Nhà Có Chính Thê

Chương 54: Có thích trứng gà




Lại nhìn nữa, Quách Tĩnh Tĩnh thu hồi tầm mắt, nhìn có ích lợi gì chứ, nhìn nữa cũng không phải của mình!

Cậu có chút tức giận xách bình nhựa lên, đi tới chậu nước bên cạnh, mở nắp ra rồi lại mở đinh ốc bắt đầu rót nước.

Hạ Phạm Hành đem khăn lông treo lại trên dây, quay đầu nhìn về phía Quách Tĩnh Tĩnh. Hình dáng cái bình trong tay cậu rất "Đặc biệt", giống như một quả trứng gà siêu to khổng lồ được đặt trên một cái đĩa, mở nắp ra cũng vẫn là cái đĩa và trứng gà ở giữa.

Sáng sớm cũng không biết ai trêu chọc cậu, hai má cũng phồng lên y hệt như một đứa trẻ lớn xác. À, mới chừng hai mươi tuổi, không phải là một đứa trẻ lớn xác thì là gì? Ngược lại hắn thiếu chút nữa bị cách nói chuyện cụ non của cậu đánh lừa.

Vào lúc này Trương Thanh cũng dậy rồi, xoa mắt tìm con, ngẩng đầu liền nhìn thấy Hạ Phạm Hành đứng ở dưới mái hiên, khóe miệng hơi nở nụ cười yếu ớt, gương mặt trẻ tuổi càng thêm tuấn mỹ, tầm mắt hắn nhìn về phía Quách Tĩnh Tĩnh, thần sắc chuyên chú mà nhu hòa.

Một khắc kia, Trương Thanh bỗng nhiên có chút ngây dại, hình ảnh như vậy khiến cho y cảm thấy rất đỗi quen thuộc, tựa hồ trước đây thật lâu, y cũng từng trải qua... Y cũng như vậy, mỉm cười nhìn bóng lưng người kia trong vườn hoa, dường như không thể rời mắt.

Quách Tĩnh Tĩnh đem bữa sáng đặt trước mặt Trương Thanh, Trương Thanh nhìn trong chén có thêm trứng gà, vỏ đều đã lột, trứng gà trắng trắng non mềm nằm trong cháo, đặc biệt khả ái.

Trương Thanh hai mắt cong thành ánh trăng lưỡi liềm, nhìn Quách Tĩnh Tĩnh cười ngọt ngào.

Kết quả thấy con trai đưa chén cho Hạ Phạm Hành cũng có một quả trứng trắng trắng đáng yêu, Trương Thanh không cười nổi nữa.

"Của anh."

Quách Tĩnh Tĩnh đặt chén cháo ở bên cạnh Hạ Phạm Hành, tự mình bưng một chén cháo trắng ngồi xuống ăn.

"Cám ơn."

Hạ Phạm Hành nói tiếng cám ơn, ngẩng đầu thấy chén mình cùng Trương Thanh đều có trứng gà, nhưng Quách Tĩnh Tĩnh trong chén lại không có, hơi ngẩn ra.

Quách Tĩnh Tĩnh chú ý tới tầm mắt của hắn, từ trong chén ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Tôi không thích ăn trứng luộc."

Quách Tĩnh Tĩnh không thích ăn trứng gà luộc, cảm thấy trứng luộc một chút mùi vị cũng không có, nhưng  Trương Thanh lại thích, trứng luộc lại rất có dinh dưỡng, cho nên lúc cậu nấu bữa sáng sẽ cho vào nồi cháo một quả trứng gà. Chờ cháo mềm, trứng chín, cậu liền đem trứng vớt ra, lột vỏ bỏ vào trong chén Trương Thanh.

Hạ Phạm Hành có thích ăn hay không, cậu không biết nhưng dẫu sao người ta tới làm khách, cũng không thể ba cậu có mà khách lại không có chứ? Cho nên sáng sớm hôm nay, cậu lại tăng thêm một quả.

"Anh cũng không thích ăn sao?"

Thấy Hạ Phạm Hành hồi lâu không động đũa, Quách Tĩnh Tĩnh cau mày hỏi một câu, nếu hắn cũng không thích ăn, vậy chẳng phải là lãng phí một quả trứng gà sao? Không tốt đâu nhé?

" Không biết, " Hạ Phạm Hành hướng cậu cười một tiếng, cầm đũa gắp trứng gà, "Tôi rất thích, cảm ơn."

Hạ Phạm Hành thật sự cảm động. Trứng gà luộc hắn chỉ có thể ăn khi còn nhỏ, đi tới chỗ ông nội ăn được một lần, hắn lúc ấy còn cảm thấy rất mới lạ, nguyên lai trứng gà còn có thể ăn như vậy.

Bởi vì ở nhà hắn đều chỉ ăn trứng gà rán, Hạ Phạm Hành khi đó ở cùng với cha hắn, cha hắn quá bận rộn,  bữa sáng kiểu Trung Hoa không giống như bữa sáng kiểu Tây thuận tiện nhanh gọn, lúc đó chậm trễ cha hắn rất nhiều thời giờ.

Cho nên khi đó hắn rất ghen tỵ với nhìn ông nội giúp em trai Vân Long gỡ vỏ trứng, vứt vỏ đặt trứng trắng vào bát của em trai, hắn cảm giác mình giống như bị vứt bỏ vậy.

Sau đó, hắn từ từ quen với lối sống của cha, cũng chưa từng ăn thêm một quả trứng luộc nào, cho dù gặp lại cảnh tượng giống năm đó, hắn cũng chỉ là lạnh nhạt coi thường bởi vì những thứ gọi là gia đình ấm áp kia căn bản không thể lay động tới tâm tình của hắn.

Nhưng bây giờ, nhìn trong chén có thêm trứng gà, Hạ Phạm Hành phát hiện, đầu ngón tay của mình hơi phát run.

Ăn xong bữa sáng Quách Tĩnh Tĩnh phải đi tới trường học đã hẹn để báo danh, Trương Thanh muốn bồi cậu cùng đi nhưng bị Quách Tĩnh Tĩnh cự tuyệt.

"Cũng không phải cách nhà ta rất gần, ba đi theo vạn nhất con buổi trưa không về được, gà không người cho ăn cũng không được."

Trường học cách huyện thành không xa, tuy nói không phải quá xa, bất quá ngồi xe đi cũng phải hơn hai mươi phút, Quách Tĩnh Tĩnh không muốn để cho Trương Thanh theo cậu chạy đi chạy lại hai bên.

Trương Thanh cũng biết Quách Tĩnh Tĩnh nói đúng, liền nói: "Vậy cũng tốt, vậy con đi gọi điện cho cô Chu đi, A Dân cũng nói với cô ấy rồi."

"Vâng, con biết rồi."

Hạ Phạm Hành cũng đang chuẩn bị rời đi, đi tới nói: "Tôi đưa cậu đi."

Quách Tĩnh Tĩnh lắc đầu: "Không cần, tôi ngồi xe buýt là được."

Hạ Phạm Hành cười nói: "Tôi không thể ăn nhờ ở đậu một đêm, huống chi tôi về thành phố cũng vừa vặn đi đường kia, tên trường tôi cũng có chút ấn tượng, cũng đỡ mất công cậu phải đi tìm, không phải sao?"

Trương Thanh thật ra thì không quá muốn cho Quách Tĩnh Tĩnh ngồi xe Hạ Phạm Hành, bất quá Hạ Phạm Hành nói biết, Quách Tĩnh Tĩnh cũng quả thật không quá quen thuộc địa hình, sợ con trai tìm đường mệt mỏi nên có chút miễn cưỡng nói: "Vậy... Phiền toái cậu, Hạ tiên sinh. A Tĩnh, con đi chung với Hạ tiên sinh đi, tiết kiệm thời gian, dẫu sao cô Chu còn chờ đấy."

Trương Thanh nói như vậy, Quách Tĩnh Tĩnh cũng lo lắng để cho người khác chờ lâu, liền đồng ý.

"Vậy làm phiền anh."

"Không có gì."

Hạ Phạm Hành cười ôn hòa, hướng Trương Thanh gật đầu, đi trước ra cửa. Quách Tĩnh Tĩnh đi theo hắn phía sau cùng nhau lên xe, Trương Thanh đứng cửa nhìn xe đi xa, quyết định một hồi đi tới chỗ Trương Thị một chuyến. Lúc trước không phải có người tìm mẹ y nói muốn giới thiệu bạn gái cho Quách Tĩnh Tĩnh sao? Nếu A Tĩnh cùng Triệu A Mỹ đã không thể nào, bây giờ cùng cô gái khác quen biết cũng không tính là một chân đạp hai chiếc thuyền chứ?

Tài lái xe của Hạ Phạm Hành không tệ, so với tài xế trước kia tốt hơn nhiều, từ nhà Quách Tĩnh Tĩnh đến đại lộ còn phải đi qua một đoạn ngắn đường đá, xe đi trên đường, Quách Tĩnh Tĩnh một chút cũng không cảm thấy lắc lư.

Lúc xe đi tới đại lộ, điện thoại di động của Quách Tĩnh Tĩnh trong túi vang lên, là Vương Giang Dân gọi tới.

"Chú, dạ, con đang trên đường...Được, phiền chú gửi số đến điện thoại con, vâng, được... Ba con không có sao, con cũng tốt vô cùng, chú không cần lo lắng,... Là hiệu trưởng? Tốt, con nhất định sẽ không để cho chú khó xử, vâng, bất kể như thế nào, cám ơn chú ạ."

Cúp điện thoại, Quách Tĩnh Tĩnh ngồi ở đằng kia ngây ngô, rõ ràng là có tâm sự, Hạ Phạm Hành ôn nhu hỏi cậu: "Thế nào?"

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn hắn một cái, nói: "Bạn của chú không chỉ là giáo viên mà còn là hiệu trưởng trường học."

"Cho nên cảm thấy có áp lực?"

Quách Tĩnh Tĩnh không chối: "Tôi không muốn thiếu nợ người khác."

Nếu như chẳng qua là thầy tiến cử, trường học bên kia còn phải khảo hạch cũng là thử bản lĩnh của Quách Tĩnh Tĩnh, nhưng  Quách Tĩnh Tĩnh không nghĩ tới, cô Chu trong miệng ba lại là hiệu trưởng tiểu học, không trách ba cậu nói, chỉ cần cậu nguyện ý đi liền bảo đảm có thể đi làm, nói khó nghe thì rõ ràng chính là đi cửa sau.

Quách Tĩnh Tĩnh không thích cái này, Trương Thanh cũng không thích, nếu như không phải là vì cậu, ba cũng sẽ không như vậy, nói trắng ra là, không riêng gì Quách Tĩnh Tĩnh không muốn thiếu người khác. Trọng yếu nhất chính là, cậu để cho ba bận tâm, làm con trai, chuyện công việc còn phải để ba ra mặt giải quyết, cậu quả thực vô cùng thất bại.

Hạ Phạm Hành làm sao không hiểu Quách Tĩnh đang tự trách trong lòng, Quách Tĩnh Tĩnh mặc dù không quá biết cách biểu đạt, bất quá cặp mắt to kia ngược lại suy nghĩ cái gì cũng không giấu được, Hạ Phạm Hành nhìn ánh mắt cậu một cái cũng biết cậu đang suy nghĩ gì.

Gặp người không vui, Hạ Phạm Hành cười nói: "Thật ra thì... Xã hội bây giờ có quan hệ mới không phải người ngu."

Quách Tĩnh Tĩnh quay đầu trừng hắn!

Hạ Phạm Hành ngược lại không ngại, nụ cười như cũ nói: "Thời điểm thích hợp, vận dụng tài nguyên trong tay mình, đem vật tẫn kỳ dụng (sử dụng bất cứ khi nào có thể), này cũng là một loại bản lĩnh." Giữa thủ đoạn và kĩ năng, Hạ Phạm Hành lựa chọn cái sau, Quách Tĩnh Tĩnh tương đối có thể tiếp nhận được.

Quách Tĩnh Tĩnh suy nghĩ một chút nói: "Nếu như mọi người đều dựa vào quan hệ, như vậy đối với những người có tài mà lại không có vị thế mà nói, cũng không công bằng."

"Cái thế giới này vốn không tồn tại công bằng." Hạ Phạm Hành lúc nói ra lời này, tư thái có chút âm lãnh, bất quá rất nhanh hắn lại đổi trở về bộ dáng khi trước, nói với Quách Tĩnh Tĩnh: "Dĩ nhiên, nếu như cậu gặp được một người lãnh đạo tốt, cho dù cậu ban đầu là bởi vì dùng quan hệ vào cửa nhưng cậu có được ở đó làm tiếp hay không thì phải xem bản lĩnh của cậu thế nào. Không sai, khởi điểm cậu có lẽ sẽ cao hơn người khác, nhưng cậu phải biết, một khi thật sự làm công việc đó, như vậy tất cả các đồng nghiệp của cậu và cậu đều làm công việc giống nhau. Nếu như năng lực làm việc của cậu không mạnh như người khác, không thích ứng được với công việc thì cậu vẫn sẽ bị loại, bởi vì vậy, sẽ có người có quan hệ giống cậu, bọn họ không có lúc nào không mong có thể đoạt được vị trí của cậu."

Gặp phải đèn đỏ, Hạ Phạm Hành dừng xe lại, quay đầu nhìn Quách Tĩnh Tĩnh nói: "A Tĩnh, không cần vì thế mà cảm thấy có gánh nặng, cậu bây giờ cần không phải là gánh nặng mà là động lực, nếu như cậu thật sự muốn kiếm lời từ công việc này, vậy thì cần chính cậu phải tự mình cố gắng, điểm này không người nào có thể giúp cậu cả, biết chưa?"

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn mặt Hạ Phạm Hành, mặc dù hắn hết sức tỏ ra ôn hòa nhưng trong lời nói vẫn có thể phát hiện trên người hắn vẫn toát lên khí chất ngạo mạn chỉ cấp trên mới có, bất quá không thể không thừa nhận, Hạ Phạm Hành đối với sự việc hiểu biết sâu rộng hơn cậu rất nhiều. Nếu như nói, cậu nhìn thấy bèo trôi lềnh bềnh trên mặt nước thì Hạ Phạm Hành lại thấy tất cả những chú cá dạo chơi dưới đáy.

Hạ Phạm Hành nói lời này không phải khuyên bảo mà là cho cậu một bài học để đời.

"Cảm ơn."

Quách Tĩnh Tĩnh hiếm thấy lộ ra dáng vẻ khôn khéo, khiến cho Hạ Phạm Hành có chút không nhịn được ý nghĩ muốn xoa đầu cậu. Tay còn chưa có đưa ra, sau lưng truyền tới tiếng còi thúc giục, nguyên lai đã đến đèn xanh rồi. Hạ Phạm Hành thu hồi tâm tư, chuyên tâm lái xe, chỉ cảm thấy lòng bàn tay có chút trống rỗng khó hiểu.

Đại khái qua chừng hai mươi phút đồng hồ xe đã đến trường học, trí nhớ Hạ Phạm Hành rất tốt. Hắn từng vô tình nghe thấy tên trường học này, bây giờ là lần đầu tiên lái tới, lập tức liền tìm được địa chỉ.

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn cổng trường, hẳn là đã vào giờ học, chốt trên cửa đã khóa, chỉ có một bên cửa nhỏ bên cạnh không khóa.

"Cảm ơn, làm phiền anh rồi, trên đường lái xe cẩn thận."

Nói xong, Quách Tĩnh Tĩnh cởi giây nịt an toàn ra muốn xuống xe, Hạ Phạm Hành quay đầu gọi lại cậu.

"A Tĩnh."

"?" Quách Tĩnh Tĩnh nhìn hắn: Còn có chuyện gì a?

Hạ Phạm Hành cười một tiếng, không so đo cái "không kiên nhẫn" của cậu, nói: "Cậu trước đây có phải luôn cảm thấy không thoải mái đúng không? Tôi biết một vị bác sĩ Đông y, gần đây cũng đừng uống thuốc lung tung, chờ mấy ngày nữa để y tới bắt mạch cho cậu một chút, có được hay không?"

Quách Tĩnh Tĩnh mới vừa muốn cự tuyệt, Hạ Phạm Hành nói: "Đừng cự tuyệt, ít nhất hãy thử tiếp nhận tôi một chút, nếu quả thật cảm thấy không tiếp thu nổi, đến lúc đó cậu trực tiếp nói cho tôi, tôi tự nhiên cũng sẽ không cưỡng cầu."

Quách Tĩnh Tĩnh ngẩn người, Hạ Phạm Hành trong lời nói có hàm ý cậu đã hiểu, nguyên lai chuyện tối ngày hôm qua còn chưa qua đi, Hạ Phạm Hành là thật lòng.

"Anh..."

Hạ Phạm Hành cười một tiếng, vẫn là không nhịn được đưa tay xoa xoa đầu cậu, nói: "Chuyện công việc, lượng sức mà làm thì tốt, mấy ngày nay tôi có một số việc phải xử lý, bất quá tôi sẽ cố gắng hoàn thành. Cậu đừng uống thuốc lung tung, chú ý ăn ít đồ sống đồ nguội, đừng giống như lần trước, tôi cũng không muốn để cậu đi bệnh viện nữa đâu. Chờ tôi mang bác sĩ Đông y tới, đến lúc đó có chuyện phải nói cho cậu biết."

Cuối cùng bản thân làm sao xuống xe, Hạ Phạm Hành là đi như thế nào, Quách Tĩnh Tĩnh căn bản không nhớ nổi, đầu tóc bất ngờ bị xoa loạn, bị rối tung lên, cậu có chút thất thần chỉnh lại đầu tóc rồi bước vào cổng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.