Trong linh phủ của Mặc Bạch, Long Tiểu Chi hoàn toàn không biết mình ôm viên bảo thạch màu vàng kim này chính là bán thân khế ước vỗ cánh nhỏ bay tới bay lui, Long Tiểu Chi phát hiện linh phủ của mình không thể dùng, điều này cũng chứng minh nàng đang ở trong một không gian độc lập, nhưng vì sao chứ? Vừa nãy xảy ra chuyện gì?
Mà không gian này cũng khiến Long Tiểu Chi nghi ngờ, xem ra giống như là không gian trữ vật của ai, nhưng thế nhưng có thể chứa được sinh vật sống thì cũng tương đối hiếm có, không gian bên trong thật lớn, hình như chủ nhân là một người nghiêm cẩn, bởi vì vật phẩm trong không gian được phân loại, và sắp xếp hết sức chỉnh tề, nhất là đủ loại bảo thạch, không có một viên có màu sắc khác mà đặt cùng nhau.
Là Mặc Bạch sao? Nhưng là không có lý do gì mà, đại sư huynh còn đưa lễ vật cho nàng mà, Long Tiểu Chi rơi xuống đất, ôm bảo thạch trong lòng nện từng bước chân ngắn đi trong đống bảo thạch chất thành núi kia, hy vọng có thể phát hiện đầu mối hữu dụng, có thể để nàng thoát khỏi tình cảnh khốn khó này.
Nói lại Mặc Bạch, thu được một con tiểu tử điệp đáng yêu, tâm trạng sung sướng, mặc dù vẫn giữ gương mặt lạnh như cũ, nhưng trong lòng cũng đã ở lén suy tư nên để bé con ở đâu thì thích hợp, đúng, còn phải thu thập thức ăn...
Vừa tự hỏi kế hoạch nuôi nhốt sau này, vừa đi đến chỗ sâu trong rừng trúc, như thế, cho đến chạng vạng, Hiên Khâu Mặc Bạch phát hiện mình thành công lạc đường, kỳ lạ, không phải là nói có sư muội đến đón mình sao? Sao không có người đâu, sư muội kia có hình dạng thế nào vậy? Mặc Bạch cố gắng tự hỏi tướng mạo Giải Mật Nhi, cuối cùng vẫn còn chỉ có thể nhớ tới ống tay áo nữ màu trắng và búi tóc phức tạp.
Đi đi, sắc trời hoàn toàn tối xuống, cuối cùng Mặc Bạch dừng lại, chỗ hẻo lánh thế này rõ ràng đã không thích hợp cho người ở, rừng rậm tĩnh mịch sum xuê, ánh trăng chỉ có thể ngẫu nhiên chiếu xuống, đột nhiên sau lưng truyền đến động tĩnh rất nhỏ.
Hai mắt Hiên Khâu Mặc Bạch đột nhiên tản mát ra ánh sáng vàng sắc bén, đồng thời dưới chân phát lực, sau khi nhảy lên tránh né thì cấp tốc công kích, Mặc Bạch rơi xuống trên nhánh một cây cổ thụ, cúi đầu nhìn lại, phát hiện dĩ nhiên là một con bá vương đường lang khổng lồ, con đường lang này hình như là dị chủng, trên thân thể xanh lá cây mang hoa văn màu đen, vừa nãy lúc công kích cũng mang thuộc tính linh lực ám.
Con mắt to lớn của Bá vương đường lang tập trung nhìn vào thức ăn, thân thể cao vài thước thế nhưng dùng tốc độ nhanh đến khó tin xông tới.
Mặt khác, cuối cùng Nguyễn Thanh Tuyết và Hoa Vũ Lâu cũng phong trần mệt mỏi đuổi trở về, nhưng người còn chưa tới nơi ở, thì mạnh mẽ dừng lại ở đường mòn bên cạnh rừng trúc, trên tảng đá bằng phẳng kia, chén trà nhỏ tinh xảo và linh quả còn đặt ở trên đó, nhưng lại không thấy Long Tiểu Chi ở đó, đây là chuyện không thể nào, trong lòng hai người kinh hãi, liếc mắt nhìn nhau, ào ào ngự kiếm mà bay về viện của Vân Khuyết tông.
Nhanh chóng tìm kiếm một lần bên trong bên ngoài, cuối cùng hai người xác định, Long Tiểu Chi mất tích! Nguyễn Thanh Tuyết lập tức chạy tới Thương Lan chủ phong tìm Hiên Khâu Thiên Giác, nên biết, trên người Long Tiểu Chi còn mang Thược Linh vòng, có thể bị Hiên Khâu Thiên Giác truyền tống về bên cạnh.
Kết quả có thể nghĩ, hội nghị tông chủ trên Thương Lan chủ phong bị cắt đứt, Hiên Khâu Thiên Giác thử truyền tống nhưng lại thất bại, vẻ nhẹ nhàng trong mắt biến mất không thấy gì nữa, truyền tống thất bại, chỉ có hai khả năng, một là khoảng cách đã vượt qua cực hạn truyền tống của Thượt Linh vòng, còn có một là không ở cùng một không gian.
"Tần Tông chủ, xem ra bản tôn phải tìm kiếm trong Thương Lan tông một phen." Hiên Khâu Thiên Giác nói xong, cũng không đợi Tần Tông Nguy phản ứng, bóng dáng đã biến mất trong đại điện.
Sắc mặt Tần Tông Nguy cứng đờ, Thương Lan tông đứng vững vài ngàn năm không đổ, tự nhiên có bí mật và cấm địa, những chỗ này cho dù là bổn môn đệ tử cũng không được tiếp xúc, làm sao có thể cho một người ngoài tra xét."Hiên Khâu tông chủ! Đừng khinh người quá đáng!"
Giọng của Tần Tông Nguy xen lẫn linh lực vang dội cả Thương Lan chủ Phong, bóng dáng chợt lóe, theo sát sau Hiên Khâu Thiên Giác, mọi người hai mặt nhìn nhau, một bóng dáng đỏ như lửa cũng lặng lẽ biến mất trong đại điện.
Chỉ chốc lát sau, chuông cổ đồng thau trên Thương Lan chủ phong mấy ngàn năm chưa từng vang lên lại rung lên vang dội toàn bộ Thương Lan, Thương Lan tông lập tức lập tức sôi trào, từng mệnh lệnh đuổi bắt đệ tử Vân Khuyết tông nhanh chóng truyền khắp Thương Lan.
"Ha ha, Thương Lan tông này đúng là náo nhiệt a, mạnh hơn Mặc Đan Môn trong trẻo bình thản chúng ta nhiều." Môn chủ Mặc Đan Môn Mặc Thất Quân nhàn nhã đứng trước đại điện Thương Lan chủ phong, nhìn Thương Lan tông ngọn đèn nổi lên bốn phía.
"Mặc môn chủ không giúp đỡ thì thôi, tại sao còn ở đây nói mát, không thấy mất phong độ sao?" Thanh Tuế Nguyên hừ lạnh một tiếng nói ra.
Mặc Thất Quân thấy kì lạ nên hỏi ngược lại."Bản tôn có mất phong độ sao? Vậy thì thật là thất lễ, bản tôn vẫn cho là môn chủ tông môn tự mình lên đài giao đấu mới coi như mất hết mặt mũi, xem ra góc nhìn của Thanh tông chủ khác với người thường."
Lời nói Mặc Thất Quân vừa dứt, mọi nơi không tự chủ được vang lên tiếng cười, Thanh Tuế Nguyên xanh cả mặt, cuối cùng dưới bàn chân hơi điểm, rời khỏi đại điện.
Một canh giờ sau, cuộc đuổi bắt này thế nhưng còn chưa kết thúc, đừng nói Hiên Khâu Thiên Giác, mà ngay cả đệ tử Trúc Cơ kỳ cũng không bị bắt được, đương nhiên, đệ tử Luyện Khí kỳ của người ta thì ngoan ngoãn đứng trong chỗ ở không hề cử động, bọn họ cũng không thể đi lên trói người, nhưng đệ tử Vân Khuyến tông này quả thực quá gian xảo, hơn nữa dùng phù triện như không cần tiền vậy, chỉ cần đụng phải, một cái độn thổ phù đã chạy mất tăm.
T rên đại điện Thương Lan chủ phongi, chúng tông chủ cuối cùng thấy hơi ngây ngốc rồi, đây là tình huống gì? Đường đường kiếm tông đứng đầu, thế nhưng không biết sao không đấu lại một Vân Khuyết tông, hơn nữa còn là ở địa bàn của mình, chúng tông chủ cũng ào ào rời khỏi đại điện, đi tìm tòi nguyên nhân.
Mà sau một canh giờ sau đó, chúng đệ tử Vân Khuyết tông đã tìm kiếm một lần Hội Khách Phong và tất cả khu vực gần đó, chỉ chưa dò xét cấm địa rừng rậm, mọi người dừng trước rừng rậm, đang muốn xâm nhập.
"Chậm đã!" Tần Tông Nguy hét lớn một tiếng, người đã đến trước rừng rậm, theo sau sát Tần Tông Nguy, một nhóm lớn đệ tử Thương Lan tông cũng chạy tới, mỗi tông chủ cũng đến ngay sau đó.
"Hiên Khâu tông chủ, rừng rậm này sở dĩ bị xem thành cấm địa, cũng là bởi vì Nguyên Anh trở xuống có vào không ra, cho dù Xuất Khiếu kỳ tu sĩ đi vào, cũng cửu tử nhất sinh, không phải Tần mỗ nói chuyện giật gân, chẳng lẽ Hiên Khâu tông chủ thật không suy nghĩ thay những đệ tử này sao?"
Hiên Khâu Thiên Giác đưa lưng về phía mọi người, nhìn rừng rậm vô cùng u ám kia, trong rừng, cả ánh trăng cũng ít ỏi, như một sơn động tối đen không có điểm cuối, cắn nuốt mọi thứ xung quanh, trong hai mắt bình tĩnh, đồng tử mắt phải đột nhiên biến thành màu lam lạnh lẽo.
Dưới chân Hiên Khâu Thiên Giác, sương trắng kết thành băng bắt đầu khuếch tán, hơi lạnh thấu xương trong nháy mắt tràn cả ngập Thương Lan.
"Biến dị băng linh căn!" Trong đám người, có người lên tiếng kinh hô, biến dị băng linh căn rất hiếm thấy, nhưng khiến bọn họ kinh dị là, nam tử ấm áp như gió xuân tháng ba này lại là băng linh căn.
Linh căn không chỉ ảnh hưởng tư chất của tu sĩ, còn có thiên tính, tỷ như hỏa linh căn thì nỏng nảy, kim linh căn thì ngay thẳng, thủy linh căn dịu dàng, thổ linh căn thật thà phúc hậu, những thiên tính này mặc dù có thể giải quyết trong trình độ nhất định, nhưng không cách nào mất đi.
"Thanh Tuyết dẫn người trở về." Trong giọng nói của Hiên Khâu Thiên Giác xen lẫn uy áp không thể khinh thường, sau khi nói xong, người đã cất bước, muốn đi vào rừng rậm.
Thân ảnh Tần Tông Nguy chợt lóe, ngăn cản trước mặt Hiên Khâu Thiên Giác, thấy đồng tử Hiên Khâu Thiên Giác thì sững sờ, tông chủ Vân Khuyết tông này thế nhưng không phải là loài người, chỉ có mắt của yêu tu và linh tu mới đổi màu, chỉ là không biết Hiên Khâu Thiên Giác này là yêu hay là linh."Nếu Hiên Khâu tông chủ khăng khăng đi vào, vậy Tần mỗ chỉ có thể đánh một trận!"
Hiên Khâu Thiên Giác lạnh lùng nhìn hắn một cái."Nếu ngươi muốn chiến, vậy thì chiến." Tiếng nói vừa dứt, một thanh linh kiếm trong suốt như dùng lam băng tạo ra xuất hiện bên cạnh Hiên Khâu Thiên Giác, trôi lơ lửng giữa không trung, phát ra tiếng gió sắc bén.
Vẻ mặt nhã nhặn của Tần Tông Nguy cuối cùng biến mất không còn, bầu không khí lập tức rút kiếm giương cung, thân thể hai người đều ở trong trạng thái hoàn mỹ không sơ hở, tựa như một giây sau sẽ đột nhiên nổ tung.
Mà đúng lúc này, trong rừng rậm đột nhiên truyền đến động tĩnh, mặt đất gần đó đã hơi hơi run động, phảng phất có thứ gì thật lớn muốn lao ra từ bên trong, mọi người lập tức đề phòng, cảnh giác nhìn qua rừng rậm tĩnh mịch.
Tiếng động đến gần, thần kinh mọi người căng như dây đàn, sau đó thì thấy một con bá vương đường lang to lớn chạy từ trong rừng rậm ra, thân hình cao mấy mét thế nhưng nhanh như tia chớp, tốc độ như thế khiến người ta không rét mà run.
Tốc độ Đường lang đi săn là đứng đầu, bá vương đường lang lại là vương giả trong đó, nhất là hai như chân trước đao lớn, tốc độ có thể đạt tới ba lần tốc độ đường lang bình thường, tu sĩ cùng giai đụng vào căn bản không thể chạy thoát.
Chúng tu sĩ không khỏi thả nhẹ hô hấp, đây linh thú đã ở thành thục kỳ, thực lực cơ hồ ngang hàng Xuất Khiếu kỳ, hơn nữa có thêm tốc độ phụ trợ, hơi không cẩn thận, nhất định tổn thất thảm trọng.
Đang lúc cảnh giác, đã thấy bá vương đường lang mạnh mẽ ngừng lại, sau đó cúi cái đầu tam giác đang ngẩng cao, một bóng người từ thoải mái nhảy xuống khỏi đầu bá vương đường lang, người kia phất phất tay, bá vương đường lang như được đại xá, nhanh chóng trốn về rừng rậm.
Người đến một thân vàng rực rỡ thiếu chút nữa làm choáng váng mắt người ta, màu vàng kim là màu sắc rất khó khống chế, một khi khí thế không đủ, rất dễ có vẻ tục khí, nhưng nam nhân này lại mặc màu vàng kim thành vẻ ngang ngược, dường như màu vàng kim là trời sinh cho hắn vậy.
"Đại sư huynh! Huynh có thấy Tiểu Chi không?" Thấy người đến là ai, Hoa Vũ Lâu vạn phần kinh ngạc, nhưng nghĩ đến trình độ mù đường của đại sư huynh thì hắn xuất hiện ở đâu cũng không kỳ lạ, vì vậy chuyển vấn đề, trực tiếp hỏi.
Mặc Bạch mộc khuôn mặt."Ta không có thói quen thu thập cây vừng."
"Là Tiểu Chi! Long Tiểu Chi! Một bé tử điệp nhỏ, Tiểu Chi sư muội đi đón huynh, nhưng bây giờ không thấy đâu!" Thường ngày Hoa Vũ Lâu vẫn hết sức kính sợ Hiên Khâu Mặc Bạch, nhưng bây giờ Long Tiểu Chi mất tích, sốt ruột lo lắng nên cũng bất chấp.
Hiên Khâu Mặc Bạch ngốc tại chỗ, đương nhiên, người khác chỉ nhìn thấy hắn cao lãnh trầm tư, một lát sau, thì nghe Hiên Khâu Mặc Bạch gian nan nói ra."Tiểu Chi? Sư muội!"
Hiên Khâu Thiên Giác thu hồi linh kiếm, đồng tử lam rút đi, nghe khẩu khí Mặc Bạch rõ ràng đã gặp qua Long Tiểu Chi, nghĩ đến lần đầu tiên mình gặp Mặc Bạch, Hiên Khâu Thiên Giác cũng đoán được Long Tiểu Chi giờ ở đâu.
"Hôm nay là Vân Khuyết tông thất lễ, vì biểu áy náy, sau đó Vân Khuyết tông sẽ chuẩn bị hậu lễ đưa đến từng tông môn, mong các vị bao dung." Giọng nói nhẹ nhàng như lúc ban đầu, dường như người vừa mới muốn đống chết người ta không phải là hắn vậy.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, vậy là xong? Sôi sục một ngày cuối cùng yên tĩnh lại, mặc dù Tần Tông Nguy trong lòng bất mãn, nhưng đến cùng Thương Lan tông cũng không có chịu tổn thất gì, Hiên Khâu Thiên Giác lại chủ động cúi đầu, nếu tiếp tục nắm chặt lấy không buông, thì có vẻ Thương Lan hẹp hòi.
Chuyện này xong, từng tông môn ào ào rời đi, đệ tử Vân Khuyết tông đã quay về Hội Khách Phong dưới ý của Hiên Khâu Thiên Giác.
Trong Hội Khách Phong, thầy trò khó được tề tựu, Hiên Khâu Thiên Giác ngồi bên cạnh bàn."Tiểu Chi đâu?"
Mặc Bạch vươn tay, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện một người tí hon vẻ mặt mông lung, rõ ràng bé con rất, rất buồn ngủ, lúc xuất hiện thì đang ngáp dài, sau đó dụi mắt."Sư phụ."
Long Tiểu Chi vỗ cánh bay vào trong lòng Hiên Khâu Thiên Giác, giọng nói mang mừng rỡ và ấm ức, nhưng trong lòng còn ôm viên bảo thạch màu vàng kim kia.
Hiên Khâu Thiên Giác thuần thục đón nàng, vuốt vuốt khuôn mặt bụ bẫm của Long Tiểu Chi."Tiểu Chi rất thích bảo thạch?"
"Bởi vì là sư huynh đưa." Nói đến đây, Long Tiểu Chi mới lấy lại tinh thần nhìn Hiên Khâu Mặc Bạch, sau đó rơi đến trên bàn, cung kính thi lễ một cái."Đại sư huynh."
Mặt Mặc Bạch không chút thay đổi, suy tư hậu lễ Hiên Khâu Thiên Giác vừa mới nói.
Hiên Khâu Thiên Giác chọt chọt đầu của Long Tiểu Chi."Tính tình sư huynh của con rất khô khan, nhưng lại rất hào phóng."
Mặt Mặc Bạch tiếp tục không chút thay đổi, chẳng lẽ hậu lễ phải do hắn lấy ra?
"Nếu đã thích bảo thạch, vi sư làm chủ, bảo sư huynh của con đưa con hai tòa nhé."
Mặc Bạch hóa đá! Hai tòa!
Long Tiểu Chi nghe vậy thì nhướng mày nhỏ, bất đắc dĩ gật gật đầu."Vậy cũng tốt, nếu đã là sư huynh đưa, Tiểu Chi cũng không thể từ chối, cảm ơn đại sư huynh."
Mặc Bạch rạn nứt, vì sao tiểu sư muội có vẻ ghét bỏ quá vậy?
Long Tiểu Chi xoay người, trong đôi mắt to lóe lên ánh sáng gian manh, từ trong linh phủ lấy một quả nho ra."Đại sư huynh, đây là đáp lễ của Tiểu Chi, đại sư huynh thích không?"
Mặc Bạch cúi đầu nhìn lại, trong ánh mắt áp lực của ba người khác phải cứng ngắc vươn tay, vạn phần gian nan nhận quả nho trị giá hai ngọn núi bảo thạch này."Thích, cảm ơn tiểu sư muội."
"Đã như vậy, một hồi Tiểu Chi mang sư huynh của con đi từng tông môn tặng lễ, sư huynh của con đại biết đường."
"Tặng lễ?"
"Đúng vậy, sư huynh của con vì biểu đạt áy náy của mình, nên đưa hậu lễ cho tất cả tông môn có mặt hôm nay." Vẻ mặt Hiên Khâu Thiên Giác dịu dàng, cười nói.
Mặc Bạch."..." Sư phụ, lời này hình như không giống lời lúc nãy ngài nói?
_hết chương 50_