Nguyệt Lại Vân Sơ

Chương 6




“Là ta sai rồi. . . . . .”

Nghe một câu như vậy, Lâm Xuyên lập tức giật mình, những tức giận trong lòng như bị đóng băng, phẫn uất điên cuồng hoàn toàn tan biến.

Thấy hắn tỉnh táo lại, Phương Thanh buông tay ra, mỉm cười.

Lâm Xuyên thấy nàng như vậy thì bỗng cảm thấy mình có chút buồn cười. Vừa rồi hắn bị phẫn nộ bao trùm cả trái tim, hận không thể từ nay về sau không nhận người sư phụ như nàng. Nhưng hiện giờ, chỉ vì một câu của nàng, hắn thế mà lại cảm thấy mình đã tha thứ cho nàng rồi. Cảm xúc của hắn thay đổi cũng thật dễ dàng làm cho hắn có chút ít không cam lòng. Hắn rũ mắt xuống không nói tiếng nào.

Đúng lúc này, thân mình Phương Thanh nghiêng đi, mềm nhũn ngã vào trong lòng hắn.

Lâm Xuyên kinh hoảng, vội đỡ nàng ngồi xuống, hơi nước của điện Thiên Tuyền thấm đẫm quần áo của nàng, làm cho da thịt nàng lạnh lẽo dị thường. Hắn nắm lấy tay nàng xem mạch thì thấy mạch tượng của nàng chậm chạp nhẹ nhàng, mặc dù không tốt lắm nhưng cũng không có triệu chứng của bị bệnh. Hắn đầy bụng nghi hoặc, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy?”.

Phương Thanh không có sức lực tựa vào vai hắn, ai oán nói: “Buồn ngủ quá. . . . . . đói nữa. . . . . .”.

Lần này thì cảm xúc của Lâm Xuyên chỉ còn là bất đắc dĩ không biết làm sao, “Cô đang bế quan”.

“Ta gạt người đấy. . . . . .” Phương Thanh nói.

Lâm Xuyên không quá hiểu ý tứ của nàng, “Cái gì?”.

Phương Thanh nhắm mắt lại, cười yếu ớt: “Ta nói muốn bế quan chỉ là nói cho có lệ thế thôi, chỉ e ta có bế quan mười năm cũng không thể đánh thắng Thương Hàn sư huynh một lần nữa. . . . . .”.

Lời của nàng và đủ loại lời đồn lúc trước cộng lại làm cho Lâm Xuyên không khỏi lại cảm thấy buồn bã: “Thua hắn thì đã sao?”.

“Sư huynh là người rất kiêu ngạo, nếu thua quá dễ dàng, sao hắn có thể bỏ qua, cứ như vậy sẽ kéo theo không ít phiền toái. . . . . .” Phương Thanh thở dài.

Lâm Xuyên mơ hồ cảm thấy ý tứ trong câu nói của Phương Thanh chính là không muốn dây dưa nhiều với Thương Hàn, mà thái độ này đương nhiên không giống như những miêu tả trong lời đồn. Hắn không khỏi muốn hỏi kĩ hơn nhưng lại cảm thấy không ổn, cuối cùng cũng không hỏi. Hắn nghĩ nghĩ rồi nói: “Dứt khoát không đấu, có thể thế nào?”.

Phương Thanh không trả lời mà hỏi ngược lại hắn: “Vết thương của ngươi thế nào rồi?”.

Lâm Xuyên thấy nàng không muốn đáp cũng không hỏi nữa. Thấy nàng hỏi thương thế của mình thì lại gợi lên oan ức và không cam tâm lúc trước. Hắn không muốn nhiều lời, đáp qua loa: “Không sao rồi”.

Phương Thanh nhẹ nhàng cười, nói: “Nếu không sao, vì sao vừa rồi chỉ dùng tay trái đối chiến với ta?”.

Trêu chọc và khiêu khích công khai như vậy làm Lâm Xuyên nhíu mày: “Dù thế nào cũng không thể thực sự ra tay với cô”.

“Nếu ta thật sự phế võ công, chặt tay chân của ngươi thì sao?” Phương Thanh hỏi.

Giọng Lâm Xuyên trầm xuống, không vui nói: “Cô thử xem!”.

Phương Thanh nâng mắt cười nhìn hắn, nói: “Kể cả ngươi có dùng hai tay cũng không qua nổi ba mươi chiêu của ta”.

“. . . . . .” Lâm Xuyên muốn nói lại thôi, hít sâu một hơi, bất đắc dĩ nói, “Cái đó ta biết”.

“Ta rất lợi hại.” Phương Thanh nhấn mạnh.

Thấy nàng nghiêm túc, ngược lại Lâm Xuyên còn bật cười, “Ta biết”.

Phương Thanh thoáng trầm mặc, trong giọng nói nghiêm túc lại mang theo một chút buồn bã, quay lại chủ đề ban đầu, “Dù ta có lợi hại cũng không muốn chiến thắng trong đại hội so kiếm. Là Thương Hàn sư huynh nói nhất định khi đối chiến với hắn vào dùng toàn lực, nếu không đó chính là làm nhục hắn. Ta không ngờ, hắn sẽ không đỡ được một kiếm kia. . . . . .”.

Cách nói này cực kì châm chọc, nhất thời Lâm Xuyên cũng không biết nói gì để đáp lại.

Phương Thanh đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay hắn, thở dài: “Hiện giờ sư huynh đã trở về, chức vị đàn chủ cho hắn cũng không sao, chỉ là. . . . . . kiếm ta đã truyền cho ngươi rồi, tuyệt không thể đưa cho hắn”.

Chỉ vì một câu nói này, khóe môi Lâm Xuyên cong lên một nụ cười nhàn nhạt. Hắn đang định nói “Cho hắn ta thì có sao”, lại bỗng nhiên nhớ ta một việc, hắn cau chặt mày, nói: “Không xong rồi, kiếm đã để lại phía sau núi. . . . . .” Hắn nói xong lập tức sốt ruột đứng dậy.

Hắn vừa động thì đầu Phương Thanh đã trượt xuống khỏi vai hắn, nàng vội kéo lấy vạt áo hắn, không chút sức lực nói: “Đừng nhúc nhích. . . . . .”

Lâm Xuyên đành phải bất động. Phương Thanh lại gối lên vai hắn, tay vẫn giữ vạt áo hắn như cũ, nhẹ giọng thở dài: “Tạm thời để kiếm ở đó . . . . . . Đừng đi đâu hết, ở lại đây với ta. . . . . .”.

Đáy lòng khẽ run lên, những đợt song lăn tăn xao động, sau một lúc bối rối, Lâm Xuyên mở miệng nói một cách bất đắc dĩ :”Cho dù là gạt người cũng phải làm cho ra bộ dạng bế quan chứ, ta ở đây sao được?”.

Giọng Phương Thanh tỏ vẻ nàng đang rất ai oán, “Không có chăn gối ta không ngủ được mà. . . . . .”.

“Thế ta là chăn hay là gối hả?! Muốn ngủ vậy thì về phòng mà ngủ!” Lâm Xuyên trách mắng.

“Bị hủy rồi á. . . . . . phòng của ta. . . . . .” Phương Thanh nhỏ giọng nói.

Nhớ lại căn phòng đã trở thành phế tích phía sau núi kia, Lâm Xuyên cũng cảm thấy đau lòng. Hằn vỗ vỗ lưng nàng, an ủi: “Hủy thì hủy, xây cái mới là được”.

“Lâm Xuyên, ta không thể ra tay với tiểu bối. . . . . .” Phương Thanh lại nói.

Lâm Xuyên nghe đến đó thì không thể kiềm chế ý cười của mình nữa, những việc vụn vặt đó hắn đã không muốn nhắc lại nữa. Hắn ngắt lời nàng, cười bảo: “Không phải buồn ngủ à? Sao còn nói nhiều vậy hử?”.

Phương Thanh nghe vậy, không tiếp tục nhiều lời nữa, cũng thả lỏng bàn tay nắm vạt áo của hắn ra, hơi hơi cuộn tròn mình lại. Sự ấm áp trong lòng hắn khiến cho nàng vô cùng an tâm, nàng không đau khổ chống đỡ nữa, mặc cho bản thân chìm vào giấc ngủ. . . . . .

Thấy hô hấp của nàng dần dần trở nên đều đều an ổn, Lâm Xuyên nhẹ nhàng ôm chặt lấy nàng thêm một chút, cũng nhắm mắt lại.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Xuyên tỉnh lại thì thấy ánh ban mai xuyên thấu qua đám mây tạo từ hơi nước, chiếu vào điện Thiên Tuyền thành cầu vồng thật đẹp, rất có cảm giác của sau cơn mưa trời lại sáng. Hắn đang mê say bầu không khí tuyệt đẹp này thì Phương Thanh ở trong lòng cũng giật giật, chầm chậm tỉnh dậy.

Hắn cúi đầu cười nhìn nàng, nói: “Thật hiếm khi không cần gọi cũng tự tỉnh dậy được ha”.

Phương Thanh mở to đôi mắt còn đang nhập nhèm buồn ngủ, còn chưa tỉnh lại hoàn toàn, mơ mơ hồ hồ đáp lại hắn: “Ừm”.

Lâm Xuyên cẩn thận đỡ nàng ngồi dậy, nói: “Ta còn có việc, nếu không đi sẽ bị muộn”.

Phương Thanh gật gù, vẫn mơ mơ màng màng như trước mà trả lời: “Ừm”. Nàng thấy hắn đứng dậu, lại nghĩ ra gì đó, giơ tay nắm lấy tay áo hắn: “Đói. . . . . .” .

Lâm Xuyên bất đắc dĩ cười bảo: “Biết rồi, lát nữa sẽ mang đồ ăn đến cho cô”.

Nghe xong lời này, Phương Thanh mới buông tay.

Lâm Xuyên đứng dậy, dặn dò nàng thêm vài câu nữa, đi đến cửa điện vẫn có chút lo lắng mà quay đầu lại nhìn. Quả không ngoài suy đoán của hắn, nàng đã sớm té sấp xuống mà ngủ trên mặt đất, ngủ đến không còn chút hình tượng nào, hắn đỡ trán lắc đầu, đành để tùy nàng vậy.

Ra đến ngoài điện, sư huynh sư tỷ hộ pháp ngoài cửa đầu tiên là kinh ngạc, sau đó thì bật cười. Hắn nhìn thấy vẻ mặt chế nhạo công khai của họ, lại nghĩ tới chuyện đêm qua mình bị ép vào điện Thiên Tuyền, nhất thời có chút xấu hổ lúng túng. Hắn cúi đầu, hành lễ qua loa rồi vội vội vàng vàng bỏ đi.

Còn chưa đi được vài bước đã có người gọi hắn lại.

“Lâm Xuyên sư huynh!!!”

Lâm Xuyên quay đầu lại, lên tiếng: “Trường Cần?”.

Trường Cần vẻ mặt đau khổ chạy vội tới, nắm chặt bả vai Lâm Xuyên rồi tỉ mỉ xem xét từ trên xuống dưới. “Sư huynh, huynh không sao chứ? Phương Thanh sư bá không đánh huynh chứ? Có phạt huynh quỳ không? Có bị nội thương không á?”.

Thấy hắn ồn ào om sòm như vậy, Lâm Xuyên vừa tức giận vừa buồn cười, nói: “Nói linh tinh gì đó, ta đương nhiên không sao”.

Vẻ mặt Trường Cần vẫn còn hơi áy náy, lại xem xét tỉ mỉ lại hồi lâu, xác nhận hắn thật sự không sao thì mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn nước mắt lưng tròng nhìn Lâm Xuyên: “Sư huynh à, hôm qua đúng là hù chết đệ mà! Thấy Phương Thanh sư bá bắt huynh đi, đệ lại không thể cứu huynh, cũng không biết tìm ai giúp đỡ, đệ ở ngoài điện đợi cả đêm cũng không thấy huynh đi ra, còn tưởng huynh bị Phương Thanh sư bá dùng mười tám loại khổ hình rồi. . . . . .” Trường Cần vừa nói vừa hít hít mũi một cách khoa trương, giọng nói còn nức nức nở nở.

Lâm Xuyên cực kì bất đắc dĩ, nói với hắn: “Cái gì mà mười tám loại khổ hình hả, bình thường đọc ít mấy loại sách linh tinh thôi”.

Trường Cần lau lau nước mắt, cẩn thận nhìn Lâm Xuyên, nói: “Sư huynh, khí sắc của huynh thật không tệ đó. Hừm, điện Thiên Tuyền quả là thánh địa để tu luyện á, mới có một đêm đã hiệu quả như vậy, hôm nay đệ cũng phải đến đó ở một đêm mới được”.

Lâm Xuyên lắc đầu thở dài, không để ý đến hắn nữa.

Thấy Lâm Xuyển chuẩn bị bước đi, Trường Cần vội gọi hắn, “Sư huynh, đợi đệ với”. Nói xong, hắn chạy qua một bên nhặt thứ gì đó ở dưới đất lên rồi lại quay người chạy theo Lâm Xuyên. Hắn hơi thở gấp, cầm vật trong tay lên nói, “Sư huynh, kiếm của huynh này. . . . . .”.

Vật ấy đương nhiên là Tinh lưu bảo kiếm, Lâm Xuyên vừa thấy thanh kiếm. ý cười lập tức tràn ngập trong mắt. Hắn đưa tay nhận lấy, buộc lại về trên lưng rồi cười nói: “Cảm ơn”.

Trường Cần thấy động tác của hắn thì nghi hoặc hỏi: “Sư huynh, thanh kiếm này. . . . . . huynh không cảm thấy là quá nặng sao?”.

“Nặng?” Lâm Xuyên cầm thanh kiếm lên, nghiêm túc lấy tay áng chừng trọng lượng, bảo kiếm này ngắn hơn bội kiếm hắn quen dùng mấy tấc, trọng lượng thì nhẹ hơn nhiều, hắn dùng cũng không thuận tay cho lắm, chữ “nặng” ở đâu ra vậy?

Thấy Lâm Xuyên cần trên tay thoải mái như vậy, Trường Cần tỏ vẻ đã hiểu ra, “Sư huynh quả nhiên là sư huynh á. Hôm qua đệ khiêng thanh kiếm này từ phía sau núi đến đây, thiếu chút nữa thì tắt thở, chậc, đệ quả là phải cần tu luyện thêm a. . . . . .”.

Lâm Xuyên nhìn Trường Cần một cách khó hiểu, bội kiếm của hắn trước đây chính là cùng một kiểu với các sư huynh đệ, nặng nhẹ dài ngắn đều là độc nhất vô nhị. Tinh lưu bảo kiếm hẳn phải là nhẹ hơn thanh kiếm kia mới đúng, sao Trường Cần lại nói nó nặng chứ? Nhìn dáng vẻ của đệ ấy cũng không giống là nói dối. . . . .

Lâm Xuyên nghĩ nghĩ, rút bảo kiếm ra khỏi vỏ, hắn giơ bảo kiếm lên, hướng mũi kiếm xuống rồi từ từ buông tay.

Trước điện Ngàn Tuyền đều là tảng đá rải ra làm đường, chỉ nghe một tiếng rất vang, thân kiếm chợt lóe ra ánh sáng, xuyên qua như xé gió nhưng khi rơi xuống đất lại không một tiếng động, nửa thân kiếm còn lại còn chưa chạm vào đất thì trên mặt đá, vết rạn nứt đã lan ra giống như tơ nhện.

Trường Cần đương nhiên là trợn mắt há hốc mồm, Lâm Xuyên cũng không kìm được giật mình hoảng sợ.

“Sư huynh. . . . . .” Trường Cần thật vất vả mới lấy lại được tinh thần, oán thán, “Phá hỏng đường sẽ phải đền đó. . . . . .”.

Lâm Xuyên hối hận không thôi, lại nghĩ tới phòng ở phía sau núi còn phải xây lại, thật là họa vô đơn chí mà. Hắn cẩn thận rút kiếm ra, tra vào vỏ, than vãn: “Gần đây môn phái có nhiệm vụ gì không?”.

Trường Cần nghe vậy thì đã tỉnh hẳn, nói: “À có! Ta vốn là đang đi tìm sư huynh để cùng đi mà, nhưng huynh lại bị phạt tư quá cho nên đệ cũng không nói đến. Hôm qua mới có tin nói Cực Thiên Phủ lại có động tĩnh, yêu vật liên tiếp tràn ra ở Mặc Lưu Sơn, chỉ e là điềm xấu, Thiên Thành trưởng lão đang triệu tập đệ tử để đối phó”.

“Cực Thiên Phủ. . . . . .” Lâm Xuyên đương nhiên biết môn phái này, ngược lại với Cửu Nhạc Tiên Minh, Cực Thiên Phủ chuyên tu ma đạo. Nghe đồn đệ tử của môn phái này ăn nội đan của ma vật, cả người tràn ngập sát khí hung bạo, là tà phái đừng đầu thiên hạ. Cửu Nhạc tiên gia tuy đã nhiều lần thảo phạt nhưng lại không thể diệt trừ tận gốc, sự lớn mạnh của môn phái này, khả kiến nhất ban*.

*khả kiến nhất ban (可见一斑): nhìn thấy một phần nhỏ của sự việc cũng có thể hiểu được toàn bộ sự việc

“Việc này rất nguy hiểm, tiền thưởng đương nhiên là không ít, sư huynh có hứng thú chứ?” Trường Cần hỏi.

Lâm Xuyên nhìn nhìn cái lỗ bị bảo kiếm đâm ra trên mặt đất, lại nghĩ đến cảnh đổ nát thê thảm phía sau núi, không chút do dự trả lời: “Có!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.