Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên ở cửa trang viên, Phượng Hoa Trọng ngã lăn ra đất, cố gắng áp chế ngọn lửa trên người, nhưng mà ngay cả bản thân nàng ta cũng biết rõ, chuyện này là không thể.
Chỉ một chốc ngắn ngủi, trên người Phượng Hoa Trọng đã cháy đen lần nữa, Long Tiểu Chi dập tắt ngọn lửa trên người Phượng Hoa Trọng, Phượng Hoa Trọng trên mặt đất không ngừng run rẩy, tu sĩ xung quanh sớm đã vô thức lui về rất xa ra sau, chấn động nhìn thần điểu Phượng Hoàng bị đốt thành than đen, trong mắt khó nén hoảng sợ.
Mọi người Nam Cảnh ào ào thở dài, đây có tính là tự làm tự chịu hay không, không phải Phượng Hoa Trọng chưa lĩnh giáo ngọn lửa của tiểu yêu kia, lại không nhớ lâu, huống chi còn có một Hiên Khâu Thiên Giác.
Thân thể Phượng Vãn Tang run lên nhè nhẹ, đương nhiên không phải bị dọa, mà là giận, Phượng Hoa Trọng lần nữa trọng thương, hơn nữa không hề có sức hoàn thủ, Phượng Vãn đã có thể tưởng tượng, thực lực của Phượng Trì sẽ bị nghi ngờ như thế nào .
- Hoa Trọng chỉ nghi ngờ một câu thôi, đã bị đối đãi như thế, một con tử điệp yêu mà thôi, thật không ngờ bụng dạ độc ác như vậy! Không sợ thiên đạo luân hồi, sẽ chiêu báo ứng cho mình và người thân cận sao?
Nụ cười trên mặt Long Tiểu Chi biến mất, người bé xíu bay giữa không trung, đôi mắt trong suốt dần dần nhiễm màu tím nhạt.
- Nghi ngờ? Các ngươi lấy gì nghi ngờ? Là Phượng Hoàng hỏa phải cúi đầu xưng thần của các ngươi, hay là nhiều lần khiêu khích kết cục thê thảm? Cần gì tức giận bất bình như thế, tính cách Phượng Hoa Trọng xúc động, không có người so rõ hơn tỷ tỷ ruột là ngươi, nhưng ngươi vẫn mặc kệ cho nàng ta làm xằng làm bậy, sát và phủng sát chỉ kém một chữ, so với tu sĩ trước kia bị Phượng Hoa Trọng đốt đến mức tan thành mây khói , ngươi dựa vào cái gì mà ấm ức?
Phượng Vãn Tang run nghiêm trọng hơn , không nghĩ tới tiểu yêu này nhìn như đơn thuần non nớt lại nhìn thông thấu mọi chuyện, sở dĩ không nói, chỉ sợ là lười nói, Phượng Vãn Tang có cảm giác xấu hổ và giận dữ khi bị người ta cắt qua da mặt, nhưng không đợi nàng ta mở miệng, tiểu yêu kia đã mở miệng lần nữa.
- Hay cho câu thiên đạo luân hồi! Nói ra ngươi không thấy thẹn với lương tâm của mình sao? Thời gian vạn năm , ngươi có vẻ vui khi việc thành với tính cách của Phượng Hoa Trọng, thậm chí ngươi còn trợ giúp nàng ta hình thành tích cách như thế sẽ có báo ứng gì? Tử điệp yêu thì như thế nào! Ta sống đường đường chính chính, đội trời đạp đất! Thiên đạo lấy cái gì báo ứng người thân cận của ta!"
Mắt tím của Long Tiểu Chi sáng như sao trời, cơ thể nho nhỏ lại phát ra phẫn nộ và khí thế khiến người ta không dám khinh thường.
Người thân cận, đây là nghịch lân mà Long Tiểu Chi không muốn người khác đụng chạm, thế giới của Long Tiểu Chi rất nhỏ, bởi vì vậy, nàng xem từng người đi vào trong lòng nàng như bảo vật.
- Đừng có đến trêu chọc ta nữa! Người ta rất nhỏ, tự nhiên lòng cũng rất nhỏ, cho nên rất mang thù!"
Các tu sĩ "..."
Có phải bọn họ trúng độc hay không , đột nhiên cảm thấy nhóc con nghiêm trang nói mình rất mang thù kia rất có khí khái nam tử, lại vô cùng đáng yêu là thế nào?
Phượng Vãn Tang đè ép phẫn nộ của mình, tận lực khiến mình tỉnh táo lại, bất kể nói thế nào, Long Tiểu Chi đột nhiên ra tay, Phượng Trì chiếm ưu thế, chỉ cần tỉnh táo lại chậm rãi phân tích là có thể thay đổi cục diện, nhưng nàng ta vừa muốn mở miệng.
- Sao nào? Còn muốn tiếp tục? Ngươi cảm thấy tiếp tục dây dưa tiếp tục tìm về mặt mũi so với quan trọng hơn cứu trị Phượng Hoa Trọng , hay là có ý định trực tiếp bỏ mặc, để cho Phượng Hoa Trọng mất mạng, vừa vặn đổ trách nhiệm lên đầu ta, không sao cả, tiểu gia không sợ! Cứ việc đến đây, để cho tiểu gia ta mở mang tầm mắt xem xem như thế nào là Phượng Hoàng thần điểu!"
Phượng Vãn Tang (╯' - ')╯︵ ┻━┻ hoàn toàn không lãnh tĩnh được làm sao bây giờ? Khắp nơi bị này tiểu yêu nắm mũi dẫn đi, hơn nữa nói chuyện quá tức người, từng chữ chọc vào chỗ đau, Phượng Vãn Tang chưa bao giờ nghĩ, mình sẽ có một ngày không thể giữ nổi lý trí.
Sau đoạn văn này của Long Tiểu Chi, những thứ Phượng Vãn Tang hao tâm tổn trí nghĩ sẵn trong đầu lập tức bị chặn ngược trở về, cảm giác này tựa như ngươi cảm thấy thời gian cực khổ đã qua, có đường sống trong chỗ chết, lòng tin tràn đầy chuẩn bị làm một lần nghịch chuyển phản kích. Kết quả, đối phương pằng pằng hai bạt tay đã ngươi về, cứ việc nghẹn khuất muốn chết, nhưng mà không có cách nào, nói tiếp thì có hiềm nghi bỏ mặc Phượng Hoa Trọng tử vong. Phượng Vãn Tang đành phải xoay người đi thăm dò tình huống Phượng Hoa Trọng, sau khi phát hiện tình huống nghiêm trọng thì triệu hoán một Phượng Hoàng khác, mang Phượng Hoa Trọng xuống trị liệu.
Trước khi trước khi rời đi, Phượng Vãn Tang quay đầu lại nhìn Long Tiểu Chi một cái, tàn nhẫn trong mắt khó có thể che giấu.
Long Tiểu Chi nâng cao đầu nhỏ của mình, bi bô hừ một tiếng.
- Thiên phú của Phượng Hoàng thần điểu là Phượng Hoàng hỏa, không phải là mắt, cho nên dù ngươi trừng thế nào cũng không thể làm gì tiểu gia cả, xem ra tuy bản thể Phượng Hoàng thần điểu lớn, nhưng tâm cũng không lớn hơn tiểu gia bao nhiêu."
Nghe Long Tiểu Chi nói, ánh mắt các tu sĩ đồng loạt nhìn về phía Phượng Vãn Tang, tàn nhẫn trong mắt Phượng Vãn Tang bị mọi người bắt tại trận. Phượng Vãn Tang cứng ngắc cười một cái, muốn hào phóng thanh minh vài câu, nhưng nghĩ lại những lời của tiểu yêu này vừa nãy, Phượng Vãn Tang lập tức cảm thấy yên tĩnh một chút thì hay hơn.
Phượng Vãn Tang đi mất, mang Phượng Hoa Trọng về viện mà Tả Khâu gia tộc sắp xếp cho Phượng Trì, trưởng lão Phượng Trì kiểm tra chữa thương cho Phượng Hoa Trọng, đút cho hai viên linh đan rồi mới rời phòng, đi ra cửa.
Phượng Hoa Trọng liên tục không có động tĩnh lại mở mắt, thân thể cháy đen một mảnh phối hợp với đôi mắt màu vỏ quýt có vẻ rất quỷ dị, Phượng Hoa Trọng nghe trưởng lão ngoài cửa sổ tràn trề phiền chán chỉ trích mình, nghe Phượng Vãn Tang trước sau như một bất đắc dĩ thở dài và câu Hoa Trọng còn nhỏ, chuyện này không thể trách nàng liên miên bất tận, lần này lại phá lệ phiền chán.
Lửa cháy đốt người, xác thực nàng ta ngất đi một lát ngắn ngủi, cũng tỉnh lại rất nhanh, cho nên lời nói kia của Long Tiểu Chi nàng ta cũng nghe thấy , mặc dù hận không thể nghiền xương con tiểu yêu kia thành tro, thế nhưng tiểu yêu nói không phải không có đạo lý, vạn năm trôi qua, tư chất của mình nhất định không thể tỏa ra hào quang sáng chói, nhưng nàng ta vẫn là Phượng Hoàng thần điểu, vẫn có tư bản cao ngạo, là từ khi nào thì nàng ta bắt đầu chán ghét Phượng Vãn Tang vậy, rõ ràng là chị em một mẹ mà, không phải sao?
Đại khái là từ lúc còn rất nhỏ rất nhỏ, mầm mống ghen tị đã bắt đầu nảy sinh, bởi vì lúc ban đầu, Phượng Vãn Tang cũng giống nàng ta, cũng có tư chất bình thường, cùng có Phượng Hoàng hỏa màu vỏ quýt. Nhưng Phượng Vãn Tang biết chọc vui người khác hơn nàng ta, trong trí nhớ của Phượng Hoa Trọng, bước ngoặt trong cuộc sống của hai người là lyc1 các nàng vẫn còn ở ấu sinh kỳ, còn chưa hóa thành hình người, rất nhiều Phượng Hoàng nhỏ sinh hoạt trong Phượng Trì, duy chỉ có một con, mỗi ngày cô đơn đứng trên cây ngô đồng, nhỏ gầy lại quái gở.
Không ai muốn để ý con Phượng Hoàng nhỏ không hòa đồng kia, Phượng Hoa Trọng nhớ rất rõ ràng, là Phượng Vãn Tang chuyển sự chú ý của bọn họ lên người con Phượng Hoàng nhỏ kia, cũng là một câu của Phượng Vãn Tang: Vật kia cũng xứng sinh hoạt trong Phượng Trì của chúng ta sao? Khiến tới bọn họ đồng tình, bởi vì này, con Phượng Hoàng nhỏ* kia thành đối tượng bọn họ tất cả khi dễ.
*ai quên thì nhắc cho nhớ, là vương hậu Nhan Như Liệt dũng cảm kiên cường đã lấy đi biết bao nước mắt của chúng ta đó
Phượng Trì rất đẹp, nhưng cũng rất nhàm chán, có Phượng Hoàng nhỏ làm đối tượng khi dễ, cuộc sống của bọn họ hình như cũng nhiều vài phần vui thú, nhưng mà ai cũng không nghĩ tới, bởi vì một gốc cây ngô đồng nhỏ bé, con Phượng Hoàng nhỏ kia bộc phát, mổ bị thương mắt của Phượng Vãn Tang, bọn họ bị dọa sợ, sau đó lại lại vì chán ghét con Phượng Hoàng nhỏ kia, khi dễ ngày một thậm tệ hơn, cũng cuối cùng thành công đuổi nàng ra khỏi Phượng Trì.
Nhưng mà mắt của Phượng Vãn Tang cũng không khỏi được, Phượng Hoa Trọng không biết rõ vì sao, rõ ràng là Phượng Vãn Tang bị mổ thương, cuối cùng lại thành vì cứu nàng mà bị mổ bị thương, khi đó tình cảnh hỗn loạn, tư chất Phượng Hoa Trọng không tốt, thần thức còn không hoàn thiện, chẳng lẽ là trong hỗn loạn, tỷ tỷ bảo vệ mình mà bị thương, tất cả mọi người xung quanh nói như thế, dần dần Phượng Hoa Trọng cũng tin.
Sau khi con Phượng Hoàng nhỏ kia rời khỏi, bọn họ thiếu một niềm vui, nhất là Phượng Vãn Tang, tâm trạng rất sa sút, Phượng Hoa Trọng bởi vì chuyện con mắt mà cảm thấy thua thiệt Phượng Vãn Tang, cho nên rất ỷ lại tỷ tỷ này, rất yêu thương nàng, sau đó, bọn họ sống trong Phượng Trì rất rất lâu, lâu đến mức bọn họ đều biến hóa , những ngày này thật bình tĩnh, bình tĩnh đến Phượng Hoa Trọng quên thời gian cụ thể, cho đến một lần trong Phượng Trì có Phượng Hoàng thành niên rời khỏi Phượng Trì, hơn nữa mang Phượng Vãn Tang đi.
Hình như đã qua một đoạn thời gian, Phượng Trì trở nên trống rỗng, Phượng Hoàng ở lại trong Phượng Trì không biết bên ngoài như thế nào , chỉ là nghe nói phát sinh một trận chiến quy mô hùng vĩ. Sau đó, Phượng Hoàng rời khỏi đã trở lại Phượng Trì, mà Phượng Hoàng hỏa của Phượng Vãn Tang dị biến, ngọn lửa vốn màu vỏ quýt giống mình biến thành màu đỏ diễm lệ như máu, đó là ngọn lửa thánh phẩm thuần khiết! Không chỉ như vậy, mắt Phượng Vãn Tang khỏi hẳn, một lần nữa hồi phục thị lực, còn biến thành màu đỏ rực chói mắt.
Mới đầu, đối với biến hóa này của Phượng Vãn Tang, Phượng Hoa Trọng rất vui vẻ, nhưng loại vui vẻ này chậm rãi bị biến mất, ánh mắt của mọi người vĩnh viễn tập trung trên người Phượng Vãn Tang, mà tính cách của Phượng Vãn Tang cũng trầm ổn xuống, rút đi xúc động và nôn nóng, trở nên khiến người ta khen không dứt miệng. Từ đây Phượng Hoa Trọng bị người khác khinh thường, nhưng nàng ta không cam lòng, cho nên tính cách phát triển theo hướng hoàn toàn tương phản với Phượng Vãn Tang, lúc ban đầu Phượng Hoa Trọng làm như thế chỉ là muốn tộc nhân lại lần nữa chú ý và quan tâm mình, nhưng dần dà, lại biến thành nhãn hiệu nàng ta không thể thoát khỏi.
Phượng Hoa Trọng nằm ở trên giường, mặc dù cơ thể cháy đen, nhưng nàng ta lại cảm thấy đầu óc mình chưa bao giờ tỉnh táo như thế, nhớ lại mỗi một lần Phượng Vãn Tang nhìn như bảo vệ, thực ra là loại bảo vệ khiến mình bị người ta chán ghét, nhớ tới mỗi lần Phượng Vãn Tang cam chịu cho mình ra ngoài gây họa, sau đó tất nhiên đại nghĩa xuất hiện cứu vãn cục diện. Phượng Hoa Trọng lập tức táo bạo muốn phá hủy mọi thứ xung quanh, nàng ta biết rõ mình nên tỉnh táo, nhưng tính cách hình thành vài ngàn năm không phải nàng ta muốn thay đổi là có thể thay đổi được, Phượng Hoa Trọng thở phì phò, muốn phát tiết đè nén trong lòng ra.
Hình như Phượng Vãn Tang cửa sổ phát hiện đến khác thường trong phòng, đẩy cửa phòng ra bước nhanh đến, thì nhìn thấy Phượng Hoa Trọng cố gắng mở to hai mắt há mồm muốn nói điều gì lại bởi vì thương thế mà không nói nên lời.
- Hoa Trọng thế nào ? Còn đang nghĩ con tử điệp yêu kia sao? Không nên gấp gáp, dưỡng tốt thương thế trước, đến Khổ Hàn Băng Hải, Phượng Trì chúng ta có ưu thế trời sinh, ngọn lửa của con tiểu tử điệp dù lợi hại thế nào, cũng chỉ là mồi lửa dung hợp , có điều phẩm chất xem như tốt, nếu là có thể tách dung hợp, Phượng Hoàng hỏa của Hoa Trọng cũng có thể đạt tới phẩm chất thánh hỏa, thậm chí thần hỏa...
Phượng Vãn Tang ngồi ở bên giường, tự nhiên thanh thản trước sau như một, Phượng Hoa Trọng không thể mở miệng, ngực phập phồng nhiều hơn, nhưng cuối cùng trong mắt xẹt qua một tia tối tăm, dần dần yên tĩnh lại, chỉ chốc lát sau ngủ thật say.
Mà bên kia, Long Tiểu Chi tự nhiên không gì đáng trách thông qua hạn định, mặc dù Long Tiểu Chi không có nói rõ ngọn lửa của mình là phẩm chất gì, nhưng có thể đốt Phượng Hoàng thần điểu thành than đen, thấy rõ phẩm chất kia ngang cấp hoặc cao hơn Phượng Hoàng hỏa, tư vị trong lòng mọi người có thể nói thập phần đặc sắc, vô số tu sĩ bị điều hạn định này của gia tộc Tả Khâu ngăn cản ngoài cửa trang viên, hiện thời một con tiểu tử điệp yêu lại thoải mái qua cửa, mấu chốt là bọn họ còn cảm thấy vô cùng danh chính ngôn thuận.
Còn như Phượng Trì, bởi vì cử động của Long Tiểu Chi, danh tiếng tự nhiên giảm nhiều, Phượng Trì không hề có lực hoàn thủ cũng khiến bọn họ có cảm giác, Phượng Hoàng thần điểu cũng không phải là thần bí cao quý cao không thể chạm như trong tưởng tượng của bọn họ, ít nhất lúc bị đốt trọi cũng khó coi như thường.
Tác giả có lời muốn nói: tiểu kịch trường:
Chạng vạng ngày nọ, Long Tiểu Chi vỗ cánh ra cửa muốn đi công viên tản bộ, vừa ra khỏi cửa thì đụng phải hàng xóm: Cổ Trục Thủy và Nhan Như Liệt. Bên chân hai người còn có một con chó nhỏ, Long Tiểu Chi mơ hồ biết, loại chó này hình như tên là husky.
Long Tiểu Chi bay lên trước chào hỏi, Nhan Như Liệt vỗ vỗ đầu nhỏ của Long Tiểu Chi.
- Tiểu Hắc giống như rất thích Tiểu Chi đó.
Long Tiểu Chi giảm xuống độ cao bay trên không, bay đến trước mặt tiểu Hắc.
Tiểu Hắc (╰_╯ )
Long Tiểu Chi "..." Không nhận ra con chó này thích mình thì làm sao bây giờ?
Nhan Như Liệt
- Tiểu Chi có thể thử mang tiểu Hắc đi chơi, trước khi trời tối trở về là được, Tiểu Chi có muốn thử một chút không?
Long Tiểu Chi (⊙o⊙ ), ngoan ngoãn đáp."Được." Thật ra nàng cũng thường xuyên thấy trong công viên có người dắt chó đi dạo, cho nên có chút tò mò, muốn thử một lần.
Tiểu Hắc (╰_╯ )
Nhan Như Liệt đưa dây cho Long Tiểu Chi, Long Tiểu Chi bay đến trên không tiểu Hắc, dắt tiểu Hắc đi tới công viên.
Vì vậy chỉ chốc lát sau trong công viên, mọi người thấy một con chó nhỏ quý hiếm điên cuồng chạy, một con tử điệp cầm dây thừng đón gió bay múa, trên dưới phiêu bạt.
Sau khi trời tối, tiểu Hắc quả nhiên như Nhan Như Liệt nói, tự động chạy về cửa nhà, Nhan Như Liệt và Cổ Trục Thủy đợi sẵn ở cửa, thấy hai bé trở về thì tiến lên vỗ vỗ hai cái đầu nhỏ.
- Xem ra Tiểu Hắc rất thích chơi cùng Tiểu Chi, Tiểu Chi thì sao?
Long Tiểu Chi hỗn độn (╯‵□′ )╯︵┻━┻, tướng mạo con chó này nghiêm trọng không hợp với tính cách của nó!
Tiểu hắc (╰_╯ ), chơi diều vui quá ~
Long Tiểu Chi vô lực vỗ cánh về nhà, về đến nhà thì nằm thẳng cẳng trên mặt bàn, cảm thấy sau này sẽ không bao giờ dắt chó đi dạo nữa, nghỉ ngơi một đêm, cuối cùng lần nữa tinh thần phấn chấn, hừ ca đi ra cửa, kết quả vừa mở cửa ra, phát hiện trước cửa có một con chó ngồi không nhúc nhích.
Tiểu hắc (╰_╯ )
Long Tiểu Chi Q^Q
_hết chương 144_