Nguyện Vì Người

Chương 83




Hai hài tử được bế đến trước mặt Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu, Hoàng Thượng, Hoàng hậu nhìn hai hoàng tôn trắng trắng mũm mĩm, thích cũng không biết phải nhìn đứa nào, ý cười cũng bớt vài phần uy nghiêm, hơn rất nhiều từ ái.

"Hai hài tử này bộ dáng thật giống nhau, có điều đôi mắt Tiêu Hàn giống con, đôi mắt Tiêu Cẩn lại giống Nhất Bác hơn." Hoàng hậu bế Tiêu Cẩn, trêu đùa hài tử.

Hai hài tử vốn đã ngủ, nhưng sau khi được bế đến chính sảnh liền tỉnh lại, cũng không khóc nháo, chỉ là đảo đôi mắt ngập nước, phát ra một vài thanh âm người khác nghe không hiểu. Có lẽ là đang "nói" cao hứng, thỉnh thoảng lộ ra chút ý cười, nhìn vô cùng đáng yêu.

Tiêu Cảnh nhìn Phụ hoàng cùng mẫu hậu mỗi người bế một đứa, bộ dáng yêu thích không buông tay, mình cũng không chen tay được, chỉ còn biết chờ một lát, lấy ra hai khối ngọc bội đã chuẩn bị trước giao cho Tiêu Chiến, cười nói: "Đây là quà gặp mặt cho các chất tử, mong rằng đệ không chê."

Tiêu Chiến nhận ngọc bội, cười nói: "Nhị ca nói gì vậy, thứ huynh tặng hiển nhiên là tốt nhất, sao lại ghét được. Đa tạ Nhị ca." Tiêu Chiến mơn trớn trên thân hai khối ngọc, cảm giác ôn nhuận, là Dương Chi ngọc thượng đẳng. Hoa văn là tì hưu, ý nghĩa cũng tốt.

Bỏ hai khối ngọc bội lần lượt vào hai cái hà bao nhỏ, sau đó nhét vào trong chăn của hài tử, xem như bùa bình an cho hai bé con.


Hoàng Thượng, Hoàng hậu đang bế đến cao hứng, Trác Hồ chạy vào, nói: "Vương gia, Dịch Vương gia cùng Sùng Vương gia đến."

"Mau mời vào." Tiêu Chiến nói. Ngày hôm qua bọn họ trở về muộn, không ngờ hôm nay sớm như vậy đã tới.

Tiêu Hoàng cùng Tiêu Thanh đến, tất nhiên không thể thiếu Mộ Thần cùng Tiểu Ảnh. Bốn người thỉnh an tân niên Hoàng thượng, Hoàng hậu đã bái năm.

Hoàng Thượng cười nói: "Các con đến sớm. Hôm nay trẫm cùng Hoàng nương các con vội vã đến xem hài tử, chỉ chuẩn bị quà cho hài tử, tiền mừng tuổi của các con chờ tiến cung bổ sung sau vậy."

Mọi người cùng cười, cũng không ai có khả năng đi đòi Hoàng Thượng phải tặng tiền mừng tuổi.

Hoàng Thượng ngẩng đầu nhìn Tiểu Ảnh, mỉm cười nói: "Ý trẫm Hoàng Nhi đã nói với ngươi chưa?"

"Rồi ạ, thảo dân đa tạ Hoàng Thượng thành toàn." Tiểu Ảnh quỳ xuống đất khấu tạ. Tối hôm qua trở về hắn vốn vẫn đang ngạc nhiên vì hài tử ra đời, có chút hưng phấn mà mất ngủ, không ngờ, Tiêu Thanh lại nói cho hắn một tin tức càng kinh hỉ. Khiến hắn cả đêm không ngủ được nữa, trời sắp sáng mới nhắm mắt lại ngủ một canh giờ.

"Đứng lên đi. Đợi thành hôn, ngươi phải sửa miệng. Lễ tiết trong cung năm sau sẽ có thị nhân giáo dẫn đến Lân Vương phủ dạy ngươi, ngươi cần phải dốc sức học." Hoàng Thượng nhìn nhìn Tiểu Ảnh, lại nhìn nhìn Tiêu Thanh, cảm thấy hai người ở cùng nhau rất xứng.

"Vâng, thảo dân định cẩn thận học tập." Tiểu Ảnh mỉm cười nói.

Tâm tư Hoàng hậu lại tinh tế hơn so với Hoàng Thượng, nhìn Tiêu Thanh cùng Tiểu Ảnh đứng chung một chỗ, hỏi: "Hai con sáng sớm nay cùng ra ngoài?"

Tiêu Thanh hơi hơi sửng sốt, lập tức phản ứng, cười nói: "Ngày hôm qua các chất nhi sinh ra, Tiểu Ảnh hưng phấn ngủ không được. Con hôm nay thức dậy sớm, liền sang đây dẫn hắn đi ăn điểm tâm. Lại đến phủ Tam ca, muốn cùng Tam ca đến đây xem hài tử."

Hoàng Thượng, Hoàng hậu vẫn nghĩ Tiểu Ảnh ở tại Lân Vương phủ, lời nói dối này vẫn phải tiếp tục. Dù sao bọn họ cũng còn chưa thành thân, cho dù có ý chỉ của Hoàng Thượng, nhưng nếu để Hoàng Thượng, Hoàng hậu biết Tiểu Ảnh đã vào ở Sùng Vương phủ, không khỏi sẽ cảm thấy hắn không kiềm chế, ấn tượng cũng sẽ tổn hao nhiều.

"Ừ, con cẩn thận." Hoàng hậu cười nói. Tiểu Ảnh cũng được, Vương Nhất Bác cũng được, tuy rằng bởi vì hai tiểu tử kia sinh ra mà thành trưởng bối, nhưng về đến cùng vẫn chỉ là tiểu hài tử. Cho nên đối với sự xuất hiện của sinh mệnh nhỏ, hưng phấn ngủ không yên cũng đúng. Nhớ năm nàng sinh hạ Tiêu Hoàng, muội muội của nàng cũng là một đêm không ngủ, an vị ở tiểu bên giường nhỏ của hài tử cười đến cao hứng.

Nói xong Tiêu Thanh bên này, Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu tất nhiên cũng chú ý tới Tiêu Hoàng bên kia. Hoàng hậu nhìn nhìn người đứng ở phía sau TiêuHoàng, hỏi: "Là......Mộ Thần?"

Tuy rằng nàng cùng Mộ Thần chỉ gặp mặt một lần, nhưng bởi vì hắn rất giống Tràng quý nhân, cho nên Hoàng hậu vẫn có chút ấn tượng với hắn.

Tiêu Cảnh đứng ở bên cạnh thấy được mặt Mộ Thần không khỏi sửng sốt, tuy rằng hắn không có ấn tượng gì đối với mẫu phi của mình, nhưng đã xem qua không ít bức họa của mẫu phi. Người nam tử tên Mộ Thần này quá mức giống với mẫu phi, bất chợt khiến hắn có cảm giác quen thuộc.

"Vâng, thảo dân bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng hậu." Mộ Thần tiến lên một bước hành lễ. Nguyên hôm nay vốn là muốn đến thămVương Nhất Bác, cũng không ngờ Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu cư nhiên đã ở, nếu sớm biết thế, hắn chắc chắn sẽ không theo tới.

"Đứng lên đi." Hoàng Thượng miễn lễ, hỏi: "Hoàng Nhi cho ngươi theo tới?" Theo lý thuyết Mộ Thần là một nhạc công nho nhỏ không được đi cửa chính vào.

Mộ Thần xấu hổ không biết giải thích từ đâu, hắn cũng biết mình không đủ tư cách cùng những người này đứng ở trong chính khách.

Tiêu Chiến đứng một bên hợp thời đứng ra giải vây: "Phụ hoàng, Hoàng nương. Mộ Thần là Nhất Bác gọi tới. Trong khoảng thời gian Nhất Bác mang thai, Mộ Thần thường xuyên đến phủ cùng hắn giải buồn, hai người tán gẫu hợp ý, dĩ nhiên thành chi giao tâm đầu ý hợp. Nhất Bác hiện nay bình an sinh hài tử, tất nhiên phải mời hắn đến phủ chơi. Vừa lúc Tiểu Ảnh cùng Lục ca đi ra ngoài ăn điểm tâm, liền tiện đường đến mời tới."

Hoàng hậu gật gật đầu, nói với Mộ Thần: "Hài tử như ngươi thật sự hiếm có." Hiện tại Mộ Thần tuy rằng là nhạc công của Dịch Vương phủ, nhưng đã cởi bỏ nô tịch, Vương Nhất Bác tương giao cùng hắn cũng không có gì bất ổn.

"Là Lân Vương phi không ngại." Mộ Thần cung kính nói. Chuyện Tiểu Ảnh cùng Tiêu Thanh, Tiêu Hoàng tối hôm qua đã nói với hắn, hắn lúc ấy không thấy sao, nhưng hiện tại đứng ở đây, chỉ có hắn là người ngoài, có chút khổ sở.

Nhìn ra Mộ Thần một chút ý cười cũng vờ không được, Tiêu Hoàng ngoại trừ đau lòng, còn có chút áy náy. Hiện tại hai đệ đệ của mình ai cũng đều đã ở bên người trong lòng, mà hắn vẫn còn chưa cho Mộ Thần một danh phận.

Trong nháy mắt, Tiêu Hoàng rất muốn đứng ra, thỉnh Hoàng Thượng tứ hôn. Ngay tại lúc ý nghĩ vừa nóng lên, Tiêu Chiến đã nói: "Phụ hoàng, Hoàng nương, để Tiểu Ảnh cùng Mộ Thần đến chỗ Nhất Bác trước đã."


"Ừ. Nhanh đi, nhanh đi." Hoàng hậu gật gật đầu, cho hai người họ tùy ý.

Tiểu Ảnh cùng Mộ Thần hành lễ lui về sau đi ra ngoài. Hoàng Thượng đùa giỡn với tôn nhi, cũng không để ý nhiều. Chỉ có Hoàng hậu nhìn bóng dáng Mộ Thần, lại nhìn về phía Tiêu Hoàng vẫn mải dõi theo Mộ Thần rời đi, có chút đăm chiêu.

Tiêu Cảnh cũng nhìn theo Mộ Thần rời đi, trong lòng tràn đầy nghi vấn, chỉ là hiện tại không tiện hỏi.

Trong chính sảnh mỗi người mang một bầu tâm sự, còn trong phòng ngủ của Vương Nhất Bác có vẻ hòa hợp hơn rất nhiều. Tiểu thị dâng trà cùng điểm tâm, liền lui ra ngoài. Mộ Thần và Tiểu Ảnh cùng Vương Nhất Bác nói chuyện phiếm, phần lớn đều là về hài tử, cũng đưa ra lễ vật trước đó đã chuẩn bị. Đổi hoàn cảnh, buồn bực của Mộ Thần trước đó đã biến mất, tâm tình cũng vui vẻ hơn rất nhiều.

Vương đa đa bị Trương Bân Bân kéo đi, biết lời mình nói cùng Vương Nhất Bác đã bị Trương Bân Bân nghe được không sót một chữ, Vương đa đa đỏ mặt, Trương Bân Bân nắm tay hắn xuất môn, hắn cũng không phản đối.

Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu tuy rằng rất muốn ở Lân Vương phủ lâu hơn, nhưng hôm nay là mùng một, trong cung có rất nhiều chuyện chờ an bài, còn phải nhanh chóng chạy về. Mà hai bé con này cũng thật sự quá nhỏ, không thể theo bọn họ hồi cung, cho nên cho dù là Hoàng đế, cũng không thể không đợi hài tử lớn hơn một chút nữa.

Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu đang chuẩn bị rời đi, Trác Hồ lại vội vàng chạy vào, nói: "Vương gia, Thanh Nhất đại sư đến."

Mọi người đều sửng sốt, căn bản không đoán được Thanh Nhất đại sư sẽ đến, mà Thanh Nhất đại sư tuy rằng có nói với Tiêu Chiến chờ sau khi hài tử xuất thế sẽ tới phủ bái phỏng, nhưng không nghĩ rằng nhanh như vậy.

"Mau mời vào." Không đợi Tiêu Chiến mở miệng, Hoàng Thượng lập tức nói. Thanh Nhất đại sư bình thường không hỏi chuyện thế tục, ngay cả đoán tướng số, cũng chỉ tính cho người có duyên. Lần này tự thân đến, thật sự hiếm có.

"Vâng." Trác Hồ lập tức đáp lời chạy ra ngoài.

Không bao lâu, Thanh Nhất đại sư khoác áo cà sa đỏ thẫm không nhanh không chậm đi đến, thấy mọi người, sau khi hành tăng lễ, cười nói: "Lão nạp nghe nói hai vị tiểu thế tử đã ra đời, liền đến chúc phúc."

"Đại sư có thể đến, là phúc khí của hai hài tử." Hoàng Thượng cười nói, "Mời ngồi."
Thanh Nhất đại sư tạ ơn, ngồi vào ghế đầu bên trái, lại từ trong tay áo lấy ra hai viên phật châu làm thành vòng tay nhỏ, giao cho Tiêu Chiến, nói: " hai viên phật châu này lão nạp hai mươi năm trước bắt đầu cúng, cho hai vị thế tử là chỗ xứng với chúng. Cũng hi vọng giúp thế tử cả đời yên ổn."

"Đa tạ đại sư." Tiêu Chiến cung kính tiếp nhận hai vòng tay, cười nói: "Ta thật sự không đám động vào hai hài tử này, đợi lát nữa bế vào phòng, để Nhất Bác đeo."

"Rất tốt." Thanh Nhất đại sư mỉm cười gật gật đầu, lại nói: "Có thể để lão nạp nhìn thế tử một lần không?"

"Đương nhiên." Tiêu Chiến lập tức gật đầu, Thanh Mẫn cùng một tiểu thị khác bế hai hài tử đi qua.

Thanh Nhất đại sư đứng dậy, nhìn hai hài tử giữa lớp vải. Đôi mắt hai hài tử sáng ngời, mặt mày thanh tú, nhu thuận đáng yêu, thấy hắn liền lộ ra ý cười, hình như rất thích cảm giác từ bi ôn hoà hiền hậu trên người Thanh Nhất đại sư.

Thanh Nhất đại sư xoa xoa đầu nhỏ của hai hài tử, cười nói: "A di đà phật, hai hài tử này sẽ mang đến phúc khí cho Đại Nghiệp, cũng là phúc của Hoàng thất. Hoàng Thượng, Hoàng hậu có thể yên tâm. Phàm là người thành đại sự, nhất định là người có chủ ý của mình, hi vọng Lân Vương gia đừng áp đặt can thiệp, để các thế tử làm việc muốn làm, nhất định có thể đạt thành tựu."

"Đa tạ đại sư chỉ điểm." Tiêu Chiến tạ ơn. Sau khi sống lại, y bắt đầu tin tưởng lời Thanh Nhất đại sư, hiện giờ Thanh Nhất đại sư nói như vậy, y sẽ không can thiệp.

Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu ý cười cũng càng đậm, số mệnh hai hài tử này chẳng những được Thanh Nhất đại sư chỉ điểm, ngày sau cũng sẽ mang đến phúc khí cho Đại Nghiệp, điều này sao có thể không khiến bọn họ cao hứng? Nếu đổi thành đại sư nào khác nói như vậy, bọn họ có thể sẽ nửa tin nửa ngờ, nhưng lời Thanh Nhất đại sư nói họ luôn rất tin.


"Vương gia khách khí. Có thể gặp các thế tử, cũng là phúc khí của lão nạp." Thanh Nhất đại sư cười nói, lại nói với mọi người: "Thuận theo tự nhiên, không cần cưỡng ép, cũng có khả năng gặp được kết quả tốt bất ngờ."

"Vâng." Tiêu Chiến bọn họ đáp lời.

Tiêu Chiến không bắt buộc hài tử có thành tựu gì, chỉ cần bình an khỏe mạnh, hiếu thuận minh hiểu lý là tốt rồi.

Hoàng Thượng suy nghĩ thêm một lát, nói: "Nếu đại sư rảnh, mời vào cung thăm thú. Trẫm có một số việc muốn thỉnh giáo đại sư."

Thanh Nhất đại sư gật gật đầu.

Hoàng Thượng không ở lâu thêm nữa, khởi giá hồi cung. Thanh Nhất đại sư đi theo Hoàng Thượng ra phía ngoài, khi đi đến bên người Tiêu Hoàng, mỉm cười nói: "Duyên phận đã đến, nhưng không cần nóng lòng nhất thời."

Tiêu Hoàng sửng sốt, lập tức phản ứng hiểu ý lời Thanh Nhất đại sư nói, lập tức hành lễ, nói: "Đa tạ đại sư."

Thanh Nhất đại sư gật gật đầu, cười rời đi.

Hoàng Thượng đi trước không nghe được lời Thanh Nhất đại sư cùng Tiêu Hoàng nói, nhưng Hoàng hậu đi sau nghe được rõ ràng. Lập tức trong mắt thêm một phần trầm tư.

Hoàng Thượng, Hoàng hậu cất bước, Tiêu Cảnh quay đầu nhìn về phía Tiêu Hoàng, hỏi: "Mộ Thần kia là ai?"


Tiêu Hoàng biết chỉ cần dựa vào bộ dáng, căn bản không có khả năng không khiến Tiêu Cảnh chú ý, cũng không vòng vo, nói thẳng: "Hắn là nhạc công của phủ ta, cũng là người ta thích. Trước đây hắn có nhập cung một lần, nghe Hoàng nương nói, bộ dáng hắn rất giống mẫu phi của Nhị ca."

Tiêu Cảnh gật gật đầu, "Ta tuy rằng ấn tượng với mẫu phi chỉ dừng lại ở bức họa, nhưng hắn đúng là phi thường giống. Nếu hắn cũng có cái bớt của mẫu phi, ta thật sự sẽ tưởng mẫu phi chuyển thế."

Tiêu Hoàng trầm mặc một lát, mới nói: "Nhị ca, theo huynh khả năng hai người hoàn toàn không có quan hệ gì, bộ dáng lại tương tự lớn cỡ nào? Hơn nữa trên người Mộ Thần thật sự có bớt, chỉ là không ở trên mặt mà thôi......"

Tay Tiêu Cảnh run lên, nước trà đổ hết vào người, cũng may hắn đúng lúc đặt chén trà lại trên bàn, mới không bị bể, "Ý của đệ là......"

Tiêu Hoàng lắc đầu, "Ta cùng lão Lục đã điều tra, nhưng không thu hoạch được gì, cho nên ta cũng không biết......"

Tiêu Cảnh hơi hơi nhăn mày, lúc hắn thấy Mộ Thần liền không hiểu sao cảm thấy thân thiết, không chỉ có là bởi vì bộ dáng, còn có một loại cảm giác ngay cả hắn cũng không miêu tả được......

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, thành bí ẩn trong lòng mọi người. Có lẽ Mộ Thần biết đáp án này, hoặc là hắn cũng căn bản cũng không rõ......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.