Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên

Quyển 1 - Chương 49: Đường trở về. Ngỡ tương phùng lại hoá hư không (2)




“Được rồi, ta hiểu rồi.” An Hành day day huyệt thái dương cau mày nói: “Môn chủ chúng tôi dù cho thân thể không được tốt cũng không cần các hạ trù ẻo như vậy, hóa ra các hạ không hề nhìn linh bài mà chỉ quỳ lạy theo thói quen.” Thấy Huyền Sinh quay đầu lại nhìn linh đường vẻ mặt liền co giật quay đầu lại, nàng xua tay: “Quên đi quên đi, người đâu, đem đỡ nhị thiếu chủ Bán Nguyệt thành đến đại sảnh, sau đó mời đại phu đến kiểm tra vết thương này, còn những người khác mạnh ai vào vị trí nấy, ta có lời muốn nói cùng thiếu hiệp”.

“Tỷ tỷ…”. Ninh Đô giậm chân dẩu môi, vẻ mặt còn rất tức giận: “Cứ thả hắn vậy sao? Chẳng qua chỉ dọa hắn một chút, hắn đau lòng, khổ sở, hối hận là có thể bồi thường cho đau khổ năm năm qua của môn chủ chúng ta sao? Không phải quá tiện nghi cho hắn rồi sao?”.

“Muội đừng làm rối lên nữa, nhị thiếu chủ thế nào, trong lòng môn chủ hiểu rõ”. An Hành liếc nhìn người nọ, lúc đó vẫn đang đứng nguyên tại chỗ, chỉ thấy hắn toàn thân trên dưới đều là đất cát bụi bặm, có thể thấy dọc đường vì vội vàng mà đã chịu không ít phong trần, vạt áo màu xanh trước ngực bị máu nhuộm thành một mảng lớn màu đỏ. Nhưng dường như chính hắn không ý thức được, chỉ thất thần nhìn về phía trước, hai tròng mắt mặc dù không có tiêu cự, nhưng đã mang theo ý cười mừng rỡ cùng nhẹ nhõm. Nàng liền xoay đầu lại nói với muội muội: “Đến lúc hắn xảy ra chuyện, đau lòng còn không phải là vị kia nhà chúng ta sao. Muội cũng đừng nhiều chuyện, chỗ này giao cho ta đi”.

Ninh Đô không tình nguyện thi lễ một cái, lại hung hăng trừng mắt về phía Huyền Sinh, làm như mắt nàng có thể phóng dao, mới dẫn theo chúng đệ tử lui xuống.

“Ôi….”. Biết Song Tịnh chưa chết, Huyền Sinh vừa buông lỏng người liền cảm thấy đau đớn từ vết đao bị Ninh Đô đâm nhất thời bạo phát. Mặc dù ở thời khắc cuối cùng nàng đã thu bớt lực đạo, Huyền Sinh cũng có võ công phi thường căn bản có thể ngăn cản, nhưng mấy ngày nay cả thể xác và tinh thần của hắn đều căng đến cực đại, chân khí trong cơ thể khó tránh khỏi hỗn loạn, vì vậy đau đớn liền tăng lên gấp bội.

An Hành vội vàng tiến lên đỡ hắn, hai ngón tay điểm một cái bên cạnh vết thương, vài giọt máu cuối cùng chảy ra, sau đó từ từ dừng lại. Thấy vậy, nàng một chưởng hướng trên lưng hắn vung tới, hơi hơi dùng lực, bàn tay phủ trên lưng hắn, vuốt dọc sống lưng dịch lên gáy. Chợt nghe ‘ọe’ một tiếng, Huyền Sinh phun ra một ngụm máu đen. Đầu tiên hắn cảm thấy đầu óc nặng nề choáng váng, sau đó dần dần thấy tỉnh táo lại, từ từ dễ chịu hơn rất nhiều.

“Đa tạ cô nương”. Hắn hổn hển nói cám ơn, tin Song Tịnh còn sống khiến hắn yên tâm lại vui mừng, không tự chủ được nở một nụ cười với An Hành.

An Hành sửng sốt. Trong ký ức, cho tới giờ chưa từng thấy nam tử này cười như vậy. Đối với Huyền Sinh, nàng hiểu biết không nhiều, mà đều do nghe từ những lời đồn trên giang hồ mấy năm nay. Trong ấn tượng của nàng thì đây là một nam tử lạnh lùng dửng dưng. Nhưng mà nụ cười thế này, ấm áp như gió xuân, cùng Đỗ lâu chủ năm năm trước khi đứng cạnh Tử Vi đường chủ có phần tương tự, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía trước như thể nữ tử trong lòng hắn đang đứng trước mắt hắn. Nàng bất giác hất đầu, nói: “Các hạ không cần đa lễ, đi theo ta đi”.

“Cô nương… Môn chủ nàng…?”. Tuy nói Song Tịnh còn sống, nhưng không thấy bóng dáng nàng đâu làm hắn không yên lòng, đứng ở phía sau An Hành không nhịn được hỏi.

“Các hạ đi theo ta là được.” An Hành không chút biểu tình nói, dẫn hắn xuyên qua sân trước đang cử hành tang sự, đi về tiền sảnh tiếp đãi khách.

Huyền Sinh từng bước tiến vào phòng khách này, liền cảm thấy cảm giác quen thuộc kia như sóng triều mãnh liệt cuộn tới.

Chính là đây, lần đầu hắn đụng phải Diệp Song Tịnh là ở đây.

Dường như vẫn là tháng ba đầu xuân mưa bụi mênh mang kia, hết thảy đều chìm đắm trong hơi nước dày đặc, trong hoảng hốt chợt nghe bính một tiếng, Huyền Sinh toàn thân chấn động, chầm chậm xoay người lại, tưởng rằng lại gặp được nữ tử liều lĩnh hưng phấn vô cùng kia hướng về phía hắn vọt tới mà đụng phải cánh cửa.

Nhưng phía sau, ngoại trừ gió thu vi vu ngoài sân, không còn gì khác.

Huyền Sinh sững sờ, bất giác trong lòng đau đớn.

Hắn dựa vào cái gì cho là Song Tịnh vẫn còn hăng hái như vậy chào đón hắn?

An Hành cũng không hiểu được hành động của hắn, chỉ lẳng lặng đứng giữa sảnh, xác nhận xung quanh không người, lúc này mới chậm rãi mở miệng. Thanh âm lạnh lẽo buồn tẻ vang lên giữa đại sảnh không người đột ngột mà vô cùng rõ rệt: “Năm ngày trước môn chủ bị người của Phi Ưng bảo cướp đi rồi”.

“Cái gì?!”. Trong lòng căng thẳng, Huyền Sinh kinh ngạc không thôi, tâm tư trong đầu nhanh chóng xoay mòng mòng.

An Hành thở dài: “Lưu bá cũng bởi vì chuyện này mà tâm bệnh đột phá… Nhị thiếu chủ chớ vội, đợi ta từ từ kể lại. Nếu môn chủ gặp nguy hiểm, chẳng lẽ chúng ta còn có thể ở nơi này nha nhẩn tiến hành tang sự?”. Lúc này đại phu của Thất Thạch môn vội vàng bước vào, nàng liền hướng lão nhân kia chỉ vào Huyền Sinh, đợi hắn ngồi vào chỗ chậm rãi chữa thương, nàng mới bắt đầu nói chuyện mấy ngày trước.

Phong lưu tài tử kiêu hùng hiệp,

Quỹ hoạ cân quắc tiếu phật tăng,

Vạn lí thiên thu lâm thiên hạ,

Tứ hải thất thạch mãn thiên nhai.*

(*)Tạm dịch: Tài tử phong lưu, hiệp khách kiêu hùng

Giai nhân thuỳ mị, phật tăng vui cười

Thiên thu vạn dặm danh vang thiên hạ

Giang sơn thất thạch rộng khắp đất trời

Vũ khí khắp thiên hạ, đều xuất phát từ Thất Thạch môn.

Tạo ra lợi khí, tất sẽ làm hại thiên hạ.

Giang hồ mà ông cố của Song Tịnh từng trải qua là một mảng gió tanh mưa máu. Khi đó, võ lâm tranh hùng, tất cả các bang phái đều muốn xưng bá thiên hạ, khắp nơi đấu đá lẫn nhau, tranh giành công khai hay âm thầm mưu hại.

Sau cùng, ngũ đại bang phái tập trung tại rừng Lang Nha đại chiến một trận. Thời điểm môn chủ Thất Thạch môn tại nhiệm lúc đó dẫn theo đệ tử tiến vào ngăn cản, chỉ còn khung cảnh máu chảy thành sông, thây chất thành núi. Khắp nơi nơi đều là vũ khí của Thất Thạch môn.

Môn chủ cảm thấy nghiệp chướng quá nặng nề, liền sáng lập Ngưng Sương môn. Hơn nữa, Thất Thạch môn từ đó ngừng tay, không chế tạo vũ khí cho giang hồ nữa.

Nhưng tay nghề Diệp gia không thể thất truyền, vì vậy, người lập ra “Hội thử khí”. Cứ năm năm một lần sẽ mời anh hùng hảo hán toàn thiên hạ tới Thất Thạch môn thử năng lực của mình, ba người cuối cùng vượt qua cửa ải cuối sẽ được ba vũ khí Diệp gia.

Trong ‘Hội thử khí’, coi trọng không chỉ có thân thủ võ nghệ, còn có nhân phẩm cùng tài trí. Chính vì vậy, có cửa kiểm tra võ công, có cửa đánh giá trí tuệ, và có cửa xem xét đức độ. Thất Thạch môn sẽ mời những người có danh tiếng trên giang hồ đến đây đánh giá. Chỉ những người khiến cho mười hai vị giám khảo công nhận, đồng thời phải vượt qua toàn bộ cửa ải, mới có thể có được vũ khí thiên hạ vô song của Diệp gia.

“Hội thử khí” lần này đến phiên Diệp Song Tịnh, người tiếp vị chưa được mười năm tổ chức.

Hôm đó, Thất Thạch môn biển người tấp nập, không phân biệt già trẻ gái trai, hai phái hắc bạch, đều hướng Vân Sơn cốc mà tới. Mặc dù số đông đều vì vũ khí Diệp gia vang danh thiên hạ mà đến, nhưng cũng có nhiều người hiếu kì muốn đến để tận mắt chứng kiến Diệp Song Tịnh đại náo thiên hạ ngày nào.

Trong số những người đến, có mười hai vị giám khảo đều danh chấn thiên hạ: bảo chủ phu nhân của Thiên Nga bảo Thượng Quan Kiều, nhị thiếu chủ Cầm Vũ của Đới Phong các, lâu chủ Đỗ Triệt Thủy của Trọng Trọng lâu, Dạ hành lang hiệp(*) A Linh, môn chủ phu nhân Ngưng Sương môn Diệp Song Thanh, trang chủ Nhu Kiếm sơn trang Hoa Vô Song, Bạch y nữ hiệp An Thủy Đồng, Đệ bát la hán Nghiêu Thiểu Trụ, thiếu chủ Lý Sa của Thiên Vũ Không thành, Minh cốc trang chủ Minh Hà, cùng với đường chủ Lâm Mai Hoa của Mai Hoa đường – thực ra không hề ngồi chỗ giám khảo mà chỉ lo bận việc kinh doanh kiếm tiền. Đội hình phô trương như vậy khiến không ít thiếu niên thiếu nữ mới lần đầu bôn ba giang hồ không khỏi trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc. Chính vì vậy, dù thấy chủ trì Diệp Song Tịnh ngồi ở trên kia chỉ là một thiếu nữ thanh tú mảnh khảnh cũng cảm thấy đáng tôn kính ngưỡng mộ.

(*)Dạ hành lang hiệp: cái này là biệt danh, Hiệp khách sói đêm. ^^

Nhưng cũng dưới tình huống này, trước mặt bẩy trong mười một vị cao thủ võ lâm, Diệp Song Tịnh bị cướp đi.

Chính là ngày thứ ba tổ chức “Hội thử khí”, hơn hai trăm người tham gia thậm chí còn chưa qua cửa thứ nhất. Theo quy định, mười tám đệ tử võ nghệ của Thất Thạch môn lần lượt canh giữ trên lối đi từ dưới chân núi thẳng đến cửa môn, khiêu chiến những người đến tranh đấu, người thua sẽ phải để lại vũ khí, đây là lí do vì sao Huyền Sinh trên dọc đường nhìn thấy nhiều đao kiếm bị vứt bỏ như vậy. Trong sơn cốc, ánh đao bóng kiếm ngợp trời, đâu đâu cũng nghe âm thanh leng keng.

Thế nhưng, tỷ võ mới được nửa đoạn đường thì cuồng phong nổi lên. Giám khảo nói chuyện phiếm thưởng trà bên trong Thất Thạch môn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bốn bề đều có ánh đuốc bao vây. Hàng ngàn hàng vạn mũi tên giống như cuồng phong bạo vũ rơi xuống, bên trên buộc La Mật hương, hương kia sẽ thấm vào da làm tê liệt tứ chi, dù cho dùng nội công thâm hậu thế nào cũng vô phương chống cự. Mấy vị cao thủ không hổ là nhân tài kiệt xuất giữa võ lâm, mấy cái nhún lên xuống đã đánh bật trận mưa tên kia. Đối phương lại bắn xuống một trận mưa tên nữa, lần này là khí độc khói mù phát tác, hơn nữa tác dụng của La Mật hương dần dần thấm vào da, mọi người tuy cưỡng lại nhảy xuống, nhưng xoay người nhìn lại thì Song Tịnh đã không thấy đâu nữa. Chỉ có những mũi tên chằng chằng chịt chịt cắm trên mặt đất, bên trên có chữ: Ưng.

Đỗ Triệt Thủy cười lạnh mấy tiếng, nói liên tục mấy chữ ‘được, được, được’, hướng về phía mọi người chào một cái, liền vút người đuổi theo.

Lâm Mai Hoa và Hoa Vô Song thoáng nhìn nhau, đều thở dài, ngoắc tay gọi thủ hạ phân phó một chút chuyện, sau đó cũng xuống núi đuổi theo.

Những người khác trầm mặc.

Hay đúng hơn là choáng váng.

Phi Ưng bảo cùng Thất Thạch môn thời gian này ân oán khó phân, bọn họ đều đã nghe nói.

Diệp Song Tịnh không hổ người đứng đầu một bang phái nổi danh, biểu hiện rất có phong độ. Không những đem vật giao đi, còn cười ha hả yêu cầu lưu lại mấy đầu ngón tay, chuyện này nếu phát sinh ở Trọng Trọng lâu hoặc Đới Phong các, e đã dẫn đến tai hoạ diệt môn.

Nhưng mà Phi Ưng bảo này thật đúng là được đằng chân lên đằng đầu, trước mặt nhiều người như vậy cướp người đi, như vậy chẳng phải khiêu chiến trắng trợn sao? Không phải cùng lắm chỉ là một bang phái sắp suy vong sao? Ta mặc ngươi tìm được bảo tàng của Thiên Hiệp lâu thì sao nào? Chúng ta nhiều người như vậy chẳng lẽ không diệt được ngươi hay sao?

Ngay khi đám người tức giận đầy ngực, xoa đấm mài tay chuẩn bị đến Phi Ưng bảo đòi người, An Hành và Ninh Đô nhận được tin tức liền chạy tới. Sau khi hiểu rõ tình hình hai người nhìn nhau, cũng không có ngạc nhiên gì lắm, An Hành trước tiên hướng các tiền bối có mặt hành lễ, kính cẩn mà kiên định nói: “Mời các vị trở về thôi”.

“Cái gì?!”. Đệ bát la hán Nghiêu Thiểu Trụ lập tức quát lên, thanh âm kia như sấm xuyên tai, thiếu chút nữa thổi bay Ninh Đô: “Vì sao?!”.

“Môn chủ nhà ta đã sớm dự đoán sự tình sẽ phát sinh như vậy.” An Hành xoa xoa lỗ tai nói: “Trước ngày hội thử khí diễn ra, người liền gọi chúng tôi tới phân phó nói: Nếu ta có bất trắc, tuyệt đối không được để cho mọi người ở đây mạo hiểm, thỉnh bọn họ quay về lãnh địa của mình, huấn luyện thật tốt đệ tử. Nếu chúng ta thất bại, giang hồ này… Chỉ sợ sẽ dấy lên một trận gió tanh mưa máu lớn, mọi người phải có chuẩn bị trước mới được”.

Mọi người nghe vậy chợt biến sắc.

Người hễ là tiếp xúc qua Diệp Song Tịnh đều biết, nàng tuy bình thường không câu nệ tiểu tiết, thậm chí đại tiết cũng chẳng so đo, nhưng lời ra nhất định có lý. Thấy nàng đã phân phó nghiêm túc như vậy, bất giác đều rùng mình.

Chính là bảo chủ phu nhân của Thiên Nga bảo khôi phục bình tĩnh trước, nàng trầm tư chốc lát, liền hướng đám người An Hành gật đầu một cái nói: “Đã như vậy, trước ta đem chuyện này thông báo cho bảo chủ, để bọn họ điều tra xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cũng sẽ phái vài người đi trước tiến đến Phi Ưng bảo, giúp đám người môn chủ một chút sức lực”. Nàng cười lạnh một tiếng: “Phi Ưng bảo này dám cùng chúng ta khiêu chiến, ăn no rửng mỡ à”.

Minh cốc trang chủ Minh Hà cũng không nhịn được lên tiếng: “Diệp môn chủ còn nói gì nữa?”.

“Người nói…”.

“Nếu như Huyền Sinh nhị thiếu chủ Bán Nguyệt thành đến, hãy đem cái này đưa huynh ấy”. An Hành nhìn nam nhân trước mặt nói, vươn tay tới trước mặt hắn.

Trong tay nàng, ngọc bội Bán Nguyệt La Anh trong suốt long lanh lẳng lặng nằm đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.