Nhân Ngư Ảnh Đế [Tàng Kiếm]

Chương 26




Triệu Hoài Phong đặc biệt tiêu sái rời đi, lưu lại Lý Sùng Duyên sững sờ ở đương trường, Diệp Bạch thì lại bị kỳ động dục làm cho vựng vựng hồ hồ, hoàn toàn không chú ý tới cảm giác tồn tại của Triệu Hoài Phong.

Lý Sùng Duyên bị nhắc nhở, cẩn thận nhìn lên Diệp Bạch trong lòng ngực, tức khắc một trận tức giận, rồi lại cổ họng khát khô. Anh còn tưởng rằng Diệp Bạch bị người hạ dược, bằng không sao sẽ đột nhiên nhiệt tình như vậy chứ? Diệp Bạch nửa híp mắt, đuôi mắt đỏ lên, trong ánh mắt ướt dầm dề, có vẻ đặc biệt mê ly. Cổ lộ ra bên ngoài áo ngủ đều lộ ra màu hồng phấn nhàn nhạt, bộ dáng dị thường ngon miệng.

Diệp Bạch kỳ ở động dục, tin tức Omega tố phân bố đặc biệt tràn đầy, người đoàn phim chỉ là đứng xa, cũng có thể ngửi được một ít hương khí, càng đừng nói là Lý Sùng Duyên vẫn luôn có chút cảm giác, cảm thấy hôm nay cổ mùi hương ngọt ngào kia, thật là đặc biệt dày đặc kích thích.

"Diệp Bạch......"

Lý Sùng Duyên đem người đè ở trên giường, ở bên tai cậu nhẹ nhàng kêu gọi một tiếng, thanh âm có chút không xác định, tựa hồ mang theo ý dò hỏi. Anh chỉ nghĩ Diệp Bạch bị hạ dược cho nên mới sẽ như vậy, Lý Sùng Duyên không muốn tại trong loại tình huống này mà phát sinh quan hệ với Diệp Bạch.

Diệp Bạch tựa hồ là theo bản năng duỗi tay gắt gao ôm lấy phía sau lưng Lý Sùng Duyên, đặc biệt ngoan ngoãn nghe lời, làm Lý Sùng Duyên càng thêm hưng phấn. Lại như là đáp lại kêu gọi của Lý Sùng Duyên.

..................

*Editor: Ân, lại cua đồng, dù ta không giỏi edit cảnh H cơ mà vẫn thấy buồn bực... hình như mấy bộ ta định làm đều thế á... sao thấy tương lai mịt mù thế này?

Diệp Bạch mẫn cảm cực kỳ, lại rất phối hợp, tùy ý Lý Sùng Duyên đùa nghịch qua lại. Hai người vẫn luôn lăn lộn cho đến khi trời bên ngoài hừng sáng, Lý Sùng Duyên ôm Diệp Bạch đang ngủ say, một tay cầm lấy di động, phát hiện đã sắp buổi sáng rồi.

Lý Sùng Duyên nghĩ đợi chút nữa lái xe mang Diệp Bạch về biệt thự, để cậu hảo hảo nghỉ ngơi ngày hôm nay rồi hẵng trở lại đoàn phim. Anh phải hảo hảo điều tra, rốt cuộc là ai dám hạ dược với Diệp Bạch.

Lý lão bản phản ứng đầu tiên là nghĩ tới Đào Mạc Kỳ, lúc này Đào Mạc Kỳ đúng là vô tội trúng đạn.

Diệp Bạch ngủ non nửa giờ, Lý Sùng Duyên nhìn bầu trời đã sáng, dứt khoát đứng dậy, đi phòng tắm tắm rửa, chuẩn bị ôm Diệp Bạch lên xe, để Diệp Bạch ngủ ở trong xe.

Anh mới vừa vào phòng tắm Diệp Bạch liền tỉnh, hơn nửa đêm lăn lộn làm Diệp Bạch một chút cảm giác mỏi mệt cũng không có, chỉ là trên da thịt vốn dĩ trắng nõn nhiều thêm mấy khối ấn ký.

Cậu ngủ mông lung, sau khi tỉnh lại duỗi tay sờ sờ, phát hiện không có Lý Sùng Duyên, lại nghiêng tai vừa nghe, thì ra là đi phòng tắm tắm rửa.

Sự tình đêm qua, Diệp Bạch vẫn là lần đầu, bất quá bởi vì hiện tại thể chất của cậu bất đồng, Omega là phi thường thích hợp để thừa nhận loại chuyện này, cho nên cảm giác phi thường thoải mái, một chút không khoẻ cũng không có.

Hồi tưởng lại, Diệp Bạch hiếm thấy được có chút đỏ mặt, bất quá phỏng chừng là còn chưa đến trình độ thẹn thùng.

Diệp Bạch ở vào kỳ động dục, nhu cầu tràn đầy, chỉ là đơn giản hơn nửa đêm tựa hồ vẫn không đủ, cậu từ trong mộng tỉnh lại, liền cảm thấy trên người lại nóng lên. Vì thế tùy tiện từ trên giường nhảy xuống, trực tiếp trơn bóng chạy đến phòng tắm đi gõ cửa.

Buổi tối Lý Sùng Duyên đã thật cẩn thận, chỉ sợ Diệp Bạch bị thương, dù sao anh cũng chỉ có tri thức lý luận cường đại, nhưng lại bởi vì vấn đề khiết phích mà trước nay đều chưa từng thực tiễn qua. Cho nên không dám quá mức làm càn, vạn nhất đem Diệp Bạch lộng thương liền không tốt rồi.

Lúc này Diệp Bạch "Nhào vào trong ngực", Lý Sùng Duyên cũng nhịn không nổi nữa. Hai người dứt khoát ở trong phòng tắm lại tới hai lần nữa, sau đó mới cùng nhau rửa sạch sẽ trở lại trên giường.

Lý Sùng Duyên cũng không phải là Alpha, cho nên thể lực còn ở trong phạm vi bình thường của nhân loại. Diệp Bạch lại là một Omega thật sự, từ phòng tắm đi ra, lại có chút ngo ngoe rục rịch, không khỏi ghé vào trên người Lý Sùng Duyên, đỏ mặt mở to mắt nhìn chằm chằm anh, vì thế.

............

Cái gọi là tinh tẫn nhân vong......

Lý Sùng Duyên cảm thấy bản thân sắp bị Diệp Bạch ép khô rồi......

Nội tâm Lý lão bản bắt đầu tỉnh lại, tiết chế là rất quan trọng a.

Nhưng Diệp Bạch, thì lại cả người đều thần thanh khí sảng, cảm giác thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng không ít, khẳng định là "Phát sốt" xong rồi, lại khôi phục ngày thường tung tăng nhảy nhót.

Vu Đồng xin một ngày nghỉ cho Diệp Bạch, cô còn không biết Lý lão bản tới, chỉ là nói với đạo diễn Đái Khải là Diệp Bạch phát sốt. Cho nên sáng sớm hôm nay cũng không ai đến quấy rầy bọn họ.

Diệp Bạch cảm thấy mỹ mãn, oa ở trong lòng Lý Sùng Duyên ngủ. Hai người đều là buổi chiều mới tỉnh lại, Lý Sùng Duyên vừa động, cư nhiên lại cảm thấy eo có chút nhức mỏi. Không khỏi trên mặt đều đen rồi, này rốt cuộc ai mới là bị đè đây. Tôn nghiêm của Lý lão bản đã chịu đả kích nghiêm trọng.

Diệp Bạch cũng tỉnh lại, sinh long hoạt hổ nhảy lên, nói: "Em hết phát sốt rồi."

Lý Sùng Duyên: "......" Tinh tẫn nhân vong, ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có.

"Làm sao vậy?" Diệp Bạch thấy bộ dáng anh uể oải không phấn chấn, vẻ mặt lo lắng, nói: "Nghe nói sinh bệnh sẽ lây bệnh, em có phải là lây bệnh cho anh không?"

Lý Sùng Duyên cười gượng hai tiếng, xem như trả lời có lệ. Một lát sau, anh mới từ trên giường ngồi dậy, cảm giác eo không nhức mỏi như vậy nữa, nói: "Có đói bụng không? Anh gọi người đưa chút đồ ăn lên?"

"Không đói bụng." Diệp Bạch quả thực giống như là yêu tinh hút tinh khí, một ngày không ăn cơm cũng không cảm thấy đói.

Lý Sùng Duyên thì đói thảm, nói: "...... Chúng ta ăn một chút gì đi, sau đó anh lái xe mang em về nhà thế nào?"

"Ân?" Diệp Bạch kỳ quái nói: "Em còn đang đóng phim mà, vì cái gì phải về nhà chứ?"

Lý Sùng Duyên nhận định có người hạ dược với Diệp Bạch, dâu thể nào còn có thể để cậu tiếp tục ở đoàn phim được nữa, một hai phải điều tra rõ ràng, mặt không biến sắc nói: "Anh đều đã nói với Đái Khải rồi, đón em trở về một tuần, cho em nghỉ ngơi. Vừa lúc Tiểu Cáp rất nhớ em, em đã lâu không về biệt thự rồi."

"Tiểu Cáp?" Diệp Bạch vẻ mặt mê mang, nghĩ không ra là ai. Suy nghĩ nửa ngày, rực rỡ hiểu ra: "Chính là con chó mà anh nuôi kia sao? Nó không phải là rất sợ em sao?" Thật là kỳ quái.

Lý Sùng Duyên lấy cớ một chút cũng không cao minh, bất quá đối tượng lại là Diệp Bạch, cũng liền mơ màng hồ đồ mà bị lừa. Bọn họ ăn vài thứ, Lý Sùng Duyên liền mang theo Diệp Bạch rời đi. Vừa lúc cũng có thể cho trợ lý của Diệp Bạch mấy ngày đi, nghỉ ngơi thoải mái.

Đọa diễn Đái Khải phi thường không cao hứng, ba ngày hai ngày đã đình công, khi nào mới có thể quay xong đây? Này còn không phải là lãng phí một đống tiền lớn sao? Bất quá người bỏ tiền cũng không để bụng, đúng là hoàng đế không vội thái giám nóng nảy. Chỉ có thể nói với mọi người: "Lý lão bản cho mọi người một tuần nghỉ ngơi."

Tiểu đạo cụ nghe nói được nghỉ, hoan hô lên, nói: "Lý lão bản thật là người tốt, thật tốt quá."

Tất cả mọi người đều nhìn ra ánh mắt của đạo diễn Đái Khải không tốt, trong lòng cao hứng cũng không dám nói ra, đều "Kính nể" nhìn tiểu đạo cụ.

Kết cục có thể nghĩ, đạo diễn Đái Khải nói có chuyện, đem tiểu đạo cụ đáng thương kêu đi rồi.

Diệp Bạch thần thanh khí sảng, ngồi ở ghế phó điều khiển, ríu rít nói: "Cảnh võ ngày đó, đặc biệt có ý tứ."

Lý Sùng Duyên nghe cậu nói trong chốc lát, đột nhiên hỏi: "Gần nhất bên cạnh em có người nào kỳ quái không? Ngày hôm qua trước khi phát sốt đã ăn uống cái gì?"

Diệp Bạch một mảnh mê mang, nói: "Không có gì đặc biệt a. A, đúng rồi, Đào Mạc Kỳ kia, đặc biệt đáng ghét, ngày hôm qua còn lại đây tìm tra. Hắn muốn sờ mặt em, bất quá em phản ứng nhanh, nắm tay hắn trước."

Đào Mạc Kỳ lần này bị bôi đen định rồi, có lời chứng của đương sự, Lý Sùng Duyên tin tưởng vững chắc không nghi ngờ.

Lý Sùng Duyên nghĩ đến chuyện đó, sắc mặt phi thường kém, thẳng đến khi về tới biệt thự, mới coi như tốt lên một chút.

Husky ở phía trước sân biệt thự chơi đùa, vốn dĩ đang chơi khá vui vẻ, nhưng là bỗng nhiên vểnh tai, phát hiện Diệp Bạch từ trong xe đi ra, nháy mắt trừng lớn đôi mắt, vẻ mặt khoa trương kinh tủng.

Diệp Bạch nghe nói Tiểu Cáp nhớ cậu, quyết định về sau đối tốt với Tiểu Cáp một chút, không mỗi lần đều hù dọa nó nữa, liền hướng vè phía nó cười hòa ái, nói: "Tiểu Cáp tao đã trở về rồi."

Tiểu Cáp ngay cả kêu cũng không dám kêu, "Vèo" liền chạy trốn đi không thấy bóng dáng.

Lý Sùng Duyên: "...... Được rồi, đừng để ý nó, chúng ta đi vào thôi."

Diệp Bạch đi theo Lý Sùng Duyên vào biệt thự, bởi vì đóng phim ở khách sạn, thời gian thật lâu không trở về, cảm giác vẫn là nơi này tương đối thoải mái hơn. Cậu lên lầu, cầm quần áo đi tắm rửa, ngâm mình ở trong nước ấm, cái đuôi cá liền thay đổi ra.

Diệp Bạch kỳ quái "Di" một tiếng, lúc này mới nhớ tới, như thế nào lúc trước thời điểm cậu cùng Lý Sùng Duyên làm ở trong phòng tắm, không có biến ra đuôi cá? Diệp Bạch không biết, đó là bởi vì lực khống chế của cậu biến thành, tuy rằng chỉ là lực khống chế theo bản năng.

Lý Sùng Duyên đẩy cửa vào phòng ngủ của Diệp Bạch, liền phát hiện phòng ngủ không có người, trong phòng tắm có tiếng nước, đi vào phòng nhìn lên, Diệp Bạch ngâm mình ở trong hang cá lớn, cửa phòng tắm cư nhiên cũng không đóng, cứ như vậy tắm rửa.

"Sao lại không đóng cửa vậy, lỡ người khác nhìn thấy thì làm sao bây giờ." Lý Sùng Duyên nói.

Diệp Bạch chơi đuôi cá của mình, phịch phịch qua lại ở trong nước, nói: "Sẽ không nha, trừ anh ra không có ai lên đâu."

Thật sự là rất giống một câu mời gọi, đặc biệt là khi hiện tại Diệp Bạch còn đang trơn bóng ngồi ở bồn tắm.

Chỉ là......

Lý Sùng Duyên cảm thấy hiện tại hẳn là nên khắc chế, bằng không thật sự sẽ bị hút sạch tinh khí mất.

Bất quá Diệp Bạch tựa hồ lại không quá muốn "Buông tha" anh, đỏ mặt vẫy vẫy tay với anh, ý bảo anh lại đây.

Kỳ động dục đối với mỗi một Omega mà nói, đều là một đoạn thời gian không xác định dài ngắn. Diệp Bạch đương nhiên sẽ không biết kỳ động dục của bản thân khi nào thì qua, chỉ là cảm thấy trong thân thể cuồn cuộn một cổ xao động. Diệp Bạch từ trước đến nay đều là người thành thật, vì thế đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lý Sùng Duyên.

Lý Sùng Duyên sao có thể chịu được, duỗi tay kéo một khối khăn tắm lớn trùm lên đầu Diệp Bạch, liền đem cậu từ bồn tắm ôm ra. Chỉ là lần này ôm ra, mới phát hiện phía dưới Diệp Bạch biến thành đuôi cá......

Diệp Bạch cũng không cảm thấy có cái gì không ổn, đuôi cá nhếch lên, cuốn ở trên eo Lý Sùng Duyên, qua lại động a động, giống như là châm ngòi. Chờ bọn họ lên giường, đuôi cá kim sắc không biết từ khi nào đã biến trở về hai chân.

............

Hơn nửa đêm, Lý Sùng Duyên mệt ngủ rồi, Diệp Bạch tinh thần toả sáng ăn không ngồi rồi, cảm thấy khẳng định là do ban ngày ngủ nhiều rồi, hiện tại một chút cũng không buồn ngủ. Đành phải mặc xong quần áo xuống lầu tản bộ.

Diệp Bạch xuống đến lầu một, liền phát hiện Tiểu Cáp đang ghé vào trên sô pha, Tiểu Cáp lập tức cũng phát hiện ra cậu, "Vèo" chạy trốn ra ngoài, chuồn qua cửa sau, thẳng đến hoa viên.

Diệp Bạch cười một tiếng, còn tưởng rằng Tiểu Cáp đang chơi đùa với mình, tâm tình rất tốt quyết định dùng Tiểu Cáp tới tiêu phí chút thời gian nhàm chán. Vì thế thân hình nhoáng lên, đề khí đuổi theo.

Husky bốn chân phát hiện, em gái mi nhân loại cư nhiên lại chạy so với mình còn mau hơn, bỏ cũng không xong a! Quá khủng bố!

Diệp Bạch còn tưởng rằng Tiểu Cáp đang chơi với mình, nào biết Tiểu Cáp đều sắp bị dọa vỡ mật rồi.

"Bắt được nha." Diệp Bạch đôi tay vươn ra, dễ như trở bàn tay liền nhấc Husky lên. Tiểu Cáp nháy mắt bốn chân cách mặt đất, còn đang bảo trì tư thế chạy vội......

"Gâu gâu!" Tiểu Cáp hoảng sợ kêu lên, hướng về phía Diệp Bạch nhe răng nhếch miệng.

Diệp Bạch thần kinh thô to một chút cũng không sợ, nhìn trái nhìn phải, phát hiện trong hoa viên cư nhiên có một cái bàn đu dây, thoạt nhìn còn rất tinh xảo.

Diệp Bạch liền ôm Tiểu Cáp đi qua về phía bàn đu dây ngồi xuống, còn duỗi tay vỗ vỗ đầu của nó.

Tiểu Cáp thần kinh khẩn trương nửa ngày, phát hiện Diệp Bạch kỳ thật cũng không có ác ý gì, thả lỏng lại, cái đuôi cũng quăng a quăng, bắt đầu ngu xuẩn lấy lòng Diệp Bạch.

Diệp Bạch ngồi bàn đu dây trong chốc lát, cảm giác ghế dựa bàn đu dây vừa cứng lại lạnh, có chút đau mông, dứt khoát liền đứng lên, trực tiếp đặt Tiểu Cáp lên trên bàn đu dây.

Sau đó đẩy......

Tiểu Cáp còn chưa có phản ứng mộng mị, liền cảm giác mình bị lừa dối ném ra ngoài, "Uông" kêu thảm một tiếng, móng vuốt bái chặt bàn đu dây mới không rơi xuống.

*Editor: các thành viên fan thú cưng xin chia buồn... tiểu thụ của ta là kẻ thù của cún iu

Lý Sùng Duyên mới ngủ không bao lâu, liền nghe thấy phía bên ngoài cửa sổ tiếng chó kêu "Gâu gâu gâu", nối liền không dứt, nghe ra đặc biệt thê thảm. Phòng ngủ ở lầu hai, nhìn xuống hoa viên, quả thực rõ ràng đến không thể nhịn được.

Anh đứng dậy nhìn lên, Diệp Bạch không biết đã chạy đi đâu, chăn đều lạnh cả.

Lý Sùng Duyên đi đến ban công, ra bên ngoài vừa nhìn, liền thấy Diệp Bạch từng chút từng chút đẩy bàn đu dây, càng đẩy càng hăng say, mà Tiểu Cáp tội nghiệp bám chặt bàn đu dây, đã bị chỉnh thảm.

Lý lão bản một trận đau đầu, đẩy cửa sổ ra, hô một câu Diệp Bạch, nói: "Hơn nửa đêm em đến hoa viên làm gì vậy hả, nhanh trở về đi, còn mặc ít như vậy nữa."

Diệp Bạch chơi cao hứng cực kỳ, phát hiện Tiểu Cáp đặc biệt đáng yêu, biểu tình đặc biệt đặc biệt phong phú, quyết định về sau phải thường xuyên chơi cùng Tiểu Cáp mới được, bằng không nó sẽ cô đơn.

Diệp Bạch ngửa đầu nói: "Tới ngay." Lưu luyến buông bàn đu dây ra, kết quả cũng không đường vòng đi vào từ cửa chính trước biệt thự nữa, mà trực tiếp đi đến phía dưới ban công, một nhảy một bám, nương theo các loại trang trí trên vách tường liền leo lên ban công lầu hai.

"......"

Lý Sùng Duyên bất đắc dĩ cực kỳ, bất quá hơn nửa đêm, tiến hành giáo dục với Diệp Bạch xong phỏng chừng liền sẽ không ngủ được nữa, quyết định ngày mai hẵng hảo hảo nói với cậu bò trên cửa sổ có bao nhiêu nguy hiểm.

"Buổi tối không ngủ được." Lý Sùng Duyên nói rồi kéo cậu đến mép giường, giúp cậu cởi áo khoác ra, lại đem áo ngủ tròng lên cho cậu.

Diệp Bạch ngoan ngoãn cho anh đùa nghịch, nói: "Ban ngày ngủ nhiều, không buồn ngủ."

Lý Sùng Duyên: "......" Vì cái gì mình lại buồn ngủ muốn chết chứ.

"Lên giường đi." Lý Sùng Duyên mới vừa nói xong, trong lúc vô tình cúi đầu nhìn lên quần áo trong tay, phát hiện trên đống đồ Diệp Bạch mới vừa thay có một đống lông...... Khẳng định là lông của Tiểu Cáp.

Lý lão bản nháy mắt mặt liền đen đi, tuy rằng trong nhà nuôi chó, bất quá Tiểu Cáp trước nay đều không được phép lên lầu hai, phòng ngủ càng là một sợi lông chó cũng không thể có. Mà hiện tại......

Diệp Bạch đã thân hình uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy tới trên giường, ở trên giường lăn qua lăn lại cọ một vòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.