Tiếng cười giòn giã, vang vọng trong cõi lòng hắn, tâm trí hắn. Nhưng chẳng có nụ cười nào dành cho hắn. Thôi vậy, dẫu sao đó cũng là những tiếng cười không hề mang ý miễn cưỡng nhất.
Đường Chính Dật trước nay nổi danh dưới một người trên vạn người. Giờ này phút này bại thảm dưới tay của một kẻ không ai ngờ được có khả năng hạ gục hắn.
" Tiểu Cửu! Ăn kem không? ", Tinh Đông cười, hướng đối phương nói như vậy.
" Có! "
Đường Chính Dật đen mặt...
Tiểu Cửu! Một thằng oắt con năm tuổi nắm lấy vạt áo của Tinh Đông cách đây nửa tiếng. Đôi mắt óng ánh nước, hai chiếc má phụng phịu. Không khác gì một tiểu hồ ly thích bám đuôi.
Nhớ lại...
...
" Anh biết không, khi còn ở cùng mẹ. Trò tôi thích chơi nhất là vòng quay ngựa gỗ ", Tinh Đông cười. Một nụ cười bất đắc dĩ.
Đường Chính Dật thoáng chốc lặng người. Bỡi lẽ trong chuyện này, không có ai hiểu rõ hơn hắn. Mất đi một người quan trọng đồng thời lãng quên luôn cả thứ mình ham muốn nhất. Khi nụ cười kia hiện lên môi, cái bóng nhỏ luôn ẩn sau nó. Nó là dày vò, là tổn thương, là mất mát đau lòng nhất. Hắn từng chút một đều có liên can đến.
" Đã trưởng thành rồi. Không ai lại muốn cứ mãi chơi đùa được ", Tinh Đông hạ xuống nụ cười. Trong đôi ngươi hiện lên tia hoài niệm. Mái tóc ngắn bị gió nghịch ngợm len lỏi. Bóng hình gầy gò thoáng chốc trở nên lạnh lẽo.
Có lẽ chưa một ai từng nói nhưng Đường Chính Dật thừa biết đứa trẻ của hắn mang theo ân hận, mang theo áy náy để sống tiếp phần đời còn lại của cha mẹ. Khi giọt nước bi thương rời khỏi đôi mắt hoa si của y, chảy dọc trên đôi gò má trơn mịn cũng là thời điểm tàn khốc trong hắn rơi xuống chạm phải dòng máu lạnh nơi đáy tim. Đôi bàn tay hắn siết chặt, nhìn lấy thứ nóng bỏng tinh khôi nhỏ giọt lên tấm bia mộ, làm nhòe hàng mi cong của y. Bởi vậy càng chẳng thể tránh khỏi ái tình đó lại có thêm một vết cắt, một bức tường thành.
" Em thích là được ", khô khan còn hơn cả món nho sấy mà Thẩm Tư Yên đã từng làm. Một lời nói ra của hắn không khéo liền có thể gãy làm đôi.
Tinh Đông ngoái đầu nhìn hắn. Đã chiều rồi, ngay cả đất cũng bị nhuộm ánh cam. Mũi giày màu trắng giờ đây dính phải một chút vết nhơ. Những thứ nhỏ nhặt đó chưa từng phai mờ đi nét trầm ổn cũng chưa từng làm bạt vạt áo trắng của người hắn thương.
Chỉ cần em thích là được, dẫu cho em có muốn cùng chơi vòng quay ngựa gỗ với một tên to xác. Lúc đó tôi đành sẽ miễn cưỡng mà đồng ý.
" Anh đã từng..."
...
Tinh Đông nói đoạn liền quay về phía sau. Có gì đó níu lấy bước chân y, chiếc áo sơ mi đương gọn gàng bỗng chốc lại trôi tụt ra ngoài, trở nên nhăn nhúm bởi một lực đạo không lớn.
Mắt lớn nhìn mắt nhỏ.
Hai mắt lớn nhìn một mắt nhỏ.
Một con sói xám vươn đôi mắt dã thú nhìn nai con chưa mọc sừng. Lạnh lẽo, giận dữ hay khó chiều đều không phải.
" Em cũng muốn đi công viên giải trí! "
Tinh Đông cười bất đắc dĩ, chỉ vào bên trong: " Thì em cứ đi thôi? "
" Nhưng em không có tiền! "
Đường Chính Dật tiến lên một bước, hạ mắt nhìn vật nhỏ còn chưa cao đến đầu gối hắn, trầm giọng hỏi: " Cha mẹ đâu? "
Chú nai nhỏ không hề sợ hãi con sói xám trước mặt. Làm lơ sự hiện diện của của nó. Tròn mắt nhìn Tinh Đông, rồi nhướn người nói: " Ca ca, mẹ em quét dọn ở công viên, chưa thể đón em "
" Vậy thì đi tìm mẹ đi! ", hắn nói.
Tinh Đông liếc hắn.
Đứa nhỏ lay vạt áo y, phồng má làm nũng: " Ca ca, em cũng muốn. Đã đứng ở đây từ ban sớm rồi "
Tinh Đông ngồi xổm xuống, Đường Chính Dật hít một hơi. Sớm biết thể nào chẳng vậy. Đứa trẻ của hắn, đầu vốn đã có kim quang sáng rực. Cứ hễ gặp ai than khóc một chút liền đã cướp được lòng nhân ái của y.
Đơn giản chỉ có vậy mà cứ có người nào đó mãi một trái tim bé nhỏ cũng không tài nào chiếm được.
...
" Ha ha ha... trông chú buồn cười quá! ", Tiểu Cửu chỉ lên cái vật nhỏ màu hồng trên tóc Đường Chính Dật. Cười đến giòn tan thế kia.
Hắn hạ mắt liếc sang người nọ. Tâm can cũng đang đùa cợt hắn. Cười đến hai má phím màu hồng, khóe mắt cong lên.
Hắn thầm than trong lòng. Hóa ra lấy được nụ cười mỹ nhân cũng phải vượt ải khó nhằn đến vậy.
" Oa! Chú giỏi thật ấy! ", Tiểu Cửu tròn miệng. Tinh Đông cũng được dịp bất ngờ.
Chẳng qua là vừa rồi Đường Chính Dật ném phi tiêu. Một lần ba chiếc trúng phải hồng tâm, chẳng lệch đi một li nào. Và rồi một lớn một nhỏ kia được tặng hai con thỏ bông, ôm gọn vào trong lòng.
Hai đứa trẻ ấy cùng nhau chơi đùa, tựa như đưa người thương của hắn quay về giấc mơ tuổi thơ, những năm tháng mà chưa từng bi thương. Trước mắt được tô vẽ bởi sắc màu hiền hòa, trong lòng hắn liền yêu thêm một chút, liền... muốn âu yếm người này trong lòng nhiều thêm một chút.
Buổi xế chiều hôm ấy, cất lên bản nhạc sôi động, tồn tại khóe mắt nở hoa, lưu vào tim người nụ cười ngây ngô. Phút chốc chỉ vì tầm mắt lỡ si mê bóng hình người, tim được thắt lại một chút. Chí ít khi ngồi trên con ngựa gỗ, cậu bé hồn nhiên năm xưa bỗng chốc quay lại vội vã. Thời điểm đó không thể phân biệt giữa tiếng cười và nốt hòa tấu vui vẻ vang lên cùng nhau.
Hắn quay người, tầm mắt hướng đến ánh chiều tà. Sắc trời chuyển biến, bao bọc lấy đô thị bộn bề, mặc cho nó những chiếc áo trầm uất. Hồng, cam rồi chuyển dần sang tím. Một lúc nữa, ánh đèn neon nổi lên, màn đêm sẽ kéo xuống lòng đường. Thời điểm mà ái tình trở nên nhạt nhòa, chua sót.
Không lâu, trên miệng hắn đã có mùi thuốc lá. Thứ bên trong túi quần rung lên, hắn nhận ra mình đã rất lâu không tiếp nhận cuộc gọi đến từ người khác. Dẫu là vậy nhưng hắn vẫn chẳng thể khá hơn chút nào sau khoảng thời gian tự kiểm điểm bản thân.
" Chính Dật! ", người bên điện thoại nói. Có thể là đang đi trên đường, bởi hắn nghe có tiếng kèn xe inh ỏi truyền sang, rít vào lỗ tai.
Tàn thuốc rơi xuống, lạnh lẽo trong hắn quay trở lại như thể chưa từng có thứ gì đã lay động phải. Thế rồi con sói xám hiện lên đôi mắt nhàn nhạt màu, không có xúc cảm, đáp: " Em muốn nói gì? "
" Anh đã ổn chưa? Hai tiếng nữa em đến thăm anh với Đông Đông nha? Hôm nay... lịch trình không có nhiều ", người con gái thơ ngây ấy nói như vậy. Thanh âm, câu chữ thốt nên đều nhẹ nhàng như giai điệu từ phím đàn của chiếc piano thượng đẳng.
Ngược lại, đáp lấy tiếng piano mỹ miều ấy là nốt vang của cây guitar điện tử, một nốt duy nhất. Lạnh lùng và đầy sức ép: " Không cần! Em cứ nghỉ ngơi đi! "
Bởi lẽ hai giai điệu này không nên đứng cùng với nhau. Nó tạo ra một bản hòa tấu dở tệ và đầy nhạt nhẽo. Người con gái thừa sức để hiểu chuyện ấy, nàng ta vốn thông minh đến vậy cơ mà. Nhưng rồi sự cố chấp trong lòng nàng đã bác bỏ mọi thứ nàng thấy trước mắt.
Vu Lỵ dừng một khoảng, nhẹ giọng nói: " Cha vừa gọi đến cho em "
Hắn không biến sắc, chỉ hỏi: " Nói gì? "
...
" Tháng sau sẽ chuẩn bị hôn lễ "
Gió ùa qua đôi tai, chúng cười nhạo một trận. Đến khi tàn thuốc cháy rụi, rơi xuống như cánh hoa tường vi màu máu. Tách khỏi đôi môi nhợt màu, Đường Chính Dật đã tựa vào thanh chắn, cơ thể nhẹ bẫng.
Chiếc bong bóng thổi phồng, trong đó chứa đựng tình yêu. Nó bay vút lên khoảng trời lọng gió, cũng sẽ đến lúc mất hút không tung tích. Cô bạn thân từng cảnh tỉnh hắn như vậy. Nhưng đến tận khi nàng thê của hắn gọi đến, hắn mới tin chiếc bóng ái tình đó có thể bay, còn bay rất cao là đằng khác.
" Chú! Chú ơi! "
Hắn xoay người, rời khỏi đám suy nghĩ đang đánh nhau trong đầu. Rồi thứ bắt lấy đầu tiên là khuôn mặt của y. Vẫn còn đó, đôi mắt biếc sáng trong, mái đầu mềm mịn, chiếc má lúm đẹp đẽ, cái túi vải đeo bên tay thuở còn đến trường. Thuần khiết như hôm đầu tiên hắn gặp y. Mọi thứ, tất cả mọi thứ ngần ấy năm chỉ vì một câu nói mà thoáng qua như giấc chiêm bao xa lạ. Bức họa đồng hoa ngày ấy cũng vô cớ mà phai màu, trở nên xấu xí đến khó coi.
" Chú! Tụi cháu chơi xong từ bao giờ rồi đó "
Ừ nhỉ?
Hắn không để ý.
" Anh... có chuyện gì sao? "
" Không! "
Tiểu Cửu được mẹ đón về. Có lẽ niềm vui đã được thõa mãn, vẫy tay chào tạm biệt hai người bạn lớn của mình, rồi rời đi mang theo cảm giác đủ đầy.
Hắn nhìn người mình thương, trái tim co rút.
Ánh trăng tàn nhẫn ngoi lên, soi sáng những tòa cao ốc chập chùng. Tô điểm cho khúc quanh nơi thành phố. Đứa trẻ thích thú, giờ đây đôi ngươi nâu đậm đã tìm được điểm dừng. Bao lấy hết thảy sự xinh đẹp vào trong.
" Lễ cưới của Hạ Nghiên Hi ấy. Vì sao anh lại tham dự? "
Nếu câu hỏi này đem đi cho người khác thì sẽ rất kì quặc nhưng đối với Đường Chính Dật lại vô cùng bình thường. Bởi lẽ hắn là một gã đàn ông nói không với tiệc tùng và nơi đông đúc. Lần này quả nhiên chẳng hề nhỏ chút nào.
Hắn chống cằm, tầm mặt hạ xuống: " Dạo trước có giúp đỡ cho Đường Luân "
Đường Luân, cậu em họ của Đường Chính Dật. Một tên nhóc láo toét, lưu manh chất chứa đầy mình. Tinh Đông gật đầu không hỏi tiếp. Vì y biết cậu em họ đó hắn coi trọng, chắc là đã gửi gắm một lời đến hắn, nhờ hắn thay phần mình mà đi rồi. Mà nhớ không lầm, cũng tầm ba bốn tháng nữa, cậu ta sẽ từ nước ngoài trở về. Đến lúc đó rồi, bên tai Tinh Đông lại thêm được một kẻ mồm mép. Số ngày đó chắc sẽ đau đầu lắm, y có nên đến chỗ Tiểu Trùy hay không?
Lâm vào một trận suy nghĩ vẩn vơ ngớ ngẩn, Đường Chính Dật lại lạnh lùng cất tiếng: " Mua thêm sữa bò đi! "
" Ừa! ", thế rồi họ ghé sang một cửa hàng tiện lợi mua thêm ít đồ. Tinh Đông còn hớn hở mua cho bản thân một túi đồ ăn vặt thật lớn. Khoai tây chiên đủ loại, còn có trái cây sấy khô, kem đóng hộp. Bấy nhiêu thôi cũng đủ y sống qua ba tháng mất rồi.
" Đừng ăn thứ đó quá nhiều! "
Ý tứ của hắn chính là thứ y ăn hoàn toàn là độc hại. So với con robot dinh dưỡng như hắn, lời đó đối với y chỉ là sáo rỗng. Tinh Đông nghênh mặt, bâng quơ trả lời: " Không quan tâm! "
" Lại bệnh thì không tốt "
Ý vị thâm tình gì đây? Mấy chữ ngắn gọn như thế mà Tinh Đông cũng đỏ mặt cho được. Rồi y thẹn quá, quay mặt ra ngoài cửa kính xe, đưa ánh mắt dán lên ánh đèn mông lung thoáng qua. Biết chứ. Mấy thứ này đâu có tốt lành gì, ăn vào chỉ kẻo sinh thêm bệnh. Nhưng chỉ khi cầm gói snack lên, y lại bất giác nhớ đến gia đình nhỏ của mình.
Sau hôm nay thôi, có lẽ những lời nói ám muội đó sẽ tan biến. Chừa lại cho họ những cơn hoan lạc với trái tim mục nát cùng thể xác thối rữa. Nhấn chìm một trong hai vào bể tình mà chỉ tồn tại nhục dục, không tồn tại tình yêu. Chôn vùi đôi chân của họ vào đám bùn lầy tối tăm, rồi sẽ mãi mãi chìm sâu mà không có lối thoát.
Chưa bao giờ hắn cảm thấy thất bại như thời điểm này. Ngày cả ôm lấy đứa trẻ hắn nuôi nấn cũng chẳng thể nào. Một việc đơn giản như đan lấy những ngón tay thon dài rồi siết lấy thật chặt, âu yếm trao lấy hơi ấm cũng chẳng thể. Bởi lẽ hắn nhận ra nếu chỉ vì một cái chạm nhẹ mà khiến đối phương lâm vào nguy hiểm, hắn sẽ hối hận suốt quãng đời còn lại.
Thế rồi không còn tiếng trò chuyện bên tai, ngón tay của hắn siết lấy vô lăng, ôm nỗi lo toang giữ trong tâm trí.
" Mai tôi đi công tác "
Tinh Đông không quay lại, gió vờn quanh mái đầu y. Rồi tầm mắt hạ xuống, rèm mi y rũ bóng, y hỏi: " Bao lâu? "
" Hai tuần ", hắn đáp. Trong câu trả lời chất chứa nỗi u buồn trầm lắng.
Bọn họ trở về căn nhà đã bị lãng quên bao ngày. Chú mèo nhỏ đó cau có nhảy vội lên thân người gã đàn ông. Tinh Đông mơ hồ bị nó liếc cho một cái. Y gõ lên chóp mũi nó: " Giận anh sao? "
Chú mèo vểnh mũi, quay mặt đi. Tinh Đông cười khổ: " Được rồi! Qua đây, anh cho Y Thiều đồ ngon "
Nó hất mặt, chờ đợi chủ nhân nó yêu thích ra lệnh. Đường Chính Dật tuyệt tình buông tay, nó ngã cái bẹp xuống sàn một phát đau đến dựng lông. Lúc đó hắn đã một mạch đi thay đồ, không thèm quay đầu nhìn nó một cái.
Tinh Đông đành bế nó đi ăn đồ ngon, dỗ dành nó như đứa trẻ được chiều hư.
Cuối cùng Y Thiều no đến căng bụng, nhìn thấy gã chủ nhân đang ngồi xem truyền hình, ưỡn ẹo đi đến nằm trong lòng hắn.
" Thay quần áo đi! "
Tinh Đông đang hâm sữa nóng, thói quen trước khi ngủ của y.
Uống cạn ly sữa nóng trong tay. Đường Chính Dật lúc này mới quay đầu nhìn vào gian bếp y đứng. Cớ gì lại uống sữa lâu như vậy?
Tinh Đông đã xong từ bao giờ, vạt áo cũng chẳng còn đóng gọn trong quần nữa. Bóng lưng y cô quạnh, như do dự lại như không. Thật lâu và thật lâu, y chỉ đứng như vậy, không làm bất cứ chuyện gì khác.
Đường Chính Dật rời khỏi ghế sofa, bỏ rơi chú mèo cao ngạo, tiến đến thân ảnh kia.
- ---