Nguyệt Hiên

Chương 12: Thiên Linh




Mười ngày kể từ sau khi Toàn Phong tỉnh lại, những vết thương trên người và nội thương đã hồi phục hơn một nửa. Quân triều đình đã rút hết, Vọng Nguyệt trại chính thức rã tan nên cuộc sống của những người dân quanh vùng cũng bình yên trở lại. Bình yên ở chỗ giao thương và tính mạng của mọi người hoàn toàn không còn bị đe dọa bởi thứ gì nhưng lòng người thì xáo trộn. Người ta ngày nào cũng bàn tán xôn xao về lần thảo phạt của đức vua dành cho Vọng Nguyệt trại.

Còn họ bàn về cái gì thì ôi thôi đủ thứ chuyện trên đời, thêm có bớt có, người nói như chính mình nhìn thấy. Người thì phỏng đoán này nọ…

Trưa hôm đó lão tam đến tìm gặp Toàn Phong và nói với chàng rằng, nhạc phụ đại nhân của y đã bị triều đình tước bỏ mũ quan, về làm thứ dân. Lão muốn đưa gia quyến đến gia nhập vào Nguyệt Hiên trại.

Toàn Phong trầm ngâm hồi lâu mới đáp:

- Những người hầu hay bà con xa đều không nhận, ta chỉ nhận nhạc phụ của đệ. Còn nữa nơi này không nên để nhiều người biết, trên đường về, đệ nhất định phải phục mê họ.

Lão tam gật đầu. Y vừa rời khỏi phòng của Toàn Phong thì lão nhị bước vào.

- Lão tam vừa nói gì?

Toàn Phong nói:

- Phan huyện lệnh bị cách chức vì có quan hệ với chúng ta.

Lão nhị nhếch môi cười mỉa.

- Lão tự làm tự chịu, trước khi tổ chức chiêu phu hội nên biết người đến có thể có đạo tặc, lục lâm.

- Lão muốn đến ở cùng với chúng ta.

- Cởi áo ra, đệ thay thuốc cho huynh.

_o0o_

Đêm. Toàn Phong đang mơ màng trong giấc ngủ chợt nghe thấy tiếng kêu u uẩn:

- Cứu ta với. Cứu ta với.

Một bóng dáng mờ nhạt hiện ra trước mắt chàng, ngày một rõ dần, là Tuyết Nguyệt. Toàn thân nàng đầy máu, nàng mông lung gọi:

- Cứu ta.

Toàn Phong mấp máy môi gọi:

- Tuyết Nguyệt.

Toàn Phong mở bừng mắt, bật ngồi dậy, vừa thở gấp chàng nghe bờ ngực mình đau buốt. Tuyết Nguyệt… đã nửa tháng rồi kể từ ngày đó, nàng chợt hiện về trong mơ để gọi chàng. Nàng kêu cứu, vì sao thế?

Toàn Phong bần thần ngồi một lúc, nghiêng mắt nhìn qua cửa sổ, ánh trăng đã lên cao nên không nhìn được chỉ có không gian sáng rực ánh sáng của trăng đêm. Toàn Phong thẫn thờ nghĩ ngợi một lúc rồi tự trấn an mình vì thương thế chưa khỏi, lại suy nghĩ nhiều nên khi ngủ mới mơ như vậy. Chàng thở hắt ra một tiếng, ngã người nằm xuống. Chỉ một lúc sau lại chìm vào giấc ngủ.

- Cứu ta… cứu ta với…

Tiếng khóc thút thít. Toàn Phong lại nhìn thấy Tuyết Nguyệt đứng cách chàng một quãng trong phòng. Y phục tả tơi, nhưng không còn những vết máu ghê rợn như giấc mơ ban nãy. Nàng run rẫy gọi:

- Cứu ta…

Toàn Phong ngồi bật dậy, kinh nghi lập lại:

- Cứu?

Tuyết Nguyệt gật đầu:

- Phải, làm ơn cứu ta.

- Cứu nàng… sao ta phải cứu nàng? Chẳng phải nàng đã chết rồi sao? Sao ta còn có thể trông thấy nàng?

- Phải, ta đã chết rồi. Và đây chỉ là một giấc mơ, ta vào giấc mơ của ngươi. Hãy cứu ta…

Toàn Phong hơi ngẩn người ra:

- Đây chỉ là mơ? Nàng muốn ta cứu nàng?

Tuyết Nguyệt nhè nhẹ gật đầu:

- Đúng vậy.

- Nhưng…

- Chắc ngươi chưa biết, sau khi ta chết, bị người ta lấy đầu để luyện Thiên Linh thuật.

Toàn Phong sững người:

- Luyện Thiên Linh thuật?

- Đúng vậy, hãy cứu ta.

Toàn Phong biết thứ gọi là luyện Thiên Linh là gì, là một phương pháp tu luyện pháp thuật vô cùng tàn nhẫn, dùng đầu người chết để luyện. Một câu thần chú và một chậu nước trong, không cần biết là ngày hay đêm cứ niệm chú quyết và phẩy nước lên chiếc đầu người sẽ khống chế được linh hồn người đó, buộc linh hồn đó làm việc cho mình.

Nhưng đặc biệt người chết có thể chọn để lấy đầu và luyện phải là trai, gái còn trinh nguyên. Đối với nữ nhi còn trinh khi luyện được gọi là Thiên Linh Cái. Đối với hồn nam còn trinh, chưa quan hệ với bất kỳ cô gái nào, được gọi là Thiên Linh Đực. Ngoài ra phương pháp này còn có thể luyện đối với tử thi nhi (thai nhi chết) và động vật. Dùng thai nhi để luyện gọi là Quỷ Nhi, còn đối với động vật gọi chung là Thiên Linh Thú. Nhưng bình thời hắc thuật này đều bị người dân gọi chung bằng cái tên dễ nhớ nhất là Thiên Linh Cái.

Đó là phương pháp luyện thuật phi nhân tính nên từ lâu bị ngăn cấm nhưng vẫn còn người biết cách tu luyện. Khi linh hồn bị pháp sư lấy đầu để luyện, họ sẽ bị khống chế ký một khế ước, đến khi nào vị pháp sư chủ nhân đó chết và đầu thai chuyển kiếp họ mới có thể đầu thai. Nhưng những người luyện pháp thuật ấy thường dùng vào những việc tà ác, tội lỗi chất chồng, khi thác đi không hề được đầu thai nên khi người chủ đó vào Diêm Cung thọ phạt, Thiên Linh lưu lạc nhân gian, quấy nhiễu loài người, vô pháp vô thiên. Đến khi Thiên Địa phẫn nộ, lệnh cho Thiên Lôi đánh chết, Thiên Linh tiêu biến, vĩnh viễn thoát khỏi luân hồi.

Dù trong giấc mơ, Toàn Phong nghe thấy hai từ Thiên Linh cũng phải chấn động toàn thân, vội hỏi:

- Người đó hiện giờ ở đâu?

Thân hình Tuyết Nguyệt phiêu diêu như mây khói bước ra khỏi cửa. Toàn Phong cũng bước theo, nàng đi trước chàng đi sau. Toàn Phong nhận ra căn phòng nàng đưa chàng đến là đâu. Cánh cửa không ai chạm vào vẫn tự động mở ra. Nàng chỉ tay vào chiếc bình gốm, âm thanh phiêu phưởng, tựa như có tựa như không:

- Xoay chiếc bình sang trái ngươi sẽ vào được bên trong.

Nàng biến mất vào không gian, Toàn Phong choàng tỉnh giấc bật người ngồi dậy. Chàng thở gấp mấy hơi nghe bờ ngực lại đau buốt khiến chàng phải đưa tay nắm chặt. Phải một lúc sau cơn đau mới dịu lại. Dù đã tỉnh dậy, Toàn Phong vẫn mơ hồ nghe tiếng gọi: "Cứu ta… cứu ta với…"

Không tin mộng mị nhưng Toàn Phong vẫn đứng lên đi nhanh ra cửa và đến trước căn phòng nàng dẫn chàng đến khi nãy. Chàng đưa tay gõ cửa, sau đó đập mạnh nhưng vẫn không có tiếng trả lời. Nếu có người ngủ bên trong hẳn phải thức dậy nhưng hiện căn phòng vẫn im lìm như thế, vậy người đâu? Ở trong mật thất ư? Toàn Phong đạp cửa lao vào phòng.

Trong phòng tuy không có ánh đèn nhưng ánh trăng phản chiếu từ bên ngoài vào đủ để chàng thấy rõ bình gốm khi nãy nàng chỉ cho chàng. Toàn Phong đưa tay xoay, ngay bên cạnh chàng mặt đất chợt hở ra một vuông rộng để lộ một lối đi sâu xuống bên dưới. Toàn Phong bước đến cạnh chiếc bàn lấy ngọn nến khêu lên rồi bước xuống địa đạo.

Địa đạo là mười mấy bậc thang làm từ ván gỗ, khi đặt chân đến bậc thang cuối cùng Toàn Phong thấy một cánh cửa bằng gỗ dày, ghé mắt vào khe cửa có thể nhìn thấy ánh sáng từ bên trong chiếu thẳng ra. Toàn Phong đẩy cửa bước vào, chàng hơi ngẩn người khi nhìn thấy nơi mình bước vào là một không gian hoàn toàn khác lạ. Khoan hãy nói đến con người mà hãy nói đến cảnh trí, căn phòng chính là một hang đá tự nhiên nằm ngay bên dưới căn phòng khi nãy, mặt đá sần sùi và còn vương chút đất chưa được phủi sạch sau khi bị đào bới chuyển đi nơi khác. Cửa thạch thất cao mà hẹp chiều ngang, còn phía sâu bên trong lại rộng chiều ngang nhưng lại thấp dần xuống.

Nơi góc sâu nhất của căn phòng là chiếc bàn hương án. Trên đó có đủ thứ vật dụng cho việc hành pháp thuật, nhang, đèn, nước, hình nộm cỏ, kiếm gỗ,… và có cả sọ người, một chiếc sọ trắng phiếu dưới ánh nến lung linh. Vừa bước vào Toàn Phong lập tức khựng người vì cảnh tượng và hương vị của tử thi thối và tanh nồng xộc vào mũi.

Người trong căn phòng quay lại, thản nhiên nhìn chàng. Toàn Phong thổi ngọn nến trên tay bước đến bên cạnh chiếc bàn hương án. Khi đến gần, chàng nhìn thấy một thứ khác mà từ khi bước vào thứ đó bị thân hình của chủ nhân căn phòng che khuất từ nãy đến giờ. Một trụ gỗ màu đen cắm sâu xuống tảng đá bên dưới khiến cho nó đứng thẳng, trên đỉnh của nó là một chiếc đầu người vẫn còn tóc, mái tóc của chiếc đầu suôn dài rũ rượi. Chút da thịt của gương mặt người chết đã lâu ngày đó sình trương lên, trắng nhởn và bốc mùi hôi thối đến muốn nôn mửa.

Toàn Phong nhìn chiếc đầu rồi quay nhanh sang người bên cạnh. Chàng lạnh lùng hỏi:

- Lão nhị, những việc này ngươi cũng làm được hay sao? Ngươi có còn lương tâm nữa hay không?

Toàn Phong biết với cách bố trí này chính là cách thức để luyện thuật Thiên Linh. Chàng cảm thấy căm phẫn, nét mặt ánh mắt lộ rõ nét tức giận. Nhưng lão nhị đứng trước ánh nhìn của chàng vẫn thản nhiên như không:

- Vốn dĩ đệ không muốn làm như vậy, nhưng nàng ta muốn đệ làm như vậy.

Toàn Phong trừng mắt tựa hồ không tin, đang muốn buông lời phẫn nộ nhưng lão nhị lại nhanh miệng tiếp luôn:

- Nàng nói nàng không muốn xa lão đại, muốn vĩnh viễn được ở bên lão đại. Nàng biết đệ có thể giúp được đã đến nhờ đệ… nên…

- Ngươi dùng nàng để làm bùa phép.

- Không.

- Ngươi còn chối, đây chẳng phải thuật Thiên Linh luôn luôn bị người đời nguyền rủa hay sao?

- Đúng vậy.

Lão nhị chính miệng thừa nhận, ánh mắt Toàn Phong nhìn y như muốn phóng ra lửa để thiêu đốt y. Lão nhị vẫn bình thản nhìn trả. Toàn Phong chầm chầm nhìn lão nhị một lúc cố nén cơn giận, chàng biết chàng không thể đuổi con người này, chàng biết đại sự của chàng không thể thiếu y, ít nhất ngay lúc này chàng nghĩ vậy. Cuối cùng Toàn Phong lạnh giọng ra lệnh:

- Nhưng việc làm này ta không thể chấp nhận được. Ngươi lập tức dừng ngay lại cho ta, đem đầu nàng chôn cùng thân thể.

Lão nhị gật đầu:

- Được, nhưng trước hết…

Toàn Phong chưa biết chuyện gì xảy ra thì cánh tay lão nhị bất thần hất lên, nói chính xác hơn là cánh tay đang buông thỏng của y nhanh như cắt vươn ra đánh tạt ngang cánh tay Toàn Phong. Vì khoảng cách quá gần, Toàn Phong đang bị thương với lại chàng không nghĩ lão nhị sẽ ra tay như vậy, trong lúc lòng đang phẫn nộ tâm tư giảm đi sự phòng bị linh mẫn vốn có. Với hành động bất thần đó của lão nhị, Toàn Phong tuy lùi nhanh ra để tránh, cánh tay vẫn bị một vết thương do thanh đoản kiếm giấu trong tay lão nhị khứa một vết nhỏ. Máu từ vết thương thuận thế rơi ra bắn thẳng vào chiếc đầu đang được đặt nằm trên thân trụ màu đen.

Toàn Phong không hiểu chuyện, thấy sau hành động vừa rồi lão nhị không làm gì nữa thì trong lòng dấy vô vàn cảm giác, phẫn nộ, thắc mắc lẫn e dè. Chàng đang có chút lo ngại lão nhị là người của phe đối nghịch nào đó muốn thừa cơ chàng thất thế mà hạ thủ. Nhưng dường như không phải…

Toàn Phong kinh nghi bất định bật thốt:

- Ngươi…

Chàng chỉ nói được bấy nhiêu không biết phải nói thêm gì. Lão nhị ra tay xong liền ném thanh đoản kiếm nhuốm máu lên bàn quay lại Toàn Phong nói:

- Đệ làm tay huynh bị thương rồi, hãy để đệ cầm máu cho.

Toàn Phong cau mày:

- Ngươi làm vậy là có ý gì?

Lão nhị bình thản đáp:

- Những gì huynh thấy chính là hình thức của thuật luyện Thiên Linh cơ bản, nhưng khi nãy đệ có nói đệ chỉ làm theo ý nàng, cho nàng được mãi mãi bên huynh, vì nàng yêu huynh nên đệ cần chút máu của huynh tưới lên tóc của nàng.

Toàn Phong nhìn y không biết phải nói gì trong lúc này. Cũng lúc ấy căn thạch thất bằng đá như có gió, ngọn nến trên bàn lao chao như sắp tắt, gió làm cả y phục của hai người và tóc của ba cái đầu lất phất bay. Toàn Phong vô thức liếc nhìn ra cửa, cánh cửa đóng im lìm, gian phòng lại kín như bưng, vậy gió ở đâu ra? Toàn Phong quay nhìn nhanh sang lão nhị. Khi cao thủ sắp sửa ra tay cũng có thể dùng nội công để tạo nên gió như thế để áp bức tinh thần đối thủ, nhưng lão nhị lại không hề tỏ vẻ sắp ra tay. Y đang nhìn vào chiếc đầu đang được đặt trên trụ gỗ màu đen, thứ đó chính là vũ khí của y, được y yêu mến gọi bằng "trượng"!

Gió mỗi lúc chừng như một mạnh hơn, ngọn nến tắt phụt. Gian thạch thất đang lung linh bỗng tối sầm lại. Khi đang có ánh sáng nhưng ánh sáng lại vụt tắt thì người ta cảm thấy mình như một người mù, giơ tay không thấy bàn tay. Phải rất lâu mới có thể nhìn mọi vật một cách lờ mờ. Tuy nhiên lúc này điều đó không quan trọng, Toàn Phong gia tâm lắng nghe động tĩnh sẵn sàng đối phó địch nhân nếu có người bất ngờ tập kích.

Không gian phẳng lặng như tờ, chàng nghe rõ tiếng thở của lão nhị đang đứng cách mình một quãng. Y không di động nên tiếng thở đều đều cứ phát ra từ nơi ấy, Toàn Phong cũng không di động. Nhưng…

Một đốm lửa rất nhỏ từ phía chiếc bàn hương án di chuyển, nó lượn lờ theo những đường cong bất định. Toàn Phong nhìn thấy rõ đốm lửa đó đang cháy trên đầu một ngón tay người, đúng hơn là đính trên móng tay của một bàn tay người. Móng tay người đó rất dài, vì ánh lửa quá nhỏ Toàn Phong không thể thấy rõ bàn tay đó của ai, nhưng chàng chắc chắn bàn tay đó không phải của lão nhị, vì y không để móng. Vậy người đó là ai, đến từ khi nào sao chàng không hay biết, không hề phát ra tiếng động?

Và rồi đốm lửa chạm vào tim nến, ánh nến lập tức bùng lên. Toàn Phong ngẩn người, chung quanh cảnh vật không khác gì khi nãy, lão nhị vẫn đứng nhìn vào chiếc đầu lâu nằm trên thân trượng. Như thế không phải y đốt đèn. Bàn tay thon thả với những móng dài ban nãy khi ngọn nến cháy bùng lên cũng chẳng thấy đâu nữa. Toàn Phong biết thế gian này tồn tại một linh thể gọi là hồn phách, người người đều sợ thứ đó vì nó hay làm những trò khiến cho người ta kinh hãi vì quá ngụy dị. Chàng tuy không sợ nhưng lúc này lại nghe sống lưng mình gờn gợn.

Một cơn gió mạnh khác thốc lên, ngọn nến lại phụt tắt. Sau đó một lúc lại có tia lửa mong manh lượn lờ, nó đính trên móng tay dài của ai đó. Lượn đôi vòng nó chạm vào tim nến, ánh nến bùng lên. Sau đó lại là gió…

Ngọn nến "được" đốt lên lần thứ ba bởi "ai đó" Toàn Phong cảm thấy hai bàn tay mình bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, sống lưng không ngừng gợn lên từng đợt, cảm giác rất ư kỳ lạ. Chàng đưa mắt nhìn lão nhị rồi lại nhìn về phía ngọn nến tắt mấy lần lại được bàn tay vô hình đốt lên mấy lần. Lão nhị hiểu ý, ngước mắt nhìn Toàn Phong cười nói:

- Ba hồn bảy vía của nàng đã về đủ rồi.

- Hả?

Toàn Phong không hiểu lắm ý nghĩa tiềm ẩn trong câu nói của lão nhị nên phen nữa ngẩn người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.