Nha Đầu! Đến Đây Với Trẫm

Chương 42




Khương Thị sợ hãi nhìn hơi thở mong manh của Tần Công, cho dù xé váy nàng cột lại thành tấm vải dài cột vào hông của hắn,nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn không ngừng chảy máu.

“Tần đại ca, huynh không thể chết được……” Nàng thấp giọng nước mắt ròng ròng nói.

Hắn rang mở mí mắt, mấp máy đôi môi tái mét nói,“Huynhg,huynh còn không thể chết được…… Linh Lung…… Huynh muốn thấy con bé…… Huynh có lời…… Muốn nói cho con bé biết……”.

Khương Thị bất đắc dĩ nói:“Nhưng mà,Linh Lung hiện tại ở trong cung, làm sao có thể thông báo với nàng?”.

Tần Công miễn cưỡng lấy khủy tay khởi động chính mình,“Huynh,huynh phải thấy con bé……”.

“Tần đại ca,huynh không được lộn xộn!” Khương Thị luông cuống khóc la.

“Đệ muội,huynh,huynh thực xin lỗi nàng……”.

Nàng dao động rơi xuống một chuỗi nước mắt,“Tần đại ca,huynh ở nói bậy bạ gì đó? Là muội thực xin lỗi huynh mới đúng.Nếu không phải vì cứu muội, huynh làm sao bị thương nặng như vậy? Là muội làm phiền huynh.”.

“Không…… Không phải như thế……” Tần Công khó khăn nuốt nước miếng xuống,“Huynh…… Huynh không giống như muội tưởng tượng, tốt như vậy…… Huynh là tội, tội nhân……”.

Khương Thị chẳng qua chỉ khóc,nhưng không thể nào giúp.

“Mẹ –” Thình lình , Khương ngoài động có tiếng người hô to. Là thanh âm của nữ nhi!

“Linh Lung!” Khương Thị xác định không có nghe sai, vui mừng mà khóc,“Tần đại ca,Linh Lung …..con bé tìm được chúng ta ,huynh kiên nhẫn một chút,muội đi tìm con bé.”.

Linh Lung đi nhanh trên sơn đạo , cất bước chạy như điên,cho đến nhìn thấy mẫu thân lông tóc không tổn hao gì xuất hiện ở trước mắt, nàng mới dám lên tiếng khóc rống.

“Mẹ, mẹ không có việc gì –” Nàng chạy như bay đến ôm mẫu thân gào khóc,“Mẹ làm con sợ muốn chết, thật sự làm con sợ muốn chết.”.

Khương Thị cũng khóc,“Mẹ cũng nghĩ đến đời này sẽ không còn được gặp lại được con ……”.

Đáy mắt của Linh Lung bao hàm hận ý hỏi:“Mẹ, là ai?”.

“Là Tam Vương gia, hắn tìm được chúng ta .” Khương Thị lau đi nước mắt,“Trước đừng nói gì nửaTần bá bá của con bị thương rất nặng,con mau nghĩ biện pháp cứu hắn!”.

Linh Lung nghe vậy trong lòng kinh hãi, chạy nhanh với mẫu thân vào động cứu người.

“Tần bá bá,con đến đây!” Thấy Tần Công tựa như một khối tử thi tái nhợt nằm trên mặt đất, nước mắt của Linh Lung lại chảy rào rào xuống.“Con sẽ không cho bá bá chết ……”.

Hai mẹ con hợp lực đỡ Tần Công ngồi xuống,Linh Lung ngồi xếp bằng ngồi ở phía sau hắn, vận khí chữa thương.

Khương Thị canh giữ ở cửa động, tùy thời lưu ý tình huống bên ngoài,để miễn quấy rầy đến bọn họ, ít nhất đây là chuyện duy nhất nàng có thể làm.

Thời gian chậm rãi đi qua,khi Linh Lung trút ra toàn lực bảo vệ tâm mạch của Tần Công,hắn ra hơi thở mỏng manh, ba hồn bảy vía tạm thời đã tụ tập ở cùng nơi.

“Linh, Linh Lung……”.

Linh Lung mở mắt rưng rưng gọi,“Tần bá bá,con ở trong này.”.

Tần Công cố sức mở hai mắt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy thân thiết và bi thương,“Lão thiên gia…… có lòng từ bi, giúp…… giúp cho bá bá…có một cơ hội… lấy công chuộc tội …………”.

“Tần bá bá, người còn yếu nên giữ lại nguyên khí, ta hiện tại vào thành giúp bá bá tìm đại phu……” Linh Lung vừa khóc vừa nói.

Hắn phiếm ra nụ cười khổ nhợt nhạt,“Bá bá,bá bá đã muốn không được……”.

Linh Lung dẹp cái miệng nhỏ nhắn, không cho chính mình khóc thành tiếng.

“Đệ, đệ muội,huynh rất khát……” Tần Công đem tầm mắt đưa đến trên người Khương Thị, cố sức nói.

Khương Thị lau nước mắt, rồi gật đầu,“Được,muội đi ra ngoài tìm nước.”.

Thấy Khương Thị đi, Tần Công hổ thẹn nhìn đứa nhóc Linh Lung hắn yêu như con,mở miệng,“Tần bá bá có chuyện, muốn nói cho con…… con cẩn thận nghe kỹ…… Không nên ngăn cản ta…… để cho ta nói cho hết lời…… Bằng không, cho dù ta chết cũng sẽ không nhắm mắt……”.

“Tần bá bá muốn nói gì?” Linh Lung ưu thương hỏi.

Hắn ho khan vài tiếng kịch liệt, phun ra áy náy sâu nhất nặng nhất trong nội tâm,“Khụ khụ…… Cha ngươi…… Cha ngươi năm đó đến vương phủ nằm vùng…… Làm đại nội mật thám…… Là ta tiết lộ bí mật…… Là ta hại chết hắn ……”.

Linh Lung nghe thấy lời ấy choáng váng, ngây người, chẳng qua là lắc đầu.

“Gạt người! Con không tin!”.

“Ta ghen tị cha con…… Hai người chúng ta đồng thời yêu mẹ con…… Nhưng mẹ con lại lựa chọn gả cho hắn…… Cho nên, khi ta biết cha con…… Đáp ứng tiên đế trà trộn vào vương phủ…… Ta…… Ta không phải người…… Ta ngay cả cầm thú cũng không bằng…… Khi ta biết vội vàng đến thong báo cho cha con…… Nhưng mà đã muộn……” Tần Công từng chữ nói ra chân tướng sự việc.

“Con không thích nghe! Không thích !” Linh Lung che lỗ tai kêu lên.

Tần Công lại ngoảnh mặt làm ngơ tiếp tục nói:“Cha ngươi trước khi chết còn muốn ta…… thay hắn chăm sóc mẹ con…… không ngờ hắn lại nhờ chính hung thủ…… nhưng Ta không có dũng khí thừa nhận…… Ta là tiểu nhân, người nhu nhược…… Ta không xứng để các ngươi tốt với ta……”.

“Bá bá vì cái gì hại chết cha con? Vì cái gì?” Linh Lung nắm vạt áo hắn khóc hô,“Những năm gần đây ngươi dạy ta võ công, ở trong lòng con,bá bá giống như là sư phụ của con, là một người cha khác của con! Con tin tưởng bá bá như vậy, vì cái gì bá bá hại chết cha con ? Vì cái gì?”.

Khóe môi hắn tràn ra một hàng máu tươi, bi thương nói:“Ta, ta không có tư cách cầu xin các ngươi tha thứ, ta chết cũng đáng…… Mấy năm nay ta vẫn không quên một chuyện…… Giết tam Vương gia v…… báo thù cho cha con……”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.