Nhẫn Đông (Hoa Kim Ngân)

Chương 1




Xong tiết tự học ban đêm, trời đã tối hẳn.

Bạch Lộ từ nhà vệ sinh rửa tay ra, Tương Như vẫn còn gục mặt xuống bàn, một đám nữ sinh vây quanh.

Chỗ của mình đã bị người khác chiếm, Bạch Lộ đành ngồi phía sau đợi. Tiếng nói chuyện của nhóm người bên cạnh truyền tới tai.

“Đừng khóc nữa Tương Như, tới giờ về rồi.”

“Được rồi, đừng buồn nữa.”

“Còn mấy ngày nữa là thi đấy, đừng để ảnh hưởng đến thành tích”,

“Đúng đó, thi học kỳ mới là quan trọng mà.”

“……”

Bạch Lộ canh thời cơ, lôi cặp của mình đang nằm mé ngoài của chiếc bàn bên ngoài ra, kéo khoá đóng lại. Lúc vừa khoác lên vai, Bạch Lộ hơi lắc người để thích ứng với trọng lượng của chiếc cặp.

Cô đi đến đứng ngoài rìa của nhóm nữ sinh.

Trong nhóm người này, cô trông tầm thường nhất, dáng vóc không cao, ngũ quan nhỏ đều, đeo một cặp mắt kính rõ to.

Tóc của Bạch Lộ nhạt màu, dưới ánh nắng hoe hoe vàng, nhìn càng thêm rõ rệt. Đã rất nhiều lần cô bị giáo viên thể dục gọi ra khỏi hàng, hỏi cô có phải đã nhuộm tóc hay không.

Thật ra cô chỉ hơi bị suy dinh dưỡng mà thôi.

Nhóm nữ sinh vẫn chưa tản đi, líu ríu mỗi người một câu.

Đáng tiếc là đám nữ sinh trung học của ban khoa học kỹ thuật này không biết an ủi người khác chút nào, tỉ tê khuyên nhủ cả buổi, cũng chỉ mấy câu kêu người ta ráng vực lại tinh thần, đừng để ảnh hưởng thành tích.

Chưa ra đâu vào đâu thì đã mất hơn nửa tiếng đồng hồ.

“Ơ? Còn làm gì ở đây?” Thầy giáo chủ nhiệm họ Lưu của lớp bên cạnh thò đầu vào lớp, “Trễ vậy rồi còn mở hội nghị à?” Ông xua xua tay, “Nhanh lên, mau về đi, có gì mai nói tiếp.”

Thầy giáo tới đuổi, nữ sinh loay hoay đeo cặp vào.

“Vậy bọn tớ về đây.” Một bạn nữ quay qua, lúc đó mới phát hiện Bạch Lộ đang ngồi đợi bên cạnh nãy giờ.

“Ủa, Bạch Lộ.” Mấy nữ sinh khác cũng quay qua ngó theo, mỗi người một câu dặn dò.

“Chốc nữa cậu ráng khuyên Như Như nhé.”

“Đúng đó, các cậu cùng phòng ký túc xá mà.”

Một bạn nữ cúi người rỉ tai Bạch Lộ: “Bảo cậu ấy đừng buồn nữa, tên con trai đó rất tệ, không đáng chút nào.”

Bạch Lộ: “……”

Vẽ chuyện, khi không lại đi nhắc.

Y như rằng, bên cạnh khóc càng thêm thảm thiết.

Đám nữ sinh lại định khuyên, chuông vang lên, đây là hồi chuông cuối cùng trong ngày, Bạch Lộ liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã chín giờ bốn mươi rồi.

Bạch Lộ: “Về nhà thôi, muộn lắm rồi.” Ngưng một chút lại nói thêm câu, “Tớ sẽ khuyên cậu ấy.”

Người đi hết, chỉ còn lại Bạch Lộ và Tương Như.

Bạch Lộ khều khều cánh tay của Tương Như, khẽ bảo: “Chúng ta cũng về thôi.”

Cô gái vẫn nức nở như cũ, không biết có phải do phòng học trống, khiến cho tiếng khóc của cô ấy càng thêm rõ rệt.

Bạch Lộ ngồi một hồi, mắt ngó thấy sắp tới mười giờ, nói: “Không đi nữa là cửa sẽ khoá đó.”

Tương Như không động lòng, Bạch Lộ lại nói: “Kêu Dì mở cửa thì sẽ bị ghi tên vô sổ, nếu mà——“

“Vậy cậu đi đi!” Tương Như bỗng ngẩng phắt đầu dậy nhìn Bạch Lộ.

Bạch Lộ có cảm giác, thật ra cô ấy muốn trừng mắt với mình, nhưng do khóc quá lâu, mắt cô ấy đã sưng húp lên thành trái đào, trừng cách mấy cũng chỉ một đường ti hí.

Bạch Lộ không nói gì, chỉ trong vòng mấy phút Tương Như hoàn toàn xì hơi, níu lấy tay áo đồng phục của Bạch Lộ, thút tha thút thít như con thú nhỏ bị thương.

“Bạch Lộ, xin lỗi…….” Cô ấy vừa nói vừa sụt sịt, “Xin lỗi….. không nên làm dữ với cậu…..” Bạch Lộ hít một hơi, “Cậu xin lỗi tớ làm cái gì.”

Tương Như như kẻ mất hồn, đầu tóc rối tung. Bạch Lộ nắm lấy tay của cô ấy, “Nào, đứng dậy.”

Tương Như vẫn trơ trơ một khối, Bạch Lộ nói: “Bọn mình về ký túc xá từ từ nói.”

Vóc người của Bạch Lộ nhỏ nhắn, tiếng cũng nhỏ, giọng điệu êm ái mang tác dụng vỗ về, Tương Như bị cô kéo dậy.

“Đi.” Bạch Lộ nói.

Trường tuyển Lục Trung là nơi tề tựu gần hai ngàn học sinh cấp ba ưu tú trên toàn tỉnh. Bởi vì không phải học sinh nào cũng là người địa phương, Lục Trung có ký túc xá, rẻ thì tám trăm tệ một học kỳ, bốn người một phòng, mắc thì một ngàn hai trăm tệ, phòng đôi. Bạch Lộ và Tương Như là bạn cùng phòng của một phòng đôi.

Trên đường về ký túc xá, Tương Như luôn cúi gằm đầu, Bạch Lộ đi ở phía trước, kéo cô ấy theo, tránh cho cô ấy khỏi tông thẳng vào cây cột điện.

Đi được vài bước, Tương Như dừng chân.

Bạch Lộ ngoái đầu.

Tương Như cao hơn cô, nhưng cũng rất gầy, chiếc cổ vừa dài vừa mảnh mai, khiến cho đầu càng trông to hơn. Tương Như là từ khoa văn hồi cấp hai chia tới đây.

Bạch Lộ vẫn còn nhớ lần đầu tiên trông thấy Tương Như, cô ấy trông lu mờ nhất trong nhóm bảy, tám bạn học, đầu to với mái tóc cột cao sau gáy, mắt rất to, trán vừa cao vừa bóng.

Lúc gọi tên cô ấy, thầy giáo trông thấy dáng vẻ liền bảo, nhất định là một đứa trẻ thông minh.

Tương Như cười ngượng ngùng, không biết vì sao, Bạch Lộ ngồi phía sau cũng cười theo.

Tương Như ngó mặt đất, ánh đèn đường mờ ảo của khuôn viên trường kéo bóng của cô ấy dài ra.

“Tớ muốn đi ra ngoài……” Cô ấy khẽ nói.

Bạch Lộ: “Đi đâu.”

Tương Như: “Tớ muốn đi ra ngoài…….”

Đêm khuya vắng người, chỉ có căng tin phía xa xa còn bật đèn. Hiện giờ thật ra là đang kỳ nghỉ hè, toàn bộ trường cấp ba trong tỉnh đều ráo riết ôn thi, thí sinh sắp thi vào đại học mới đầu tháng tám đã tới lớp.

Do tan học quá muộn, trường cung cấp thức ăn khuya cho học sinh nội trú, căng tin mở cửa một mạch cho đến mười một giờ rưỡi.

Bạch Lộ nói: “Hay là đi ăn chút gì đó trước nhé, tớ mời cậu.”

Tương Như buông tay, lắc đầu, “Không, tớ muốn ra ngoài, cậu tự về đi vậy.”

“Muộn thế này rồi, ra ngoài sẽ không về lại được, lúc kiểm tra phòng ban đêm thì biết làm sao.”

Tương Như đã quyết tâm, nói sao cũng cũng không chịu về ký túc xá.

Người đã quay đầu nhắm hướng cổng mà đi, Bạch Lộ trông theo bóng của cô ấy, câm nín.

Tương Như đi mãi đi mãi, bỗng cảm thấy bên cạnh mình có thêm một người, cô ấy ngó sang, thì trông thấy một Bạch Lộ bé xíu đang hai tay vác cặp, lầm lũi bước.

Tương Như nói: “Cậu đi theo tớ sao?”

Bạch Lộ không nói gì, gật đầu.

Đêm mùa hè, xôn xao một cách bình lặng, Tương Như cười với cô, chủ động đưa tay ra nắm lấy tay cô.

“Bạch Lộ, cậu thật tốt.”

Bạch Lộ bặm môi.

Từ khuôn viên của trường đi ra, đại lộ Hoàng Hải cũng không còn nhiều xe nữa, Bạch Lộ ngoái đầu nhìn ký túc xá lần chót, nghĩ bụng sáng mai nhất định sẽ tiêu đời.

Tương Như không nghĩ nhiều như vậy, cô ấy từ trong trường bước ra, sức sống đã tăng lên, lời cũng nhiều hơn.

“Chúng ta ghé trường anh ấy một chuyến đi.” Tương Như nói, “Cậu nói xem, tớ gọi điện thoại kêu anh ấy ra có được không.”

“Anh” này trong miệng Tương Như, Bạch Lộ đã từng nghe thấy rất nhiều lần, cũng đã thấy hình trong di động của cô ấy, nhưng chưa bao giờ gặp mặt.

Từ hai tháng trước, Tương Như bắt đầu tâm sự về cậu ta với Bạch Lộ.

Kể là trong lúc ngồi ăn trong quán hoành thánh kế bên trường, cô ấy quên mang theo tiền, di động bị hết pin, quẫn bách đến nỗi không biết phải làm sao, có một cậu học sinh cũng ăn trong quán giống cô ấy đã giúp đỡ.

Cậu ấy chính là Hứa Huy, là một trong những học sinh của trường dạy nghề cách Lục Trung hai con phố.

Khi đó, mỗi khi cô ấy nhắc đến cậu, đều không dấu được nụ cười.

Cô ấy nói, cậu rất thích hôn, thích nắm tay cô ta.

Tương Như có lúm đồng tiền, cô gái có lúm đồng tiền, mỗi khi cười đều trông đặc biệt ngọt ngào.

Bọn họ cặp với nhau hai tháng, tới tuần này, nụ cười của Tương Như đã biến mất.

Bạch Lộ hỏi cô ấy, đã xảy ra chuyện gì, Tương Như nói có một cô gái đã cướp mất Hứa Huy.

Cô gái kia là bạn cùng lớp với Hứa Huy, mỗi lần Tương Như nhắc đến đều nghiến răng nghiến lợi.

“Không biết xấu hổ! Cướp bạn trai của người khác!”

Bạch Lộ khẽ bảo: “Cậu ta ngon vậy đó?”

Tương Như lại bẳng âm, hồi lâu sau ừ một tiếng, “Ngon vậy đó.”

Bạch Lộ đã nhìn thấy hình của Hứa Huy, cậu ta quả thực rất đẹp trai.

Tương Như và Hứa Huy chỉ có một tấm hình chụp chung, là Tương Như kéo Hứa Huy đi chụp, cậu con trai trong hình không nở nụ cười nào, trên người khoác một bộ đồng phục sọc xanh và trắng, đầu tóc hơi rối.

Bạch Lộ không cảm thấy khó hiểu khi Tương Như mê cậu như điếu đổ. Trên người của Hứa Huy, có một sắc thái không giống như thuộc về lứa tuổi mười bảy mười tám non nớt —— cho dù là cố ý hay tự nhiên.

Bạch Lộ đang cúi đầu bước trên đường, bỗng nhiên nhận ra Tương Như với tay sang.

Cô ngoảnh đầu, trông thấy Tương Như miệng hơi hé, đang giúp cô sửa lại cổ áo của đồng phục.

“Cổ áo của cậu sao cứ bị trễ thế này.” giọng Tương Như nhẹ nhàng, “Giờ thể dục buổi trưa tớ đã trông thấy mấy lần.”

Bạch Lộ rũ mắt, “Tớ cũng không biết nữa.”

Tương Như cười cười, “Cậu gầy quá mà, đây là đồng phục cỡ S, cậu mặc vẫn còn quá rộng.” Bạch Lộ cũng cười, “Cậu cũng không gầy à.”

Nét cười của Tương Như nhạt đi, khẽ thở dài, “Tớ vẫn cảm thấy béo ấy…..”

“Sao?”

Tương Như: “Cậu không biết nữ sinh của trường anh ấy đâu, đều rất biết ăn diện.”

Bạch Lộ điềm nhiên: “Thế à.”

Tương Như: “Trước đây tớ vẫn nghĩ học giỏi là được, con gái vẫn là nên có tư chất mới quan trọng. Nhưng mà……” Tương Như vừa nói khoé mắt lại đỏ hoe, “Hiện giờ tớ cảm thấy con gái vẫn là nên đẹp một chút……”

Bạch Lộ không nói gì, Tương Như tự lẩm bẩm: “Cho dù không đẹp, cũng nên biết cách chăm chút cho bản thân.”

Ánh mắt của Bạch Lộ quét lên, trông thấy mái tóc được tết lại của Tương Như.

Trước đây Tương Như vốn chỉ cột đuôi gà, dạo gần đây bắt đầu nghiên cứu các kiểu tạo hình cho tóc.

Cô ấy có một mái tóc dài rất khiến người ta hâm mộ, vừa đen vừa thẳng, so với mớ tóc suy dinh dưỡng vừa hoe hoe vừa quăn tự nhiên của Bạch Lộ, thì trông đẹp mắt hơn rất nhiều.

Nữ sinh khoa học kỹ thuật của Lục Trung, đến cả làm đẹp cũng đem biến thành môn học, mỗi ngày Tương Như sẽ tìm một kiểu tóc ưa thích từ trong tạp chí, sau đó bắt đầu so sánh bản thân với người mẫu trong hình, từ chiều dài của tóc, màu sắc, rồi đến cả độ mềm cứng của tóc, Bạch Lộ ngồi một bên ngó cô ấy nghiêm túc tính tới tính lui.

Bạch Lộ: “Đừng buồn nữa.” Cô thật lòng khuyên nhủ Tương Như, “Yêu đương và chia tay đều là nhưng kinh nghiệm cần phải trải qua mà, cậu……” trong lòng cô âm thầm tìm từ ngữ thích hợp, lại nói tiếp, “Hiện giờ cậu nhìn thoáng một chút, đợi sau này nhớ lại, còn có thể mỉm cười là tốt nhất.”

Tương Như nhếch môi, chốc sau mới trầm giọng nói: “Không ngờ lại chia tay, sinh nhật anh ấy mùng sáu tháng chín, tớ vốn định tổ chức tiệc cho anh ấy.”

“Còn cách gần tới một tháng mà.” Bạch Lộ nói.

Băng qua đường lớn, bọn họ đi xuyên qua một tiểu khu cũ kỹ, như vậy nhanh hơn là đi đường bọc.

Tiểu khu rất yên tĩnh, tối hơn ngoài đường cái rất nhiều.

Bạch Lộ nắm tay Tương Như, im lặng thẳng tiến.

Cô dần dần ngửi thấy một làn hương, trong đêm mùa hè yên ắng, xa xăm ảm đạm.

Tương Như tựa như biết trước, chợt nói: “Hoa.”

Bạch Lộ ngoảnh đầu, Tương Như đang nhìn hướng xa xa tối đen.

Bạch Lộ còn chưa kịp mở miệng hỏi, Tương Như đã kéo cô qua.

Mùi hương nồng dần.

Tương Như dắt cô đến một bên đường, hai bên đều là nhà, chỉ vì tiểu khu cũ kỹ, không ai để ý, mỗi nhà đều trồng trước cửa nhà mình một khóm hoa nho nhỏ.

Hoa bé xíu xiu, trắng toát, vàng nhạt, chen chúc nhau, giấu mình trong bụi cây rậm rạp.

Có thể do dễ trồng, hoặc có thể do mùi hương, mọi nhà ở đây đều trồng cùng một loài hoa ở phía ngoài cùng các khóm hoa.

“Thơm ha.” Tương Như nói, “Rất dễ chịu.”

Bạch Lộ nói: “Cậu biết loài hoa này?”

“Dĩ nhiên biết rồi.” Tương Như khom người, lượm một nhánh hoa nhỏ dưới đất, thổi một chút, vẻ mặt ngọt ngào, “Là anh ấy nói với tớ mà.”

Hoa một nhánh hai bông, một trắng một vàng, Tương Như tách hai đoá hoa ra, cài bông màu trắng lên tóc của Bạch Lộ, màu vàng thì lên tóc mình.

Cài xong, cô ta lui ra sau nửa bước ngắm nghía, Bạch Lộ nói: “Hoa gì thế.”

“Nhẫn đông.”

Nói xong thì phì cười, Tương Như: “Bạch Lộ cậu trông ngốc quá đi.”

Bạch Lộ ngó cô ấy, không nói gì.

Tương Như vỗ vỗ mu bàn tay của cô, khẽ nói: “Thật là ngốc.”

Bạch Lộ chậm rãi mỉm cười, rất giống như lần đầu tiên trông thấy Tương Như, cười mà không biết tại sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.