Tiểu Nam vẫy vẫy cái đuôi, trong khe thịt phía sau liên tục chảy ra tinh dịch của nam nhân.
“Tiểu Nam vẫn thích cái đuôi hơn nhỉ?”
Dù sao thời gian nhân ngư hoạt động ở trên đất bằng rất ít, đạo lý liền giống như thời gian người lục địa ở trong nước biển cũng sẽ không thể quá dài.
Hẳn nhân ngư vẫn quen ở dưới biển lay động cái đuôi, nhân loại vẫn quen hai chân đi đường, mà không phải bơi trong nước.
“Đi đường rất thú vị, nhưng nếu đi lâu thì sẽ bị đau, chân đau, đùi cũng đau, vẫn là dùng đuôi bơi trong biển có vẻ tốn ít sức hơn chút, nếu mệt còn có thể gọi cá heo nhờ bọn chúng mang em đi một đoạn đường.”
Hải Thiên Lam bế Tiểu Nam về giường. Ôm bé nằm xuống.
Tiểu Nam vô thức phấy cái đuôi, Hải Thiên Lam lại thuận tay vuốt ve nó.
“Em có một cái đuôi thật xinh đẹp.”
“Ưm! Mẹ cũng nói như vậy.”
“Tiểu Nam chỗ nào cũng đều rất đẹp.”
“Hì hì!”
Tiểu Nam tự đắc phe phẩy cái đuôi.
Hải Thiên Lam khom người xuống hôn miệng lên Tiểu Nam một cái.
“Từ hôm nay trở đi anh sẽ bảo hộ em, chăm sóc cho em.”
Tiểu Nam cười đến híp mắt lại.
“Đại ca ca, tại sao anh lại đối tốt với em như vậy?”
“Bởi vì anh yêu em, yêu đã từ lâu lắm.”
Tiểu Nam mím môi vẻ chừng không quá bối rối, nghiêng người nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ đánh cái ngáp, bắt đầu giấc ngủ trưa.
Hải Thiên Lam nhìn chăm chú vào Tiểu Nam trong say ngủ vẫn vô thức vẫy đuôi, nhìn nó dần chuyển sang màu trắng rồi sau đó tách ra trở thành đôi chân trần.