Nhân Sinh Bất Sách

Chương 20: Phiên ngoại 1 - Toàn hoàn văn




Phiên ngoại 2

25cm, cao bằng một cốc trà sữa.

Ngay cả là alpha thì kích thước này thật sự rất hiếm.

Thành thật mà nói, nó rất bất tiện.

Ví dụ như khi ngồi trên bồn cầu nó sẽ chạm vào mặt nước, khi chống đẩy nó sẽ ma sát với mặt đất, khi mặc qu@n lót nó thường xuyên tuột ra khỏi quần.

Vợ hắn cũng không thích nó lắm.

Tiêu Cảnh ra khỏi phòng tắm với cái thứ 25 cm đang lủng lẳng giữa hai ch@n, Liễu Hà dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn nó.

"Em ngại sao?" Tiêu Cảnh lau tóc, nghiêng người đi tới.

Liễu Hà lấy chân đá hắn: "Một ngày không thể làm quá ba lần, anh tránh xa em ra. "

"Em hẹp hòi quá."

"Còn anh thì lớn quá đó đồ ngốc!"

Tiêu Cảnh buồn bã mặc đồ ngủ vào, cúi người xuống mà ngã vào vòng tay của người vợ vừa mới cho con bú của mình.

Trên người Liễu Hà còn vươn lại mùi sữa.

Tiêu Cảnh ngửi thấy mùi sữa, mất kiểm soát và ngồi dậy.

Hắn thông qua cổ áo rộng nhìn vào bên trong, sau đó đưa tay ấn lên đó.

Liễu Hà rít lên: "Đừng đụng vào nó. "

"Da bị rách rồi." Tiêu Cảnh không buông tay ra, còn nhẹ nhàng xoa xoa nó, trên mặt tràn đầy sự nuối tiếc, "Đã 1 tuổi rồi, nên cai sữa đi, tôi nhìn thôi mà còn thấy đau nữa. "

Liễu Hà nắm lấy cổ tay hắn: "Đã bảo là đừng đụng vào..."

"Bà xã." Tiêu Cảnh nằm lên ngực Liễu Hà, ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn Liễu Hà, cố bày ra bộ dạng ngây thơ trong sáng của trẻ con, "Tôi chỉ muốn giúp em bớt khổ sở lại chứ không có ý gì khác. "

"Tiêu Cảnh..."

"Bà xã ơi, chúng ta không dễ dàng gì mới có thể ở bên nhau. Khi bên nhau em còn phải chịu nhiều cực khổ như vậy, em phải khó khăn lắm mới sinh con cho tôi, tôi thật sự rất yêu em. "Tiêu Cảnh chân thành, ánh mắt dịu dàng mà thành khẩn, "Tôi muốn đem mọi thứ tốt đẹp nhất của mình cho em, vuốt v e em. An ủi, xoa dịu đi những vết thương của em. "

Liễu Hà giống như có hơi cảm động, khóe mắt bắt đầu hơi đỏ. Đúng lúc Tiêu Cảnh nâng người lên, hôn lên môi Liễu Hà, nhưng chưa kịp chạm môi đã bị Liễu Hà tát một cái.

"Lộ nguyên hình rồi." Liễu Hà nở nụ cười nói.

Tiêu Cảnh cúi đầu nhìn quần mình một cái, hung hăng tặc lưỡi một cái, sau đó bất chấp ôm lấy Liễu Hà mà đùa giỡn.

"Bà xã à, tôi khẳng định là mình hơi hứng phấn, bởi vì tôi yêu em, tôi cũng không dụ dỗ em làm chuyện đó với tôi."

" Vậy anh cất thứ đó đi!"

"Nó quá lớn, cho dù có cất đi thì em vẫn nhìn thấy thôi, tôi không còn cách nào khác nữa, bà xã à, không phải vì chuyện này mà em giận tôi chứ."

"Nói bậy bạ gì đấy!"

"Dù sao em cũng hiểu ý tôi rồi, cho tôi đi vào đi."

"Anh còn nói! A..."

Liễu Hà cứng đờ.

Nơi đó của Liễu Hà bị thứ kia cạy mở, Tiêu Cảnh chỉ cần tiến sâu thêm chút nữa thì cậu sẽ bắt đầu run rẩy.

Tiêu Cảnh đỡ lưng cậu, đôi mắt hắn tối sầm, nhưng hắn vẫn kiềm chế bản thân không dám động.

"Bà xã, lần gần đây nhất là nửa tháng trước, tôi rất nhớ em..."

Cậu biết Tiêu Cảnh nói gì, cho dù Tiêu Cảnh không làm gì cả nhưng thứ kia chắc chắn sẽ vẫn hưng phấn.

"...... Để lại một chút bên ngoài. "

"Để lại bao nhiêu?"

"3....3 cm?"

Tiêu Cảnh nở nụ cười, cúi đầu mổ lên môi Liễu Hà, nắm tay Liễu Hà đặt lên phần còn dư lại bên ngoài, kề sát lỗ tai Liễu Hà nói.

"Đây, khúc này còn 3 cm..."

Toàn văn hoàn

Lời editor:

Bộ này tuy tác giả viết vẫn còn hơi non nhưng mình thấy nó cũng khá ổn rồi, ngoại trừ một vài tình tiết khá mơ mơ hồ hồ nhưng mà nhìn tổng thể mạch truyện khá ổn. Cảm ơn mọi người đã đồng hành với mình đến những chương cuối cùng, chúc mọi người có một ngày làm việc và học tập vui vẻ, hẹn gặp lại các bạn trong các bộ truyện tiếp theo. 拜拜

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.