Nhà Trẻ Hoàng Gia

Chương 318: Nhìn lá rụng là biết mùa thu đến




Lệ Tiêu Tử Y tuôn trào như suối, nỗi hoài nghi trong lòng cùng sự không an toàn bỗng bị quét sạch toàn bộ.

Trên thế giới này cũng chỉ có nàng và hắn mới có hai cây bút lông vũ trong tay, cũng chỉ có hắn và nàng biết rõ ký tự này có ý nghĩa thế nào thôi.

Cũng khó trách sau khi Tiêu Cảnh Dương xem qua thì lại trả lại cho Tiêu TRạm, có lẽ hắn còn tưởng là trò chơi đồ án gì của bọn trẻ mà thôi ha.

Tiêu Tử Y cực kỳ quý trọng nhìn xem, rất lâu vẫn chưa hề tỉnh lại.

“Bác nhỏ…Bác nhỏ!” Tiêu Trạm lay lay bả vai Tiêu Tử Y kêu lên.

“Hả?” Tiêu Tử Y lau nước mắt, nụ cười tươi tận đáy lòng trào ra.

Tiêu TRạm rất vui vẻ khi thấy bác nhỏ lại khôi phục bộ dạng như trước đây, cười hì hì nói ra, “Bác nhỏ à, có cần con giúp người lần lượt hồi âm không đây?”

Tiêu Tử Y nghĩ thầm, nếu như nàng dùng ghép vần chữ Hán hồi âm cho Nam Cung sanh thì rất tốt. Thế nhưng Tiêu Cảnh Dương sẽ nhất định kiểm tra, đến lúc đó hắn sẽ sinh ra hoài nghi, rồi thư cũng không đến tay Nam Cung Sanh được, Nhưng mà nàng cũng không nỡ để cho Tiêu TRạm cầm những chữ thế này mà về,

“Trạm Nhi, con đợi chút nhé” Tiêu Tử Y chỉ muốn một lát rồi biết rõ nàng nên làm thế nào rồi. Nàng gỡ loại giấy có chữ cái giống thế trên giá xuống, rồi sau đó sắp xếp to nhỏ tương tự, lấy chiếc bút lông màu xanh của Đông Hải Thanh ra, chiếu vào chữ viết của Nam Cung Sanh, cũng viết chữ giống y thế, “WO AI NI”, chỉ là tại chữ N thì lấy bút vẽ thêm một cái móc nhỏ nữa.

Nếu mà người ngoài nhìn thấy cũng cảm thấy không có gì khác cả, nhưng mà Nam Cung Sanh cũng nhất định có thể nhìn ra.

Tiêu Tử Y cảm thấy vô cùng ngọt ngào, cứ nghĩ đến Nam Cung Sanh đến tột cùng mà nhìn thấy tờ giấy này thì không biết có biểu hiện gì, bất giác ngây dại.

Lúc này Tiêu Trạm cũng không quấy rầy nàng, chỉ đứng cạnh nàng cứ ngơ ngác nhìn bác nhỏ của bé vừa khóc vừa cười, cái đầu nho nhỏ cứ nghĩ mãi không ra đến cùng là vì cái gì nữa. Nhưng nhìn không rời mắt hết lần này đến lần khác.

Tiêu Tử Y chỉ phát ngốc trong giây lát, rồi dựa theo kiểu dáng tờ giấy của Nam Cung Sanh, nàng gấp lại…rồi bắt đầu giao vào tay Tiêu Trạm. “Trạm Nhi à, bác nhỏ thật không biết nên cảm ơn con như thế nào nữa” Tiêu Tử Y xoa xoa đầu bé, trong lòng ngập tràn niềm vui.

Tiêu TRạm cất kỹ tờ giấy cẩn thẩn, đơn thuần nhìn nàng cười cười.

Thấy dáng cười tinh khiết đến vậy, trong lòng tiêu Tử Y đau xót, cũng không muốn giấu diếm bé nữa. “Trạm Nhi à, nếu tờ giấy này được đưa ra ngoài thì sau này bác nhỏ sẽ không thể làm mẫu hậu của con được nữa rồi. Con có biết không hả? Nếu đã biết thì sau này có thay bác nhỏ mang tờ giấy này đi nữa không?”

Tiêu Trạm nghiêng chiếc đầu nhỏ, cười ngọt ngào nói, “Trạm Nhi biết rõ ạ. Thật ra thì không biết có phải bác nhỏ vừa thấy những chữ đầu tiên trong đó thì đã quyết định không làm mẫu hậu của Trạm Nhi rồi không hả?”

Tiêu Tử Y khẽ gật đầu. đứa bé này vẫn nhạy cảm tới mức làm người ta thấy hổ thẹn.

Tiêu TRạm cười tủm tỉm nói, “Có làm mẫu hậu hay không thì không vấn đề gì, cho dù bác nhỏ có làm mẫu hậu của Trạm Nhi chăng nữa, nếu vẫn kiểu vừa khóc vừa cười như thế thì trông rất khó coi à, cái đó Trạm Nhi cũng không muốn đâu”

“Trạm Nhi….” Tiêu Tử Y cảm động tới mức nói không ra lời.

“hì hì, vậy Trạm Nhi đi trước nha! Lời nói này thật sự có tác dụng quá đi. Đợi khi nào rảnh rỗi đi nói thử với phụ hoàng xem sao” Tiêu Trạm vui vẻ đi ra khỏi phòng, vừa đi vừa lẩm bẩm, “Nam Cung nói thật sự quá chuẩn mà…”

“…”

Hoá ra…Hoá ra vẫn là Nam cung Sanh giở trò quỷ. Hắn dạy Nam Cung Tiêu nói những lời này, sau đó bảo Nam Cung Tiêu dạy cho Tiêu Trạm…. Nam nhân này có phải hắn đã dạy hỏng trẻ con rồi không hả?

***

Từ sau khi Tiêu Tử Y nhận được tờ giấy của Nam Cung Sanh, lập tức tâm tình khác hẳn lúc trước. Tuy tại đây về sau, vì không muốn để cho Tiêu Cảnh Dương nghi ngờ nên hai người đều không thông qua chuyện bọn trẻ chuyền bằng tờ giấy, nhưng Tiêu Tử Y biết rõ Nam Cung Sanh cũng sẽ không vứt bỏ nàng mà đi, trong lòng đã yên tâm hẳn.

Tiêu Cảnh Dương vẫn chưa tới gặp nàng, nhưng mà một ngày nào đó đã có một khách không mời mà đến.

“Ngươi nói là Diệp Tri Thu cầu kiến ư?” Tiêu Tử y không dám tin hỏi lăp lại. Nhược Trúc khẽ gật đầu.

“Mau mời vào” Tiêu Tử Y vội vã đứng lên đi thẳng tới đại sảng thì thấy một lớn một nhỏ đứng trước cửa đại điện, trông xa còn thấy cả Abe đã trưởng thành đang đứng dưới bậc thang chạy trốn chơi đùa.

Bóng nhỏ đó dĩ nhiên là Diệp Tầm rồi, Tiêu Tử Y chỉ liếc mắt một cái thì biết ngay, trong lòng nổi lên dự cảm bất an. Đang yên đang lành thì Diệp Tri Thu đã đi tới, rồi lại còn dẫn theo cả Diệp Tầm theo nữa nhỉ? Diệp Tri Thu biết rõ khi nàng tỉnh lại thì có lẽ không được bước chân ra khỏi cửa, gần đây Tiêu Cảnh Dương kính ngưỡng ông ta nên sẽ không dám giấu diếm ông ta đâu.

“Thần Diệp Tri Thu bái kiến công chúa” Một giọng khàn khàn truyền đến, cái bóng cao lớn đón cúi người xuống về phía Tiêu Tử Y cung kính bái.

:Không dám, xin Diệp Tiên sinh đứng lên đi ạ” Tiêu Tử Y nghĩ đến đây là người đàn ông mà mẫu phi nàng đã mến yêu, bỗng cảm thấy có chút lo thắt lại. Nhìn bóng dáng cao lớn ấy chậm rãi ngẩng đầu lên, Tiêu Tử Y bất giác thầm tán thưởng.

Đúng là một mỹ nam tử đẹp. Tuy bóng thời gian đã vo tình phủ dấu vết lên mặt ông ta, hơn nữa làn gió Đột Quyết thổi đúng vào mặt ông ta nhìn trông có vẻ lớn tuổi thật, song có thể thấy lộ ra hai con mắt sáng trong, lờ mờ ẩn tàng một nam tử kiên cường đầy ẩn nhẫn.

“Công chúa, xin được nói chuyện riêng có được không ạ?” Diệp Tri Thu cũng không nói nhiều mà trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.