Nguyệt Lại Vân Sơ

Chương 9




Đến bữa tối, chúng đệ tử tụ tập tại đại sảnh nhà trọ, bày ra ba bàn thức ăn, và một bàn riêng cho các sư bối. Thương Hàn cùng Nghi Huyên vừa đến, hai người liền ngồi xuống đối diện nhau, nhất thời trên bàn cơm ngưng tụ ra một bầu sát khí lạnh lẽo. Các đệ tử cũng nhận ra bầu không khí ngưng trọng, nhưng không biết làm sao cho phải. Phương Thanh chưa tới nên chưa thể dùng cơm, mọi người đều đứng trang nghiêm tại đại sảnh, im lặng chờ đợi. Cảnh này làm cho khách trong điếm bỏ đi hơn nửa, còn chưởng quầy thì đổ ra một thân mồ hôi lạnh.

Đúng lúc này, phía trên cầu thang vang lên tiếng nói chuyện, mang theo bầu không khí thoải mái vui vẻ hoàn toàn trái ngược .

“Hoa cứ rơi nè…” là thanh âm của Phương Thanh, còn hơi có chút ai oán.

“Người đừng động vào nó nữa.” Lâm Xuyên mỉm cười, nói.

“A, lại rơi.” Phương Thanh lại bi thương kêu lên.

Lâm Xuyên than một tiếng, “Đừng nhúc nhích nữa, nếu rơi tiếp thì chỉ còn lại cành thôi đó …”

Một cuộc đối thoại như vậy, khiến mọi người đều đồng thời ngẩng đầu lên, rồi sau đó, tất cả đều kinh ngạc.

Trên bậc thang, Lâm Xuyên dẫn Phương Thanh chậm rãi đi xuống. Cô mặc một bộ xiêm y xinh đẹp, màu ráng mây rực rỡ. Búi tóc song bình, cài trâm đan quế, càng thêm xinh đẹp. Phát hiện ra ánh mắt của mọi người, cô hơi ngượng ngùng, cúi đầu cười. Hai tròng mắt trong suốt, nụ cười rạng rỡ, diễm lệ điềm đạm, như hải đường dưới mưa.

Một khắc kia, các đệ tử gần như không thể tin được, người con gái trước mắt này, lại là Cảnh Phương Thanh có danh xưng “Dịch Thuỷ ngũ hiền”.

Thậm chí đến khi Phương Thanh ngồi xuống rồi mà tất cả mọi người vẫn còn ngơ ngác. Nghi Huyên là người phản ứng đầu tiên, cô vỗ tay mà cười, nói: “Xiêm y thật đẹp, rất hợp với sư tỷ!”

Phương Thanh nghe vậy, chỉ cười liếc nhìn Lâm Xuyên một cái.

Lâm Xuyên cũng cười, không nói thêm gì, nhẹ nhàng đi sang bàn ngồi cùng các đệ tử.

Nghi Huyên vẻ mặt hiểu rõ, cười nói: “Khá lắm đồ nhi tri kỷ, con hiếu thuận với sư phụ như vậy, sao không hiếu thuận với sư thúc luôn?”

Lâm Xuyên hơi hơi xấu hổ, ôm quyền nói: “Đệ tử sợ hãi.”

Nghi Huyên cười lắc lắc đầu, “Ai, quên đi, ta nào có phúc khí này chứ?”

Cô vừa dứt lời, liền phân phó các đệ tử ăn cơm. Mọi người đang kinh ngạc cũng dần khôi phục lại, vừa định ngồi xuống, thì Thương Hàn bỗng nhiên đứng dậy, khiến mọi người hoảng sợ.

Nghi Huyên không khỏi hờn giận liếc hắn một cái, nói: “Ngươi lại có chuyện gì vậy, không thể ăn cơm trước khi nói sao?”

Thần sắc Thương Hàn trong trẻo nhưng lạnh lùng, hờ hững bỏ đi.

Nghi Huyên cười nhạt, nói: “Đừng quan tâm đến hắn! Mọi người ăn cơm đi!”

Chúng đệ tử ai cũng không dám nhiều lời, người người đều cúi đầu ra sức ăn.



Sau bữa cơm chiều, mọi người đều quay về phòng nghỉ ngơi. Lâm Xuyên vẫn như thường lệ đưa Phương Thanh về phòng, dặn cô ngủ sớm đi, xong rồi mới lui ra ngoài. Phương Thanh ngồi ở mép giường, nhìn theo bóng hắn rời đi, lại nhịn không được đưa tay sờ chiếc trâm hoa trên đầu mình. Nhưng tay cô còn chưa chạm đến, một đóa đan quế liền rơi xuống, nằm trong lòng bàn tay cô. Cô vội vàng thu tay lại, không dám lộn xộn nữa. Cô ngồi im một lát, rồi đứng dậy thật cẩn thận, đi đến trước bàn trang điểm, nhìn chính bản thân trong gương đồng.

Cô chưa bao giờ cảm thấy dung mạo mình xuất chúng, nhưng hôm nay, nhờ sự vui vẻ xuất phát từ trong tâm, khiến cho khuôn mặt của cô giống như đang tỏa ánh hào quang rực rỡ, cực kỳ động lòng người. Ánh mắt cô nhìn từ khuôn mặt chuyển qua mái tóc của mình, cuối cùng dừng ở trên những đóa hoa đan quế. Vì không có đồ trang sức, nên Lâm Xuyên ngắt những đóa hoa này, tạm thời làm đồ trang trí. Nhưng hoa quế quá mềm mại, vừa tách khỏi cành liền nhanh héo rũ, chỉ sợ không thể giữ được lâu dài…

Cô hơi nhăn mày, tràn đầy phiền muộn. Nhưng khi nhìn bản thân mình trong gương, cô lại lẳng lặng nở nụ cười.

Nếu đi ngủ, chỉ sợ này những đóa hoa này sẽ rơi xuống… Cô nghĩ như vậy, cũng mặc cho cơn buồn ngủ cứ từng đợt thổi đến, mà ngồi ngay ngắn cả một đêm…

Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Xuyên đến gọi Phương Thanh dậy, đến khi nhìn thấy bộ dạng của cô, lòng hắn tràn đầy lo lắng, ngoài ra còn cảm thấy thật tức giận. Mặc dù muốn mắng cô vài câu, nhưng thấy cô quý trọng như thế, lại không đành lòng, đành phải thôi.

Ăn xong điểm tâm, mọi người bắt đầu khởi hành. Sau nửa ngày, đã đến núi Mặc Lưu.

Chỉ thấy ngọn núi kia, cây cối cháy sém gần hết, không có sắc xanh nào; nước bẩn chảy tràn, làm ô nhiễm khắp nơi. Núi đá tối đen như mực, còn trong rừng thì khí độc dày đặc. Gió lạnh rít thảm thiết, như khóc như kêu oan.

Khung cảnh tàn tệ như vậy, đến một vết tích của sự sống cũng không có. Tuy các đệ tử đều không ít lần đi trừ yêu, nhưng thấy hoàn cảnh hung hiểm như vậy, cũng không khỏi sinh ra chút lo sợ không yên. Mọi người tạm thời dựng lều dưới chân núi, rồi cử vài đệ tử đạo hạnh cao lên núi thăm dò trước.

Lâm Xuyên đương nhiên là thuộc nhóm đệ tử đi đầu. Hắn và vài sư huynh sư đệ cùng nhau lên núi, kiểm tra số lượng pháp trận được Dịch Thuỷ đình bày ra trên núi vào năm ấy, sau khi xác nhận tất cả đều bình thường, mới đi sâu vào trong núi.

Lâm Xuyên trong lòng vẫn luôn lo lắng cho Phương Thanh, nghĩ đến cô một đêm không ngủ, chỉ sợ lại mệt đến không thể động đậy được. Nhưng càng đi vào sâu trong núi, tình cảnh sẽ càng nguy hiểm hơn, hắn buộc phải thu hồi suy nghĩ, tập trung tinh thần để ứng phó. Lại đi thêm một lúc lâu nữa, thì tới khu vực trung tâm trong núi. Nơi này, cây cối khổng lồ che cả bầu trời, âm u dị thường. Sương mù màu xám tro dày đặc bốn phía, che lấp tầm nhìn. Mọi người dò xét xung quanh một hồi, lại không thấy có gì khác thường như trước, liền quyết định nghỉ ngơi một chút, rồi xuống núi.

Lâm Xuyên chọn một tảng núi đá sạch sẽ ngồi xuống, lấy túi nước ra uống.

Nếu trong núi không có yêu ma, e rằng tiền thưởng cũng không có. Nhưng dù sao, mọi sự bình yên mới là tốt nhất. Hắn nghĩ như vậy, cười thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, Trường Cần đi tới, mang theo vẻ mặt nịnh nọt tươi cười, ngồi xuống bên cạnh hắn. Hắn đè thấp thanh âm, mở miệng nói: “Lâm Xuyên sư huynh, đệ có chuyện này muốn hỏi huynh à…”

“Ừ.” Lâm Xuyên đáp hắn một tiếng, cũng không biết hắn muốn hỏi cái gì.

Trường Cần nuốt nuốt nước miếng, hơi đỏ mặt, do dự một lát, mới ấp a ấp úng nói: “Sư huynh… Huynh… Huynh có phải cùng Phương Thanh sư bá… À… Cùng Phương Thanh sư bá…”

“Muốn nói gì, thì nói nhanh đi.” Lâm Xuyên thúc giục hắn một tiếng, giơ túi nước lên uống.

Trường Cần nghe vậy, lấy hết can đảm, nói một hơi: “Có phải huynh cùng Phương Thanh sư bá song tu không?”

Một câu này, làm cho Lâm Xuyên vừa uống được một ngụm nước liền phun ra. Hắn ho khan vài tiếng, nhíu mày nói: “Nói bậy bạ gì đó!”

Trường Cần sợ hãi nhìn hắn, vô tội nói: “Mọi người đều nói như vậy mà, nên đệ mới đến hỏi một chút… Chẳng lẽ không phải?”

“Làm sao có thể! Người là sư phụ của ta!” Lâm Xuyên giận dữ, “Là ai nói hươu nói vượn?”

Trường Cần biểu tình càng vô tội hơn, nói: “Huynh đừng nóng giận mà. Thực ra cũng không thể trách mọi người nghĩ nhiều. Huynh nghĩ mà xem, Phương Thanh sư bá cùng Thương Hàn sư bá còn một trận chiến, nên phải bế quan. Nhưng không hiểu sao lại xuất quan —— lúc trước còn ở cùng huynh một đêm, đúng vậy không? Sau đó, lúc gần đến núi, Phương Thanh sư bá đột nhiên thay đổi… Ặc, nói như thế nào nhỉ… À, chói lọi! Đúng không? Nhìn qua giống như công lực mạnh thêm vài phần vậy, tối hôm qua mặt Thương Hàn sư bá vô cùng đen đúng không! Trong khoảng thời gian ngắn lại biến hóa như vậy, trừ bỏ song tu, còn có thể là cái gì!”

Lâm Xuyên nghe xong, đỡ trán thở dài, “Hoàn toàn không phải…”

“Thật sự không phải?” Trường Cần nửa tin nửa ngờ, “Ôi? Đây là cái lý lẽ gì vậy?”

Lâm Xuyên nhìn hắn, thần sắc vô cùng nghiêm chỉnh, nói: “Trường Cần sư đệ, ta biết đệ xưa nay ăn nói vô tư. Nhưng mà, đệ nói đùa với ta thì được, còn nếu nói nửa câu mạo phạm sư phụ ta, đừng trách ta…”

“Được được được…” Trường Cần vội xua tay cầu xin tha thứ, “Huynh đừng nóng giận, ta không nói nữa là được.” Hắn vừa nói xong, lại chuyển đề tài, nói, “Nhưng mà, nói ‘Song tu’ cũng không tính là mạo phạm mà. Cửu Nhạc tiên minh chúng ta cũng không làm ‘ đại hội Hợp linh ‘, chính là vì muốn tìm người thích hợp để song tu…”

Trường Cần còn nói chưa xong, đã thấy Lâm Xuyên đầy rẫy sát khí. Hắn vội ngừng đề tài này lại, cười gượng đứng dậy, nói: “Ha ha ha… Đệ chưa nói gì là được.” Hắn nói xong, nhanh chóng chạy sang một bên.

Lâm Xuyên bất đắc dĩ, cũng lười nhiều lời cùng hắn. Nhưng kỳ quái là, cái sự tình “Nói hươu nói vượn” này lại nhẹ nhàng thâm nhập vào lòng. Hắn tự nhiên nhớ tới hình dáng xinh đẹp của nàng, nhớ tới vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của nàng, nhớ tới một khắc kia khi hoa đan quế rơi xuống cái gáy trắng nõn của nàng…

Hắn phát hiện ra ý niệm trong đầu mình, nhất thời khiếp sợ, lập tức đứng dậy, lắc đầu.

Ngay lúc hắn đang cố gắng bình tĩnh lại, thì ngực hắn bỗng nhiên nóng rực lên, cứ như có ngọn lửa đang bùng cháy trong đó. Đầu hắn bỗng trống rỗng, tiếp đó liền thấy khí huyết toàn thân không ngừng nóng dồn lên.

Hắn đang lo sợ nghi hoặc, lại phát hiện bầu không khí quanh mình có biến hóa kỳ lạ, cảm giác thấy điềm xấu. Cái đệ tử khác cũng phát hiện ra hiện tượng kì dị, đều đứng dậy, cẩn thận đề phòng.

Chỉ thấy trong màn sương mù màu xám kia, có hai bóng người mờ ảo đi tới.

Hai người đều là nam tử trẻ tuổi, người đi phía trước vóc người rất cao, khuôn mặt gầy, trên ngũ quan khôi ngô tuấn tú kia còn mang theo vẻ ác liệt. Hắn mặc áo bào màu tro, cánh tay phải trống rỗng, chắc là bị tàn tật. Còn người đi sau hắn, là một nam tử mặc y phục màu đỏ, nhìn qua chỉ tầm mười bốn mười lăm tuổi, dung mạo quả thật rất tuấn mỹ. Môi mỏng khẽ nhếch, mang theo một chút tà nịnh.

“Các người là ai? !” Trong hàng ngũ đệ tử Dịch Thuỷ, có người tiến lên một bước, lên tiếng hỏi.

“Ngay cả chúng ta cũng không biết, vậy mà còn dám lên núi?” Nam tử áo đỏ mở miệng, khinh miệt nói.

Ngay khi hắn vừa dứt lời, trong chớp mắt bốn phía bỗng nhiên vang lên tiếng thú vật gầm rú không ngớt, không đến chốc lát, một bầy yêu vật tụ tập lại, quây thành hình tròn, bao vây mọi người…



Lại nói dưới chân núi, Phương Thanh cũng không có tâm tình để nghỉ ngơi. Cô ra ngoài doanh trướng, đứng giữa một vùng đất trống, nhìn núi Mặc Lưu trước mắt, ánh mắt ẩn chứa sầu lo.

“Kiểu ăn mặc trang điểm đó không thích hợp với muội.”

Phía sau, đột nhiên có người nói như thế.

Phương Thanh không cần quay đầu, cũng biết là ai. Cô hơi mỉm cười, mở miệng nói: “Tại sao Thương Hàn sư huynh lại nói vậy?”

Thương Hàn lạnh lùng tiến lên, nói: ” Người luyện võ sao có thể ăn mặc yêu kiều như vậy.”

Phương Thanh im lặng một lát, rồi chậm rãi nói: “Sư huynh, huynh có từng nghĩ tới, Phương Thanh chẳng hề muốn tập võ không…”

Thương Hàn nghe vậy, hơi khó chịu nói, “Sư muội là ‘Dịch Thuỷ ngũ hiền’, mà lại nói ra lời này, không thấy nực cười sao?”

Phương Thanh lắc lắc đầu, “Nếu sư huynh không rời khỏi Dịch Thuỷ, thì cái tên ‘Ngũ hiền’, đã thuộc về sư huynh rồi.”

“Đủ rồi!” Thương Hàn cắt ngang lời cô, “Ta cho đến nay vẫn là bại tướng dưới tay muội, không đảm đương nổi những lời này của muội.”

Phương Thanh thở dài khe khẽ một tiếng, mím môi cười, cũng không nhắc lại.

Thương Hàn nhìn ý cười trên mặt cô, mày lại nhíu chặt. Hắn thoáng do dự, cuối cùng vẫn mở miệng, dùng ngữ khí gần như thất vọng nói: “Muội đã thay đổi…”

Phương Thanh nghe được lời này, trầm giọng nói: “Phương Thanh không hề thay đổi. Là do sư huynh cho tới bây giờ chưa từng hiểu được Phương Thanh là người như thế nào.”

Những lời này, làm cho Thương Hàn thoáng giật mình. Trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp. Còn nhớ rõ mấy năm trước ở Dịch Thuỷ, hắn cùng với tiểu sư muội này sớm chiều ở chung, vô cùng thân thiết. Ấn tượng trong lòng hắn, cô luôn luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng hờ hững, kính cẩn ngoan ngoãn. Hắn dạy cô cái gì, cô liền học cái ấy; hắn nói cái gì, cô liền nghe lời đáp ứng cái ấy. Có đôi khi, hắn thậm chí cảm thấy, sư muội này quá mức lạnh bạc, sợ là ngay cả cười cũng không biết.

Nhưng hôm nay, cô lại rực rỡ như thế, dịu dàng xinh đẹp giống như đã thay đổi thành một người khác…

Ngay khi hắn đang vướng mắc trong những suy nghĩ, thì người Phương Thanh bỗng chấn động mạnh, quỳ sụp xuống. Hắn cả kinh, bước đến đỡ lấy cô. Ngay khi chạm đến người của cô tại một khắc kia, hắn lập tức phát hiện ra điều khác thường. Hắn không để ý tới sự bài xích của cô, lấy tay bắt mạch cho cô. Sau khi xem xét kỹ càng, hắn giận tím mặt, trách mắng: “Muội vậy mà —— “

Không chờ hắn nói hết câu, Phương Thanh gạt tay hắn ra, đứng lên. Cô cũng không nói lời nào, cũng không đáp lại, ngực cảm thấy nóng thiêu đốt, nhắc nhở cô chuyện đã trở nên nghiêm trọng hơn. Cô xoay người, nhún chân tại chỗ, phi thân hướng về phía núi Mặc Lưu.

“Đứng lại!”

Thương Hàn bị chọc cho tức giận, đang định đuổi theo, thì thanh âm giận dữ của Nghi Huyên vang lên phía sau hắn: “Tên cuồng đồ này, không cho phép ngươi quấn quít lấy Phương Thanh sư tỷ!”

Thương Hàn quay đầu, lửa giận bùng lên trong mắt. Hắn xoay người, cầm lấy cánh tay Nghi Huyên, nói: “Ngươi cũng biết đúng không? !”

Nghi Huyên không rõ ý của hắn, càng tức giận hơn, “Ngươi phát điên sao! Mau buông tay!”

Con ngươi của Thương Hàn toát ra tia lạnh buốt thấu xương, ngữ khí nghiêm nghị, giống như chất vấn: “Nói cho ta biết, là ai đã hấp thụ công lực của nàng! Ma khí trong cơ thể nàng từ đâu mà có?”

Nghi Huyên đột nhiên ngẩn ra, trong lòng đột nhiên thấy sợ hãi, không thể trả lời được…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.