn tiến vào cơ thể Tiểu Tinh. Nhưng mà những cảm xúc bên trong cơ thể thì vẫn còn, không ngừng đấu đá.

Tiểu Tinh chui vào bia đá tiến vào một không gian kỳ lạ: không có trước sau, trên dưới, không có bất cứ thứ gì, không có năng lượng, không có hồn lực, không có ma khí... chỉ có các ký hiệu cổ bay vờn quanh Tiểu Tinh.

Các ký hiệu cổ khó hiểu vô pháp lý giải nhưng lại cho cảm giác đại đạo thiên địa, quy tắc chuyển hoá, vạn vật tạo thành, sinh mệnh biến hoá…

Nhưng nếu ngươi chăm chú tìm hiểu thì lại vô pháp hiểu thông, càng cố tìm hiểu thì càng không hiểu, cuối cùng chỉ là tốn công vô ích.

Tiểu Tinh không hiểu nhưng cũng không muốn tìm hiểu, hắn còn chưa có suy nghĩ riêng, hắn bây giờ chỉ có cảm giác cùng bản năng sống. Bản năng của hắn nói cho hắn biết nếu nuốt mấy ký tự cổ này có thể chấn áp cảm xúc xâm lấn, giữ lại cho hắn một con đường sống.

Chỉ cần sống là đủ. Tiểu Tinh mở miệng hấp thụ lấy một ký tự cổ.

Ký tự cổ cũng không chống cự tuỳ ý Tiểu Tinh hấp thụ. Khi vừa vào cơ thể Tiểu Tinh, ký tự cổ toả ra ánh sáng kỳ diệu chấn áp một vùng, đẩy lùi cảm xúc xâm lấn.

Các cảm xúc xâm lấn tỏ ra e ngại cổ tự này, kể cả oán niệm cũng thế tự động tránh xa không dám tiến vào vùng không gian cấm này.

Tiếp sau đó là cổ tự thứ hai xuất hiện, rồi thứ ba, thứ tư… các cổ tự này xuất hiện cũng làm y như cổ tự thứ nhất tạo ra một vùng không gian riêng. Các vùng không gian này không ngừng mở rộng, liên kết, đan xen vào nhau… đẩy lùi cảm xúc xâm lấn.

Lúc đầu cảm xúc xâm lấn còn lùi tránh, nhưng khi cổ tự xuất hiện càng nhiều thì không gian cho cảm xúc xâm lấn càng ít.

Cảm xúc xâm lấn liền không lùi nữa mà bắt đầu phản công lại cổ tự, dẫn đầu là oán niệm. Các cảm xúc hoá thành một đầu đại yêu với khuôn mặt giống nhau nhưng lại biểu hiện từng cảm xúc khác biệt. Trong đó đầu đại yêu do oán niệm hoá thành là lớn nhất.

Tiểu Tinh lúc này đã không còn nuốt cổ tự nữa, đứng lặng yên giữa không gian tấm bia.

Nhưng trong nội thể Tiểu Tinh lúc này lại là cuộc chiến không khoan nhượng: cảm xúc và cổ tự không ngừng đụng vào nhau, sau đó tách ra rồi lại xông tới tông vào đối phương.

Ầm ầm… lắc lư… không gian nhiễu loạn… sóng trùng kích lan toả…

Các cảm xúc bị đánh tan thì hoá thành cảm xúc nguyên thuỷ cùng năng lượng tinh thuần.

Cổ tự bị đánh tan thì trở lại bản chất đại đạo: vô hình, vô chất, vô cảm, vô ý thức, vô bản thể. Chỉ có vận chuyển theo quy luật.

Trận chiến giữa hai bên cứ thế diễn ra, thời gian có thể là ngàn năm, vạn năm cũng có thể chỉ trong nháy mắt.

Cuối cùng chỉ còn lại một cổ tự cùng oán niệm cảm xúc. Cả hai đang đối diện nhau nhưng lại không tiếp tục trùng kích giống như hai tên đấu sĩ trên mình đầy vết thương, sức lực đã đến cực hạn nhưng vẫn không muốn buông tha cho đối thủ, thề phải giết bằng được.

Cả hai đang lấy sức tụ một kích cuối cùng. Và rồi…

Ầm một tiếng! cả hai va vào nhau. Năng lượng chấn động lan toả, sóng ánh sáng xung kích. Khi tất cả ổn định lại thì tại nơi đó chỉ còn lại một kẻ chiến thắng: cổ tự.

Cổ tự này như một anh hùng ngạo nghễ bước qua xác tất cả kẻ thù, độc chiếm không gian này, khí thế duy ta vô địch.

Nhưng vào lúc này bản năng xuất hiện, dùng một tư thế sét đánh đè ép cổ tự, cổ tự lập tức bị ép thu nhỏ.

Cổ tự muốn phản kháng nhưng lại lực bất tòng tâm. Chỉ vài hơi thở sau thì: Bành… một tiếng nổ vang. Cổ tự trở lại bản chất của đạo.

Bản năng của Tiểu Tinh dẫn dắt các loại đạo này hoá thành vòng xoáy chấn giữ tại bụng Tiểu Tinh.

Năng lượng thuần tuý thì được dẫn dắt đến mọi nơi trong cơ thể, chữa trị tổn thương, cọ rửa tạp chất.

Cảm xúc nguyên thuỷ thì bị dồn nén, ép lại thành một hạt giống nhỏ.

Hạt giống cảm xúc!

Hạt giống cảm xúc được đặt cùng hạt giống bản năng, cả hai cùng lặng yên chờ đợi. Chờ một cơn mưa mùa xuân, hạt giống nảy mầm, vươn mình thành cây xanh, chống lên bầu trời, che bóng thế gian.

Tiểu Tinh lúc này đã không còn nguy hiểm sinh tử, bản năng sống lập tức chìm vào ngủ say.

Tiểu Tinh trải qua một đường gian nguy, liên tục bị trùng kích bào mòn, dùng hết tất cả hồn lực mới tìm được đường sống. Nên lúc này Tiểu Tinh bị co rút lại thành tiểu nhân chỉ cao hai tấc, lung linh huyền ảo.

Lúc này đã không còn bản năng sống, Tiểu Tinh lại rơi vào trạng thái ngơ ngơ ngác ngác, đi loạn trong không gian bia đá.

….

Tinh Niệm lúc này đang ở trên bờ hồ, khổ công suy nghĩ cách xuống dưới. Cuối cùng, Tinh Niệm chỉ còn duy nhất lựa chọn.

Tinh Niệm nuốt vào một viên đan dược sau đó nhảy ùm xuống hồ.

Áp lực lập tức ập tới, ép cho Tinh Niệm không ngừng co rút, hồn lực không tự chủ mà bị ép ra ngoài, ma khí từ hốc mắt, tai, mũi, miệng tuôn ra liên tục.

Trong huyết hồ xuất hiện từng luồng năng lượng cuồng bạo chạy tới chạy lui, xông phá mọi thứ ngoại lai. Đây là yêu năng của yêu thú cất chứa trong huyết mạch, mặc dù đã rời khỏi thân thể yêu thú nhưng vì trước đây yêu thú này quá cường đại tích chứa năng lượng trong huyết mạch viễn siêu tưởng tượng, lại được đại năng dùng thủ pháp đặc biệt bảo tồn lấy năng lượng.

Những cảm xúc trong hồ không ngừng xâm lấn chui vào trong đầu Tinh Niệm làm hắn thần trí rối loạn.

Oa … một tiếng! một ngụm ma khí lớn bị hắn phun ra.

Rốt cuộc không chịu nổi, Tinh Niệm nhảy ra khỏi hồ.

Năm hơi thở, hắn trụ được năm hơi thở, bơi đến giữa hồ.

Theo tính toán này thì Tinh Niệm cần mười hơi thở để đi đến chỗ truyền thừa, lại thêm vài hơi thở nữa để lấy truyền thừa.

Tinh Niệm vừa khôi phục vừa tính toán trong lòng.

Nửa canh giờ sau, Tinh Niệm cầm một nắm đan dược bỏ vào miệng, mặc dù dùng nhiều đan dược một lúc sẽ vô cùng có hại, sẽ ảnh hưởng đến căn cơ tu luyện sau này nhưng mà Tinh Niệm đã không còn cách nào chỉ có thể bất chấp dùng đan dược tăng lên thực lực nhanh chóng.

Tất cả đan dược này không phải của hắn luyện mà là của Hắc Tông đưa cho dùng cho những trường hợp nguy bách.

Tinh Niệm nhảy xuống hồ lần nữa, dược lực bùng phát. Tinh Niệm một mạch bơi xuống hồ.

Trước mặt Tinh Niệm là một tấm bia đá được bảo bọc bằng một lồng ánh sáng. Trên bia đá là rất nhiều ký tự khó hiểu liên tục luân chuyển, nhảy nhót.

Theo như được kể trước đó thì đây chính là ma pháp truyền thừa, muốn nhận được ma pháp này cần truyền hồn lực vào trong bia đá.

Tinh Niệm bắn ra một tia hồn lực vào bia đá. Không một chút cản trở, hồn lực của Tinh Niệm đi vào bia đá.

Sau đó có chữ hiện ra trong đầu hắn: Thôn ma quyết.

Tu luyện ma pháp đại thành có thể nuốt nhật nguyệt, thôn phệ tinh thần, một hơi hút vào cắn nuốt vạn địch…

Cắn nuốt tất cả chuyển hoá thành tu vi bản thân. Cắn nuốt càng nhiều tu vi càng cao.

Muốn tu luyện thì đầu tiên cần…

A… a… a…

Đã đến cực hạn chịu đựng, dược lực sắp hết, Tinh Niệm buộc phải bơi lên.

Khi ra khỏi hồ, Tinh Niệm còn giữ nguyện vẻ mặt thất kinh. Đến lúc này, Tinh Niệm mới hiểu được cảm giác Kim Thiên Lãnh và Lạc Mộ Hoa khi lần đầu thấy ma pháp này.

Chấn kinh, thật sự quá chấn kinh. Chỉ nghe giới thiệu thôi cũng biết đây là một bộ ma pháp vô cùng lợi hại.

Tinh Niệm tự nhủ trong lòng: nhất định phải có được ma pháp này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.