Nguyện Ước Song Song (Phần 1) - Nơi Bắt Đầu Mối Thù Hận

Chương 51: Crystal Palace _ Cung Điện Pha Lê




Người bước vào là Prince, hôm nay cô vận một bộ đầm màu xanh nhạt. Thứ đó làm tôn lên vẻ đẹp của cô. Thế nhưng điều đó không quan trọng, mà là tại sao cô lại mặc bộ đồ đó vào lúc này.

- Ta có thể tiếp tục làm vua không? Đất nước này là nhân tộc. Ta càng nhìn càng không phải là con người. Hơn nữa, ta chưa sẵn sàng cho việc gánh vác trọng trách của cả đất nước này. Con người ta thật sự rất lo.

Prince mỉm cười, trong bất cứ lúc nào, nụ cười của người con gái này lúc nào cũng đẹp. Từ khí chất, từ giọng nói. Nói thẳng ra, nếu cô không xinh đẹp, không hát hay. Mozart cũng sẽ đồng ý rằng cô xứng đáng làm một người quan trọng của ngài ấy.

- Đối với chúng thần, người đã làm vua từ lâu lắm rồi. Chỉ là, bây giờ người không nhận ra. Không chỉ việc đó, mà chúng thần đánh giá ngài qua hành động của ngài. Trước dân chúng, trước chúng thần, trước kẻ địch. Chính sách ngài làm, lời ngài nói. Dân chúng không yêu ngài, chúng thần vẫn vậy. Họ không hiểu và chính ngài cũng không hiểu rõ đất nước này.

Bằng một chất giọng dịu dàng, quý cô Lorelei mỉm cười. Giống như người mẹ, sự trưởng thành của Prince là cực kỳ quý giá. Thế nhưng, một điều rõ ràng, câu nói của cô làm khơi dậy tính tò mò của Mozart.Sự tò mò nơi chính con người cậu.

- Họ không hiểu và chính ngài cũng không hiểu rõ đất nước này.

Đối với Mozart, cậu khẳng định điều đó là đúng. Cậu không thể hiểu được. Đến người con gái cậu yêu quý ở ngay trước mắt cậu còn không nhận ra. Hiểu bản thân còn chưa rõ. Nhưng khi suy nghĩ của cậu chưa hình thành. Nhưng những câu nói tiếp theo của Prince đã phản bác hoàn toàn thứ suy nghĩ ấy.

- Ngài đã sai hoàn toàn. Ngài làm mọi việc vì trong suy nghĩ của ngài vì ngài yêu đất nước này, hay chỉ đơn giản ngài muốn giúp nữ hoàng. Có đúng không? Kể cả cuộc chiến ấy chỉ là để bảo vệ. Ngài muốn một mình gánh chịu, một mình bảo vệ đất nước này sao?

Đất nước này không cần bảo vệ. Đó là suy nghĩ mà Mozart đọc được từ những lời nói của Prince. Và đó cũng là sự thật phũ phàng rằng cho dù cố gắng, sự thật vẫn khó lung lay. Niềm tin cậu có sợ rằng phần nhiều là do người đân tin tưởng vào nữ vương hơn là tin vào một kẻ ất ơ như cậu.

- Đất nước này không cần sự bảo vệ, dân chúng không yêu quý ngài, không yêu ngài. Không phải là ngài yêu đất nước này. Hoàn toàn không...

Đó là sự thật. Thế nhưng sâu thẳm trong ánh mắt của cậu lại muốn nghe phần tiếp theo của câu nói từ cô.Cậu biết rằng nó không phải là tất cả. Chính vì...

...

Trong ánh mắt của cô không hề có ý định súc phạm cậu. Ánh mắt cô tin tưởng cậu.

- Ngài đã sai lầm. Không phải ngài yêu đất nước này, yêu cô ấy mà là một tình yêu lớn hơn. Đất nước này yêu ngài. Sau tất cả, sau cố gắng của ngài, đất nước đã tự thừa nhận vị vua của chính nó. Thần là một con người và giọng hát ấy khiến thần đồng cảm với chính thế giới này.

Ngón tay khẽ chạm lên vòm trời, mỏng manh cứ như sắp vỡ cứ như cô ấy sắp biến mất, sắp tan biến. Nhưng cuối cùng, cậu nhận thấy khung cảnh xung quanh rực rỡ sắc màu. Nước mắt lặng lẽ rơi, chúng đồng cảm với cậu, chúng hoàn toàn như vậy. Thanh âm cuộc sống, thanh âm của sự yên bình không biến mất khỏi thế giới này. Chỉ là nó trốn mà thôi.Màu đỏ, màu vàng và xanh. Sự giận giữ, nỗi cô đơn và niềm hy vọng.

(

Lắng nghe thanh âm

Tựa như vì tinh tú

Tựa như những đóa hoa

Và tựa như...

... Một giấc mộng phù du

Gửi đến hy vọng

Rực rỡ trên bầu trời

Phúc lành nơi mặt đất

)

Crystal Palace ( Cung Điện Pha Lê)

Đây chính là ma pháp của cô ấy, không gì cả. Chỉ đơn giản vậy thôi, ma pháp cũng không chỉ để giết người. Và đúng như cô ấy nói, đất nước này đã tự chọn chủ nhân.

- Bị ghét bởi chính mình được yêu. Nó có thể xảy ra không?

Prince khẽ thì thào lẩm nhẩm trong gió những lời bâng khuơ. Mozart lúc này cậu đang thưởng thức thanh âm kỳ lạ được gọi là thế giới này. Cậu hoàn toàn nhập tâm nên có lẽ những lời nói này chắc chỉ như gió thoảng mây trôi mà thôi.

Có thể do cậu nghĩ quá thôi, từ trong ý thức cậu khôi phục dần sự tỉnh táo. Với nụ cười thoáng trên khuôn mặt gan góc của mình. Ánh mắt cậu trở nên vô cùng khó đoán. Nếu đã như vậy, nếu như đất nước như vậy, cậu chỉ còn cách tiến lên mà thôi.

- Cảm ơn cô, tôi hiểu rồi. Tôi biết công việc tiếp theo r.

- Nhưng trước tiên phải xử chúng.

- Chúng? _ Prince nghiêng đầu thắc mắc

- Quân lính đánh thuê Ziell _ Ánh mắt Mozart phát lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.