Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 13: 13: Khách Sáo Quá Rồi 2





Giờ phút này, Lâm Phàm suýt thì khóc ra nước mắt, mẹ nó ai bảo bán bánh kếp là không có tiền đồ, không thấy bây giờ khách đang chờ tôi mở hàng đó sao?“Mọi người đừng nóng vội, để tôi đẩy xe đến chỗ đã.” Lâm Phàm hô to một tiếng, ý bảo mọi người hãy bình tĩnh.“Ài, còn đẩy cái gì, mọi người phụ ông chủ nhỏ đẩy xe vô chỗ một chút đi.”“Tôi sẽ đẩy giúp, thời gian đang gấp gáp, tôi không chấp nhận chuyện chậm trễ được.”“Một hai ba, đẩy…”Vào giờ phút này, Lâm Phàm ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn không nằm mơ chứ, không phải chỉ là dăm ba cái bánh kếp thôi sao, cần gì phải vội vàng như thế.“Mọi người cẩn thận đừng làm đổ nguyên liệu nhé.” Lâm Phàm vội vàng đứng phía sau nhắc nhở.“Đã nghe chưa? Tất cả chú ý, nếu không có nguyên liệu thì hôm nay không ai được ăn đâu, mà nếu đã không được ăn thì tôi sẽ tính sổ với các người đấy.” Lão đại ca cộc cằn quát tháo.“Chậm thôi! Đừng nóng vội, nghe tôi chỉ huy đây.

Một hai ba, đẩy nhẹ thôi, nhẹ thôi.”Vãi thật, bây giờ bày binh bố trận hoành tráng thế này, hắn có còn là tay bán bánh kếp vỉa hè nữa không vậy?“Ông chủ nhỏ, cậu còn đứng đó làm gì, còn không mau tới đây.


Mọi người đều đang đợi cậu làm đấy.”“Đây đây.” Lâm Phàm nhất thời không ý thức được, tình huống ngày hôm nay, nếu không tự mình trải nghiệm qua thì có quỷ mới tin ấy.Những người bán hàng rong ở xung quanh đều trợn tròn hai mắt, tình huống quái dị gì vậy? Bán bánh kếp mà cũng có đãi ngộ tốt thế sao? Khách hàng trở nên nhiệt tình từ bao giờ thế.Hay là do bán bánh kếp bây giờ đã có địa vị cao hơn rồi?Những phụ huynh đưa con đến trường nhìn thấy cảnh này, ai cũng ngây ngẩn cả ra, sau đó khẽ lắc đầu, trong mắt của những vị phụ huynh, đám người này bị điên chắc rồi, nhất định phải báo cho hiệu trưởng biết mới được.“Vợ này, đây là tình huống gì thế?” Người đàn ông trung niên hôm nay vừa chiếm chỗ bán của Lâm Phàm, đang chuẩn bị bán đậu hủ thúi thì thấy cảnh đó, hắn há hốc mồm hỏi.“Lăng xê mà thôi, chắc chắn là lăng xê rồi, dù sao thì ông cũng đừng hỏi nữa, đã chiếm được vị trí này thì càng phải nỗ lực cố gắng hơn.

Một thằng nhóc miệng còn hôi sữa mà dám cướp chỗ của bà đây sao, cũng không nhìn lại xem mình đã đủ lông đủ cánh hay chưa.”“Ha ha! Yên tâm đi! Chiếm được chỗ bán của hắn là ngon rồi.

Thôi! Tôi đi về trước, ở đây khách đông như vậy chắc cũng sẽ móc được kha khá đó.” Người đàn ông trung niên cười bỉ ổi nói.Lâm Phàm khẽ liếc mắt nhìn quầy hàng bên cạnh, rồi lại nhìn sang người đàn bà kia.Mà người đàn bà kia đang khiêu khích nhìn Lâm Phàm, ý tứ rất rõ ràng.

Bà đây kêu chồng chiếm chỗ bán của chú màmy đấy thì sao? Chú mày làm gì được ta hả?“Ông chủ nhỏ, tôi đến trước.

Tôi cũng đưa cậu một trăm tệ rồi, có thể làm được bao nhiêu thì làm đi.” Lão đại ca cộc cằn nói.“Tôi là người thứ hai, mọi người xếp hàng đi, đừng chen lấn.”Mọi người xếp sau đều gấp đến độ không chờ nổi, nhưng bọn họ vẫn xếp hàng ngay ngắn, hàng này kéo dài tới mười mét.Những người này đều là khách hôm qua đến mua bánh kếp chỗ Lâm Phàm.


Đặc biệt là sau khi mang về nhà ăn xong, từ dạ dày cho đến đỉnh đầu, tất cả đều tràn ngập mùi hương bánh kếp của Lâm Phàm.Sau đó khi ăn gì cũng không có khẩu vị, đầu óc chỉ toàn nghĩ đến món bánh kếp này thôi.

Bởi vậy mới sáng sớm, bọn họ đã vội vàng chạy đến đây rồi.

Khi vừa đến đây, thấy ông chủ nhỏ còn chưa dọn quán, bọn họ khẽ nghiến răng ken két rồi đứng đợi ở đây luôn.Nghiện rồi, chắc chắn bị nghiện rồi, một ngày không ăn là khó chịu đến mức phát hoảng.Mà đây chính là tác dụng của tay bán bánh kếp Thần cấp, cũng chính là uy lực của bách khoa toàn thư.Vừa định làm bánh kếp, Lâm Phàm bỗng chốc dừng lại, sau đó nhìn sang bên cạnh nói: “Đây là vị trí của tôi, sao ông lại chiếm chỗ của tôi?”“Ông chủ nhỏ à, anh cầu xin chú em đấy, chú em làm một cái trước đi, anh sắp chịu không nổi rồi đó.” Lão đại ca cộc cằn cầu xin Lâm Phàm.“Ngại quá, tôi phải làm rõ chuyện này mới được.” Lâm Phàm xua tay nói.Người đàn ông trung niên bán đậu hũ thối khẽ nhếch mày lên: “Thì sao? Chỗ này có viết tên của cậu chắc? Hay chỗ đất này là của cậu? Nếu thế thì hãy chứng minh vị trí này là của cậu đi, chứng minh được thì tôi sẽ dọn đi mà không nói lời nào.”“Này! Mẹ kiếp! Đây không phải là đang làm chậm trễ thời gian sao? Mấy anh em đâu rồi mau tới đây.


Dọn cái sạp hàng đậu hũ thối này đi cho tôi.

Chỗ này chắn việc buôn bán của hàng bánh kếp của chúng ta, chẳng phải là đang muốn lấy mạng chúng ta sao?”Dưới sự dẫn dắt của lão đại ca cộc cằn, một đám đàn em lập tức đẩy sạp hàng đậu hũ thối kia đi ra xa.“Các người làm cái gì vậy hả?” Người đàn ông trung niên quát lớn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.