Nhân Đạo Đại Thánh

Chương 43: 43: Bán





Một lát sau, Lục Diệp ngồi trong một gian phòng, bốn phía có bình phong chặn tầm mắt theo dõi, nữ yêu tu kia đã không thấy bóng dáng, thế nhưng trước khi đi nàng bảo Lục Diệp chờ ở chỗ này, rất nhanh sẽ có quản sự tới giao dịch với hắn, còn nếu có phân phó khác thì có thể lắc chuông một bên, tự nhiên sẽ có người đến bắt chuyện.

Trên bàn đã có một ấm trà pha sẵn, Lục Diệp liền tự mình rót một chén, sau khi uống một ngụm lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên, chỉ vì trà này dường như không phải là trà bình thường, trong nước trà ẩn chứa một ít linh lực, tuy không nhiều lắm, thế nhưng quả thật có.

Phát hiện này làm cho Lục Diệp càng thêm cảm nhận được tài lực khổng lồ của Thiên Cơ Thương Minh, đây chỉ là nước trà chiêu đãi khách nhân, một ngày không biết phải tiêu hao bao nhiêu, nếu không có chút nội tình thì sẽ không chịu được mức tiêu phí như vậy.

Hắn lập tức há miệng uống từng ngụm, uống xong một bình nhưng vẫn không có ai tới bắt chuyện hắn, Lục Diệp cũng không vội, nhẹ nhàng lắc chuông bên cạnh một cái.

Lập tức có thị nữ của Thiên Cơ Thương Minh đi vào: 
- Khách nhân có dặn dò gì? 
Lục Diệp chỉ vào cái bình rỗng trên bàn: 
- Tiếp chén!
Thị nữ kia sửng sốt một chút, thế nhưng nàng phản ứng không chậm, rất nhanh hiểu được tiếp chén là có ý gì, hé miệng cười, ôm lấy bình rỗng đi ra ngoài.

Một lát sau, nàng lại cầm một ấm linh trà đi vào, nhẹ nhàng buông xuống: 
- Khách nhân từ từ thưởng thức.

Cho đến khi Lục Diệp uống xong ba ấm trà, ợ một hơi thì mới có một nữ tử đi vào: 
- Để đạo hữu chờ lâu, thiếp thân Liễu Như Nhân bái kiến đạo hữu.

Chóp mũi Lục Diệp lập tức quanh quẩn một mùi hương cơ thể nhàn nhạt, lại nhìn cô gái kia, ăn mặc mát mẻ, mảng lớn da thịt trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, cộng thêm thanh âm mềm mại của nàng khiến bầu không khí gian phòng nho nhỏ này đều trở nên ám muội.

- Không sao.


Lục Diệp gật gật đầu.

Nữ tử tên Liễu Như Nhân kéo một cái ghế ngồi xuống đối diện Lục Diệp, lại bưng ấm trà tự mình rót cho Lục Diệp một chén trà, thân thể trên phạm vi lớn nghiêng về phía trước, toàn bộ đường nét phần lưng có vẻ câu hồn đoạt phách, cổ áo tuyết trắng mở ra, càng khiến Lục Diệp váng đầu hoa mắt.

Hắn vội vàng uống một ngụm trà đè nén kinh hãi.

Lục Diệp đã từng tra qua linh quang của nàng khi tiến vào, phỏng đoán nữ tử này hẳn là cảnh giới Linh Khê tam trọng, chẳng qua linh quang không quá trong suốt, xem ra cũng là loại người thường xuyên dùng đan dược tu hành.

Liễu Như Nhân buông ấm trà xuống, nói: 
- Không biết đạo hữu muốn bán cái gì?
Lục Diệp liền lấy khoáng thạch mình chuẩn bị bán từ trong túi đựng đồ ra, hắn đương nhiên sẽ không lấy ra toàn bộ trong một lần, lần đầu tiên tiếp xúc với Thiên Cơ Thương Minh, hắn còn chưa rõ phẩm tính của Thương Minh này.

Thứ hắn lấy ra đều là những đồ vật bày ở sạp trước kia.

Từng viên khoáng thạch được đặt ở trước mặt Liễu Như Nhân, nàng tiện tay cầm lấy một khối trong đó, sau khi điều tra một lát, hơi gật đầu: 
- Khối Xích Tinh Thiết này phẩm chất không tệ, đáng tiếc kích thước hơi nhỏ, nếu như lớn hơn một chút thì có thể luyện thành một thanh trường kiếm.

Nàng lại cầm lấy một khối khác, đôi mắt đẹp sáng lên: 
- Khối Tinh Nguyệt Thạch này cũng được, rất ít tạp chất.

Lại lấy khối thứ ba!
Lục Diệp kiến thức được cái gì là tố chất chuyên nghiệp, nữ tử tên Liễu Như Nhân này thuộc tên khoáng thạch của hắn như lòng bàn tay, một phen bình luận đều đánh trúng chỗ yếu hại, mặc dù Lục Diệp nghe không hiểu được.

Cuối cùng nàng lại cầm nguyên từ khoáng kia lên, khóe miệng mỉm cười: 
- Thứ này ở vòng ngoài chiến trường ngược lại rất hiếm thấy, có thể bán được giá tốt.


Nàng buông Nguyên Từ Quáng xuống, nhìn Lục Diệp nói: 
- Thương Minh có thể ra giá năm mươi lăm viên linh thạch cho những thứ này, nếu đạo hữu cảm thấy giá trị thích hợp liền có thể giao dịch.

Nhờ ở trong phường thị quan sát kết quả trước đó, Lục Diệp đã hiểu được đại khái sức mua của năm mươi lăm viên linh thạch, hơn nữa cái giá này cũng nằm trong phạm vi mong muốn của hắn.

Lúc trước bày sạp, tuy rất nhiều người báo giá bằng tâm tư chiếm tiện nghi, nhưng tổng thể mà nói, Lục Diệp cũng mượn cơ hội này thăm dò giá trị chung của những khoáng thạch này.

Có thể nói chênh lệch không lớn với báo giá của Liễu Như Nhân.

Hắn khẽ nhíu mày, nói: 
- Thấp hơn một chút.

Liễu Như Nhân cười nói: 
- Đương nhiên sẽ thấp hơn một chút so với đạo hữu đi bán, nhưng có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian của đạo hữu không phải sao? Thương Minh nhà lớn nghiệp lớn, nhưng cũng cần nuôi sống rất nhiều người, đạo hữu nên cho chúng ta một chút không gian lợi ích.

- Thêm chút đi.

Liễu Như Nhân giơ tay xoa trán, bộ dạng đau đầu, thế nhưng dung mạo bản thân nàng không tầm thường, bộ dáng này chẳng những không làm cho người ta cảm thấy phản cảm, ngược lại càng thêm phong tình.

- Được rồi, nếu đạo hữu đã thành tâm bán, vậy ta liền làm chủ thêm bốn viên linh thạch, đạo hữu ngàn vạn lần không thể trả giá nữa, bằng không cuộc làm ăn này ta phải tự mình bỏ tiền ra hoàn thành.

Nàng vô cùng đáng thương nhìn Lục Diệp, giống như bị bắt chẹt chuyện gì đó.


Lục Diệp đương nhiên sẽ không tin nàng, nhưng nhìn dáng vẻ này của nàng cũng biết không có biện pháp tăng giá nữa, liền mở miệng nói: 
- Được.

Liễu Như Nhân lập tức tươi cười như hoa: 
- Đạo hữu muốn giao hàng như thế nào, linh thạch hay linh đan?
- Linh đan các ngươi bán như thế nào?
Lục Diệp hỏi, có chút ngoài ý muốn khi có thể dùng linh đan giao hàng, hắn vốn còn tính toán sau khi cầm linh thạch lại đi mua linh đan, thế nhưng nghĩ lại, hẳn là rất nhiều tu sĩ cấp thấp đều sẽ như vậy, phương thức giao hàng này của Thiên Cơ Thương Minh không thể nghi ngờ tiết kiệm bớt một thủ tục cho mọi người.

- Một bình Uẩn Linh Đan chín hạt, giá mười viên linh thạch.

Lục Diệp nhíu mày nói: 
- Cũng đừng lừa ta, bên ngoài chỉ bán một viên linh thạch một hạt, sao ở chỗ các ngươi còn đắt hơn một chút?
Liễu Như Nhân giải thích: 
- Tuy rằng đều là Uẩn Linh Đan, nhưng Đan tu khác nhau luyện chế tạo ra phẩm chất linh đan cũng không giống nhau, Đan tu luyện chế Uẩn Linh Đan trong Thương Minh đều là đại tu sĩ kỹ nghệ tinh xảo, cũng không phải những Đan tu bên ngoài kia có thể so sánh.

Nếu như đạo hữu không tin thì có thể mua một phần so sánh một hai, sẽ có thể cảm thụ được.

Huống chi, nếu như phẩm chất linh đan của Thương Minh thật có vấn đề, cũng sẽ không có nhiều tu sĩ như vậy đến Thương Minh mua.

Lục Diệp gật đầu: 
- Ngươi nói như vậy ngược lại có chút đạo lý, vậy thì mua năm bình linh đan, còn dư lại cho ta linh thạch.

- Được!
Liễu Như Nhân gật đầu, đứng dậy nói: 
- Xin đạo hữu chờ một chút.

Nàng xoay người, vặn vẹo vòng eo rời khỏi gian phòng, rồi rất nhanh lại trở về, lấy ra năm cái bình cùng bốn viên linh thạch đặt ở trước mặt Lục Diệp: 
- Đây là đồ của đạo hữu.


Hai người đã thỏa thuận xong tiền hàng, mỗi người cất đồ đạc vào túi đựng đồ của mình.

Không đợi Lục Diệp đứng dậy, Liễu Như Nhân nói: 
- Sắc trời đã tối, đạo hữu đã tìm được chỗ nghỉ ngơi? 
Nàng hỏi như vậy khiến Lục Diệp chợt nhớ tới một chuyện, trong phường thị này dường như không có nơi ở như khách sạn, tối thiểu nhất hắn không nhìn thấy.

Thấy biểu lộ của Lục Diệp, trong lòng Liễu Như Nhân sáng tỏ, mở miệng nói: 
- Ba tầng trên của Thương Minh là khách sạn, chỉ cần một viên linh thạch là có thể ở lại một đêm, cam đoan đạo hữu nghỉ ngơi tu hành tuyệt đối sẽ không bị quấy rầy, mặt khác!
Nàng tiến đến bên tai Lục Diệp, hà hơi như lan: 
- Nếu đạo hữu có nhu cầu gì khác cũng có thể thỏa mãn, chỉ cần nói với quản sự bên kia một tiếng là được.

- Ta không phải loại người đó!
Lục Diệp nghiêm mặt nói, đồng thời âm thầm kinh ngạc, Thiên Cơ Thương Minh này thật đúng là cái gì ra tiền cũng làm! Liễu Như Nhân đã gặp nhiều người như Lục Diệp, chỉ coi như không nghe thấy lời nói của hắn, ngữ khí mềm mại uyển chuyển nói: 
- Giờ Tý thiếp thân được nghỉ, nếu đạo hữu muốn thiếp thân hầu hạ, lúc đó có thể gọi quản sự tìm ta.

Đầu Lục Diệp to như cái đấu: 
- Ta thật sự không phải loại người đó.

Một lát sau, Liễu Như Nhân nhìn bóng lưng Lục Diệp rời đi, nụ cười trên mặt thu liễm, tức giận nói: 
- Nam nhân nhỏ mọn! 
Dưới tình huống bình thường, nếu tu sĩ làm một lượng lớn giao dịch ở chỗ này, sẽ thưởng xuống một hai viên linh thạch, nhất là sau khi Liễu Như Nhân tự tăng giá cho Lục Diệp.

Đây coi như là một quy củ bất thành văn.

Tiếc rằng Lục Diệp lần đầu tiên tới bên này giao dịch, hiển nhiên không muốn thưởng.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.