Nguyệt Quang Bảo Hạp Theo Đuổi Hằng Nga

Chương 15: Chương 15





Băng tĩnh điện.
Bóng cao su bịt miệng.
Chuỗi hạt màu trắng bạc, các hạt có kích thước đồng đều, bên cạnh có ghép một chỗ cầm mảnh không dày bằng ngón tay út.
Và một dương v*t giả.
Khi thứ này xuất hiện, Mục Phương Sinh hiển nhiên cảm thấy Đồ Ngọc trở nên căng thẳng: “… Giới BDSM nam nữ cũng sử dụng nó, nữ giới sử dụng nó với nam giới, thực sự …”
“Cậu không cần để ý, tôi không định dùng.”
Mục Phương Sinh không nói tiếp, đặt thứ đó trở lại hộp như cũ, đóng nắp lại, mở một chiếc hộp nhỏ hình vuông, cười thành tiếng khi nhìn thấy thứ bên trong.
“Thứ này cũng phải bỏ tiền ra mua à?” Anh cầm lấy cặp còng tay lắc lắc, “Mỗi đầu tháng đều được lãnh mà?”
Đồ Ngọc cầm lấy chiếc còng trong tay anh, nhấc lên, một nửa chiếc còng móc vào cổ tay anh, bóp lại: “Huề nhau.”
—— Tại ngôi nhà nông thôn đó, anh không chỉ còng tay Đồ Ngọc mà còn chĩa một khẩu súng đã lên đạn vào đầu cậu.
Suy đi tính lại, Đồ Ngọc vẫn bị thiệt một chút.
Trên giá sách chỉ còn lại một cái hộp nhỏ cuối cùng, Mục Phương Sinh nhìn nó, nói: “Mở ra cho tôi xem.”
Đồ Ngọc đặt lên bàn, mở nắp ra.
Thoạt nhìn cứ nghĩ nó trống rỗng.
Ẩn mình trong lớp vải thô đen là một cây kim thép và một chiếc khuyên bạc nhỏ.
Chiếc khuyên bạc chỉ nhỏ bằng móng tay.
Kim thép dày hơn ống kim y tế, chiều dài gần bằng lóng tay của người lớn, rỗng ruột.
Anh nhìn chằm chằm kim thép, nghiêng người, nhướng mi nhìn Đồ Ngọc: “Cái này được không?”
Đồ Ngọc: “Anh biết nó dùng để làm gì à?”
Mục Phương Sinh gật đầu: “Từng xem qua video.”
Anh thấy yết hầu của Đồ Ngọc lăn lăn, rồi trả lời: “Được.”
“Chờ em một chút.” Đồ Ngọc nói xong liền cầm hộp đi ra khỏi phòng.

Một lúc sau, anh nghe thấy tiếng nước sôi.
Cậu đang khử trùng kim thép và vòng bạc.
Ngồi ở mép giường chờ hồi lâu, Đồ Ngọc mới đi trở về phòng cho khách, trước tiên cậu lót băng gạc y tế, cẩn thận để hai thứ đó lên, sau đó mới đối mặt với anh: “Anh chắc chứ?”
“Nếu đổi ý thì cởi ra là được rồi?”
Đồ Ngọc phớt lờ anh, anh bắt đầu cởi quần áo.
Vết thương không còn đau như hôm qua, anh có thể dùng sức một chút, còng tay cũng không ảnh hưởng đến tay anh cởi cúc áo, anh trải chiếc áo vừa cởi xuống cuối giường, ngẩng đầu nhìn Đồ Ngọc.
Đồ Ngọc yên lặng đứng ở trước mặt anh một lúc, sau đó đột nhiên vươn tay dọc theo vành tai của anh, âm thanh sột soạt khi cậu dùng đầu ngón tay xoa xoa áp sát bên tai như được khuếch đại lên mấy lần.
Một lúc lâu sau âm thanh mới dừng lại.
Bàn tay Đồ Ngọc đi xuống, từ từ trượt xuống sau tai đến hầu kết, dừng lại một chút, lại trượt xuống, đến đầu v* thì đột ngột dừng lại.
Mục Phương Sinh nghe thấy rõ ràng tiếng thở dốc của chính mình, Đồ Ngọc ở phía trước giơ chân lên, ép đầu gối của cậu vào giữa hai chân đang dang rộng của anh, cuối cùng dùng ngón tay bắt lấy đầu v*.
Bụng dưới run lên theo phản xạ.
Đối phương xoa xoa vài lần, viên thịt kiên quyết cứng rắn áp vào đầu ngón tay cậu.
Đang muốn trốn, thân thể của anh hơi hơi khom vào trong, chợt nghe phía trên truyền đến mệnh lệnh: “Ngồi thẳng.”
Nuốt nước bọt, anh từ từ ngồi thẳng dậy, cảm giác đầu kim thép rỗng đã chạm vào một bên núm vú.
“Đừng di chuyển.”
Lời còn chưa dứt, mũi kim đột nhiên xuyên qua da thịt.
Đã đi vào.
Không đau như tưởng tượng, chỉ giống như bị ngón tay lạnh ngắt nhéo mạnh.
Mũi kim thép đâm vào da thịt từng chút một, khi nó xuyên qua bên kia núm vú, cuối cùng anh cũng cảm thấy đau, nhưng chỉ một chút thôi.
Khoảng cách quá gần, Mục Phương Sinh có thể cảm nhận được hơi ẩm ấm áp từ trên người Đồ Ngọc chậm rãi truyền đến.
Đồ Ngọc xoay người sờ vòng bạc trên băng gạc, cầm trong tay, kim thép từng li từng tí rút ra, vòng bạc đi vào, cuối cùng xoay nửa vòng, nhẹ nhéo một cái, móc câu đi vào, đã mang xong.
Đồ Ngọc ngang ngực anh từ góc độ hơi nhìn ra này, có thể thấy rõ mồ hôi lấm tấm trên trán đối phương, còn có hàng lông mi khẽ rung, giống như đôi cánh của một con bướm.
Thanh niên không ngước mắt nhìn anh, cậu đang khử trùng lần cuối trên tay, đột nhiên nói: “Thân thể có phản ứng sinh lý gì không?”

Do dự một lúc lâu, Mục Phương Sinh nhẹ nhàng trả lời một tiếng “Có”.
Bàn tay của Đồ Ngọc duỗi xuống, mò mẫm dọc theo vùng bụng săn chắc của anh, rồi đi xuống, còng tay kêu loảng xoảng, và Mục Phương Sinh dùng cả hai tay giữ cổ tay cậu.
Cũng không dùng sức nhiều, anh biết mình không kiên quyết từ chối chút nào.
“Kiểm tra.” Đồ Ngọc nói.
Hai tay ngăn lại của anh không dời đi, Đồ Ngọc vẫn đứng yên cho đến khi anh dời tay ra mới tiếp tục đi xuống, ngón tay cọ vào quần trên người anh, cuối cùng luồn vào giữa hai chân bị lớp vải ngăn cách.

Mu bàn tay đè lên dương v*t đang cương cứng của anh, bỗng nhiên rút tay về.
Đồ Ngọc đứng lên, lui về phía sau một bước, nhìn mặt anh: “Thủ dâm cho em xem.”
Sự áp chế kích hoạt phản ứng nguyên thủy của cơ thể, chạy trốn hay đối mặt với nó, anh nói: “Không.”
Cằm bị véo, đầu buộc phải ngẩng lên, trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Đồ Ngọc lại nâng mặt anh lên, giống như đặt đồ thủ công mỹ nghệ lên gian hàng, một lúc sau, cậu mới buông cằm anh ra, giơ tay tát vào má.
“Làm theo.”
Khuôn mặt của anh bị nghiêng sang một bên do bị đánh, những sợi tóc mai hơi dài của anh vương trên gò má, phải mất hai hoặc ba giây sau anh ấy mới quay mặt lại.
Đồ Ngọc không đánh mạnh.
Cảm giác sỉ nhục nhiều hơn.
Càng bị sỉ nhục lại càng có khoái cảm.
Anh ngước mắt lên nhìn Đồ Ngọc, đưa tay ra, rất lâu sau mới cởi được cúc giữa của quần vì run quá, khóa kéo kim loại kéo xuống, dương v*t cương cứng nhảy ra ngoài, ngẩng cao đầu.

Cảm giác được Đồ Ngọc đang nhìn, anh theo bản năng muốn kẹp chặt hai chân.
Sau đó, anh lại nhận ra khép chân lại không thể ngăn trở bất cứ điều gì.
Xiềng xích lạnh lẽo trói chặt hai tay anh áp vào bụng dưới, cổ họng nhớp nháp, miệng khô khốc đến mức không thể tiết ra nước bọt.
Ngay lúc anh đang do dự, phía trên vàng đến tiếng cười lạnh của Đồ Ngọc: “Không thể thủ dâm?”

Mục Phương Sinh hít một hơi thật sâu, lồng ngực phập phồng lên xuống, chiếc khuyên nhỏ trên đầu v* khẽ nhúc nhích, một luồng điện không thể nói là đau hay ngứa chạy khắp cơ thể.
Anh chạm vào bộ phận sinh dục của mình, lỗ chuông tiết ra chất nhầy trong suốt, dính đầy tay anh, với sự bôi trơn của những chất dịch này, anh cầm nó bắt đầu trượt lên trượt xuống.
Chiếc còng tay phát ra âm thanh lạch cạch.
Có rất nhiều dế và ve sầu ẩn nấp trong vườn hoa ở tầng dưới.

Tiếng kêu trộn lẫn với nhau, cao cao thấp thấp.
Đồ Ngọc lại lên tiếng, giọng điệu bình tĩnh đến gần như lạnh lùng: “Tách rộng chân ra nữa.”
Mục Phương Sinh tuân lệnh, mở rộng thêm hai chân, dương v*t trong tay đánh trống reo hò, bất cứ lúc nào cũng có thể bắn ra thật nhanh hoặc kiên quyết tự ngược mà không xuất tinh.
Đồ Ngọc ép tới, nhẹ giọng hỏi, mới động thủ: “Em sờ một chút được không?”
Dục vọng đáng sợ cơ hồ nuốt chửng anh, bờ môi dinh dính hơi hé ra: “Được.”
Những ngón tay rõ ràng thấp hơn nhiệt độ cơ thể anh bao phủ mu bàn tay, sự tự ti của anh bị tước bỏ, anh để đối phương cầm tay mình di chuyển, trước khi đạt đến cực khoái, bàn tay đó đột nhiên dừng lại, nắm lấy cổ tay của anh: “Kiên nhẫn thêm một chút.”
Mục Phương Sinh cắn môi, răng xuyên qua làn da khô mỏng, mùi gỉ sắt lan ra giữa môi và răng, anh không hề giảm bớt dục vọng, cảm thấy chỉ cần Đồ Ngọc cho phép, anh có thể xuất tinh mà không có bất kỳ đụng chạm gì.
Da gà từng cái nổi lên, Đồ Ngọc đứng trước mặt anh, cũng không làm gì, chỉ là đợi ước chừng nửa phút, dục vọng chậm rãi lắng xuống, Đồ Ngọc lại đưa tay cầm vật kia của anh, vẫn là vừa đúng lúc anh sắp xuất tinh thì dừng lại.
Nước mắt sinh lý trào lên khóe mắt, trượt dài trên má khi anh khẽ run lên.
Ham muốn không chỉ đơn giản là đi lên và đi xuống, mỗi lần đi lên lại háo hức muốn giải phóng, mỗi lần đi xuống lại càng háo hức cho lần chạm tiếp theo.
Đùi trong khẽ run, Đồ Ngọc vươn ngón tay, chậm rãi vuốt dọc theo những vết đỏ sẫm bên trong đùi.
Vuốt ve từng cái một.
Tất cả các giác quan đều tập trung vào phần đùi trong, chỉ còn lại những vết roi được vẽ bởi bàn tay của Đồ Ngọc.
Anh nghe thấy mình rên rỉ.
Tay Đồ Ngọc rốt cuộc lại giữ chặt anh, nhưng cậu chỉ cầm mà không nhúc nhích.

Thanh niên quay đầu áp vào tai anh, khí nóng xông vào lỗ tai: “Hôn một cái, em cho anh xuất tinh.”
Tiêu điểm của mắt lại điều chỉnh về gương mặt Đồ Ngọc, anh hỏi: “Hôn ở đâu?”
“Cho anh chọn.”
Mục Phương Sinh do dự, cuối cùng ngẩng đầu lên đối mặt với cậu, môi dán môi cọ cọ môi vài lần.
Giọng kia cười thật nhẹ.

Giống như một động cơ mạnh mẽ, tất cả các cơ quan nội tạng của Mục Phương Sinh khẽ rung lên.
Tay Đồ Ngọc cầm dương v*t của anh bắt đầu thủ dâm, vừa vặn là sức mạnh mà anh thích, kích thích và tàn bạo.
Dục vọng dưới sự an ủi từng chút một dâng lên, anh mím môi, chạm đến điểm chí mạng, tinh dịch phun ra, mùi tanh nồng tràn ngập cả căn phòng, dương v*t cùng bụng dưới mẫn cảm đến mức sưng đau, khoái cảm thật lâu sau mới dần dần lắng xuống, thân thể giống như bị rút hết khí lực, mùi tanh lan tràn, anh nhìn về phía Đồ Ngọc, phát hiện chất lỏng sền sệt màu trắng bắn vào lòng bàn tay cùng cánh tay Đồ Ngọc.
Ánh mắt họ gặp nhau, nhưng không ai di chuyển.
Sau một hồi im lặng, Đồ Ngọc bỗng vươn tay, tóm lấy cổ anh, hoàn toàn đè anh trên giường.
Nụ hôn rơi xuống, hay giống như một con dã thú giáng đòn cuối cùng cho con mồi, cắn đứt yết hầu của anh.
Cơ thể hai người áp sát vào nhau, quần áo của Đồ Ngọc cọ sát vào đầu v* cực kỳ nhạy cảm của anh.

Nó vừa bị đâm, vẫn còn vết thương.
Nhận thức vết thương đã được chạm vào khiến Mục Phương Sinh vô cùng phấn khích, anh nhắm mắt lại.
Bàn tay lướt trên người anh giống như bàn tay của một người phụ nữ.

Mịn màng, hơi ẩm, không thô ráp.
Sườn, eo, sau đó lướt xuống, nhào nặn cặp mông như nhào bột.
Tay kia duỗi ra, liên tục véo vào núm vú không có khuyên ngực còn lại.
Một giọng nữ trong trẻo dễ nghe vô thức hiện lên trong đầu: “Anh ơi… anh tự sờ hộ em đi—“
Mở bừng mắt ra đột ngột giống như vừa tỉnh mộng, tim đập loạn xạ, anh nắm lấy cổ tay đối phương.
Trạng thái Đồ Ngọc vẫn đang sắp mất khống chế, thở hổn hển ngẩng đầu lên, hai mắt ngập nước, rõ ràng đến khó tin.
Thật lâu sau, cậu mới đè nặng giọng nói: “Muốn dừng lại đúng không?”
Mục Phương Sinh không biết nên trả lời như thế nào, nhưng vào lúc này, Đồ Ngọc lại nói: “Chờ em bình tĩnh một chút.”
Nói xong cậu lại vùi đầu xuống người anh, ngón tay vân vê đầu v* của anh.
Cảm thấy quầng vú nổi da gà, anh giơ tay lên, độ dài của còng tay vừa đủ để anh nắm lấy hai cổ tay Đồ Ngọc.
Thanh niên không hề cử động, chỉ nằm trên người anh thở hổn hển.
Bị một người đàn ông trưởng thành cao gần 1,9 mét đè xuống, Mục Phương Sinh hơi khó thở, lại càng muốn thoát khỏi tư thế vướng víu với cậu, vì vậy anh nói: “Nặng.”
./..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.