Edit: Mộ Hàm
Beta: A Tử
Đương kim thiên
tử tuy rằng tính tình luôn luôn quỷ dị khó đoán, hơn nữa đôi lúc cưng chiều quá
mức Tiêu Sách, nhưng đối với Tiêu Cảnh Dương lại yêu cầu rất nghiêm khắc.Vì vậy
Tiêu Cảnh Dương có đôi khi cảm thấy phụ hoàng đối với thập tam đệ quá coi
trọng, làm trong lòng hắn sinh tia cảnh giác. Nhưng là mẫu hậu đã từng nói với
hắn, Tiêu Sách là nhi tử nhỏ nhất của phụ hoàng, thêm nữa Tiêu Sách thiên tư
thông minh, cưng chiều như thế nào cũng không quá đáng. Còn đối với hắn nghiêm
khắc yêu cầu, đấy là bồi dưỡng thái tử.
Ý nghĩ này vẫn
giúp hắn cố gắng đến bây giờ. Nhưng là phụ hoàng có nghiêm khắc, cũng chưa từng
đối với hắn thần sắc nghiêm nghị quá như vậy.
Lần này Hải
Đường yến là bước đầu hắn thiết lập nên phạm vi quyền lực của bản thân, cũng là
một cơ hội để hắn thử phụ hoàng. Tuy rằng kế hoạch ban đầu là giáng chức Lý Vân
Thanh bị sụp đổ, nhưng hắn mấy ngày nay còn thầm đắc chí phụ hoàng đối với hắn
làm chuyện mờ ám cũng không có truy vấn.
Kết quả, thật
ra là chưa kịp tìm hắn tính sổ mà thôi.
Tiêu Cảnh Dương
trong đầu hiện lên những ý niệm này, cơ thể như là có ý thức, đầu óc chưa kịp
phản ứng thì hắn cũng đã khẩn trương quỳ trên mặt đất rồi.
Hoàng hậu ở bên
thấy thế nhắm lại hai mắt, nàng trước đó cũng không biết Tiêu Cảnh Dương cầu
nàng tổ chức Hải Đường yến mục đích là vì Lý Vân Thanh. Nếu trước biết
trước, nàng nhất định sẽ ngăn không cho bọn họ làm như vậy.
Ở trong thịt
nướng bỏ sợi tóc hãm hại người, chiêu này từ thời Hán triều đã có người từng
làm như vậy.Văn võ bá quan có mặt có người nào không biết điển cố này? Rõ ràng
biết thái tử đây là đang thử hoàng đế.
Mà cũng không
ai vì Lý Vân Thanh nói giúp một câu.
Bởi vì tất cả
mọi người chờ đợi hoàng đế tỏ rõ thái độ.
Là ngầm đồng ý
thái tử thiết lập phạm vi quyền lực? Vẫn là giữ lấy quyền lực một chút cũng
không buông tay? Đây là một sự kiện tốt vô cùng, có thể ngồi xem thái tử thử
hoàng đế, rồi sau đó đưa ra lựa chọn như thế nào hành động.
Mà vị phu quân
cực kỳ tôn quý này của nàng thống hận nhất là bị người khác thử. Cũng hận nhất
quyền lực nắm trong tay người khác, cho dù là nhi tử chính mình cũng không
được.
Nghĩ đến đây,
nàng ngược lại là muốn cảm tạ trước khi Tiêu Cảnh Dương mở miệng cầu tình đã
nói chuyện Tiêu Tử Y. Nếu không phải nàng đề cập qua câu chuyện, hậu quả thiết
nghĩ không tưởng tượng nổi.
Nhi tử a! Ngươi
vẫn còn quá non. Hoàng hậu ngồi ngay ngắn một bên, mắt xem mũi, mũi nhìn tâm
không nói được một lời. Ở bên hoàng đế thiên uy khó lường, nàng đã sớm học được
khi nào thì nên nói khi nào thì không nên nói.
Nhưng con trai
của nàng giống như còn chưa có học được điểm này.
Trong phòng ấm
đột nhiên thực im lặng, chỉ nghe thấy bên trong lò sưởi có một chút tiếng than
củi thiêu đốt.
“Ngươi đứng lên
đi.” Sau một hồi lâu, hoàng đế hít sâu một hơi, cố gắng khống chế lửa giận của
mình.
Tiêu Cảnh Dương
bất an đứng lên, giọng nói ân hận: “Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi.”
Hoàng đế bí
hiểm cao giọng nói: “Nga? Ngươi làm sai chỗ nào?”
“Sai ở không
nên tự tiện đoán mò tâm ý của phụ hoàng.” Tiêu Cảnh Dương cúi đầu nói. Hắn kỳ
thật sai ở chổ quá tự phụ, cũng quá nóng lòng. Nhưng là hắn thật sự sợ là Tiêu
Sách sẽ được phụ hoàng cưng chiều quá mức, trong lịch sử chuyện thái tử bị phế
cũng không phải là chưa từng có. Tiêu Sách ngày từng ngày lớn lên, lập tức sẽ
đến mười ba tuổi thành gia, cột mốc này chứng tỏ hắn chính thức xuất hiện trong
tầm mắt của vua và dân.
“Sai, ngươi
cũng không phải sai ở điểm này.” Hoàng đế đưa tay gõ nhịp nhịp ở trên bàn, “Nếu
có người đoán mò ý tứ trong lời nói của trẫm…, trẫm vị hoàng đế này phải phi
thường buồn bực?”
“Thỉnh phụ
hoàng khai sáng.” Tiêu Cảnh Dương cung kính hỏi.
Hoàng đế lạnh
lùng nói: “Ngươi sai ở chỗ không nên trọng dụng người kia.”
Tiêu Cảnh Dương
không cam lòng ngẩng đầu, hỏi tới: “Phụ hoàng! Thái Nguyên Lý gia đến tột cùng
là làm sao vậy? Một người xuất thân như vậy có trọng yếu sao?”
Hoàng đế hừ
lạnh một tiếng, hai tay nắm sau lưng, dáng điệu chẳng buồn nói.
Hoàng hậu thấy
thế, nhàn nhạt thay hoàng thượng giải thích: “Cảnh Dương, Thái Nguyên Lý gia
chưa bao giờ được trọng dụng, đây là một quy định bất thành văn a!”
“Này nhi thần
biết, nhưng là quy định bất thành văn này, nhưng không ai có thể nói rõ vì điều
gì. Nhi thần không tin phụ hoàng hội bởi loại tin đồn đãi này mà không trọng
dụng nhân tài!” Tiêu Cảnh Dương bất cứ giá nào, hôm nay coi như là đã chống
đối phụ hoàng, cũng phải nói.
Hoàng hậu liếc
mắt qua hoàng đế, nhìn đến mặt hắn không chút thay đổi, ngầm đồng ý nàng nói
tiếp.”Cảnh Dương, đây không phải cái gì đồn đãi, mà là theo Thái tông truyền
xuống một đạo tiền triều thánh chỉ. Xưa kia sau khi Thái tông đánh chiếm Vị
Ương Cung, phát hiện đạo thánh chỉ tiền triều này đặt ở một nơi cất dấu bí mật.
Mặc dù cũng không biết là có ý tứ gì, nhưng là này thánh chỉ trên tiền triều là
dấu ngọc tỷ của Độc Cô thánh mẫu hoàng thái hậu.”
Tiêu Cảnh Dương
sửng sốt “Độc Cô. . . . . .”
Hoàng hậu chậm rãi gật gật đầu. Độc Cô hoàng
hậu là kiểu mẫu hoàng hậu để noi theo, không chỉ có bởi vì nàng hiền lương thục
đức, vì cơ nghiệp triều đình cống hiến rất nhiều, hơn nữa còn là người tạo ra
vị hoàng đế xưa nay chưa từng có trong lịch sử tựa như thần thoại. Cho nên dấu
ngọc tỷ Độc Cô hoàng hậu có rất lớn ảnh hưởng, ngay cả Thái tông đều đem đạo
thánh chỉ tiền triều này lưu lại.
Buồn cười quá!
Tiêu Cảnh Dương trong lòng nghĩ như vậy. Chỉ vì đống giấy vụn tiền triều kia
thì cứ như vậy nghe lời sao? Nga, sai lầm rồi, là phế chỉ.
Bất quá hắn
nhìn phụ hoàng mẫu hậu hai người trên mặt bộ dáng Trịnh Trọng lạ thường, hắn
cho dù thiết nghĩ buồn cười cũng không thể biểu lộ ra nửa phân.”Phụ hoàng,
chẳng lẽ Lý Vân Thanh cũng bởi vì như vậy liền vĩnh viễn ở Lễ bộ làm một cái
chức vụ trong sạch nho nhỏ sao?”
Hoàng đế bắt
đầu tùy tay lật tấu chương lên xem, khi hắn nhìn ra, Lý Vân Thanh chẳng qua là
nhi tử cố ý thu mua tâm một người, hắn tự nhiên sẽ không coi trọng.
“Hoàng thượng,
không bằng như vậy đi, làm cho Lý Vân Thanh đưa muội muội của hắn tiến cung làm
bạn Tử Y. Vì bồi thường hắn, làm cho hắn ở Lễ bộ thăng một cấp, như thế nào?”
Hoàng hậu thử đề nghị nói.
Hoàng đế nghĩ
nghĩ, mắt nhìn hiếm thấy hắn hướng hoàng hậu thỉnh cầu, tùy tiện gật đầu nói:
“Cứ như vậy đi.”
Tiêu Cảnh Dương
không nói gì hỏi trời xanh, không nghĩ tới hắn càng cầu tình, ngược lại càng
tạo thành phản hiệu quả. Ở Lễ bộ thăng nhất cấp có năng lực thế nào? Bất quá
cũng chính là theo trông coi hàng hóa thăng cấp đến trông coi vật hỗn tạp. . .
. . .
Nhớ tới mấy
ngày hôm trước Đàm Nguyệt Li cười nhạo Lý Vân Thanh xúi quẩy nói một câu, ngay
cả Tiêu Cảnh Dương hiện tại cũng muốn nói với mình câu kia: “ngươi cũng quá xui
xẻo đi!”