Nguyên Tố Thao Khống Sư

Chương 22: Quy tắc của chiến đội, tiêu thụ nội bộ




Sau khi trở về thị trấn, Tần Nhược đi theo sau đám Trái Tim Giết Chóc, thấp tha thấp thỏm dòm vào nơi giám định, tựa như sợ người khác sẽ nhảy ra kêu to ‘Chính là thằng này hôm qua giám định ra một món đồ vàng cực phẩm’ vậy. Mãi đến khi xác định ra không ai để ý đến mình, hắn mới lặng lẽ thở phào một hơi. Có vẻ như bộ dạng của mình và món đồ vàng đó hẳn không khiến người khác chú ý rồi.

Khi bước đến quầy, Tần Nhược chỉ thấy Trái Tim Giết Chóc đã đặt hết thảy trang bị hôm nay thu hoạch được ở trước mặt ông lão NPC rồi, tất cả là 6 món tím, 14 món lam, đều là bậc bốn cả; ngoài ra còn có một bình thuốc màu đen, một quả cầu tròn tròn trông như con mắt của yêu nhện Huyết Ma nữa...

Hai mươi mấy món đồ cùng được đưa ra, chồng trên quầy y như một ngọn núi nhỏ.

Tần Nhược nhìn mà ho sù sụ.

Không hổ là đội trưởng đầu gỗ đấy, thật là trực tiếp nha, không che che giấu giấu gì cả, chia phần ra giám định là xong rồi.

Cũng còn may bây giờ là rạng sáng, số người chơi chờ ở nơi giám định không nhiều, nếu không chắc chắn đã có người mon men qua điều tra xem đây là do khu vực có tỷ lệ rớt cao nào sản xuất ra rồi... Dù sao thì trò chơi này tỷ lệ rớt cũng không cao mà, có rất nhiều nơi có đánh quái cả ngày cũng chưa chắc rớt ra được cây đinh gì.

Ông lão NPC giám định sư cũng không hề có một câu oán hận nào, không chút mỏi mệt mà truyền từng luồng ánh sáng màu lam, màu tím vào trong các trang bị trên quầy...

Trái Tim Giết Chóc nhìn từng món từng món nhưng vẫn không có biểu tình gì, mãi đến khi hắn cầm lấy sợi dây chuyền chữ tím và cây trường kiếm màu đen thui do yêu nhện Huyết Ma rớt ra, mới vừa lòng nhếch miệng cười một chút.

Trong lòng Tần Nhược thầm chấn động, thứ có thể khiến đội trưởng đầu gỗ không còn gỗ đầu nữa, chắc chắn phải là thứ tốt!

Hắn bèn mon men bước qua nhìn, sau đó khựng cả người:

Tinh phách yêu nhện: cấp bậc màu tím, tăng hiệu quả của phép thuật bóng tối thêm 12%, giảm đi xác suất thành công trúng độc lại 12%, kẻ điều khiển nguyên tố có thể sử dụng, yêu cầu sức mạnh tinh thần 50, yêu cầu cấp 40.

Kiếm độc quỷ nhện: cấp bậc màu tím, lực công 47-54, kèm độc, có 30% xác suất tạo thành hiệu quả trúng độc ‘quỷ nhện’ cho mục tiêu (mỗi giây 50 điểm thương tổn, rơi vào trạng thái suy yếu 10%), nghề nghiệp dạng kiếm sĩ có thể sử dụng, yêu cầu sức mạnh 65, nhanh nhẹn 45, cấp 40.

Sự quý giá của sợi dây chuyền khỏi phải nói rồi, tăng thêm 12% hiệu quả của phép thuật bóng tối, không biết tốt hơn cái sợi dây chuyền tăng 3% hiệu quả của phép thuật nguyên tố nước Tần Nhược đang đeo trên cổ biết bao nhiêu lần; mà cái 3% này còn đáng giá 150 đồng vàng nữa, vậy có thể đoán được giá trị của 12% rồi...

Kiếm độc quỷ nhện, lực công không bắt mắt bao nhiêu, nhưng yêu cầu nghề nghiệp dạng kiếm sĩ quả thật là rất rộng rãi, hơn nữa, độc tố ‘quỷ nhện’ không những có hiệu quả kịch độc, mà còn giảm đi 10% thực lực nữa, tức là suy yếu toàn bộ thuộc tính... Chỉ mỗi một thuộc tính này, nó đã có thể sánh ngang với đồ vàng rồi ấy chứ.

Hai món đồ này cộng lại, thể nào cũng phải bán được ít nhất 10.000 đồng vàng.

Trong lúc Tần Nhược còn đang than thở, chiếc bình và quả cầu tròn tròn kia cũng đã được giám định ra, bên trong chiếc bình là độc ‘Trái Tim Nhện’ - có thể bôi lên bất cứ vũ khí cận chiến nào, 100% phát huy hiệu quả kịch độc, mỗi giây 80 điểm thương tổn thuộc tính độc, gây trạng thái suy yếu 10%; ba giây sau khi sử dụng thuốc giải độc, độc tố vẫn không bị làm loãng; độc tố tồn tại trong cơ thể 60 giây; độc tố duy trì trên vũ khí 2 giờ; giới hạn 1 lần sử dụng.

Tần Nhược nhìn mà trong lòng thầm run sợ:

Thật là một loại độc bá đạo!!!

Thế này nếu xẹt một đao ngang qua người, mà trong vòng 3 giây lại không thể giải được, vậy phỏng chừng mọi nghề nghiệp ít HP cũng coi như gần tàn rồi; dùng để đối phó với BOSS thì càng tốt nữa, hạ một đao xuống, nửa phút là 2.400 HP, mà còn suy yếu 10% năng lực...

Trái Tim Giết Chóc dường như cũng không dự liệu được bên trong một chiếc bình trông tầm thường thế này lại có thể chứa một loại độc đáng sợ như thế, nên mặt mày hớn hở hẳn lên.

“Ha ha... Quả nhiên là mắt của yêu nhện Huyết Ma đấy, thế này thì khỏe rồi, cộng thêm hàm răng và vành tai trong tay chị Lan, với tơ nhện và túi độc trong tay đội trưởng, vậy các món đồ để mở ra bản đồ ấy xem như đã đủ hết rồi!” (Các nhiệm vụ bí ẩn cần phải đổi các item đặc định để lấy bản đồ, sau đó từ một nơi chỉ định nào đó để vào, tương đương với vào bản đồ phụ.)

Thanh âm của Hoa Hồng Lửa dẫn ánh mắt của mọi người quay trở lại với quả cầu tròn tròn vừa mới được giám định ra kia:

Mắt của yêu nhện Huyết Ma: vật phẩm cần thiết để tiến vào tầng ba di chỉ (tụ tập đủ con mắt, hàm răng, vành tai, tơ nhện, túi độc trên người yêu nhện Huyết Ma có thể đổi lấy một tấm bản đồ để tiến vào mật thất tầng ba di chỉ).

Trái Tim Giết Chóc lại cười một tiếng nữa, than lớn rằng vận khí thật là tốt quá.

“Đây cũng không phải là công lao của anh, đừng quên đội viên mới của chúng ta nhé, nếu không nhờ có anh ấy, nói không chừng chúng ta đều đã bị yêu nhện Huyết Ma giết mất rồi.” Hoa Hồng Lửa hợp thời đánh tiếng nhắc nhở.

“Yên tâm, không thể thiếu phần của cậu ấy được.”

Nghe Trái Tim Giết Chóc nói vậy, Tần Nhược nhất thời hoảng lên, vội nói ngay:

“Đừng mà! Mọi người đều đã mang tôi lên cả cấp rồi, tôi đâu thể lấy đồ của mọi người được chứ?” Cho dù sự hấp dẫn của chiến lợi phẩm là không nhỏ, nhưng nghĩ lại hôm nay mình đã đi theo người ta lên cả cấp là đã may mắn lắm rồi, làm gì còn dám mặt dày đòi chia phần nữa chứ?

“Không phải công sức của chúng tôi, mà là của chúng ta. Huống chi lúc giết BOSS cậu đã ra sức không ít rồi, lại còn cứu tiểu Thanh và tiểu Tiễn nữa, nếu lấy đi phần của cậu, tôi còn làm đội trưởng thế nào?”

Trái Tim Giết Chóc dùng khẩu khí hoạt kê ngăn lại lời nói của Tần Nhược, rồi nghiêm túc nói:

“Giá trị của chiếc bình này không thể xác định được, có điều thứ tốt như vậy bán đi cũng tiếc, cho nên tôi định liệt nó vào dạng vật phẩm không bán, lưu về sau để dành khi đánh BOSS dùng. Dây chuyền và kiếm, bước đầu tính ra 18.000 đồng vàng, mọi người có ý kiến gì không?”

Hoa Hồng Lửa, Ngả Tiểu Tiễn, tiểu Thanh cùng gật đầu, xem như đã chấp nhận sự phân phối của đội trưởng.

Tần Nhược mờ mịt nhìn cảnh này, không biết Trái Tim Giết Chóc nói như thế là có ý gì. Mãi đến khi Hoa Hồng Lửa nghiêng đầu qua giải thích cho hắn, hắn mới hiểu...

Hóa ra là tiểu đội 5 người này đã định ra một quy củ: mỗi lần thu hoạch được đồ, vậy các món rác rưởi sẽ ném hết ra bán bên ngoài, số tiền nhận được toàn bộ sẽ dùng để sửa chữa trang bị, mua thuốc, chế tạo sách phép và mua một ít nguyên liệu hiếm có; một số trang bị có thể bán với giá tốt thì nếu trong đội không ai dùng được, vậy sẽ giao cho Trái Tim Giết Chóc bán cho người trong chiến minh, chỉ cần giá cả cao hơn giá mà mọi người dự định là ổn, số tiền nhận được sẽ phân chia trong đội.

Một phút sau, Trái Tim Giết Chóc báo cho mọi người rằng dây chuyền đã bán được với giá 13.000 đồng vàng, kiếm bán giá 12.000, phải cao hơn mức tổng 18.000 do mọi người đoán tới 7.000...

“Soạt!”

Tần Nhược nghe mà hít vào một luồng hơi lạnh, không dám tin đây là sự thực:

Đồ tím bậc bốn mà cũng có thể bán được cái giá khủng khiếp đến thế sao? Chúng hình như phải yếu hơn món đồ vàng trong tay mình không chỉ một nước mà???

“Như vậy mỗi người chúng ta có thể nhận được 5.000 đồng vàng. Tần Nhược, đừng đứng ngây ra đó nữa, nhận đi, đây là phần của cậu đấy, không phải tháng nào cũng có thể kiếm được số trang bị tốt như vậy đâu.”

“Đúng đấy, không lấy là uổng à!”

“Hay là còn ngại ít? Hử?” Ba người bọn Hoa Hồng Lửa cũng ở bên cạnh giựt dây. Dưới sự ‘áp bức và dụ dỗ’ của mọi người, rốt cục Tần Nhược cũng có phần thấp thỏm mà nhận lấy số tiền ‘đồ sộ’ ấy. Nhìn tổng số hơn 13.000 đồng vàng trong ba lô, Tần Nhược không nhịn được mà lặng lẽ véo cánh tay của mình một nhát...

Phù, còn may, đây không phải là nằm mơ.

Sau khi xác định được sự chân thực của cảm giác đau rồi, Tần Nhược đột nhiên nhớ tới một chuyện:

“Đúng rồi, hôm nay tôi có kiếm được một món đồ này, mọi người xem giúp xem có thể bán được bao nhiêu với.” Vừa nói, hắn vừa lấy đôi ủng Vua sói Bão Táp từ trong ba lô ra.

Lúc nãy nghe đội trưởng nói giá của hai món đồ chữ tím kia xong, Tần Nhược mơ hồ cảm thấy rằng giá trị của món đồ vàng trong tay mình đây chỉ sợ sẽ cao hơn so với mong muốn của mình rất nhiều... Nhiều lắm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.