Nhân Tiểu Quỷ Đại 1: Hồng Diệp

Chương 16




Tiêu rồi! Thành Chu kêu to trong lòng.

Nhưng đã quá trễ, thằng quỷ chết tiệt nhấc chân lên đá vào cây thần hai cái bất chấp trước mặt bao nhiêu là cô dì chú bác đang mỉm cười nhìn nó! Thấy chưa đủ, nó còn trèo lên tảng đá gần cây thần để xé tan nát cành lá của người ta.

Du khách và nhóm Shumei không chỉ nhìn thấy mà còn há hốc miệng.

Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống trán.

Thành đại ca xui xẻo bất đắc dĩ bị trở thành “ba ba” bắt đầu phỏng đoán về mớ tiền bồi thường việc phá hoại cây cảnh của thằng nhỏ.

Lúc nghĩ tới số tiền sẽ nhảy lên đến năm con số không, anh nhà lập tức điên cuồng bổ nhào về nhóc quỷ đang mải mê phá bỉnh kia.

“Mày đang làm gì đó?!Mau dừng tay lại cho tao!” Thành Chu đáng thương dưới ánh trừng của bao nhiêu đôi mắt đành phải phát huy trách nhiệm của bậc làm cha, tiến tới lôi nhóc con ra khỏi công việc xấu xa mà nó đang làm.

Nhóc quỷ liếc nhìn hắn, không rõ tên đần này tại sao lại bắn tiếng Anh lúc này.

Thành Chu trừng nó. Hắn nói tiếng Anh là để cho người ta không nghĩ nhóc nhỏ ngắt hoa bẻ cành này là người Trung Quốc. (=.=’)

Không đợi nhóc quỷ khóc nháo, Thành Chu lập tức hạ giọng ghé vào lỗ tai nó: “Anh mua cho nhóc mày bỏng ngô nhé! Mày muốn ăn cái gì cũng được hết!”

Nhóc con đang định gân cổ cãi chợt nghe thấy lời này thì nét cười cong cong lại xuất hiện trên mặt.

Nhân lúc người quản lí đền thờ còn chưa tới, Thành Chu ôm nhóc con chạy trối chết dưới ánh mắt của bao người.

Đám người Shumei cũng kéo theo đằng sau.

Ôm nhóc con rời đi khoảng trăm mét khỏi cây thần, Thành Chu loáng thoáng nghe được ai đó nói lời cảm ơn với hắn.

Cảm ơn ngài…

Ngài Âm dương sư…

Lời cảm ơn dần dần tan biến trong gió rồi không còn nghe thấy nữa.

Là cụ già kia. Tuy không rõ vì sao ông ta cảm ơn mình, chí ít hắn cũng hiểu được ông ta

không phải thuộc dạng ác quỷ như Sendaiko.

Ừ, lại nói tiếp, vào cái ngày hắn bị tấn công trong xe cáp treo, hình như có ai đó đã nói chuyện với hắn…

Nói cái gì ấy nhỉ? Mà ai nói ấy nhỉ? Ký ức tựa như diều đứt dây, biết rõ nó ở đằng kia nhưng không thể nào chạm tới được.

Hừ! Mới đi chơi có một tí mà lại vuột hết một món ăn sáng… Thật không đáng mà! Lỗ tai dựng thẳng lên, nhóc nhỏ ghé vào Thành Chu đầu vai làm động tác dằn mặt với cây thần ở phía xa.

Nếu không nhờ mi giúp một việc lúc trước thì bây giờ ta đã đốt mi thành tro rồi!

Leng keng! Người chủ đền thờ chậm rãi, chậm rãi khom người xuống nhặt lấy chiếc chuông đồng vừa rơi.

“Chủ đền?” Người thanh niên đứng cạnh bên chủ đền lo lắng nhìn ông, không hiểu vì sao ông lại ra khỏi đền, cũng như vì sao khi ông đến giữa cầu thang thì lại đứng bất động ở đấy.

“Tanizaki-kun, phiền cậu mời bà Origawa đến gặp tôi ở đền thờ. Tôi có một chuyện rất quan trọng cần bàn bạc với bà ấy.”

Trở lại bệnh viện, vì Thành Chu trốn viện nên dĩ nhiên là bị y tá quở trách. Sau khi khám qua để xác định hắn ngoại trừ suy yếu chút chút thì còn lại không bị gì, bác sĩ quyết định giữ hắn ở lại quan sát một ngày nữa mới để hắn xuất viện.

Thành Chu sẵn đó cũng nhờ bệnh viện kiểm tra mắt và não bộ của mình luôn. Vì đã có người chi trả viện phí nên bên bệnh viện thu xếp khám bệnh cho hắn mà không hề đòi hỏi gì.

Thành Chu cũng không biết cục nhỏ kia rốt cuộc có thực sự quan tâm đến hắn không hay chỉ vì nó không có nơi nào để đi nên mới ăn dầm ăn dề ở đây. Chẳng những “chăm nom” hắn ở bệnh viện vào ban ngày mà buổi tối nó cũng không chịu rời khỏi giường bệnh hắn một bước. Nếu ai dám bắt ép nó đi chỗ khác, nó sẽ khóc la tanh bành cả cái bệnh viện cho xem.

Vì vậy bác sĩ không có cách nào khác, đành phải phải lắp thêm một cái giường nữa để nó ngủ lại. Nhưng nhóc con được tặng giường mà vẫn không chịu ngủ riêng, mỗi buổi tối đều phải bon chen ngủ chung với hắn.

Cái này… Nói thật, Thành Chu cũng thấy có chút cảm động.

Nhóc con thân thể vừa mềm mại lại vừa êm ái, cứ ôm hắn ngủ mà ngáy o o hệt như một chú koala con vậy. Sự tin tưởng và thân mật ấy của nhóc nhỏ không ngờ lại khiến cho một người đàn ông còn đang độc thân vui tính như anh nhà đây nghĩ đến cái tư tưởng “có con là vạn sự đủ đầy” đáng sợ kia.

(Nguyên bản lấy từ câu: Vô quan nhất thân khinh, hữu tử vạn sự túc – Không quan tước tâm tình thoải mái, có con rồi thì không cầu gì nữa)

Thành Chu xoa xoa quả đầu dưa hấu con con rồi ngứa tay búng một cái “bóc” lên gáy nó.

Ôi, nếu như nó tỉnh dậy mà vẫn đáng yêu như thế thì tốt rồi.

Nhóc con quả ôm táo ngoảnh lại trừng hắn.

Thành Chu đưa tay nhéo má nó.

Nhóc con hất tay anh nhà ra, xoay người ngồi chu mông vào mặt hắn.

Thành Chu nhìn thằng cu quỷ ngổ ngáo không thèm để

‘người cha hờ’ vào mắt kia, nhìn nó một mình một người tiêu diệt hết đống hoa quả người ta mang đến cho hắn mà không khỏi tức giận lẫn buồn cười.

Thằng nhỏ kia từ sau khi hắn vào viện thì luôn luôn sống động cả ngày như thế, không lẽ là do được ăn hoa quả miễn phí ư?

(Là do tối tối nó đi tìm mấy con quỷ khác để ăn thịt đó ~)

Cốc cốc…Cửa phòng bị gõ.

Ai vậy? Là Shumei sao? Thành Chu và nhóc con cùng nhìn về phía cửa phòng. Shumei mới vừa làm thủ tục xuất viện cho hắn mà.

“Xin chào, làm phiền ngài rồi, tôi là Gawakyo Shunkyou, vợ của Gawakyo Wasai. Ngài còn nhớ tôi không? Lúc ngài đến viếng lễ tang mẹ chồng tôi, chúng ta đã từng gặp qua.Nghe nói ngài bị bệnh, vừa lúc tôi có việc ngang qua, cho nên…”

Người đứng ngoài cửa với một hộp quà trên tay là một người phụ nữ áo tím trang nhã cùng mái tóc buông xoã ngang vai.

Thành Chu đương nhiên là nhớ cô.Ngày đó ở lễ tang, gương mặt xinh đẹp của cô đã để lại cho hắn một ấn tượng sâu sắc.

Rất ít phụ nữ sau khi lấy chồng lại trang điểm tinh tế được như vậy, hắn cho rằng những phụ nữ biết cách trang điểm khéo léo sau khi kết hôn luôn là những phụ nữ thông minh.

Vừa thông minh, vừa xinh đẹp, lại có nhiều tiền, phụ nữ như vậy thường rất khó lòng mà quên được.

“Xin chào, tôi là Thành Chu. Phiền chị rồi.” Tuy không rõ vì sao con người xinh đẹp này lại tới thăm đồng nghiệp của chồng, hắn vẫn lịch sự làm động tác mời cô ngồi vào chiếc ghế đầu giường.

Nhóc con thấy Thành Chu lù khù đột nhiên biến thành một người đàn ông thành đạt và lịch lãm bèn trợn tròn cả mắt.

Sau màn chào hỏi là một màn tĩnh lặng.

Cứ nghĩ Gawakyo Shunkyou đến thăm hỏi xong sẽ rời đi, ai ngờ một phút đồng hồ trôi qua mà cô ta vẫn ngồi đó và không hề có ý định di chuyển. Điều này khiến cho tiếng lòng của Thành Chu không khỏi xôn xao một trận.

E rằng mục đích đến thăm hỏi của người phụ này không đơn giản là thăm hỏi đồng nghiệp của chồng, không biết có phải cô ta đến đây để quở trách hắn phá hư đám tang hôm ấy hay không, hay có khi nào cô ấy… Người nào đó lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Vừa nhìn ánh mắt anh nhà là biết ảnh đang phóng trí tưởng tượng bay cao bay xa bay luôn tới nơi nào rồi, nhóc con mỉa mai liếc hắn một cái, sau đó liền bày khuôn mặt ngây thơ tươi cười nhìn về phía Gawakyo Shunkyou đang cúi đầu trầm mặc.

“Cô gì đẹp đẹp ơi, cô có thấy bóng ma của bà kia không? Ba con về nhà sợ bà ta đến nỗi hết dám đi WC một mình luôn á!”

Chém gió! Thằng quỷ mất nết này! Ai nói anh mày không dám đi WC một mình chứ! Anh là sợ nhóc mày còn nhỏ, lọt hầm cầu, nên mới đi cùng mày chứ bộ!

Khi Thành Chu đang muốn mở miệng cãi lại thằng cu quỷ vừa làm mất hết hình tượng “nam tính” của hắn, Gawakyo Shunkyou lúc này lại lên tiếng trước.

“Không, tôi không thấy… Tôi cũng không biết nữa. Nhưng từ khi mẹ chồng tôi qua đời thì nhiều chuyện kì lạ xảy ra lắm, nhất là trong ngôi nhà cũ kia. Có khi là do tôi nhạy cảm quá cũng nên, tôi vẫn cho rằng đây là ảo giác do mệt mỏi.

Bác sĩ cũng nói do tôi mới kết hôn, không phù hợp với sinh hoạt vợ chồng, hơn nữa mẹ chồng vừa qua đời mà lại chọn cách ra đi mất danh dự như thế khiến tôi cảm thấy áp lực, đâm ra ảo giác.

Tôi vẫn tin là như vậy, vẫn luôn lừa dối chính mình, cho đến ngày đó ngài Thành …” Shunkyou cười chua chát, một lần nữa rơi vào yên lặng.

Nghe nhóc con phiên dịch, Thành Chu không khỏi đổ mồ hôi, nhớ tới ngày đó… hắn quê muốn chết luôn.

Qua một hồi lâu, Shunkyou lẩm bẩm như đang kể lể, hoặc như đang tự nói với chính mình: “Thực sự đã xảy ra rất nhiều sự việc kỳ quái, cho dù tôi có nâng nhiệt độ máy điều hoà đến cỡ nào thì trong phòng vẫn lạnh lẽo như bên ngoài. Trong nhà rõ ràng không có ai, nhưng tôi luôn cảm thấy như có ai đang nhìn mình, còn có… một mùi dầu thắp không lúc nào tan đi…. Tôi cũng muốn tin lời bác sĩ nói, muốn xem tất cả như ảo giác, nhưng khi tôi thấy…”

“Thành Chu, thủ tục đã xong, ngày mai anh có thể xuất viện rồi đấy!” Cửa phòng bệnh chợt bị đẩy ra, một dáng người quen tiến vào, là Shumei.

“A! Là chị!” Shumei thấy nhân vật kia xuất hiện ngoài ý muốn, lộ ra vẻ giật mình khác thường.

“Xin chào, à… Tôi nghe Wasai nói ngài Thành bị bệnh, vừa lúc ngang qua đây, nên thuận tiện đến xem.” Gawakyo Shunkyou hiển nhiên cũng không ngờ tới Shumei lại đến vào lúc này, trông cô có phần lúng túng.

“Cậu có việc muốn tìm ngài Thành đúng không, vậy tôi làm phiền mọi người rồi. Cũng đến lúc tôi phải đi rồi.” Shunkyou đứng lên cúi chào Thành Chu, lập tức xoay rời khỏi phòng bệnh.

“Chờ một chút! Chị còn chưa nói xong…” Thành Chu vội vã muốn nghe thêm.

“Ngài Thành, điều tôi muốn nói là mong ngài mau lành bệnh, chúc ngài vui vẻ ở Nhật Bản, hẹn gặp lại.” Shunkyou quay người lại, nhìn vào mắt Thành Chu mà trả lời.

Thành Chu cũng không phải ngốc, nghĩ thầm Gawakyo Shunkyou có lẽ là không muốn Shumei luôn thân mật với Wasai biết được gì đó, nên hắn chỉ mỉm cười: “Cảm ơn chị. Đi đường cẩn thận nhé!” Gawakyo Shunkyou đứng ở phòng bệnh cửa nói với Shumei một câu thất lễ rồi vội đi.

Shumei vẫn nhìn theo Gawakyo Shunkyou cho đến khi bóng cô khuất hẳn rồi mới quay đầu lại đi vào phòng bệnh.

“Không ngờ Gawakyo Shunkyou lại đến thăm anh, bình thường cô ta không bao giờ thích ở cùng đồng nghiệp của Wasai cả. Anh biết không, hoàn cảnh và vị thế gia đình của một người như cô ta rất khó mà ở cùng với những kẻ tầm thường như chúng ta được.”

Nghe được những lời châm chọc từ một người ôn hoà như Shumei, Thành Chu cảm thấy khá mất tự nhiên.

Cười cười, hắn thuận miệng đáp: “Đúng vậy, tôi cũng không nghĩ tới cô ta sẽ đến. Cô ta vừa mới tới mà cả phòng như sáng hẳn ra ấy…”

“Ha ha ha…” Hai người cười lớn với câu đùa vô vị.

Cười xong, cảm giác bầu không khí cũng dễ chịu hơn, Shumei lúc này mới nói tiếp lời ban đầu.

“Tôi đã giúp anh làm xong thủ tục xuất viện, có điều do tiến độ hội nghị đã bị chậm trễ hai, ba ngày nay rồi, tôi phải đứng ra thay Wasai sắp xếp mọi việc trong công ty, đêm nay còn phải đi tìm anh ta bàn bạc nữa, hẳn sẽ mất nhiều thời gian, nên ngày mai có lẽ không đón anh ra viện được. Nhưng anh yên tâm, đến lúc đó tôi sẽ cho người đến đón anh.

Thời gian không còn sớm, tôi còn phải về trang viên Yama Ongaky thu xếp một vài việc. Tôi đi trước đây, anh nghỉ ngơi nhé.”

Nghe xong đoạn lời nói kia, Thành Chu nghĩ Shumei đã trở về với dáng vẻ của một quản lí đầy tận tình và chu đáo rồi.

Cậu phê bình Gawakyo Shunkyou như thế, phỏng chừng là do không thích người vợ lắm tiền của Wasai mà thôi. Biết đâu bên trong người phụ nữ tên Shunkyou kia thoạt trông không… sáng sủa như vẻ ngoài của cô ta?

Nghĩ ngợi một hồi, Thành Chu nhớ tới một vấn đề khác đã nghẹn trong lòng hắn rất lâu.

“Shumei…” Để trong lòng mãi cũng không tốt, trông vận khí hôm nay cũng không tệ, hắn quyết định hỏi tới luôn: “Buổi tối hôm đó, có thật cậu đã ra ngoài cùng Wasai không?”

Nét cười Shumei bỗng cứng nhắc một chút, nhưng cậu phản xạ rất nhanh: “Buổi tối nào cơ? Xin lỗi, Thành Chu, tôi thực sự phải đi, nếu không là trễ chuyến xe buýt cuối cùng của tối nay mất. Hẹn gặp lại, có gì chúng ta bàn chuyện này lần sau nhé!”

Nói xong, Shumei lập tức rời ngay khỏi phòng bệnh…

… Để lại Thành Chu nhún vai bất đắc dĩ với nhóc con đang nghiêng đầu nhìn hắn.

Không lâu sau khi Shumei rời đi, bầutrời nhanh chóng buông xuống một màu đen.

Thành Chu sợ thấy phải cái gì không nên thấy, ăn cơm tối xong cũng không dám chạy vòng vòng mà vọt đi tắm rồi mau chóng đi ngủ.

Còn nhóc con thì tối đến lại rất có tinh thần, trời vừa tối là bỏ chạy đi đâu không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Thành Chu biết nó chắc chắn sẽ trở về nên cũng không lo lắng cho lắm.

Không biết đã ngủ bao lâu, Thành Chu nửa tỉnh nửa mê cảm thấy ai đó vừa đi vào phòng.

Là y tá kiểm tra phòng sao? Hay là nhóc quỷ chơi mệt rồi quay về ngủ?

Giường hằn xuống, dường như có người bò lên trên.

Là nhóc quỷ sao? Thành Chu mơ mơ màng màng huơ tay mở chăn ra cho nhóc con chui vào như thường lệ.

Một bàn tay lạnh lẽo đặt trên mặt hắn rồi chậm rãi dời xuống cổ hắn.

Ai thế…? Cái lạnh từ cổ dần truyền tới tim, dần dần, cảm giác quen thuộc nào đó lại kéo đến trong hắn.

Đến khi hắn nhớ lại loại cảm giác này là từ đâu mà có thì… anh nhà từ trong mộng tỉnh lại chợt hét toáng lên.

Nhưng tiếng kêu đã bị giữ lại nơi cổ họng.

Vừa mở mắt, hắn liền thấy một đôi mắt màu đỏ sậm âm u đang nhìn hắn chằm chằm.

“Á… Ặc!”

Yết hầu bị giữ chặt, âm thanh không thể thoát ra, hơi thở cũng không thể lưu chuyển.

Dùng hết cả khí lực, Thành Chu liều mạng giãy dụa!

Thế nhưng tay chân hắn hệt như bị xiềng xích trói lại, dù hắn muốn vùng vẫy đến cỡ nào cũng không thể nào cử động được!

Tay chân như tê liệt, sức mạnh tựa hồ đều dồn lên những mạch máu trên mắt. Thành Chu trừng muốn rớt cả đôi tròng, tơ máu dần tràn ra trong mắt hắn.Trên trán hắn xuất hiện đường gân xanh và chực vỡ ra vào bất cứ lúc nào!

Từ la hét hắn đổi thành hô hấp từng chút không khí, nhưng khí quản đã bị tắc lại, trái tim đập càng lúc càng nhanh đến nỗi tiếng đập truyền đến bên tai thật rõ ràng.

Không hít vào được! Không thở ra được! Tâm phế đau đớn khiến hắn muốn thét lên thật to!

Hắn sắp chết rồi! Hắn sắp chết rồi! Không! Đừng mà!

Cứu tôi với ──! Cứu tôi ──!

Người đàn ông thống khổ đến cực điểm, thân thể bắt đầu co giật trong vô thức.

Đau đớn quá thể, ý thức của hắn cứ thế mơ hồ dần, ấy vậy mà hắn lại cảm giác như được giải thoát.

Lần này là chết thật rồi phải không?

Đây là ý nghĩ cuối cùng trong đầu hắn, sau đó mọi thứ đều tối đen lại.

========

Chú thích:

* Chính quyền Tokugawa hay còn gọi là Tokugawa Shogunate = Tokugawa bakufu = Edo bakufu

(Tokugawa Mặc phủ hoặc Edo Mặc phủ): chế độ thống lĩnh quân đội được lập ra bởi dòng họ Tokugawa và điều hành bởi các tướng lĩnh trong để bảo vệ Thiên Hoàng và đất nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.