Trong rừng rậm u ám với từng hàng cây to lớn chọc trời, trên mặt đất lại phủ kín lá vàng đã khô héo, đôi khi có thể nhìn thấy một bóng đen xẹt qua nơi sâu hút của đám lá cây dày đặc, toát lên vẻ nguy hiểm.
Ngay lúc này, trên một mảnh đất trống trong rừng, Chu Nguyên đang hạ thấp người, toàn thân hắn trở nên căng cứng, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía một bóng râm, nơi đó một con nguyên thú màu ngân giác mới sinh không được lâu đang dùng đôi mắt lạnh như băng theo dõi hắn.
Loài này chính là nguyên thú nhất phẩm, ngân giác thú.
Grao!
Con ngân giác thú đang hạ thấp thân thể đột nhiên mạnh mẽ lao bắn ra khỏi chỗ ẩn núp, tựa như một bóng đen mang theo mùi tanh nồng nặc hướng về phía Chu Nguyên mà nhào tới.
- Long bộ!
Tốc độ của ngân giác thú rất nhanh khiến Chu Nguyên không dám lơ là, bước chân bước nghiêng qua một bên, thân hình hắn trở nên mờ ảo dần.
Xuy!
Móng vuốt sắc bén của ngân giác thú xẹt qua da mặt Chu Nguyên một chút.
Hắn nắm chặt năm ngón tay lạI, vận chuyển luồng nguyên khí đang quấn quanh nắm đấm, ngay lập tức hung hăng đánh một đấm vào phía trên hông của ngân giác thú nọ.
Ầm!
Con ngân giác này chỉ kịp kêu rên một tiếng rồi thân thể to lớn rơi mạnh xuống mặt đất tạo thành một cái hố thật lớn, nhưng mà lúc thân thể nó rơi xuống thì cái đuôi tựa như roi sắt vung tới đánh vào cánh tay Chu Nguyên một cái.
Quét Chu Nguyên văng ra xa, mà hắn phải đạp hơn mười bước chân mới có thể dừng lại ổn định thân thể.
Hắn mặc kệ cảm giác đau xót trên cánh tay lại tung thêm một đấm về phía nguyên thú kia, lúc này nguyên khí trong cơ thể hắn bắt đầu khởi động theo kinh mạch mà ào ào dồn về bàn tay hắn.
- Long bi thủ, toái sơn!-
Ngay khi thanh âm trầm thấp vừa vang lên thì âm thanh xé gió xuất hiện, dường như có âm thanh bạo liệt xen lẫn.
Ầm!
Con ngân giác thú kia chưa kịp đứng dậy đã phải hứng thêm một đấm hung mãnh của Chu Nguyên, mà đấm này lại còn vỗ lên trên đầu nó khiến hộp sọ rắn chắc trong nháy mắt vỡ vụn ra, lúc này thì thân hình to lớn ngã xuống đất làm bụi bay tứ tung.
Sau khi dùng một đấm giết chết ngân giác thú, Chu Nguyên thở phào nhẹ nhõm một hơi, thân thể luôn căng cứng cũng thả lỏng một chút.
Xuy!
Nhưng mà khi hắn vừa thả lỏng cơ thể thì một bóng đen từ sau bóng râm của đại thụ phía sau lưng hắn mạnh mẽ bắn tới, nó há miệng lộ ra răng nanh sắc bén lóe sáng muốn cắn vào cổ họng Chu Nguyên.
- Võ hình thái!
Hắn khẽ quát một tiếng.
Ánh sáng trong tay Chu Nguyên bắt đầu dao động bỗng chốc hiện ra một cây bút loang lổ màu đen chỉ dài hơn một trượng, mà phần lông tơ trắng như tuyết ở ngòi bút bắt đầu khép sát vào nhau giống như mũi tên sắc bén mang theo nguyên khí, chỉ nghe một tiếng ba thì ngòi bút trong tay hắn lao đi như xé gió đâm xuyên qua cái miệng to như chậu máu đang há ra của bóng đen kia, dính chặt trên cành cây.
Mà lúc này tay Chu Nguyên nắm lấy thân thiên nguyên bút ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một con hắc xà to lớn bị đính chặt trên cành cây, máu tươi đang cuồn cuộn chảy xuống.
Con này là ám ảnh xà, nó cũng là nguyên thú nhất phẩm.
- Hừ muốn ăn ta à? Chu Nguyên khẽ cười nhìn xác rắn, ban đầu khi mới tới thì hắn đã chịu không ít khổ cực, nếu không phải thần hồn của hắn đã bước vào hư cảnh, làm cảm giác của hắn trở nên nhạy cảm hơn thì chỉ sợ lần đầu gặp phải thứ đồ chơi thế này đã bị nó nuốt chửng từ lâu.
Chu Nguyên thu hồi bút thiên nguyên, biến nó về văn hình thái rồi cắm ở bên hông hắn, sau đó hắn mới cúi người khiêng xác ngân giác thú và xác rắn lên rồi chậm rãi đi ra khỏi khu rừng rậm.
Từ bìa rừng đi thêm khoảng mười phút thì sẽ xuất hiện một dòng suối nhỏ. Mà lúc này ở trên bờ bên kia con suối, Yểu Yêu đang ngồi trên một tảng đả thả chân trần xuống nước suối lạnh buốt, nhàn nhã nghịch nước. Trong khi Thôn Thôn lại bơi qua bơi lại trong nước đuổi theo đàn cá đang bơi.
Yêu Yêu nghe thấy âm thanh sau lưng thì xoay đầu nhìn thoáng qua, nói: - Lần này cũng tạm được, tối thiểu ngươi không có bị thương nha.-
Chu Nguyên vừa vứt hai cái xác nguyên thú xuống đất thì nghe Yêu Yêu nói như thế, hắn cảm thấy có chút xấu hổ. Dù sao hôm nay đã là ngày thứ năm hắn ở Hắc Lâm sơn rồi nhưng bản thân hắn chỉ miễn cưỡng thích ứng với việc chém giết nguyên thú.
Nhớ đến ngày đầu tiên khi tiến vào rồi đi ra, toàn thân hắn đầy thương tích, tên ngực có một vết cào sâu đến thấy xương, khi đó Chu Nguyên mới hiểu được sự khác nhau giữa luận bàn với chiến đấu sinh tử.
Mà những con nguyên thú đều trải qua chiến đấu tích lũy không ít kinh nghiệm sinh tồn, mỗi con đều tàn nhẫn xảo trá, nếu hắn nghĩ rằng bọn thú này giống như heo dê được con người nuôi nhốt, tùy ý chém giết thì chỉ sợ rằng hắn không thể thoát ra khỏi dãy núi này rồi.
Cũng nhờ có thời gian này liên tục chém giết tuy rằng tràn đầy nguy hiểm nhưng cũng làm Chu Nguyên thay đổi không ít.
Chu Nguyên trong quá khứ là một người có chút khí chất của người trí thức, tạo cho đối phương cảm thấy hắn giống như thư sinh yếu đuối.
Nhưng mà đến hiện tại, thời điểm lâm trận, bản thân Chu Nguyên cũng có một chút hơi thở sắc bén khác hẳn quá khứ.
- Mau thu thập một chút máu nguyên thú đi, ngươi chỉ cần lấy máu đầu tim là được, bên trong máu này có rất nhiều sát khí.- Yêu Yêu vừa nói vừa ném ra hai bình ngọc cho hắn.
Chu Nguyên lập tức đón lấy, khẽ gật đầu rồi theo thói quen mà dùng dao nhỏ cắt da thịt hai con nguyên thú ra, lấy máu đầu tim cho vào bình ngọc.
- Bây giờ ngươi mới giết được mười lăm con nguyên thú mà thôi, còn thiếu mười một con nữa.- Cô vươn người đứng dậy, dùng chân trần dẫm lên trên mặt đá, bàn chân trắng nõn làm mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt.
Nghe cô nói như thế, Chu Nguyên cũng gật đầu theo, - Tam thập lục thú khai mạch văn- căn bản là dùng máu của ba mươi sáu con nguyên thú nhất phẩm không giống nhau mà tạo thạnh, cho nên việc này cũng tốn thời gian một chút, có điều Chu Nguyên không gấp bởi vì hắn sẽ ở lại chỗ này một khoảng thời gian để tôi luyện bản thân.
Ngay lúc này, hắn đã có thể cảm giác được, mỗi ngày trôi qua hắn càng mạnh mẽ hơn trước, biến hóa này không chỉ nói về thực lực mà còn ám chỉ sự thay đổi tâm lý của hắn. Trong lòng hắn có chút tự tin so với thời điểm vài ngày trước khi một mình tiến vào Hắc Lâm Sơn, sức mạnh của hắn hiện bây giờ có thể giành được phần thắng.
Trong lúc Chu Nguyên ở dãy Hắc Lâm sơn săn giết đám nguyên thú thì thời gian này trong thành Đại Chu đã xảy ra một việc khiến nhiều người chú ý nhất, đó là Tề vương phủ bị trộm, nghe đồn thì Tề vương phủ tổn thất rất lớn, cả phủ đều lục soát mất lần, sau đó còn lục soát khắp thành tìm kiếm tên trộm, vô cùng ầm ĩ.
Dù sao cũng là chuyện của Tề vương phủ cho nên mọi người chỉ tò mò một lát, trong lòng có chút hả hê rồi không thèm để ý nữa.
Lộc cộc lộc cộc!
Qua ngày thứ hai sau khi Tề vương phủ bị trộm thì Tề quản gia cùa Tề vương phủ, Tề Lăng lại mang một đội nhân mã ra khỏi thành đi đến Hắc Lâm Sơn, nói rằng đã phát hiện tung tích của tên trộm.
Hiện tại ngay chân núi Hắc Lâm Sơn, Tề Lăng đứng yên một chỗ chắp tay lại, cặp mắt hãm sâu giống như mắt của chim ưng nhìn chằm chằm vào dãy núi.
- Tề gia, đã cho người đi vào Hắc Lâm Sơn, hơn nữa hướng đi là vị trí của mục tiêu.- Sau lưng lão có một người nhỏ giọng báo cáo lại.
Tề Lăng khẽ gật đầu, nói: - Cho người chuẩn bị lục soát dãy núi này, ồn ào một chút, chúng ta đi theo hướng cảu Lục Thiết Sơn.
- Dạ!- Người sau lưng lão nhỏ giọng đáp lời, sau đó hắn vừa vung tay lên thì có mười mấy bóng đen lập tức lao về phía dãy núi.
Sau nửa ngày.
Lúc này ở một dãy núi khác, Lục Thiết Sơn đang ngồi xếp bằng trước một cây đại thụ chợt mở mắt, ánh mắt sắc bén của hắn nhìn chằm chằm vào một phía ở rừng rậm, giọng nói lạnh lùng vang lên: - Ai?!
Mà sau lưng hắn cũng xuất hiện vài người nắm chặt chuôi kiếm treo bên hông, bắt đầu vận chuyển nguyên khí trong cơ thể.
- Ha ha, Lục huynh không cần khẩn trương, là ta.- Trong rừng rậm vừa phát ra tiếng cười thì Tề Lăng cũng dẫn theo người của lão đi ra.
- Tề Lăng?- Lục Thiết Sơn hơi ngạc nhiên nhíu mày nói: - Ngươi tới nơi này để làm gì?
- Chẳng qua vương phủ bị trộm mà kẻ trộm lại chạy vào Hắc Lâm Sơn trốn nên ta dẫn người đuổi theo hắn.- Tề Lăng tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.
Chân mày Lục Thiết Sơn giãn ra một chút, hai hôm nay hắn cũng có nghe thấy chuyện của Tề vương phủ, đừng nhỉn hắn có vẻ ngoài to lớn như gấu nhưng tâm tư hắn rất cẩn thận, nếu không hắn cũng không thể làm thống lĩnh cấm quân. Vì thế tuy bề ngoài hắn thả lỏng cảnh giác nhưng vẫn xoay đầu về phía cấm quân sau lưng hắn truyền lệnh: - Hai người đi bảo vệ điện hạ.
Hai gã cấm quân sau lưng hắn vừa nghe mệnh lệnh thì lập tức đáp lời rồi lặng lẽ lùi bước.
Nhìn thấy cảnh này, Tề Lăng híp mắt cười với Lục Thiết Sơn có điều tay lại đặt sau lưng khẽ vung một cái, cho nên cũng có thêm bóng đen âm thầm lui xuống.
Thời điểm này ở khe suối, Yêu Yêu vẫn ngồi trên mặt đá, cô cong đôi chân dài, tay lại ôm lấy Thôn Thôn, mái tóc đen xõa ra. Phía sau lưng lại có một cây cổ bách, lá cây vàng từ từ rơi xuống mắt đất. Tất cả điều này tạo nên một hình ảnh đẹp như tranh vẽ.
Grao!
Nghe âm thanh này vang lên thì Thôn Thôn đang lười biếng nằm trong ngực Yêu Yêu chợt mở mắt, nhìn về bóng tối cách bọn họ không xa, trong cổ họng bắt đầu phát ra âm thanh gầm gừ.
Chân mày cô nhíu lại rồi ngẩng đầu lên nhìn về hướng kia.
- Hắc hắc, ta không ngờ trong núi sâu này lại có thể gặp được tiểu mỹ nhân cực phẩm như thế này.- Thanh âm chứa đầy lệ khí từ trong bóng tối vang lên cùng lúc đó có hai người chậm rãi bước ra hướng về phía cô.
Vóc dáng hai người này đều là lưng hùm vai gấu, mà trên mặt tên cầm đầu còn xẽ hình xăm, trong mắt lộ vẻ hung ác. Có điều ánh mắt hắn lúc này lại lộ vẻ sôi trào giống như nham thạch nóng chảy nhìn về phía bóng dáng xinh đẹp đang ngồi trên mặt đá, cảm giác giống như muốn một ngụm nuốt chửng.
- La Thống, ngươi mau đi đối phó với mục tiêu, vị trí hắn cách chỗ này không xa.- Người có khuôn mặt mang hình xăm hướng về kẻ bên cạnh, tay chỉ về phía rừng rậm cách đó không xa, nói.
Tuy gã đang nói chuyện với đồng bọn nhưng ánh mắt lại nhìn chăm chú vào Yêu Yêu không dời đi chút nào.
- Tên nhóc kia chắc đã mở được bốn mạch rồi, với thực lực đã mở sáu mạch của ngươi thì cò thể thoải mái giái quyết hắn.
Gã tên La Thống nghe xong lời này, dù trong lòng gã có chút không muốn nhưng bản thân không dám cãi lời mà tên xăm hình. Dù sao thực lực tên này cũng đã tiến vào dưỡng khí cảnh.
- Lão đại, mặt hàng cực phẩm như thế này, ngài nhớ chừa ta một phần, cả đời ta trước giờ chưa hề gặp qua nữ nhân nào xinh đẹp như thế.- La Thống liếm liếm môi nói.
- Ha ha, ngươi yên tâm, ta nhất định chờ ngươi trở về, có điều ngươi phải hành động nhanh một chút.- Trong mắt gã mang hình xăm bắt đầu nổi lên ý dâm, cười nói.
- Vâng.- Sau khi nghe tên cầm đầu nói vậy, La Thống hài lòng gật đầu rồi nhanh chóng lao vào trong mảnh rừng rậm.
Mà tên còn lại khi thấy La Thống đã rời đi thì lập tức nhìn chỗ Yêu Yêu đang ngồi không nhúc nhích chút nào, gã híp mắt cười. Gã mơ tưởng dùng thủ đoạn kì quái với gương mặt xinh đẹp khiến người khác hít thở không thông kia, cho đến khi gã cảm giác được trong cơ thể có lửa nóng đang thiêu đốt gã.
- Tiểu mỹ nhân, mau đến chơi với ông đây, ta sẽ yêu thương ngươi thật tốt.- Gã hình xăm không hề cảm thấy được nguyên khí dao động trên người Yêu Yêu cho nên không hề kiêng kị gì hết mà dùng ánh mắt không hề kiêng nể ngắm nhìn thân thể mềm mại của cô, híp mắt cười nói.
Mà lúc này Yêu Yêu thản nhiên liếc hắn một cái, trong đôi mắt sáng lại không hề có chút dao động nào, lộ vẻ bình tĩnh vô cùng làm cho gã hình xăm giật mình, trong lòng gã cũng cảm thấy có gì đó không phù hợp.
- Thôn Thôn.
Trong lúc gã chưa kịp có động tác gì, cặp môi đỏ mọng của Yêu Yêu chợt hé mở, phát ra âm thanh thanh thúy dễ nghe nhưng bên trong lại lạnh như băng.
Con ngươi gã hình xăm chợt co rụt lại, sắc mặt vô cùng kinh hãi, bởi vì gã nhìn thấy khi Yêu Yêu vừa phát ra âm thanh thì thú cưng đang nằm trong ngực cô bắt đầu biến hóa, thân hình nhỏ bé của Thôn Thôn trở nên to lớn, lớp lông trên người giảm bớt dần để lộ ra lân giáp màu đỏ, mà đôi mắt cúa nó lúc này cũng trở nên đỏ ngầu chừa đầy khí thế hung ác, miệng thú khẽ hé ra lộ ra chút sắc đen, giống như có thể nuốt chửng mọi thứ.
Trong chớp mắt, từ một con thú nhỏ đáng yêu đã biến thành một mãnh thú thần bí mang theo khí thế hung ác ngập trời, từ cơ thể nó chậm rãi tỏa ra một cảm giác áp bức đến dọa người.