Nguyệt Lại Vân Sơ

Chương 4




Sự xuất hiện đột ngột của Thương Hàn, dẫn tới nhiều lời bàn tán xôn xao. Ước định giữa hắn cùng Phương Thanh, càng làm mọi người lo lắng thêm. Đại hội đấu kiếm vội vàng kết thúc, sau đó tất cả mọi người đều đặt hết sự chú ý lên trận tỷ thí ước định trên. Còn Phương Thanh y như lời cô nói, trở về môn phái, chuyên tâm bế quan.

Lâm Xuyên tuy lòng đầy nghi hoặc, nhưng dù sao cũng là chuyện của sư bối, hắn cũng không thể tùy ý hỏi thăm. Hắn đành phải mang theo cái tâm trạng này quay về căn nhà sau núi, sắp xếp công việc theo sự phân phó của Phương Thanh.

Hắn đi vào trong nhà, trong lòng càng phiền muộn hơn. Trong phòng, quần áo cô gấp gáp thay xong vẫn còn vứt tán loạn trên giường. Hắn cũng chẳng cần phí công mà tưởng tượng ra cái cảnh lúc đó, cô lười biếng không muốn rời giường ra sao, cô chậm chạp thay quần áo ra sao, cô kề cà lê từng bước ra khỏi nhà như thế nào…

Sự lười biếng đến khủng khiếp của cô, hắn đã nhìn quen từ lâu. Nhưng chuyện phát sinh ở Đại hội đấu kiếm lúc trước, đã phá vỡ tất cả nhận thức của hắn. Có thể trong nháy mắt mà kiềm chế được hắn cùng Thương Hàn, thân pháp mạnh mẽ linh hoạt bao nhiêu, ra chiêu nhạy bén như thế nào. Có lẽ, những lời đồn về cô đều là sự thật. Cô thực sự là kỳ tài tu tiên có thiên phú dị bẩm, là một hãn tướng gan dạ trừ ma vệ đạo, xứng đáng với tôn xưng “Dịch Thủy ngũ hiền”…Nếu đã như vậy, vì sao cô lại tỏ ra biếng nhác như thế?

Có phải là…đùa giỡn hắn không?

Hắn càng nghĩ càng bực bội, không thể khống chế được suy nghĩ của bản thân. Hắn hít sâu một hơi, ngồi xuống mép giường, bắt đầu thu dọn đống quần áo vứt bừa bộn của cô. Đến lúc gập xong quần áo, hắn lại dọn dẹp quanh phòng, rồi lấy khóa cửa, cẩn thận đóng cửa phòng lại.

Hắn vừa khóa cửa xong, chợt cảm nhận thấy phía sau có người. Hắn xoay người, khi nhìn rõ đối phương thì không khỏi ngạc nhiên.

Đứng ở đằng sau hắn, chính là hai đồng tử theo sau Thương Hàn, thoạt nhìn đều không quá mười tuổi. Mặc quần áo cùng màu, đầu búi hai chỏm, bộ dạng hết sức khờ khạo đáng yêu. Lâm Xuyên không biết vì sao chúng đến, nhưng theo lễ nghi, hắn vẫn ôm quyền, hỏi: “Hai vị đến có việc gì?”

Hai đồng tử nhìn nhau, mím môi cười, trong đó có một người tiến lên, ôm quyền trả lời: “Ta là Tùng Yên, hắn là Thúy Đào. Lúc trước chúng ta đã gặp qua ở Đại hội đấu kiếm.”

“Ừ.” Lâm Xuyên gật đầu, “Hai vị là đệ tử của sư bá Thương Hàn. Chẳng hay sư bá có gì phân phó?”

Nghe lời này của hắn, Thúy Đào khinh miệt cười, nói: “Sư phụ ta sao phải tìm loại tiểu bối như ngươi.”

Lâm Xuyên nghe vậy, lòng bất mãn, những vẫn nhịn xuống. Hắn nén giận, vẫn hòa nhã nói: “Đã không có gì muốn phân phó, vậy ta xin cáo từ.”

“Chậm đã.” Tùng Yên tiến lên vài bước, ngạo nghễ nói: “Ngươi là đồ nhi của Phương Thanh sư thúc phải không?”

“Đúng.” Lâm Xuyên đáp qua quýt.

“Sư phụ thường nói, toàn bộ môn phái Dịch Thủy, chỉ có Phương Thanh sư thúc là đối thủ của người…” Tùng Yên còn chưa nói xong, Thúy Đào đã tiếp lời, “Ta không cho là đúng. Với kiếm thuật của sư phụ, không có mấy người địch nổi…”

Lâm Xuyên đã kiệt quệ hết tính kiên nhẫn, ngắt lời nói: “Ta còn có việc, nếu hai vị không còn việc gì khác, ta không thể phụng bồi thêm.”

Tùng Yên cùng Đào Thúy chặn đường hắn, đồng thanh nói: “Ngươi là chân truyền của Phương Thanh sư thúc, ta muốn lãnh giáo mấy chiêu, để xem lời đồn đại có thật hay không.”

Hai người bọn họ nói xong, hoàn toàn không để cho Lâm Xuyên có cơ hội trả lời, liền xuất binh khí ra, một trái một phải đánh theo thế gọng kìm.

Lâm Xuyên cả kinh, lùi ngay mấy bước, nhún người nhảy lên nóc nhà. Hắn áp chế cơn giận, mở miệng nói: “Quy định của phái Dịch Thủy, đệ tử trong phái không được tư đấu với nhau. Khuyên hai người vẫn nên dừng tay lại thì hơn!”

“Không tới phiên ngươi dạy chúng ta!” Tùng Yên cũng nhún người nhảy lên nóc nhà, rút kiếm chém thẳng vào người Lâm Xuyên.

Lâm Xuyên nghiêng người tránh thoát, thong thả vươn tay ra, bắt lấy cổ tay của Tùng Yên, lạnh lùng nói: “Thật chẳng ra sao, công phu bậy bạ, thật sự là do sư bá Thương Hàn truyền dạy sao!”

Thúy Đào đứng ở dưới nghe thấy câu đó, không nén được giận dữ. Hắn vung kiếm, thét một lệnh: “Phiên Giang.”

Tiếng quát vừa dứt, kiếm khí như con sóng lớn, cuồn cuộn lao về phía căn nhà nhỏ. Nhìn thấy cơn sóng mạnh mẽ sắp ập tới, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Xuyên túm lấy Tùng Yên, phi thân tránh khỏi cơn hiểm nguy.

Hai người vừa chạm đất, Lầm Xuyên còn chưa kịp đứng vững, Tùng Yên đã giãy ra khỏi sự kiềm chế của hắn, xoay tay vung kiếm, chém thẳng vào cánh tay phải của hắn.

Lâm Xuyên không kịp né tránh, bị một kiếm cắt vào máu thịt, hắn vội tung một chưởng đánh bật Tùng Yên ra, để ngăn thanh kiếm làm tổn thương đến xương cốt. Hắn không nhìn vết thương của mình, mà lại đưa mắt nhìn căn nhà nhỏ vừa phải chịu một đòn kia. Cảnh vật trước mắt khiến cho đầu óc hắn nháy mắt trở nên trống rỗng.

Một đòn “Phiên Giang” kia đã đánh nát vụn căn nhà nhỏ. Trên mặt đất chỉ còn vài viên ngói tàn, còn tất cả đồ dùng trong nhà đều bị phá hủy hoàn toàn.

Trong lòng chợt bùng lên từng cơn lửa giận, thiêu đốt ngực hắn. Sự kiềm chế cuối cùng, rốt cuộc cũng bị lửa giận đốt cháy. Hắn nhìn hai đứa trẻ trên mặt vẫn còn sự kiêu căng sau khi đắc thủ được một đòn kia, nói: “Vừa rồi nói muốn xin chỉ giáo, vậy hai vị chắc cũng muốn giác ngộ cảm giác bị thương và chết chứ?”

Tùng Yên cùng Thúy Đào bỗng cảm thấy một luồng lệ khí, sát niệm dữ dội, khiến tâm hai người sinh sợ hãi, không tự chủ mà lui lại vài bước…



Lại nói về Phương Thanh sau khi quay về môn phái, liền tới điện Thiên Tuyền bế quan. Phần lớn các điện và lầu các được xây dựng trên nước, và điện Thiên Tuyền thì lại là nơi quy tụ nghìn dòng suối nước nóng, bởi vậy mới lấy tên như thế. Mà nơi này có nhiều nguồn suối như vậy là vì linh khí dồi dào, cho nên mới trở thành nơi tụ hội của các nguồn suối. Do đó, người của Dịch Thủy vẫn luôn dùng điện Thiên Tuyền làm nơi để bế quan.

Đối với trận tỷ thí diễn ra vào một tháng sau, Vân Ẩn thượng nhân cũng rất để tâm, dặn dò toàn bộ môn phái không được phép quấy rầy Phương Thanh bế quan, rồi còn phái thêm bốn đệ tử trầm ổn, thay phiên nhau canh gác.

Khi Phương Thanh đi vào điện Thiên Tuyền, trong lòng bỗng thấy vô cùng hoài niệm. Trong điện Thiên Tuyền, bốn bức tường là bốn thác nước, quy tụ thành một cái hồ. Hơi nước dày đặc như khói lượn lờ. Cô thi triển Thủy Lăng Ba (chạy trên nước), đi tới đại điện ở giữa hồ, ngẩng đầu lên. Hơi nước ngưng tụ thành mây mù, bồng bềnh ở trên đầu. Chợt có vài giọt nước rơi xuống, gõ lên âm thanh thanh thúy như ngọc.

Còn nhớ năm xưa tu luyện, cô thường cùng bạn đồng môn luận bàn kiếm thuật ở đây. Kiếm cuốn theo nước, ướt đẫm xiêm y. Hồi tưởng lại cảnh năm đó, giờ nghĩ đến, lại thấy thật ấm áp ngọt ngào.

Cô nhìn chăm chú rồi cười, sau đó chậm rãi thu hồi lại suy nghĩ của mình. Bình ổn hơi thở tập trung tư tưởng, ngồi xuống xếp bằng. Hơi nước bốc lên, thấm vào quần áo, mang theo cảm giác man mát. Cô ngồi một lát, chợt thấy buồn ngủ…

Cô mở mắt, hồi phục tinh thần, một lát sau, mới vận công lần thứ hai. Nhưng cô cứ vừa nhắm mắt là ý nghĩ lười biếng lại vùng lên. Cô đành phải trợn to mắt để hồi phục tinh thần. Cứ lặp lại vài lần như thế, cô uể oải nằm xuống, nói với bản thân mình: “Hay cứ ngủ trước đã…”

Cái câu này quá chuẩn với ý niệm trong đầu cô, tâm liền rũ xuống. Cô thở dài nhẹ nhõm, an tâm để cho cơn buồn ngủ thống trị.

Nằm một lúc, chợt một tia lửa bùng lên, nó cháy sáng trong con ngươi tối om đang nhắm lại của cô. Vùng ngực, bỗng nóng rực, khiến cô thấy đau đớn. Cô mở to mắt bật dậy, cau mày nói: “Lâm Xuyên…”

Cơn buồn ngũ vừa nãy đã bị quét sạch, cô đứng dậy, bước nhanh ra khỏi đại điện.

Khi cửa điện bị đẩy ra, đệ tử hộ pháp canh ngoài cửa hoảng sợ vô cùng, không biết đã xảy ra biến cố gì. Phương Thanh không giải thích, nhún người bay đi, hướng về phía sau núi.

Từ xa xa trông thấy, trong cánh rừng phía sau núi, từng đợt kiếm quang lóe lên giao tranh với nhau, công lực bắn ra tán loạn xung quanh. Làm rung chuyển cây cối, chim muông đều chấn động sợ hãi. Phương Thanh càng sốt ruột thêm, lồng ngực cũng nóng bỏng theo, cô phi thân lao vào rừng. Đến khi nhìn thấy Lâm Xuyên, ngực cô thắt lại, tim đập loạn nhịp.

Lúc này, toàn thân hắn loang lổ vết máu, tóc mai tán loạn, rũ xuống thấp thoáng che đi vùng trán âm trầm tàn khốc, khiến người ta không khỏi hoảng sợ. Trước mặt hắn là hai đứa trẻ không đến mười tuổi, chúng đều bị thương, không còn sức đứng dậy.

Hai đứa trẻ vừa nhìn thấy cô, trong mắt chúng đầy rẫy sự kinh hoàng, khóc lóc nói: “Sư thúc cứu mạng!”

Lúc này Phương Thanh mới phục hồi tinh thần, đưa mắt nhìn Lâm Xuyên.

Lâm Xuyên trông thấy cô, sát khí giảm xuống hơn nửa, thậm chí còn hơi khẩn trương. Hắn đưa tay lau đi vết máu trên mặt, thấp giọng nói: “Không phải người đang bế quan sao?”

Phương Thanh chưa kịp trả lời thì một bóng đen bay đến. Cô bỗng cảm thấy một luồng sức mạnh tràn đầy ý chí chiến đấu như sấm như sét phóng đến. Cô không suy nghĩ nhiều, nhảy ra chắn trước người Lâm Xuyên, xuất chưởng chống lại bóng đen kia.

Bóng đen kia ngừng lại, nghiêng thân tránh thoát, vững vàng đáp xuống cách đó không xa.

Phương Thanh cau mày, nói với bóng đen kia: “Sư huynh, xin bình tĩnh.”

Bóng đen kia chính là Thương Hàn. Hai đứa trẻ kia thấy hắn, khóc càng dữ dội hơn. Hai đứa nghẹn ngào, đứt quãng kể lại sự việc đầy vẻ oan khuất.

Thương Hàn phất tay, ra hiệu bảo hai đứa không cần nói nữa. Hắn lạnh lùng đưa mắt nhìn Phương Thanh, hỏi: “Sư muội, định như thế nào đây?”

Phương Thanh nghe vậy, quay đầu nói: “Lâm Xuyên, quỳ xuống!”

Lâm Xuyên nghe thấy thế, vừa giận vừa ngạc nhiên nhìn cô, nói: “Chỉ nghe từ một phía, sao lại bắt ta phải quỳ?”

Phương Thanh xoay người lại, nhìn thẳng vào mặt hắn, trầm giọng nói lại một lần nữa: “Quỳ xuống.”

Hai chữ này, khiến lòng Lâm Xuyên đau nhói. Hắn ngạc nhiên nhìn cô, không tin được những gì mà mình vừa nghe thấy.

Phương Thanh hơi nhíu mày, giọng nói bỗng lạnh lùng nghiêm nghị, nói: “Ta bảo ngươi quỳ xuống.”

Câu nói vô tình như vậy, đã đập vỡ tia hy vọng cuối cùng của Lâm Xuyên. Hắn cắn răng, cúi đầu quỳ xuống.

Phương Thanh thấy hắn nghe theo mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn thoáng qua vẻ mặt của Thương Hàn, rồi nói với Lâm Xuyên: “Còn không nhận lỗi với sư bá.”

Nghe câu đó, Lâm Xuyên ngẩng đầu lên, hờ hững nhìn cô.

Nhìn thấy ánh mắt đó của hắn, Phương Thanh ngẩn ra, ngạc nhiên vô cùng.

Chỉ là nói có mấy câu thôi, nhưng vành mắt hắn đã hồng lên, những oan ức không cam lòng, hóa thành tầng nước mông lung trong mắt. Hắn không phục những vẫn không nói lời nào. Tựa hồ như mở mồm giải thích một câu, là vũ nhục bản thân hắn.

Phương Thanh hơi hoảng hốt, không biết phải làm sao cho đúng. Đúng lúc này, cô phát hiện ra vết thương đang chảy máu đầm đìa trên cánh tay hắn, cùng thanh kiếm Tinh Lưu chưa từng rút khỏi vỏ…

Thương Hàn đứng bên thấy hai người đều trầm mặc, mở miệng nói: “Sư muội, theo quy định của Dịch Thủy, đệ tử không được phép tư đấu. Nếu muội không đành lòng trừng phạt hắn, ta sẽ giúp muội cống hiến sức lực.”

Phương Thanh nghe vậy, đưa lưng về phía Thương Hàn đáp: “Là ta không biết cách dạy bảo đồ đệ, không phiền sư huynh.” Cô nói xong lại quay qua Lâm Xuyên nói tiếp: “Đến Tịnh Đàm tự ngẫm lỗi đi.”

Lâm Xuyên nghe vậy. hờ hững đứng dậy, cất bước đi thật nhanh khỏi đây.

Thương Hàn thấy thế, nói: “Được lắm, thật không có phép tắc gì hết.”

Phương Thanh nhìn Lâm Xuyên rời đi, lòng đang chán nản vô cùng, vừa nghe thấy lời Thương Hàn nói, cô xoay người lại, mở miệng nói: “Sư huynh, nếu các đệ tử không được phép tư đấu, vậy hai đồ đệ của huynh định xử trí như thế nào? Có cần Phương Thanh giúp đỡ không?”

Thương Hàn nghe xong, thần sắc lạnh đi. Nhưng không chờ hắn đáp, Phương Thanh đã ôm quyền cúi đầu, nói: “Phương Thanh còn phải bế quan, xin cáo từ trước.”

Phương Thanh nói xong, không để ý đến ba thầy trò kia, dứt khoát rời đi.

Lòng cô đang rối loạn, ra khỏi rừng cũng không muốn về phái, chỉ lững thững mà đi. Bất tri bất giác đi tới căn nhà nhỏ trước kia. Vừa nhìn cô đã bị cảnh tượng trước mắt khiến cho kinh hãi.

Căn nhà ấm cúng sạch sẽ ngày xưa đã không còn tồn tại, nay chỉ còn là một đống phế tích. Chân tướng, hiển hiện rõ ràng…

Tác giả nói lên suy nghĩ của mình: Hắc hắc…

Đừng thấy Mộc (chỉ lâm Xuyên)…

Truyện này thật sự là 1×1 đó…

Nam xứng hoàn toàn muốn cạnh tranh với Mộc à…

Đại sư huynh cùng tiểu sư muội gì gì đó vân vân, tình cảm từ hai mươi mấy năm trước hoàn toàn rạn nứt à…Chà chà…

Tâm trạng thực sự của sư phụ Phương Thanh là:

Bề ngoài: = =

Nội tâm: ta OO XX hắn! Meo meo! Sư huynh giỏi lắm à! Dám phá nhà ta còn ngược đồ nhi của ta! Thật là TM muốn đạp lên mặt!

Khụ khụ…

Dũng cảm nhận lỗi mới là sư phụ tốt à~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.